Hiệp Nữ Khuynh Thành

“Hồng Loan!” Khuynh Thành đẩy nó ra, cương quyết nói, “Cứu nó trước đi! Nếu ngươi không cứu nó ta sẽ chết cho ngươi coi!”

Hồng Loan thấy Khuynh Thành nổi giận thì ngoan ngoãn bước đến bên cạnh Kim Bằng truyền chân khí cho nó một hồi lâu.

Khuynh Thành thấy Hồng Loan ngừng truyền chân khí cho Kim Bằng liền tiến tới hỏi: “Nó sao rồi?”

“Không chết được đâu!” Hồng Loan rất miễn cưỡng nói. Nó phải bỏ ra hơn một nửa nội lực để cứu con chim này nên cảm thấy rất bực bội trong người.

“Thế thì tốt! Thế thì tốt rồi!” Khuynh Thành lẩm bẩm rồi lăn ra ngất xỉu.

Khuôn mặt Hồng Loan nhìn thấy cảnh này hiện lên nét thật không ăn nhập với hình dáng của nó lúc này. Nó thở dài rồi nhấc cả Khuynh Thành cùng Kim Bằng vào trong xuyến không gian bay về Thực Nhân cốc.

Khuynh Thành cảm thấy xung quanh thật lạnh lẽo, nhưng sự lạnh lẽo rất nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác ấm áp quen thuộc. Cô từ từ mở mắt, nhìn cảnh vật xung quanh hồ U U rồi lập tức bước lên bờ chạy vụt ra. Vừa nhìn thấy Huyết Sâm, cô liền lao vào nắm tay lão hỏi: “Huyết Sâm gia gia, con chim phao câu thối kia thế nào rồi ạ?”

Kim Bằng nghe tiếng Khuynh Thành thì vội vỗ cánh bay lại, nó nhìn cô đắc ý.

Khuynh Thành nước mắt rưng rưng nhìn nó, “Không sao là tốt rồi! Tốt rồi...”


“Tôi vốn định ngủ một giấc cho đã nhưng mấy người kia thật hết sức ồn ào quá thể khiến tôi suýt chút nữa thì thủng màng nhĩ rồi! Hết cách, tôi không muốn biến thành con chim điếc nên đành tỉnh lại vậy!”

Khuynh Thành giơ tay thưởng cho nó một quả đấm.

“Con chim phao câu thối nhà ngươi vẫn nhăng nhít như vậy, xem ra ngươi khỏe thật rồi ha!”

Diệp Chấn Thiên cùng những người khác bước ra thấy Khuynh Thành nước mắt ngắn dài còn chưa lau khô thì đau lòng không thôi.

“Khuynh Thành, là tại cha không tốt, vì cha mà con và Kim Bằng suýt mất mạng rồi!”

Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Diệp Chấn Thiên, thấy ông khỏe mạnh thì không khỏi lạ lùng, cô nhớ là cô chưa lấy được thuốc giải cơ mà?

Nhìn ánh mắt Khuynh Thành, Huyết Sâm hiểu ngay sự nghi hoặc của cô liền lên tiếng giải thích: “Là Hồng Loan đã cứu cha cô và Diệp Thành!”

“Hồng Loan?” Khuynh Thành cảm kích nhìn nó nói, “Cảm ơn ngươi!”

“Không cần cám ơn tôi, nếu cô muốn cảm ơn thì chú ý chăm sóc bản thân mình cho tốt đi nếu không cái mạng nhỏ của tôi lúc nào cũng có thể mất đi vì cô đấy!”

Bộ dạng của Hồng Loan lúc này rất ngộ nghĩnh khiến cho không chỉ Khuynh Thành mà tất cả những người xung quanh đều cười ầm lên.

Khuynh Thành tất nhiên biết phải tự chăm sóc mình rồi, nhưng là cuộc chiến của cô vẫn chưa kết thúc, nhà họ Khương vẫn chưa chết thì cô làm sao có thể yên tâm được? Cuộc chiến vừa rồi khiến cô và Kim Bằng suýt chút mất mạng, nếu không giết nhà họ Khương thì sao có thể giải tỏa sự tức giận của cô đây.

Kim Bằng dường như nhìn thấu tâm tư Khuynh Thành, nó vận linh thức truyền âm cho cô: “Ta quay lại đánh!”, cho dù Khuynh Thành không quay lại thì nó cũng nhất định quay lại diệt bọn người kia, xưa nay nó chưa bao giờ bị một vố đau như vậy, nó nhất định phải báo thù.

Hồng Loan nhìn cả hai rồi nói: “Ta sẽ đi cùng hai người!”

Kim Bằng mắt sáng lên nhìn Hồng Loan, không hiểu sao nó thấy con chim này đẹp quá, càng nhìn càng đẹp mắt mà... Đẹp? Kim Bằng giật mình? Nó sao thế này? Sao có thể nghĩ thế với một con chim? Chẳng lẽ nó thật sự như Khuynh Thành nói trước đây, bị lệch lạc giới tính sao? Không! Tuyệt đối không thể có chuyện này được! Chắc là vì Hồng Loan cứu mạng nên nó cảm kích vậy thôi.

- -- -----


Nhà họ Khương đều đã bị nội thương ở mức độ khác nhau. Khương Tịch Nguyệt bị thương khá nặng, suýt chút nữa là đã mất mạng. Bọn họ tìm một sơn động để điều hòa khí tức dưỡng thương đã một vài ngày nên hầu như bây giờ tất cả đều bình an.

Khương Tịch Nguyệt thở dài nói: “Không ngờ nhà họ Khương chúng ta lại bị một con bé tu chân đánh bại! Các ngươi cứ liệu mà giữ lấy mình, ta thấy con bé đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đâu!”

Nghe câu này, cả đám tiên nhân nhà họ Khương xám ngoét mặt mày. Nếu Khương Tịch Nguyệt bỏ mặc bọn họ thì bọn họ chỉ có nước chết mà thôi!

“Thủy hoàng đế, ngươi không thể bỏ mặc chúng con được!”

Khương Tịch Nguyệt nghe vậy không khỏi hừ lạnh, nhà họ Diệp vốn rất trung thành với nhà họ Khương, nếu không phải tên Lạc Kỳ chọc giận bọn họ thì đâu đến nỗi ép bọn họ phải làm phản để cái mạng già này của lão suýt chút nữa cũng đi cùng bọn chúng, lão ta sao có thể tiếp tục nhúng tay vào chuyện này được nữa? Nghĩ rồi lão đứng dậy lăng mình biến mất.

“Thủy hoàng đế! Thủy hoàng đế!” cả đám vội vã gọi to rồi đuổi theo, nhưng bọn họ làm sao có thể đuổi kịp Khương Tịch Nguyệt được? Cả đám mất dấu Khương Tịch Nguyệt thì thất vọng ngồi phệt dưới đất, mặt mũi xám ngoét không biết nên làm thế nào bây giờ.

Khương Tịch Nguyệt vừa đi không bao lâu thì bọn Khuynh Thành cũng đã đến nơi.

“Lão già nhà họ Khương mau ra đây nhận lấy cái chết!”

Đám nhà họ Khương biết khó thoát khỏi cái chết lần lượt theo nhau bước ra khỏi hang động, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn bọn Khuynh Thành.

“Gã đẹp trai nhà các ngươi đâu rồi?” Kim Bằng nhìn bọn chúng hỏi.

Bọn nhà họ Khương đương nhiên hiểu Kim Bằng là đang nói về Thủy hoàng đế Khương Tịch Nguyệt. Khương Dục cay đắng nói: “Các người muốn giết ông ấy thì phải lên tiên giới!”


“Chuồn rồi à? Được! Ta sẽ đánh lên tận tiên giới tìm lão sau, trước hết ta phải xử lý đám các ngươi đã!” Kim Bằng nói lớn rồi vỗ cánh lao thẳng vào bọn Khương Kỳ Dục.

Đám người nhà họ Khương thừa biết mình không phải đối thủ cua Kim Bằng, bọn chúng liếc nhìn nhau rồi nhất tề lao tới.

Khuynh Thành ở phái dưới thấy vậy liền kêu lớn: “Chim phao câu thối ơi, mau quay lại đi!”

Một tiếng nổ vang trời át cả tiếng cô, đám nhà họ Khương đã cho nổ nguyên anh của mình, chấn động do ba cao thủ nổ nguyên anh vang dội khắp đất trời.

“Chim ơi chim...” Khuynh Thành đang định xông ra thì thấy trong đám dư chấn lóe lên tia hồng quang, khí lưu mạnh mẽ chặn đứng làn sóng do vụ nổ của bọn nhà họ Khương gây ra.

Kim Bằng cũng không ngờ bọn chúng lại có thể cho nổ nguyên anh như vậy, nó tránh không kịp kinh hãi không thôi, cho đến khi thấy mình còn nguyên vẹn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nó cảm kích nhìn Hồng Loan nhưng là Hồng Loan cũng chẳng buồn đếm xỉa đến nó mà trực tiếp bay tới cạnh Khuynh Thành.

Kim Bằng không khỏi trợn mắt nhìn nó, vốn định nói vài câu cảm ơn mà cũng không được nên ấm ức không thồi. Công lực mạnh hơn nó có chút xíu mà đã dám khệnh khạng? Khi nào nó lên tiên giới nhất định phải hành hạ Hồng Loan một trận nên thân. Con Hồng Loan chết tiệt!

Vậy là đã tiêu diệt xong kẻ cần tiêu diệt. Diệp Chấn Thiên trở thành hoàng đế của vương triều Đại Cương, đổi quốc hiệu là Thiên Thìn, toàn quốc ăn mừng ba ngày liền.

- -- ------ ------ ----------Hết tập 1---- ------ ------ ------ --------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui