Những làn khói xanh uốn mình bay lượn trên điện Kim Hoa, phía bên ngoài được bao bọc bởi những tảng đá pha lê khổng lồ mỹ lệ. Bên trong điện, bốn cây cột làm từ linh thạch thượng hạng lung linh chói lòa.
“Thuộc hạ tham kiếm Tiên đế!”
“Gần đây Trọng Lâu đang làm những việc gì?”
“Bẩm Tiên đế, gần đây Trọng Lâu ngoài chung sống với vợ ra thì không có hành động gì khác!”
“Thế ư?” Tiên đế hồ nghi hỏi.
“Hay là hắn đã phát hiện chúng ta đang theo dõi hắn! Thôi, ngươi lui đi!” nói rồi bước xuống ngai đi ra khỏi điện Kim Hoo, vận linh thức quan sát một lượt thấy mọi nơi trên tiên giới đều an ổn, Trọng Lâu đúng là không hề có hành động gì nhưng là càng an ổn càng khiến ông ta cảm thấy bất an.
“Có lẽ ta phải tạo ra một trận giết chóc mới có thể đoạt được vườn Vạn thú về tay mình.” Tiên đế thu linh thức về, một âm mưu thâm độc nảy ra trong đầu.
Nghe đến đây Khuynh Thành không được nói xen vào, “Huyết Sâm gia gia, tại sao Tiên đế lại thế? Trọng Lâu đã cống hiến nhiều như vậy, ông ta không những không tín nhiệm mà còn định sát hại người chiếm vườn Vạn thú? Người như vậy sao có thể làm Tiên đế được?”
Huyết Sâm cười chua chát. Nếu không phải như thế thì chủ nhân của lão đâu có thể bị chết thê thảm.
Nhìn sắc mặt Huyết Sâm, Khuynh Thành hiểu chiến thần Trọng Lâu đã thua trong cuộc chiến.
“Huyết Sâm gia gia, sau đó thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Khuynh Thành! Không còn sớm nữa đâu, cô nên tranh thủ đi nghỉ để ngày mai chúng ta lên đường sớm. Phần còn lại của câu chuyện để mai hãy nói.”
Nhìn Huyết Sâm mà Khuynh Thành cảm thấy xót xa thay cho lão. Yêu thú đâu khác gì con người, suốt đời chỉ nhận một chủ nhân nhất định không ăn ở hai lòng.
“Huyết Sâm gia gia đừng quá đau buồn, mọi chuyện đã qua cả rồi!”
“Ai bảo không phải thế chứ? đúng là đã qua cả rồi! Chỉ có tên Tiên đế ấy là kẻ đáng trách!”
“Ôi chao! Thật đáng thương cho Tịch Vân phu nhân!” đôi mắt Huyết Sâm bỗng nhòa đi vì lệ.
“Tịch Vân... bà ấy làm sao?”
“Bà ấy cũng ở trong đảo ma thú, chỉ e là sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa!”
Mãi mãi không tỉnh lại? Tại sao lại mãi mãi không thể tỉnh lại? Đã xảy ra chuyện gì mà Tịch Vân lại ở trong đảo ma thú này?
“Huyết Sâm gia gia!”
“Thôi nào, đi ngủ đi!”
Thấy Huyết Sâm không muôn nói đến chuyện này nữa Khuynh Thành cũng không nài ép. Cố khơi lại vết thương lòng của người ta là chuyện không tốt. Được, cô sẽ chờ tới ngày mai.
Đêm ấy Khuynh Thành ngủ chập chờn không yên! Không hiểu sao hình bóng Lam Tố cứ hiện lên trong mộng khiến cô bất giác nghĩ đến Trọng Lâu và Tịch Vân. Trọng Lâu chết thì không khó hiểu, nhưng vì sao Tịch Vân lại ở trong đảo ma thú? Lẽ nào chỉ là chuyện ngẫu nhiên?
Chẳng hiểu sao nghĩ tới hai người này Khuynh Thành lại bất giác nghĩ đến Lam Tố và tình cảnh của hai người hiện nay. Cảm giác này, đó chính là nỗi đau tuyệt vọng khiến cô không tài nào chợp mắt được.
- -- ------
“Lạc Nhi? Tại sao?” Đôi mắt sáng như sao của Lam Tố lúc này tràn ngập nỗi bi thương.
“Lạc Nhi! Hãy cho ta biết vì sao lại thế?” Ánh mắt chàng rõ ràng là không thể chấp nhận được sự thật trước mắt, cả người hơi run lên.
“Lạc Nhi, lẽ nào nàng không còn tin ta nữa?” xưa nay, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày người chàng yêu sẽ trở thành như bây giờ. Lạc Nhi luôn hồn nhiên trong sáng của chàng đâu rồi?
“Lạc Nhi, nàng nói đi chứ?”
Cô gái với thân hình mảnh mai, mắt rướm lệ đứng chơi vơi trên đỉnh núi Tử Cấm, tà áo tung cùng mái tóc dài tung bay trước gió quay đầu lại nhìn anh.
“Lam Tố, chàng có thể ôm em một lần nữa được không?” cô gái từ từ bước về phía anh.
“Lam Tố, chàng có thể oán em, hận em nhưng chàng không thể không yêu em.” Đưa tay lên gỡ cây trâm trên tóc, cả người cô gái run lên, mắt nhòa lệ nhưng vẫn cố cắm sâu cây trâm vào người anh.
“Lạc Nhi, ta không oán hận nàng. Dù nàng có như thế nào thì ta vẫn yêu nàng như ngày trước và càng yêu nàng nhiều hơn nữa.”
Thời khắc này, tim của cô đã chết rồi, thế giới của cô như sụp đổ, cô đẩy anh ra.
“Chàng biết rõ đúng không? Tại sao chàng không tránh? Tại sao?” cô bỗng cảm thấy mình ngây thơ quá. Công lực của anh cao đến thế lẽ nào lại không nhận ra cô muốn giết anh.
“Lạc Nhi, nàng cũng không muốn giết ta đấy thôi! Nàng chỉ phong ấn ta thôi!” Lam Tố mỉm cười nói với cô gái.
“Anh chàng ngờ nhệch, đần độn. Tại sao chàng không tránh... tại sao lại không tránh?”
- -- ------
“Khuynh Thành, Khuynh Thành... cô sao vậy?” giọng Huyết Sâm vang lên bên tai Khuynh Thành khiến cô bừng tỉnh, đưa tay lên sờ mặt khiến cô ngỡ ngàng không thể tin nổi.
Vừa rồi cô làm sao vậy? Tại sao lại mơ như thế? Chỉ là giấc mơ thôi mà sao cô lại nhói đau? Nước mắt, tại sao lại đầm đìa nước mắt như thế này?
“Khuynh Thành, sao cô lại khóc?”
“Cháu... không sao, chỉ là nằm mơ thấy một số chuyện ngày xưa thôi!”
“Chuyện cũ đã qua rồi cô bé à!” cũng như năm xưa lão chứng kiến chủ nhân mình bị giết chết. Chuyện cũ đã qua, chỉ mong người đã chết được yên nghỉ. Người còn sống thì phải tiếp tục sống, sống cho mạnh mẽ hơn.
“Khuynh Thành, sống trên đời nếu không muốn bị người ta đè ép thì mình phải đủ mạnh để bảo vệ bản thân cùng những người xung quanh, nếu không thì chỉ còn cách giương mắt nhìn bi kịch xảy ra.”
“Huyết Sâm gia gia, Khuynh Thành hiểu rồi. Khuynh Thành nhất định sẽ chăm chỉ luyện công, sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội tổn thương người thân của cháu.”
Huyết Sâm hài lòng cười, lão biết lão đã không nhìn nhầm Khuynh Thành. Mai kia chắc chắn cô sẽ bay lượn cửu thiên.
“Khuynh Thành, ngày trước lão nói khi nào con có đủ bản lĩnh thì quay lại đây là vì còn có một nguyên nhân khác.”
“Cháu biết, là Huyết Sâm gia gia muốn cháu tới đây để tu luyện tốt hơn nữa.”
“Đúng thế, ở đây có rất nhiều yêu thú, chiến đấu với chúng sẽ giúp cháu gia tăng công lực nhanh hơn.” Và điều quan trọng hơn nữa là lão có thể lợi dụng cô để trở lại tiên giới. Ngay từ lúc Lam Tố đến đảo ma thú yêu cầu lão bảo vệ cô, lão đã biết Khuynh Thành rất khác người, cho nên lão nhất định phải tận dụng tốt cơ hội này.
“Khuynh Thành, nên đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường!”
Lão đưa tay xoa nhẹ đầu Khuynh Thành, lão biết như thế này thật là bất công cho cô nhưng cái thế giới này có bao giờ công bằng? Lão đã phải chờ đợi ở đây quá lâu rồi. Huyết Sâm nghĩ rồi quay người bước đi, lưng lão đã hơi còng vì cao tuổi.
“Phu nhân, ngày Tiên đế chết sẽ là ngày phu nhân thức tỉnh. Phu nhân hãy tin ở tôi, tôi sẽ không để phu nhân phải đợi lâu nữa. Chỉ thương cho cô bé kia, mong sao nó sẽ không hận tôi là tốt rồi. Xin phu nhân cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ bù đắp cho cô bé.” Huyết Sâm đứng trên vách núi nhìn xa xăm nói.
Một làn hương thơm ngát thấm vào tận tim gan. Khuynh Thành từ từ mở mắt tưởng như mình đã đến thế ngoại đào tiên, cô nhớ rõ đêm qua mình ngủ không phải nơi này.
“Huyết Sâm gia gia.”
“Khuynh Thành!” Huyết Sâm bưng một bát nước nóng bốc hơi nghi ngút bước vào.
“Nào, uống đi!”
“Huyết Sâm gia gia, đây là nước gì vậy ạ?”
“Uống đi, rất tốt cho cơ thể cô bé đấy!”
Khuynh Thành xuất thân sát thủ nên rất nhạy cảm với mọi vật nhưng là lúc này dường như cô chẳng có lý do gì để nghi ngờ Huyết Sâm cả, nếu không có lão thì cô đã chết từ lâu rồi. Nghĩ vậy liền đón lấy bát nước uống một hơi cạn sạch.
“Huyết Sâm gia gia, đây là nơi nào?”
“Nơi cô bé sẽ luyện công.”
“Luyện công? Không phải chúng ta sẽ lên đường hay sao?”
“Sau một canh giờ lên đường cũng chưa muộn.” Huyết Sâm cười khà khà nói.
“Cháu vẫn muốn nghe nốt câu chuyện về Trọng Trọng Lâu, không rõ sau đó xảy ra chuyện gì?” Khuynh Thành gãi đầu mỉm cười nhìn lão.
“Đừng sốt ruột, ta còn khối thì giờ. Giờ cháu hãy chăm chỉ luyện công đã!”
“Đã thế thì cháu sẽ chờ thêm một cạnh giờ nữa.”
Khuynh Thành theo Huyết Sâm đi đến bờ suối nước nóng, nơi này bốc lên tiên khí ngút ngàn khiến Khuynh Thành trầm trồ không thôi. Thực Nhân cốc quả nhiên là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Xứng danh báu vật tiên giới!
“Khuynh Thành hãy xuống ngâm mình trong nước suối khoảng một canh giờ, nhớ là phải hết sức tĩnh tâm cảm nhận vận khí của dòng nước, không được phân tâm, không được nghĩ ngợi gì khác!”
Khuynh Thành có phần nghi hoặc nhìn suối nước trước mặt, như thế này gọi là luyện công ư? Cô chưa từng nghe suối nước nóng còn có tác dụng như vậy. Nhưng Huyết Sâm gia gia đã nói thì cô sẽ làm theo, dù cho không thể tăng cường công lực thì cũng sẽ giúp thân thể cảm thấy thoải mái hơn.
“Cảm nhận vận khí của dòng nước!” câu nói của Huyết Sâm vang lên bên tai cô. Khuynh Thành lập tức nhắm mắt cảm nhận rồi vận khí theo. Rất nhanh chóng, luồng khí lưu mạnh mẽ trong thân thể Khuynh Thành như bị tác động của dòng nước mềm mại, cũng từ từ trở nên mềm mại hơn. Dần dần luồng khí lưu mạnh mẽ ấy được thân thể cô hấp thụ, hòa làm một. Thế này... là thực sao? Thân thể cô có sức mạnh to lớn thế này từ khi nào?
Cùng với thời gian một canh giờ, luồng sức mạnh to lớn được cơ thể Khuynh Thành hấp thụ từng chút một. Khuynh Thành giờ đây cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức mạnh giống như đang lột xác, một lần lột lại trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng là hấp thụ đã quá nhiều, dần dần cơ thể cô đến trạng thái bão hòa không thể hấp thụ thêm nữa.
Khuynh Thành từ từ mở mắt, đầy nghi hoặc ra khỏi suối nước.
“Huyết Sâm gia gia, Huyết Sâm gia gia!” Cô dùng nội lực làm khô quần áo rồi lớn tiếng gọi Huyết Sâm.
“Huyết Sâm gia gia, sao cháu không thể tiếp tục hấp thụ luồng khí lưu đó nữa, có chuyện gì sao ạ?”
Huyết Sâm cười nhìn cô nói: “Khuynh Thành, dù làm chuyện gì cũng không thể quá hấp tấp, cô bé vốn là người phàm trần nhưng lại có năng khiếu trời cho cùng ngoại hình có nét dị dạng nên mới có thể chuyển hóa được dòng khí lưu đó vào cơ thể. Nếu là người khác e rằng họ phải chờ thêm mấy triệu năm nữa mới có thể làm được.”
Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Huyết Sâm. Một hai triệu năm? Mặc dù với người tu chân thì thời gian đó cũng không dài lắm nhưng Khuynh Thành vẫn rất ngạc nhiên về việc này.
“Tốt rồi! Giờ chúng ta sẽ lên đường!”
Khuynh Thành nghe lão nói lên đường tâm trạng hào hứng có khi còn hơn cả chuyện luyện hóa được dòng khí lưu khi nãy. Một là vì cô sẽ được nghe tiếp câu chuyện về Trọng Lâu và Tịch Vân. Hai là cô sắp có thể nói bye bye với mùi lạ trên người mình.
“Huyết Sâm gia gia, Trọng Lâu chết như thế nào vậy ạ?”
Huyết Sâm thầm cười trong bụng, xem ra Khuynh Thành đã rất mê câu chuyện về chủ nhân của lão, thế này rất tốt cho việc của lão rồi.
“Khuynh Thành sao phải sốt ruột thế?”
“Ôi, cháu rất muốn biết Trọng Lâu lợi hại như vậy làm cách nào mà Tiên đế đánh bại được ông ấy?”
“Khuynh Thành sao không hỏi tại sao trong người cháu có luồng khí lưu mạnh mẽ như vậy mà cứ quan tâm đến chuyện của Trọng Lâu?”
“Chuyện đó có gì để nói ạ, dẫu sao thì nó cũng nằm trong người cháu rồi, cháu có thể luyện hóa thêm sau này, phải không ạ?”
Huyết Sâm không ngờ Khuynh Thành lại lạc quan đến như vậy, xem chừng nếu lão không kể tiếp chuyện của Trọng Lâu thì không xong với cô rồi. Nghĩ vậy, Huyết Sâm bắt đầu kể tiếp, hai người bắt đầu phi hành bay đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...