Diệp Khuynh Thành đang ngự kiếm phi hành bỗng giật mình choáng váng trượt khỏi thanh kiếm, suýt ngã nhào xuống.
"Kìa, cô đừng xúc động như thế. Nếu cảm thấy đứng không vững thì lên lưng anh mà ngồi. Anh nể tấm tình si của cô dành cho anh mà chở cô một quãng."
Khuynh Thành kêu trời! Con chim giẻ rách đáng chết này, sao nó dẻo mỏ khiếp quá!
"Ngươi cho rằng ta có thể hứng thú với một con chim hay sao?”
"Hì hì! Chờ khi lên tiên giới rồi biến thành hình người cô sẽ hứng thú ngay! Tôi tuyệt đối là một mỹ nam nghiêng nước nghiêng thành.”
Ông trời ôi! Sao lại có con chim giẻ rách tự sướng đến nước này? Khuynh Thành nhảy vọt sang tóm cổ Kim Bằng bóp rõ chặt: "Con chim khốn kiếp, ngươi dám ho he nữa thì ta vặn cổ ngươi chết luôn!"
"Nếu cô muốn bay chậm lại một chút, tôi cũng không có ý kién gì đâu."
Kể ra thì cũng phải có bản lĩnh đủ mạnh thì mới dám nói năng bạo mồm bạo miệng! Cái cảm giác bị người khác chà đạp, thực chẳng dễ chịu gì.
"Ngươi cũng gớm thật đấy!"
Kim Bằng phấn chấn kêu lên một tiếng vang trời rồi tăng tốc bay vọt đi, sau vài canh giờ đã đến vương triều Tấn. Cả người lẫn chim đều thu lại luồng khí lưu mạnh mẽ của mình, hai tàn ảnh nháng lên đã thấy Khuynh Thành cùng Kim Bằng xuất hiện trong vương cung vương triều Tấn. Khuynh Thành phụ trách đi tìm nhà kho cất giữ báu vật của vương triều Tấn còn Kim Bằng phụ trách việc uy hiếp hoàng đế. Cứ nghĩ đến cảnh gã hoàng đế oai vệ bị một con chim đe dọa, Khuynh Thành thấy buồn cười không chịu được.
Chỉ lát sau, Kim Bằng đã trở lại kho báu vật, nhìn dáng vẻ của nó Khuynh Thành liền hiểu ngay là hoàng đế vương triều Tấn không có Ngũ độc thú. Tàn ảnh lại nháng lên, cô nói: "Đi thôi! Đến vương triều Hoằng Lịch."
Lần này Khuynh Thành mang theo làn khí lưu mạnh mẽ tiến thẳng vào tẩm cung của hoàng thượng vương triều Hoằng Lịch. Cô cảm thấy quá đen đủi cho đôi mắt của mình, lần trước nhìn thấy cảnh hắn ta và đàn bà đang "ứ hự" với nhau thì lần này cũng chẳng khá hơn.
Gã hoàng đế sợ quá, không kịp mặc quần áo, cứ thế ngã lăn xuống đất run rẩy nói: "Thượng tiên! Không rõ lần này thượng tiên đến đây là có việc gì?"
"Nộp Ngũ độc thú ra đây cho ta!" đôi mắt khát máu của Khuynh Thành phóng ra hàn quang như mũi dao chĩa thẳng vào gã.
"Thượng... thượng tiên... tôi... tôi chưa bao giờ nhìn thấy... Ngũ độc thú. Đó... chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi." Gã run rẩy nói.
"Ngươi thật không có? Nếu dám nói dối ta sẽ san bằng hoàng cung của ngươi ngay!"
"Tiểu... tiểu nhân... không dám nói dối."
Khuynh Thành chưng hửng, cô khinh khỉnh nhìn gã rồi hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu lần sau lại để ta thấy ngươi tồng ngồng như thế này, ta sẽ cho mất giống đấy!" Nói rồi, tàn ảnh nháng lên, Khuynh Thành vụt biến khỏi hoàng cung vương triều Hoằng Lịch.
Lúc này toàn thân gã hoàng đế mới nhão ra, bải hoải bất lực ngồi phệt xuống sàn, trên sàn lênh láng một bãi nước thải gã vãi ra.
Ra khỏi hoàng cung, Khuynh Thành phân tích lại tình hình hiện tại: vương triều Tấn, vương triều Hoằng Lịch đều không có Ngũ độc thú thì có lẽ vương triều Đại Cương cũng không thể có. Xem chừng, chỉ còn cách đến núi Phiêu Diểu để thử vận may thôi.
Kim Bằng nhìn Khuynh Thành băn khoăn nghĩ ngợi cũng trở nên ít nói hẳn đi, mải miết chở Khuynh Thành bay cho thật nhanh. Khi vừa tiếp cận núi Phiêu Diểu, Kim Bằng bỗng kêu rít lên.
"Chim ơi, ngươi phấn khích gì thế?"
"Nhìn đi, cô mau nhìn đi!" Kim Bằng phấn khích nói.
"Nhìn cái gì? Ngươi đã phát hiện ra Ngũ độc thú hay sao?"
Kim Bằng phớt lờ không đáp, tiếp tục bay thẳng về phía đỉnh núi Phiêu Diểu. Ai đó có thể không nhận ra, chứ nó thì phải nhận ra, đỉnh núi này nhất định có vấn đề.
Vừa đến gần đỉnh núi, Khuynh Thành cũng có cảm giác nơi này có gì đó khác thường. Cô nhìn kỹ ba bề bốn bên, ngự kiếm phi hành quanh đỉnh núi một vòng quan sát.
"Hình như nó bị người ta bố trí trận pháp!"
Kim Bằng đập cánh tỏ ý đồng tình, nó cũng từng nhìn thấy nhiều trận pháp. Năm nào cũng có vô số người tu chân đến Hồng Hoang tu luyện, bọn họ thường xuyên biến pháp để giết yêu thú để chiếm đoạt kim đan trong thân xác yêu thú để tăng cường công lực cho mình.
"Đỉnh núi này hoàn toàn không có người ở mà lại bố trận ở đây thì nhất định phải có vấn đề."
Kim Bằng đập cánh vỗ lên đầu Khuynh Thành khen ngợi: "Cô gái này khá, khá lắm, đã có tiến bộ đấy!"
Choáng! Khuynh Thành thật không biết nói sao với con chim này nữa mà.
"Này chim thối ơi, ngươi có nhận ra đây là trận pháp gì không?"
"Điều này..."
Thấy Kim Bằng do dự, Khuynh Thành đắc ý cười, đã đến lúc cô phải thể hiện tài năng rồi. Trận pháp dù thiên biến vạn hóa cũng không thể tách rời một nguồn gốc. Cho nên, với một pháp sư trận như Khuynh Thành, phá nó không phải là việc quá khó khăn.
"Đây là Thập bát huyễn trận!"
"Phải phá nó bằng cách nào?"
"Nhìn rồi sẽ biết!"
Khuynh Thành đi ba vòng quanh đình núi từ trái sang phải rồi lại đi vòng ba vòng từ phải sang trái, sau đó lại đi vòng bảy vòng từ trái sang phải rồi đi năm vòng từ phải sang trái. Cảnh tượng trước mắt bỗng biến đổi, mây mù dày đặc bỗng tản ra một phần. Khóe miệng Khuynh Thành khẽ nở nụ cười đắc ý.
"Người bố trí trận pháp này tay nghề quá non, để cho ta phá ngay được, thật đáng thất vọng! Ta cứ tưởng ít nhất cũng phải mất vài canh giờ mới phá được đạo trận pháp thứ nhất chứ!"
Đã phá được đạo trận pháp thứ nhất, thì đạo trận pháp thứ hai thứ ba sẽ không vấn đề gì nhưng khó nhất vẫn là đạo trận pháp thứ mười tám, nếu thao tác không khéo thì sẽ kinh động đến người bố trận mà như vậy thì sẽ nảy sinh rất nhiều rắc rối không cần thiết. Nhìn cảnh tượng trước mắt không ngớt biến đổi, Kim Bằng bất giác cảm thấy có chút ngưỡng mộ Diệp Khuynh Thành. Có lẽ sau này nó cũng phải bỏ công sức ra nghiên cứu trận pháp mới được.
"Này, sao cô lại biết phá trận pháp thế?"
"Những thứ ta biết, nhiều vô kể! Ngươi chưa từng nhìn thấy Bát quái trận chứ gì? Đó mới là trận pháp kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu! Chỉ một trận pháp mà có thể vây khốn mấy chục vạn binh mã."
"Thật à?"
"Lẽ nào lại không thật? Tam quốc diễn nghĩa cũng viết như thế mà!"
"Thế thì cô mau dạy tôi được không?" Kim Bằng hào hứng nhìn Diệp Khuynh Thành.
"Nhưng... trận pháp ấy ta chưa bao giờ bố trí, ta chi biết về lý thuyết thôi, thực tiễn thì chưa trải qua, cho nên…”
Kim Bằng khinh khỉnh nhìn cô: "Thôi đi cho! Không biết thì nói luôn là không biết, lại cứ khoác lác!"
Khuynh Thành cũng không tranh luận với nó nữa. Thực ra đúng là cô chưa nắm được trận pháp này.
"Bây giờ đến đạo trận pháp cuối cùng." Khuynh Thành nói rồi hai tay giơ Tử Thanh bảo kiếm lên chém một nhát. Cảnh tượng trước mắt bỗng xảy ra biến hóa kinh thiên động địa, một đạo hào quang bảy màu từ trên bầu trời phóng xuống.
"Cái… cái gì thế kia?" Khuynh Thành nhíu mày.
Kim Bằng hưng phấn cực độ kêu lên: "Đó là đường ngầm không gian! Đường ngầm không gian lên tiên giới! Khuynh Thành! Có đường ngầm không gian này rồi, thì cô sẽ đỡ phải chịu gian khổ đi xuyên không gian nữa!"
Đường ngầm không gian lên tiên giới?
Khuynh Thành không khỏi kinh ngạc nhìn Kim Bằng hỏi lại: "Chim thối ơi chim thối, ngươi không nhìn nhầm đấy chứ?"
Kim Bằng nghển cổ rõ cao nói: "Chí ít tôi cũng là một thần thú phi thăng, nếu không vì đợi cô, tôi đã phi thăng từ lâu rồi!" Nói rồi vỗ cánh bay thẳng vào làn ánh sáng bảy màu.
"Tôi lên tiên giới trước, thăm dò đường đi giúp cô." Một làn kim quang sáng lòa nháng lên, rồi không nhìn thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...