Hiệp Nữ Khuynh Thành

Giết Hoằng Ngạo, coi như đã trả được mối thù nhà họ Diệp. Tiếp theo Khuynh Thành sẽ phải đi tới Thực Nhân cốc để tẩy rửa mùi lạ trên cơ thể, đây nhất định sẽ là một cuộc ác chiến cam go. Cô phải trở về quân doanh thay y phục, tạm biệt Hồng Y và nhanh chóng lên đường. Không ai có thể biết được cô khát khảo tẩy đi mùi hôi trên cơ thể mình đến cỡ nào. Tuy rằng Lam Tố nói anh không hề bận tâm, nhưng Khuynh Thành muốn cô thật sự hoàn mỹ để xứng đáng với anh.

“Khuynh Thành định đi thật à?”

Thực Nhân cốc thì Hồng Y biết rất rõ, dù là người tu chân ở đẳng cấp Kiếm vương cũng không thể tùy hứng bước vào, bên ngoài thì còn có thể miễn cưỡng đi vào, nhưng là càng đi sâu vào trung tâm thì yêu thú cao cấp càng nhiều không sao đếm xuể!”

“Cháu tin chắc cô Hồng Y cũng không muốn cháu cả đời này mang theo vớt bớt và mùi hôi này!”

Hồng Y tủm tỉm cười: “Tiểu thư... vì Lam công tử phải không? Trước đây tiểu thư đâu có bận tâm tới chuyện này?”

Là con gái thì ai chẳng thích mình đẹp nhưng Khuynh Thành thì có sự tự tin mà không ai khác có được nên cho dù trên mặt có vết bớt lớn, người có mùi hôi thì từ Khuynh Thành vẫn tỏa ra một sức hấp dẫn riêng.

Mặt Khuynh Thành chợt đỏ bừng: “Vú em, nếu cháu cứ như này thì làm sao có thể xứng với Lam Tố?” nghĩ đến anh, Khuynh Thành bỗng có cảm giác ngọt ngào lạ thường. Vì anh, dù khó khăn đến máy cô cũng phải thử. Cô không muốn một ngày kia Lam Tố dắt tay cô đi dạo phố mà không dám ngẩng đầu nhìn ai. Tuy cô biết rằng Lam Tố không bao giờ ngại ngần nhưng cô không muốn phải nghe bất cứ lời xì xào bàn tán nào.

“Cô Hồng Y yên tâm, cháu sẽ thận trọng. Vì Lam Tố cháu nhất định sẽ sống trở về!”

Chỉ hiềm, Khuynh Thành vẫn chưa thể nhận thức đầy đủ sự nguy hiểm của Thực Nhân cốc. Năm cô 5 tuổi rơi xuống đây vô tình gặp được Huyết Sâm mà thoát nạn thật ra đều là sự tính toán sắp xếp của Lam Tố vì cô.

- -- ------ ----


Lam Tố mặc một bộ áo gấm màu lục nhạt có thêu hoa sen ở hai vạt áo, chàng ngây người nhìn trời.

Một cô gái kiều diễm đi vào từ sau lưng chàng, kính cẩn thưa: “Thưa vương gia!”

“Đã tính ra chưa?”

“Thưa vương gia, thuộc hạ tính ra rồi, chỉ có điều...” Phù thủy n Ly mới bước vào nói.

“Có điều sao?” Ánh mắt Lam Tố lo lắng hỏi.

“Cô nương Lạc nhi đã bước vào luân hồi, đầu thai rồi ạ!”

Nghe n Ly nói vậy, Lam Tố thở phào nhẹ nhõm hỏi, “Đã điều tra được nàng đầu thai vào nhà nào chưa?”

“Rồi ạ, là nhà họ Diệp của vương triều Đại Cương.”

n Ly nói rồi phất ống tay áo, một màn ảo tượng xuất hiện trước mắt Lam Tố. Một phụ nữ tái nhợt bế đứa trẻ sơ sinh định đưa tay bóp chết nó, cửa bị mở toang, một người đàn ông bước vào giận dữ giằng lại đứa bé.

“n Ly, mặt Lạc nhi sao thế?”

“Dạ...bẩm vương gia...”

Lam Tố khẽ thở dài nói: “n Ly, cô vất vả quá, lui về nghỉ ngơi đi”

n Ly lo lắng nhìn Lam Tố hỏi: “Vương gia, người định thế nào ạ?”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ hành xử cẩn thận, ta đã mất Lạc Nhi một lần, ta sẽ không để nàng rời xa ta lần nữa. Mười triệu năm! Ta đã chờ nàng mười triệu năm rồi!”, ánh mắt Lam Tố tràn ngập sự cô đơn nói. Không ai có thể biết mười triệu năm qua chàng đã khổ sở như thế nào, tìm khắp lục giới không thấy bóng dáng nàng, cuối cùng thì chàng đã chờ được.

n Ly đang quay người bước đi bỗng thở dài nhìn Lam Tố, “Vương gia, hiện giờ Lạc Nhi cô nương đã là một người phàm trần rồi!”

“Ta biết!”


“Thuộc hạ nhìn thấy tương lai lúc Lạc Nhi cô nương lên 5 sẽ gặp một kiếp nạn, chỉ e...” n Ly chưa kịp nói hết câu đã thấy cánh tay mình bị Lam Tố giữ chặt.

“Chỉ e làm sao?”

“Vương gia, n Ly đau!” n Ly nhìn cánh tay đang bị Lam Tố nắm giữ rồi lại nhìn Lam Tố nói.

Lam Tố nhận ra mình đã quá xúc động vội buông tay ra rồi chàng xoay người quay lưng lại với n Ly hỏi: “Chuyện là như thế nào?”

“Bẩm vương gia, khi Lạc Nhi lên 5 sẽ bị rơi xuống đảo ma thú!”

“Gì?” gương mặt Lam Tố biến sắc. Đảo ma thú? Thực Nhân cốc? Rơi vào đó thì ngay cả người tu chân cũng có thể mất mạng huống chi là người phàm trần.

“Vương gia, ngài...ngài không định sẽ nhúng tay vào chuyện này đó chứ ạ?” phút chốc n Ly cảm thấy rất hối hận vì đã cho Lam Tố biết chuyện này. Lam Tố quan tâm tới Lạc Nhi như vậy chắc chắn sẽ có hành động, nếu như thế... khác gì là cô đã hại vương gia?

“Vương gia...”

“Bản vương sẽ tự biết chừng mực, ngươi lui đi!”

n Ly ngập ngừng rồi cũng đành quay người bước đi. Cô biết rất rõ tính Lam Tố, không ai dám nói lời thừa trước mặt anh. Hôm nay cũng tính là anh đã nói hơi nhiều, nếu không vì Lạc Nhi, chắc chắn anh sẽ không nhiều lời với cô.

Đảo ma thú, ai có thể không biết chứ riêng Lam Tố thì biết rất rõ. Đảo ma thú vốn không thuộc về phàm trần. Câu chuyện bắt đầu từ tám trăm năm về trước, khi đó tinh cầu Tử Lam Tinh vẫn còn là một mảnh đất hoang sơ, nền văn minh con người mới chớm hình thành.

Một cuộc ác chiến xảy ra trên tiên giới, vô số người tu tiên đã chết trong cuộc chiến kéo dài 81 ngày này. Cuộc chiến dữ dội khiến đất trời u ám không thôi. Đảo ma thú lúc này thuộc về tiên giới không hiểu vì sao lại bị rớt xuống trần gian và không hiểu vì sao một vườn ma thú lại biến thành một hòn đảo ở phàm trần. Rất nhiều yêu thú sau khi biết về đảo này đều kéo đến tu luyện khi khiến cho số lượng ma thú nhiều không đếm xuể. Không ai có thể biết những ma thú này lợi hại đến đâu nhưng là bất kể người tu chân nào vào đó để đánh yêu thú tu luyện đều không có người trở ra. Dần dần, người ta gọi nó là Thực Nhân cốc.


Một bóng trắng nháng lên, Lam Tố đã biến mất khỏi vương phủ.

n Ly phất ống tay áo, một màn ảo tượng lại xuất hiện trước mắt cô. Bóng trắng lúc nãy đâu phải ai khác mà chính là vương gia của cô, n Ly biết rõ vương gia sẽ đến đảo ma thú. Tim cô bỗng nhói đau, lẽ nào Lạc Nhi lại quan trọng với anh đến như thế? Vì cô nương ấy, anh không tiếc...

Trên đảo ma thú có vô số loài kỳ hoa diệu thảo, Lam Tố dừng lại trước một cây cổ thụ cao chọc trời. Trong phút chốc, cái cây biến thành một ông lão có mái tóc bạc phơ.

“Thượng tiên, tiểu yêu kính chào thượng tiên! Không biết thượng tiên ngài đến đây là có chuyện gì ạ?”

“Năm năm nữa sẽ có một đứa trẻ rơi xuống nơi này, ta muốn ngươi bằng mọi cách phải đảm bảo nó bình an vô sự ra khỏi đây. Nếu không, suốt đời này ngươi đừng nghĩ tới chuyện tu luyện nữa.”

Huyết Sâm cả sợ, chàng trai trước mặt ông đường đường là một thượng tiên, sao lại can thiệp vào chuyện của người phàm trần? Nhưng là lão ta tu vi thấp kém không thể là đối thủ Lam Tố cho nên Huyết Sâm đành phải nghe theo. Thêm vào đó, tiểu yêu Huyết Sâm vốn rất ôn hòa, chịu nghe lời. Xuất thân là thực vật tu thành tinh đã là trời đoái thương rồi, lão không muốn cả đời tu luyện lại trở thành công cốc.

“Vâng, tiểu yêu xin nhớ rõ!”

Cả Cốt điểu bị Khuynh Thành tiêu diệt năm xưa cũng vậy, thực ra nó không hề đơn giản như cô vẫn nghĩ. Nếu Lam Tố không kịp thời chạy đến phóng một linh lực trúng lưỡi dao của nó thì Khuynh Thành đã bỏ mạng trong bụng nó rồi.

Thế là Khuynh Thành đã được bình an rời khỏi Thực Nhân cốc năm năm sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui