Hiệp Ước Bán Thân


Tôi và Khởi Vũ đến sân làng thì mọi người đã đang chơi đùa rất vui vẻ rồi. Lửa bập bùng giữa sân. Tôi thấy một vài đôi nam nữ đang tựa đầu bên nhau thì thầm nói chuyện. Trẻ con hò hét, hát vang quanh đống lửa. Một đám trẻ lại bám đuôi nhau chơi đùa rất vui vẻ. Thấy tôi đi cùng Khởi Vũ đến, vài người trong làng có vẻ ngạc nhiên. Liền sau đó, có cô nương nọ tò mò lại gần, hỏi tôi:
- Mai Mai, Lâm ca ca đâu? Sao không đi cùng cô?
Tôi hơi bất ngờ, cũng không nghĩ là sẽ có người hỏi vậy. Mạc Khởi Vũ đứng cạnh tôi. Hắn nhíu mày, vừa định mở miệng trả lời thì tôi đã cắt ngang. Nở nụ cười, tôi bảo:
- Lâm Mặc rời làng có chút việc. Cô nương tìm huynh ấy có việc gì không? Tôi có thể chuyển lời hộ cô.
Cô nương kia chớp mắt nhìn tôi, sau đó lắc đầu nói không có gì rồi chạy đi chỗ khác. Tôi cảm nhận được bàn tay đặt trên vai tôi của Khởi Vũ khẽ siết lại. Lúc này, tôi mới nhận ra vừa rồi, thái độ của mình dường như hơi gượng gạo. Chậc, thôi nào, cũng chẳng có gì lớn, sao tôi cứ phải thế này cơ chứ? Đã đến rồi thì vứt hết mấy chuyện đáng suy nghĩ đi. Mặc kệ nó nào!
Tôi kéo Khởi Vũ đến chỗ bậc đá, ngồi xuống nghe đám trẻ hát hò. Những tiếng hát non nớt, trong veo, không một chút lo lắng hay buồn phiền. Tôi ngân nga theo giai điệu bọn trẻ đang hát, chân duỗi dài trên nên đất, bàn chân lắc nhẹ theo nhịp. Trong lúc đang hát, tôi vẫn cảm giác được Khởi Vũ đang chăm chú nhìn mình. Không hiểu sao vì thế mà tôi có chút không tự nhiên. Có lẽ tại tối nay, Khởi Vũ có gì đó khang khác so với mọi ngày. Bất chợt, hắn lên tiếng:
- Xì, Lam Lam nhà ta kêu còn hay hơn ngươi hát. Tại sao ta lại phải ngồi đây nghe một con vịt kêu “cạc cạc” nhỉ?
Tôi quay đầu sang, thấy Khởi Vũ đang bĩu môi châm chọc. Hai tay hắn chống trên bậc thềm, hơi ngửa người ra sau. Mà cái ánh mắt mà hắn nhìn tôi ấy, nó chính là khinh bỉ! =.=
Mòe nó!
Mạc công tử à, chính ngài là người tha thiết “cầu xin” ta đi cùng ngài đến đây đấy! Thế mà giờ ngài lại tương tư con mèo trắng nhà ngài là thế qué nào?
Tôi muốn đạp cho hắn một cái, nhưng lại ngại xung quanh nhiều người, làm vậy thì cũng không được hay cho lắm nên tạm thời bỏ qua. Khởi Vũ, ngươi nên cảm thấy may mắn đi.
Ngược lại với tôi, cái tên nào đó còn nhe răng ra cười, mặt gian gian như thể muốn nói rằng: “Ta đây thách ngươi dám oánh ta đấy.”
Nhịn nào, nhịn nào. Tôi cũng chẳng có hứng gây sự với hắn đâu.
Thế nhưng, người nọ lại không hề biết điều…
- Mai Mai, ngươi sao thế? Mặt ngươi như bị táo bón ấy.

Tôi nhịn không được nữa, đưa tay nhéo mạnh má hắn:
- Táo bón cái đầu nhà ngươi ấy! Ngươi mới táo bón! Cả nhà ngươi táo…
- Mai Mai?
Tôi chưa mắng hết đã bị một giọng nói chen ngang. Ngẩng đầu nhìn, tôi đần người, mắt mở to. Người đứng trước mặt nở nụ cười “anh tuấn tiêu sái”, xòe quạt phẩy phẩy trước ngực làm bộ lãng tử, tiện thể lại nháy mắt với tôi một cái khiến da gà da vịt của tôi đồng loạt nổi hết lên. Phải, không sai. Cái vị “anh tuấn tiêu sái” đây chính là Lý công tử - Lý Điền ấy ạ.
Sau một thời gian không gặp, tôi thấy hắn cũng chẳng thay đổi so với dạo trước là bao, nếu có thay đổi thì nên nói là… ừm… có chút gái tính hơn thôi. Lý Điền cụp cây quạt trong tay vào, lại cười:
- Mai Mai, có phải nàng quá nhớ ta nên mới đến tìm ta hay không? A, ta biết ta thật sự rất đẹp trai, khiến nàng mê đắm ta thế này, bỏ mặc cả tên Lâm thịt bò để đến với ta. Nào nào, lại đây, công tử ta sẽ yêu thương nàng hết mình luôn. – Hắn dang tay về phía tôi, còn chu mồm định nhào tới hôn tôi.
Con lạy hồn! (⇀‸↼‶)
Tôi né sang một bên khiến Lý Điền suýt vồ ếch. Hắn ôm hụt liền ai oán nhìn tôi, mắt rưng rưng:
- Mai Mai… nàng còn xấu hổ?
Tôi lặng im, trong lòng nước mắt chảy thành sông. Hu hu, trời ạ, từ bao giờ tôi lại thành thiếu nữ thẹn thùng, ngượng ngùng, e lệ thế này????
Khởi Vũ kéo tôi đứng dậy, lại phủi phủi quần áo. Hắn cười “hiền lành”:
- Thật hay, hóa ra ngươi còn có hứng chơi đùa kiểu này.
(° ∀ °)
Hả? Mạc Khởi Vũ này, ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy?
Chơi đùa kiểu này… Đừng nói với tôi rằng thằng nhãi này đang nghĩ rằng tôi có cái “ứ ừ” với cái tên kia đấy nhé. Khởi Vũ nhếch mày, hất cằm: “Chứ không phải à?”

Đương nhiên là không phải!! *Lật bàn*
- Mai Mai yêu quý, đây là ai thế? – Lý Điền lại ló mặt vào, rất vô tư hỏi.
- Bổn công tử ta ấy hả? Ta là phu quân sắp cưới của nàng ấy. – Khởi Vũ mặt không biến sắc, kéo tôi lại gần. =.= Đại công tử này, ngài cướp đâu ra phu quân sắp cưới của ta vậy?
Lý Điền hóa đá, lắp bắp chỉ vào tôi, rồi lại run run chỉ vào Khởi Vũ, vẻ mặt chính là bị tổn thương ghê gớm. Tôi thấy hắn bị cái tên cuồng mèo kia lừa ngon lành như vậy cũng tội tội, muốn giơ tay ra dỗ dành một chút, Lý Điền lại giật lùi lại, đưa tay gạt giọt nước mắt vô hình, quay lưng chạy đi, điệu bộ như thể vừa bị chồng ruồng rẫy…
Tôi: …
Khởi Vũ: …
- Ta thấy… hắn cũng rất hợp làm chị em tốt của ngươi. – Người nào đó vừa đi vừa lên tiếng bày tỏ quan điểm.
- Hắn… đúng là rất hợp làm phu nhân chưa cưới của Mạc công tử đây.
- Cũng được đấy. Hạ Mai ngươi nên biết rằng ta xưa nay trai gái đều ăn.
Nghe hắn nói vậy, tôi bật cười thành tiếng. Được, được, đúng là một ý kiến không tồi. Tôi nghĩ nếu như hắn với Lý Điền mà thành phu thê, nhất định tôi đã trở thành bà mối rồi. Ý nghĩ như vậy, quả thật cũng rất thú vị đi.
- Hạ Mai… cuối cùng ngươi cũng cười rồi.
- Hả?
- Cả mấy hôm nay cứ ủ dột mãi, chán chết. – Khởi Vũ tỉnh bơ cười. – Ngươi xem, cười một cái có phải rất thoải mái không?
Tôi và Khởi Vũ đang đứng trước của khách trọ. Trong ánh sáng yếu ớt của vài cái đèn lồng treo cửa, hắn cười. Nụ cười ấy, lúc nào cũng rạng rỡ như vậy, có thể làm bừng sáng cả màn đêm. Tôi cúi đầu, khẽ nói câu cảm ơn. Câu nói vừa dứt, Khởi Vũ liền nắm lấy tay tôi, kéo giật lại, ôm ghì lấy. Tôi sững sờ, tay chân đột nhiên luống cuống.

Khởi Vũ vuốt tóc tôi, bảo:
- Ngốc ạ, nàng không cần cảm ơn ta. Chuyện của nàng với hắn, nàng không muốn nói thì ta cũng sẽ không hỏi. Có điều, nàng không cần vì hắn mà đau lòng, không cần vì hắn mà giày vò mình, hiểu không?
Tôi mở miệng muốn nói, song lại ngập ngừng. Cứ như vậy, cuối cùng, tôi mới gục đầu vào ngực hắn:
- Ta… Lâm Mặc, huynh ấy từ chối ta rồi.
……………
Ngày hôm sau, không rõ vì lý do gì, tôi ốm.
Ốm oanh liệt!
Oanh liệt đến nỗi nằm liệt trên giường, không ngóc đầu dậy được. Hơi thở nóng rực, tôi biết là lần này mình sốt cao rồi. Nghĩ xem, hình như mấy đêm gần đây, tôi hay có thói quen đạp chăn thì phải. Trời cũng lạnh nữa. Ừm, cảm lạnh rồi.
Ho khù khụ vài tiếng, tôi gác tay lên trán, thở dốc. Mắt cũng hoa lên, đầu ong ong mụ mẫm, cổ họng vừa đau vừa rát. Xem ra, mấy năm nay không bị sốt gì nên bao nhiêu khổ sở đổ dồn hết vào đợt này đây mà.
Mắt tôi lờ đờ, nhìn quanh. Thấy mình không có khả năng làm được cái gì trong ngày hôm nay, tôi đành mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Trưa. Tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập dưới đại sảnh khách trọ. Mắt vẫn hoa, đầu vẫn đau. Bệnh hình như còn nghiêm trọng hơn cả hồi sáng. Tôi đỡ trán, nhận thấy rõ cái nóng từ trán mình toát ra, tung chăn, khoác bừa cái áo bông cạnh giường rồi xuống tầng.
Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cái nhíu mày của Khởi Vũ. Thấy cái bộ dạng bây giờ của tôi, hắn sốt sắng hỏi tôi làm sao. Tôi mở miệng, lại ho liền một chặp. Lắc đầu ý bảo mình không sao, tôi bước vào nhà, không quên nhắc Khởi Vũ nhớ đóng cửa. Chợt, trước mắt hoa lên. Tôi đứng không vững, loạng choạng ngã ra nền đất. Cái lạnh của đất ngấm vào người khiến tôi run rẩy. Trước lúc thiếp đi, tôi thấy khuôn mặt lo lắng của Khởi Vũ cứ không rõ ràng, dần dần lại biến thành gương mặt quen thuộc nọ. Lắc đầu xua đi nhưng không thể, tôi buột miệng thốt lên:
- Lâm Mặc, thì ra, là em nhớ chàng nhiều vậy…
Sau đó, tôi không nhận thức được gì nữa.
Thỉnh thoảng, tôi chập chờn tỉnh lại, nhưng rồi cũng mơ màng lịm đi. Mỗi lần tỉnh táo một chút, tôi lại thấy Khởi Vũ đôn đáo chạy ngược xuôi, tất bật chăm sóc tôi. Tim nhói lên. Thế nhưng, những lúc chìm trong mộng mị, tôi biết mình đang nói mơ, nhưng không sao điều khiển được mình. Cái tên tôi gọi… Lâm Mặc…
Tôi thoáng thấy ánh mắt của Khởi Vũ có sự tổn thương, lại có sự kìm nén. Tôi muốn bật dậy, muốn hét lên, muốn đuổi hắn ra khỏi đây nhưng không thể gượng dậy nổi. Tôi không muốn hắn thấy tôi thảm hại thế này. Không muốn!
………..
Không biết bao lâu sau, tôi mới tỉnh lại. Cơn sốt cũng đã hạ. Tôi ngó quanh, muốn tìm xem Khởi Vũ ở đâu. Cửa phòng lúc đó “cạch” một tiếng mở ra. Tôi đang định gọi Khởi Vũ thì miệng cứng lại. Người đứng trước cửa, là Lâm Mặc.

Tay hắn bê bát cháo vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Đến giường tôi, hắn đặt bát cháo nóng hổi vào tay tôi, dịu dàng nói:
- Nàng tỉnh rồi sao? Nhanh ăn đi kẻo nguội.
- Chàng… sao huynh lại ở đây? – Tôi ngỡ ngàng hỏi.
- Đây là nhà ta, không ở đây thì ở đâu? – Lâm Mặc dở khóc dở cười với câu hỏi hết sức “củ chuối” của tôi.
Hắn ngồi xuống giường, giục tôi mau mau ăn, để nguội sẽ không ngon. Ăn cháo nóng mới sớm khỏi bệnh được, rồi còn chắc rằng từ sáng giờ tôi chưa ăn gì. Tôi ngơ ngẩn, không phản ứng kịp. Không phải người này mấy hôm trước còn lạnh lùng bảo ghét tôi sao? Vì cớ gì tự nhiên lại xuất hiện thế này, với cái vẻ dịu dàng này?
Tôi liếc mắt ra ngoài cửa, thấy lấp ló bóng Khởi Vũ. Hắn cười tươi, giơ ngón tay cái về phía tôi rồi khuất bóng sau cánh cửa phòng, để lại tôi với tâm trạng ngổn ngang khó nói.
Đợi tôi ăn xong, Lâm Mặc mới nhận lấy cái bát trong tay tôi, để lên bàn gỗ gần đó. Hắn cầm lên chiếc khăn tay, định lau miệng cho tôi nhưng tôi ngăn lại, tự tay lau. Lâm Mặc thế này, tôi thật không quen.
Tôi vừa ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt có nét cười khổ của hắn, giật mình cúi đầu. Lát sau, tôi nghe thấy giọng nói của hắn:
- Xin lỗi, là ta không đúng. – Lâm Mặc vươn tay ôm lấy tôi. – Là ta sai rồi, ta làm nàng tổn thương rồi. Nàng biết không, mấy ngày nay, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Có rất nhiều chuyện, có rất nhiều thứ, đến giờ ta mới nhận ra. Ta giờ mới hiểu, thực ra, từ rất lâu, ta đã yêu nàng. Mai Mai, nàng đến lúc này, có còn nguyện ý ở bên ta không?
Tôi mím môi, im lặng. Ở bên hắn, tôi thấy không thật, không an toàn. Tôi có thể nào đặt hết niềm tin, tình cảm vào con người này không? Tôi không hiểu hắn, hắn cũng chẳng đủ nhạy cảm để hiểu tôi. Những gì hắn thấy, có chăng chỉ là vẻ mặt vui vẻ, không âu, không lo của tôi. Yêu một người không hiểu mình, tôi có đủ dũng cảm không?
Hắn ôm tôi trong tay, tại sao lại cảm thấy xa vời thế? Mông lung quá. Nhưng nếu như tôi nói “Không”, nếu như tôi từ chối, nếu như… thì hắn có thể đợi tôi không? Tôi sợ cái cảm giác không yên lòng, bứt rứt này, nhưng thứ tôi sợ hơn, có lẽ chính là không có hắn. Nghe có vẻ chẳng giống tôi chút nào, cơ mà biết làm sao, từ khi yêu hắn, tôi đã không còn là mình nữa rồi.
Tôi nhắm mắt, gác đầu lên vai hắn. Đôi môi khẽ nở nụ cười, mi mắt trào lệ. Tôi nghẹn ngào:
- Em nguyện ý. Nếu như là chàng, dù thế nào em cũng nguyện ý.
Chỉ cần là chàng…
Lâm Mặc, yêu chàng… em còn có thể lựa chọn điều gì sao?
…………….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận