Hiệp Nữ Khuynh Thành
“Tại sao thì tôi cũng không biết nhưng có người sẽ biết!”
“Là ai?” Lam Tố không nhịn được hỏi.
“Trong rừng Bách Độc có một loài cá gọi là cá tiên tri, nó chắc chắn biết được lý do vì sao thiên tôn muốn giết mọi người!”
Khuynh Thành nhìn Lam Tố, họ đương nhiên đã gặp cá tiên chi, nhưng là...
“Thanh Thanh, cá tiên tri cô nói có đáng tin không?”
Hoa Mãn Nguyệt nguýt Lam Tố một cái nói: “Tôi đã nói với anh rồi mà anh không tin. Gặp được cá tiên tri còn phải tùy duyên nữa, thế mà anh lại đuổi nó đi!”
Khuynh Thành cùng Lam Tố nín lặng. Nếu lời cá tiên tri là thật thì phụ hoàng của anh thật sự gặp nguy hiểm rồi.
“Thanh Thanh, có cách gì tìm thấy cá tiên tri không?”
Thấy Lam Tố có vẻ lo lắng, Khuynh Thành cũng vội hỏi: “Lam Tố, anh sao thế?”
“Con cá tiên tri ấy đã từng nói với anh là thiên tôn sợ anh, còn nói lão ta đã bắt cha anh để uy hiếp anh. Lúc đó anh chỉ cho là nó thuận miệng nói bậy thôi nên không mấy bận tâm, nhưng bây giờ xem ra phụ hoàng anh đang gặp nguy hiểm thật rồi!”
Khuynh Thành càng cúi thấp đầu hơn, nếu không phải tại cô dọa con cá đó bỏ đi thì chắc Lam Tố đã hỏi được nhiều chuyện hơn rồi.
“Lam Tố, em xin lỗi, là do em...”
“Khuynh Thành, không phải lỗi của em, anh không trách em đâu. Chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm được con cá đó!”
Thanh Thanh thở dài nói: “Chỉ e các vị không biết, cá tiên tri không phải dựa vào thần thức là có thể tìm được đâu, còn phải tùy duyên nữa.”
Khuynh Thành im lặng, nói như vậy là bọn họ khó có thể gặp lại con cá đó rồi. Cô nghĩ tới cha của Lam Tố rồi nhìn anh nói: “Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng lên đường thôi!”
- -- -----Nửa tháng sau---- ----
Đoàn người cuối cùng cũng về đến hoàng thành, chỉ có điều bọn họ tìm khắp hoàng thành mà cũng không thấy bóng dáng Lam Ngạn đâu cả. Tâm trạng ai cũng nặng nề, người nọ nhìn người kia mà không biết nên nói gì.
Lam Tố dường như nghĩ đến điều gì, đột ngột lên tiếng nói: “Tôi biết rồi!”
Hoa Mãn Nguyệt lừ mắt nhìn anh nói: “Lam Tố, từ ngày anh và Khuynh Thành ở cạnh nhau, anh ngày càng trở nên thiếu chín chắn thì phải? Hớt hơ hớt hải như vậy làm gì chứ, định dọa nhau chắc?”
Khuynh Thành trừng mắt nhìn Hoa Mãn Nguyệt hỏi: “Anh nói gì chứ?”
Thấy ánh mắt như muốn giết người của Khuynh Thành, Hoa Mãn Nguyệt vội cười trừ nói: “Không... không có gì...” Hoa Mãn Nguyệt đương nhiên còn nhớ bài học ở tiên giới ngày trước, tuyệt đối không nên chọc vào phụ nữ!
“Cung Thiên Khuyết, chắc chắn phụ hoàng của tôi bị bắt lên đó rồi!” Lam Tố không hề để ý tới những người chung quanh, lẩm bẩm nói.
Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi vừa nghe tới cung Thiên Khuyết, giật mình không thôi.
“Lam Tố, anh không nhầm đó chứ?” Hoa Mãn Nguyệt nghi hoặc hỏi lại.
“Không thể nhầm được. Ngày trước lão ta bày trận pháp, tôi đã từng lên cung Thiên Khuyết, lúc đó tôi còn tưởng lão là cha của anh cho nên... lúc đó tôi còn nghe bọn thuộc hạ gọi hắn là Chúa thượng... không thể nhầm lẫn được.”
Mọi người nghe vậy tức tốc bay tới cung Thiên Khuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...