Sau khi đưa Tịch Khả Hinh về phòng, Hoắc Thiếu Tiên và Lục Diệp Bằng đã ở lại và muốn nói chuyện với Chung Linh.
Hoắc Thiếu Tiên không ngờ chỉ trong thời gian hai tuần mà biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra.Trong phút yếu lòng,anh đã thuyết phục Chung Linh rời khỏi Tịch Duy An, nhưng anh thật không ngờ lần này cô lại đồng ý rất nhanh.
Suốt từ nãy đến giờ, chỉ có Hoắc Thiếu Tiên và Chung Linh nói chuyện với nhau, còn Lục Diệp Bằng chỉ biết im lặng lâu lâu thì liếc nhìn Chung Linh, có thể cô đã khiến anh nhớ đến một người con gái nào đó, mà đến bây giờ anh suy nghĩ đến cũng đều mang đến rất nhiều tội lỗi.
Cảm thấy người đàn ông mang vẻ ngoài lạnh lùng nhất trong ba người cứ nhìn mình mãi từ nãy đến giờ.Chung Linh lập tức đề cao cảnh giác nhìn thẳng vào Lục Diệp Bằng, chợt hỏi.
“Tại sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế…?”
Lục Diệp Bằng thái độ thản nhiên, cười lạnh.
“Nhìn cô, tôi cảm thấy không thật…Có chút đó gian tà”.
Nghe xong Hoắc Thiếu Tiên ngồi bên cạnh liền bật cười.
“Này…Anh có bệnh đa nghi từ lúc nào thế? Chung Linh không giống như những cô gái kháu đâu”.
“Đúng vậy, cô ta không giống với cô gái bình thường” Ánh mắt Lục Diệp Bằng tràn đầy giá lạnh " Thậm chí còn nguy hiểm hơn".
Lúc này Hoắc Thiếu Tiên cảm thấy người anh em của mình càng nói càng hồ đồ,anh lập tức lên tiếng cảnh cáo.
“Anh đừng vì chuyện của Dương Tiểu Vy mà nhìn ai cũng giống cô ta.”
Câu nói của Hoắc Thiếu Tiên khiến Lục Diệp Bằng trầm mặc rất lâu.
Chung Linh cũng âm thầm quan sát Lục Diệp Bằng.Càng nhìn cô càng thấy con người này quả nhiên không đơn giản,lại còn mang khuôn mặt khó ưa hơn cả Tịch Duy An.
Chẳng biết cách ứng xử của Lục Diệp Bằng như thế nào, nhưng anh đã bình phẩm cô như thế, chắc chắn anh cũng chẳng là người đàng hoàng.So với anh ta thì Tịch Duy An vẫn còn ra dáng mặt nam nhi vẫn còn dịu dàng rất với phái nữ như cô.
Đột nhiên nghĩ tới Tịch Duy An, trái tim cô bỗng chốc chợt thắt.Có phải anh đang rất vui vẻ với Thẩm Tư Niệm không?
Tịch Duy An! Có lẽ bây giờ anh cũng đã có câu trả lời rồi đúng không?
Gương mặt Chung Linh nhợt nhạt, nói cô không buồn chút nào thì đó chỉ là sự dối lòng của cô mà thôi!
Cô buồn chứ, còn rất đau lòng là đằng khác.
Cô đến từng tuổi này, cũng chưa biết cảm giác yêu một người là như thế nào.Nhưng thích một người, có thể cô hiểu được.
Cô thích anh.
Điều này đã nằm sâu trong ký ức của cô từ rất lâu.
Thích anh, muốn ở cạnh bên cạnh, muốn tìm hiểu anh nhiều hơn.
Nhưng sau khi ở cạnh bên anh, cô chợt nhận ra.Anh và cô là hai thế giới khác nhau, cả hai người đều có nhiều sự khác biệt.Cô không chắc sau này mình có thể yêu anh hay không, nhưng cô có thể chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ đặt tình cảm lên một người con gái còn quá trẻ như cô.
Anh có thể dung hòa với cô trong cuộc sống, nhưng lại không phải là người thích hợp cùng với cô sống chung với nhau.
Huống hồ gia đình anh cũng rất trọng sỉ diện,bố anh đã không có cái nhìn tốt về cô thì cô còn ảo tưởng bước chân vào nhà trăm anh thế phiệt như họ sao?
Chung Linh ơi! Bớt ảo tưởng lại đi, mày cũng phải nhận thức được địa vị trong xã hội của mày là đang nằm ở đâu.
Thẩm Tư Niệm!
Là chị ấy… Người con gái này, cô có thể tin tưởng hai người mới thật sự thuộc về nhau.
Thẩm Tư Niệm còn là…. Đam Mỹ H Văn
********
Sáng sớm hôm sau, Tịch Duy An tỉnh dậy với cái đầu nặng như búa bổ,chẳng thể nhớ chuyện gì xảy vào ngày hôm qua.
Đôi mắt nhìn lên trần nhà,anh mới nhận ra đây là phòng của mình.Bần thần ngồi dậy chưa được bao lâu,anh lại nhìn thấy trên người mình không hề mặc quần áo.
Tịch Duy An giựt mình, thất kinh nhìn về phía người phụ nữ đang nằm bên cạnh anh.
Là Thẩm Tư Niệm.
Cô ta cũng không hề mặc gì, chẳng lẽ anh và cô ta…
Tịch Duy An thất thần ngồi đực ra trên giường,hai tay ôm lấy đầu cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua.
Lúc này khi nghe tiếng động,Thẩm Tư Niệm cũng đã tỉnh giấc.Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô nhìn là tấm lưng rộng rãi lộ rõ những đường nét nam tính của Tịch Duy An.Cô phải công nhận là anh có một cơ thể đẹp hơn rất nhiều so với những người bạn trai trước cửa cô.
Nhưng hôm qua anh và cô vẫn chưa làm gì với nhau, cô vẫn chưa trải nghiệm được ở trên giường anh có kỹ thuật như thế nào, có bằng với Tạ Thiên Duật không? Có làm cho cô vui vẻ không?
Ngay sau đó Thẩm Tư Niệm ngồi dậy, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
“Duy An…!”
Tịch Duy An giựt mình, thái độ có chút tránh né.
"Tư Niệm! Anh xin lỗi, chuyện tối đêm qua…"Anh nên nói gì nữa đây, lại áy náy như với Chung Linh nữa sao?
Ban đầu Thẩm Tư Niệm không hiểu câu nói của anh, nhưng chỉ vài giây sau khi cô cảm nhận được sự thân mật của hai người, thậm chí cả hai còn không có một mảnh vải nào chia cắt.Cô đã hiểu trong đầu anh những gì.
Đây cũng là chuyện tốt, trước sau gì thân phận là vợ anh cũng sẽ thuộc về cô trong thời gian sắp tới.Để anh nghĩ chuyện tối hôm qua là thật cũng không khó khăn gì đối với cô.
Nghĩ vậy, vòng tay Thẩm Tư Niệm càng chặt hơn, cô áp mặt vào lưng anh giọng thẹn thùng.
“Em tự nguyện mà… Từ khi em bị tai nạn,em mới nhận ra người đàn ông thật sự yêu em chỉ có mình anh…Duy An! Chúng ta làm lại từ đầu thôi!”
Tịch Duy An nhướng mày,quay đầu nhìn cô.
“Em quên là anh đã có vợ rồi sao?”
Thẩm Tư Niệm hờn dỗi đẩy anh ra.
“Hức…Em đã biết hết cả rồi.Mộ Vân đã nói cho biết…anh và Dịch Chung Linh chỉ là quan hệ hôn nhân giả.”
“Em…”
Tịch Duy An sững người.
Quả thật anh đoán không sai, biết thế nào Mộ Vân cũng không giữ được miệng.Nhưng anh không nghĩ cô ta lại nói với Thẩm Tư Niệm, cả hai quen biết nhau từ khi nào…?
Nét mặt Thẩm Tư Niệm lại sung sướng nhào ôm chầm lấy anh.
“Em biết anh vẫn còn yêu em, chỉ vì bị em từ hôn mà anh đi lấy một người cô gái tuổi còn nhỏ như vậy, để làm gì… Chọc tức em sao? Kế hoạch của anh còn rất nhiều lỗ hỏng lắm anh yêu à… Hãy buông tha cho con bé đó đi, kết hôn với em là việc anh phải làm với em sắp tới”
Cuộc nói chuyện không mong muốn như thế lại vô tình được Chung Linh nghe thấy hết tất cả.
Bên ngoài,Chung Linh đứng dựa vào tường,trái tim cô khẽ nhói lên một cách vô thức.
Thì ra mọi chuyện là như vậy?
Ngay từ đầu cô chấp nhận lời làm vợ của anh cũng chỉ vì muốn đền đáp ân tình năm xưa.Cũng nghĩ đến người yêu cũ của anh quay lại cũng là đến lúc cô sẽ rời khỏi anh.
Cô đã từng nhiều lần nghi ngờ anh đang dùng cô để chọc tức người yêu cũ.Nhưng thời gian vừa qua,anh dịu dàng với cô,quan tâm cô.Đỉnh điểm anh còn thân mật với cô… Đã có lúc cô cũng nghĩ anh cũng có cảm giác với cô.
Nhưng bây giờ câu chuyện của hai người họ đã cho cô thấy rằng.Không phải người nào từng giúp đỡ cô, cũng sẽ là người tốt cả.
Anh lợi dụng cô hết lần này đến lần khác.Tạo cho cô nhiều hi vọng, để rồi dùng thái độ đó trừng phạt dập tắt những gì cô cho đó là hạnh phúc.
Trước đây Hoắc Thiếu Tiên từng nói với cô.Tịch Duy An thật ra không phải là người tốt.Khi đó cô còn hỏi tại sao anh là bạn thân của Tịch Duy An lại đưa ra lời phán xét như thế.Và Hoắc Thiếu Tiên lúc đó chỉ cười, không hề nói thêm bất cứ điều gì về Tịch Duy An nữa.
Nhưng chẳng phải cô đồng ý kết hôn giả với anh cũng là vì trả ơn sao? Tại sao cô lại đặt nặng tình cảm với anh.Chẳng lẽ cô thật sự có tình cảm với người đàn ông này rồi sao?
Cô là yêu anh, nên khó chịu khi nghe cuộc nói chuyện này hai người họ sao?
Nếu yêu anh, tại sao cô không xông vào hỏi anh cho ra lẽ.
Tại sao cô không dám?
Bởi vì cô lấy tư cách vì hỏi anh chứ? Cô cũng chẳng phải là vợ hợp pháp của anh.Anh lên giường với ai, cô cũng không có quyền can thiệp vào.
Tịch Duy An cũng đã nói rằng anh không muốn đi quá giới hạn với cô và anh chỉ xem cô như một người cháu gái.Anh đã nói sẽ kết thúc với cô sau khi sinh thần của bà nội được diễn ra vào ngày mai.
Được rồi! Tịch Duy An…Ân tình của chú và tôi đến đây là kết thúc.Mong rằng sau này chú có một cuộc sống an nhiên với Thẩm Tư Niệm như chú đã mong muốn.
Chung Linh quay đầu đi với đôi mắt không còn gì để hình dung với từ “lạnh lẽo” hai tay thì siết chặt lại không ngừng.
Sau khi Chung Linh đi rồi, bầu không khí trong căn phòng càng trở nên tồi tệ.
Tịch Duy An lấy chiếc khăn quắn ngang hông, rồi sau đó bước đến hộp tủ lấy ra một vĩ thuốc đưa đến trước mặt Thẩm Tư Niệm.
“Em mau uống đi”.
“Đây là cái gì?”
Thẩm Tư Niệm cầm lên, ngoài mặt tỏ vẻ không biết nhưng cô thừa hiểu đây chẳng phải là thuốc cô thường dùng hay sao…
Thuốc tránh thai.
Tịch Duy An cười khẩy,ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
“Em đã lên giường với bao nhiêu người, chẳng lẽ không nhận ra đây là thuốc gì”.
“Anh…” Gương mặt này của anh khiến cho cô bỗng chốc thấy lạnh sống lưng.
Tịch Duy An quay người, mặc kệ cô ta bước chậm rãi vào phòng tắm.
Sau khi Tịch Duy An thay đồ xong,anh nhanh chóng bước xuống nhà.Mục đích anh là muốn tìm Chung Linh, không biết cô có biết anh và Thẩm Tư Niệm đã lên giường với nhau vào ngày hôm qua hay không.
Còn hai tên chết tiệt Lục Diệp Bằng và Hoắc Thiếu Tiên tại sao không đưa anh vào khách sạn nào đó, mà đưa anh về nhà.
Vừa bước xuống vài bậc cầu thang, đập vào mắt anh là dáng vẻ có phần lạnh lùng của Chung Linh.Cô không nhìn anh, lướt nhẹ qua anh như anh không hề tồn tại.
“Chung Linh!” Anh khẽ gọi tên cô, nhưng trong lòng cũng chẳng biết phải nói gì với cô.
Chung Linh dừng bước, dường như cô đang đợi anh nói trước.
Đợi mãi thấy anh vẫn im lặng, cô đành thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng nói.
“Chú xuống dưới ăn cơm đi,mọi người đang chờ chú”.
Nói rồi cô khẽ cất bước đi.
“Chuyện tối hôm qua…” Tịch Duy An đột ngột lên tiếng. “Hôm qua tôi…”
Bây giờ chẳng hiểu sao trong lòng anh không muốn xưng hô chú cháu với cô nữa.Và giờ đây anh còn sợ cô sẽ vì những chuyện tối hôm qua mà hiểu lầm.
Lúc này Chung Linh khẽ xoay người lại, hờ hững nói.
“Chú không cần phải giải thích với tôi… Với lại đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy chú cùng với người con gái khác”.
Câu nói của cô vô tình làm cho tâm trạng anh trở nên không vui.
Tịch Duy An chau mày tiến lại gần cô, không hiểu sao trong đầu anh chỉ nghĩ đến cái đêm anh được chạm vào cơ thể của cô gái này.Anh không có cảm giác vào đêm hôm qua, nhưng còn hôm trước thì anh hoàn toàn có ấn tượng.
Anh đưa tay đỡ lấy chiếc eo nhỏ của cô kéo về phía anh, rướn người hít lấy hương thơm từ trên mái tóc của cô, khẽ hỏi.
“Giận tôi sao?”
Chung Linh khẽ nhếch môi, cô kéo anh ra.
“Giận… Có gì tôi phải giận chú”.
Tịch Duy An nhướng môi,anh lại tiến về phía trước, thì thầm vào tai cô.
“Không giận thật sao? Không cảm thấy ghen tuông khi tôi lên giường với người phụ nữ khác”.
“Tại sao tôi phải ghen…” Cô ngước mắt lên nhìn anh với bộ dạng chán ghét “Đừng quên chúng ta chỉ là kết hôn giả…Đừng cảm thấy áy náy, tôi không hề quan tâm”.
Dứt lời cô đẩy anh một cái thật mạnh như trút hết tất cả những gì anh đã đối xử tệ với cô.Ngay sau đó liền quay đầu đi.
Tịch Duy An cuộn chặt tay lại,ánh mắt sắc lạnh nhìn vào bóng hình của người con gái mà chỉ vài ngày sau anh sẽ đánh mất.
Gương mặt anh như bao phủ một sắc thái tràn đầy lạnh lẽo.Một giây sau đó,bờ môi anh khẽ cong lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...