Hiệp Ước Bán Thân


Chương 21: Từng chút, từng chút khiến nàng tin
“Để Mai Mai biết được thân phận thật”?
Lâm Mặc sững lại. Trong một thoáng, hắn cảm thấy mông lung.
Bao giờ? Có lẽ là không bao giờ! Nếu như Khởi Vũ không nói, chắc hắn sẽ coi như thứ chuyện hắn có một thân phận khác là hoàn toàn không tồn tại. Nếu như Mai Mai biết, nàng sẽ thế nào? Hắn không tưởng tượng được. Nếu như nàng biết, đồng nghĩa với việc cuộc sống hiện tại sẽ bị xáo trộn. Để nàng làm giáo chủ phu nhân của Tà Băng giáo, nàng sẽ phải đối mặt với biết bao những thứ nguy hiểm. Ám sát, hạ độc, tranh đoạt,… Chỉ mới nghĩ đến những việc sẽ khiến nàng tổn thương, hắn lại chịu không nổi.
Không phải hắn không nghĩ đến việc sẽ cho nàng một danh phận, đường đường chính chính trở thành thê tử của hắn, cho nàng một cuộc sống sung sướng an nhàn, chỉ là hiện giờ, hắn vẫn còn do dự. Hoặc là chắc chắn có đủ khả năng bảo hộ nàng suốt cuộc đời, cho nàng hạnh phúc, cho nàng bình an, hoặc là để nàng sống mãi một cuộc sống yên bình nơi đây, không tranh đấu, không lo âu phiền nghĩ… Hắn phải làm thế nào mới tốt?
Mà giả dụ như để nàng biết được thân phận thật của hắn, có phải nàng sẽ cảm thấy không được tin tưởng, cảm thấy bị đùa giỡn rồi lạnh nhạt, xa cách hắn không?
- Lâm Mặc! – Thấy Lâm Mặc lặng người thất thần, Khởi Vũ nhíu mày. Kẻ này đang suy tính cái gì?
Lâm Mặc giật mình. Hắn đưa mắt nhìn Khởi Vũ, lắc nhẹ đầu, phơi nốt cái áo cuối cùng lên dây rồi nói:
- Ta chưa nghĩ đến chuyện đó. Cứ để bình thường thế này là được.
- Ừm hửm… - Khởi Vũ ngồi tựa vào lan can gỗ, đưa tay vén bên tóc lòa xòa xuống mắt lên sau tai, để lộ con mắt màu hổ phách vốn chẳng mấy khi hiện diện. Hắn cười đến mê hoặc – Ngươi sợ hãi? Qủa nhiên là chuyện cười khôi hài nhất thế gian. Ngươi xem, nếu như là danh phận cao quý, bổn công tử hoàn toàn có thể cho nàng phải không?
- Ngươi có ý gì?
- Ý gì? Ngươi nghĩ giấy có thể bọc được lửa sao? Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Để ta xem xem, đến lúc nàng biết ngươi giả ngu mà che giấu, lừa dối nàng như vậy, nàng sẽ đối xử với ngươi sao? Này… ta chợt nhận ra, nếu cứ thế này, việc giành lại nàng từ tay ngươi cũng chẳng khó khăn đâu.
Lâm Mặc lạnh lùng nhìn cái nhếch mép cao ngạo đầy thách thức của người trước mắt, trong lòng không khỏi nổi sóng.
……………
Từ sáng đến giờ, tôi để ý thấy, Lâm Mặc nhà tôi đã ngẩn ngơ hơn chục lần rồi.
Từ khi quen biết hắn, hắn luôn là người không dễ bị tác động, thế nào mà hôm nay như người mất hồn thế này? Hắn thỉnh thoảng lại ngẩn người ra, đôi mắt xa xăm vô định, đầu óc không hề chú ý vào việc gì. Ví dụ như buổi trưa, lúc nấu canh, hắn đã cho muốn rồi. Thế mà vài phút sau, hắn lại định bỏ thêm thìa muối nữa. Khi tôi cuống cuồng ngăn lại rồi nhắc nhở hắn thì Lâm Mặc hờ hững đáp như cho có lệ:
- Thế à?

Thế à cái củ cải!!! ಠ_ಠ
Ví dụ nữa, khi hắn xuống cầu thang, trong tay rõ ràng không có bê cái gì cồng kềnh nhưng lại do đôi mày nhíu chặt, hình như vừa đi vừa nghĩ cái gì, thế là trượt chân, ngã từ bậc cầu thang xuống. May mắn là cầu thang khi đó cũng khá thấp, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Tôi thót tim, chạy vội lại đỡ hắn dậy. Lâm Mặc khi đó nhìn tôi, đôi mắt mờ mịt, môi mở ra định nói gì đó rồi lại thôi. Sau đó, hắn bình thản đúng dậy như chưa hề có chuyện gì xảy ra, phủi quần rồi xoa đầu tôi, cười bảo rằng hắn không sao.
Tôi cảm thấy, nhất định là có chuyện!
Bữa tối, tôi kìm không được mà hỏi hắn:
- Lâm Mặc, rốt cuộc cả ngày hôm nay chàng bị sao thế?
Đôi đũa đang gắp cho tôi miếng thịt ngừng lại giữa không trung. Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt đẹp chăm chú như muốn xoáy sâu và trong lòng tôi. Tôi nhướn mày, tự hỏi không phải là làm gì đó mờ ám mà tôi không biết chứ?
Vài giây sau, Lâm Mặc thở dài. Hắn đặt miếng thịt vào bát tôi, cúi đầu ăn tiếp bát cơm trong tay:
- Không có gì quan trọng đâu. Ăn đi.
Tôi biết tính Lâm Mặc, nếu hắn đã không muốn nói, có hỏi nữa cũng thế. Nhưng mà hắn cứ thế này, tôi rất lo lắng, hắn có hiểu hay không? Dù sao hiện giờ giữa tôi với hắn cũng là quan hệ yêu đương, sao hắn vẫn không chịu mở lòng với tôi. Nghĩ đến đây, tôi bất chợt lại thấy xót xa. Chút cảm giác không an toàn lúc trước khi nhận lời ở bên hắn lại nhen nhóm. Tôi cố đè nèn nó xuống, cúi xuống ăn cơm.
Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn trộm tôi, tôi coi như không nhìn hắn.
Tôi chờ, chờ hắn hoàn toàn tin tưởng vào bản thân tôi.
Ăn xong, tôi ngồi ở sân sau ngắm trăng. Hôm nay là ngày trăng tròn. Trời vẫn lạnh những cũng đỡ hơn mấy ngày trước. Tôi hít hà, chà sát hai bàn tay mình. Bỗng nhiên, từ phía sau tôi, có hai bàn tay lớn vòng đến, nắm lấy tay tôi thật chặt. Tôi nghe tiếng Lâm Mặc đằng sau:
- Lạnh à? Sao không vào nhà?
Tôi ngửa người ra sau tựa vào lòng hắn, cười ngọt ngào:
- Đêm nay trăng tròn.
Trước đây, là hắn một mình ngắm trăng, một mình gặm nhậm mối tình vô vọng của hắn. Còn bây giờ, sẽ có tôi cùng hắn ngắm trăng. Lòng tin thì để thời gian xây dựng dần đi. Ít nhất khoảnh khắc này, vòng tay ấm áp này, con người này chỉ thuộc về tôi thôi.
- Ừm. Nàng… có khi nào nhớ nhà không?

Tôi hơi bất ngờ, không nghĩ hắn sẽ hỏi tôi câu đó. Nhớ nhà? Có chứ. Tôi nhớ bố mẹ tôi, nhớ bạn bè tôi, cuộc sống hiện đại của tôi, nhưng số phận đã đưa tôi đến nơi này thì tôi cũng chẳng nên nuôi vọng tưởng làm gì, cũng không nên mong ước vô lý rằng tôi sẽ sống lại ở thế giới đó. Chấp nhận nơi này, cuộc sống mới này, tôi đã làm được rồi.
Đối với câu hỏi của Lâm Mặc, tôi gật đầu.
Vòng tay ôm tôi lại siết chặt hơn.
- Có phải một ngày nàng sẽ không ở bên ta nữa đúng không?
Tôi bật cười. Đừng nói với tôi rằng cả ngày hôm nay điều hắn suy nghĩ là cái này nhé. Tôi không tin đâu. Người như Lâm Mặc, sao lại có thể vì chuyện này mà suy nghĩ vẩn vơ ngơ ngẩn cả ngày thế chứ?
- Ngốc nghếch. Đương nhiên là không rồi.
- Nhưng nàng nói nàng nhớ nhà, rồi sẽ có một ngày nàng bỏ nơi này mà trở về thôi. – Thanh âm pha chút hờn dỗi vang lên bên tai.
Tôi quay đầu lại, thấy Lâm Mặc đang gác đầu lên vài tôi, mặt rầu rầu, bĩu môi mà nói như vậy.
- Nơi đó, em đã sớm không thể trở về nữa rồi. – Tôi thấy trong mắt Lâm Mặc có sự nghi hoặc, lại có nét khó xử. Có lẽ hắn hiểu nhầm câu nói của tôi. Nhưng mà thế nào thì tôi cũng không thể nói rằng mình là người xuyên qua. Nếu như không phải là bản thân đã thực sự trải nghiệm, tôi chắc chắn cũng cảm thấy hết sức hư cấu. Tôi cười, ghé sát lại, cọ mũi mình vào mũi hắn. – Hiện giờ, nơi em đang ở là nhà em. Chàng nói xem, em làm sao mà rời bỏ chàng được?
- Chắc chắn?
- Ừ.
Tôi cười thành tiếng. Ngay lúc đó, Lâm Mặc tiến đến gần hơn, bất ngờ hôn tôi.
Cái ôm từ phía sau, nụ hôn dưới đêm trăng tròn, ngọt ngào đến tan chảy con tim.
Lòng Lâm Mặc vẫn không yên. Nếu như nàng biết điều hắn giấu nàng, liệu rằng nàng có còn hôn hắn thế này không?
Tôi cảm nhận được sự mất tập trung của hắn, ngay lập tức liền cắn môi dưới hắn, nghịch ngợm dùng răng kéo ra, nhay nhay nhẹ như trừng phạt. Lâm Mặc nhíu mày, muốn nói mà nói không nên lời. Tôi thả môi hắn ra, trừng mắt nhìn hắn.
- Chàng làm sao thế hả? Nếu có gì không thoải mái thì cứ nói với em đi. Tại sao cứ phải như thế? Em không đáng để chàng tin à? – Gì mà để thời gian xây dựng lòng tin, tôi không chịu được nữa đâu. Cái đồ đầu đá Lâm Mặc này, đúng là ghét không chịu được mà.

Lâm Mặc xoa xoa cái môi bị tôi cắn, ai oán nhìn tôi. Nghe tôi nói vậy, hắn tự nhiên thấy như bị nhìn thấu. “Em không đáng để chàng tin à?” Hắn bỗng thấy sợ. Trong một mối quan hệ, nếu như nàng cảm thấy không được tin tưởng, có phải nàng sẽ không thấy chắc chắn với thứ tình cảm này không?
Lâm Mặc ôm tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi, hơi thở phả ra khiến tôi thấy nhột nhột. Tôi ngọ nguậy người thì bị hắn giữ chặt lại:
- Yên nào… Mai Mai, ta sẽ nói cho nàng biết tất cả, nhưng không phải là lúc này.
……..
Hôm sau, Lâm Mặc ra ngoài. Tôi có tò mò mà hỏi hắn đi đâu nhưng hắn chỉ nói rằng đi có việc một chút, đến tối sẽ về. Tôi nhớ đến lời hắn nói tối qua, cũng không hỏi nữa.
Tối muộn, tiếng đập cửa dồn dập kéo tôi từ tầng hai chạy xuống đại sảnh. Vừa mở cửa, người bên ngoài đã đổ gục vào người tôi. Hương rượu nồng nặc xộc vào mũi. Tôi nhăn mặt. Từ bé đến giờ, tôi không uống được rượu, cũng không chịu được mùi rượu. Lâm Mặc say, cả người từ trên xuống dưới đều là mùi rượu, xem ra đã uống không ít.
Tôi kéo hắn vào nhà, vỗ vỗ mặt hắn:
- Lâm Mặc, chàng có sao không? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?
Lâm Mặc he hé mắt nhìn tôi rồi lại nhắm lại, gục đầu lên vai tôi. Tôi khóc không ra nước mắt, đành cố sức kéo hắn lên tầng hai đề về phòng hắn. Sau một lúc chất vật, tôi cũng đặt được hắn lên giường. Không biết vì cái gì mà lại say đến mức này cơ chứ?
Lâm Mặc nằm ngửa trên giường, đột nhiên đưa tay kéo giật tôi lại khiến tôi ngã lên người hắn. Tôi lồm cồm chống tay lên ngực hắn muốn ngồi dậy, ngẩng đầu thì thấy đôi mắt hắn đang nhìn tôi. Đôi mắt Lâm Mặc vốn dĩ đã rất đẹp giờ lại bị phủ một lớp mơ màng. Mái tóc hơi rối, quần áo có chút không ổn định khiến hắn càng thêm phần tà mị.
Tôi nuốt khan nước bọt, cảm thấy hơi căng thẳng.
Lâm Mặc kéo dây buộc tóc của tôi ra khiến mái tóc dài của tôi xõa xuống. Hắn cười, luồn tay vào tóc tôi. Tình cảnh hiện giờ, chỉ từ “ám muội” thôi là không thể diễn tả nổi. Lâm Mặc lên tiếng, giọng nói khàn khàn, trầm ấp thấm hơi men:
- Mai, nàng thật xinh đẹp.
Tôi xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng.
- Khiến ta thật muốn hôn nàng. Nào, lại đây, hôn ta đi.
Lâm Mặc vẫn cười. Trong nụ cười có sự dụ dỗ, lại có sự ma mị khó nói, không chỉ vậy còn thêm sự quyến rũ mê người. Hắn nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của tôi.
Trong đêm tối yên tĩnh, tôi nghe rõ tiếng nhịp tim đập như trống trận của mình. Tôi vén một bên tóc lên cho gọn, rụt rè cúi xuống hôn hắn. Bất ngờ, Lâm Mặc lật người, biến tôi trở thành người bị đè. Tôi mở to mắt nhìn hắn, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn của hắn là nụ cười gian manh.
- Chàng định làm gì? – Tôi nheo mắt.
- Nàng nói xem.
Dứt lời, hắn cúi người, hôn tôi. Nụ hôn này khác những lần trước. Lâm Mặc như muốn dùng nó để khóa chặt tôi lại, mang theo sự điên cuồng, ương ngạnh như một bá vương. Lưỡi hắn luồn vào khoang miệng tôi, say mê mà nồng nhiệt khiến tôi khó thở. Tôi có thể cảm nhận được dục vọng của hắn. Thân người tôi bắt đầu run lên.

Bàn tay hắn lướt dọc sống lưng tôi, y hệt một con rắn khiến tôi co người lại. Hắn lại vuốt ve khuôn mặt tôi, vuốt hai hàng lông mày đang dính chặt vào nhau của tôi làm nó từ từ dãn ra. Ngón tay thon dài chạm vào má, vào môi tôi.
Tôi mở mắt nhìn hắn.
Lâm Mặc thở dốc, hắn thấp giọng hỏi:
- Có được không?
Tôi bối rối. Cảm giác bất an đó vẫn cứ lởn vởn như một bóng ma ám ảnh lòng tôi. Tôi nhắm chặt mắt, quay mặt đi.
Lâm Mặc thấy vậy thì thả tay tôi ra. Hắn nằm vật ra giường, ngay bên cạnh tôi, gác tay lên trán:
- Không sao. Ta sẽ không cưỡng ép nàng. Nấu giúp ta một bát canh giải rượu.
“Hạ Mai, ta hứa với nàng, Lâm Mặc ta sẽ từng chút, từng chút một khiến nàng tin tưởng ta. Sẽ sớm thôi.”
Hắn quay mặt sang nhìn tôi, cười mệt mỏi.
Tôi mím môi, ngồi dậy, xuống tầng. Cửa phòng vừa đóng, tôi ngồi sụp xuống.
Tối qua, Lâm Mặc hỏi tôi có phải sẽ rời xa hắn không. Kì thực, tôi mới chính là người sợ hắn sẽ rời xa tôi. Tôi rất sợ. Bởi vì, tôi lỡ quen thuộc với yêu thương của hắn rồi.
…………………
Những ngày hôm sau, tôi và Lâm Mặc dường như cũng ngầm coi như chuyện đêm đó chưa hề xảy ra. Lâm Mặc vẫn ở bên tôi, dịu dàng, săn sóc, yêu thương.
Thế nhưng, đời người vốn có rất nhiều chuyện không ngờ trước được.
Mọi chuyện tưởng như cứ bình thường như vậy, cho đến một ngày, Lâm Mặc ra ngoài.
Hôm đó, tôi đang quét nhà thì bên ngoài có tiếng người kêu lên thất thanh:
- Sơn tặc! Có sơn tặc vào làng!
……………….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận