Mỵ Nhi cố gắng mở mắt nhìn Khuynh Thành, khắp người nó bây giờ toàn là thương tích, đôi tay trắng ngần cũng trở nên tím ngắt lạnh giá.
“Khuynh Thành, Huyền Diệu thế nào rồi?”
“Anh ấy rất ổn.”
“Khuynh Thành nói dối... từ bé tôi đã lớn lên cùng anh ấy, tôi có thể cảm nhận được... Anh ấy đi rồi và tôi cũng sắp đi theo anh ấy..”
“Đừng nói vậy...” Khuynh Thành nắm chặt tay Mỵ Nhi, “Chị Mỵ Nhi sẽ không sao, em sẽ bảo vệ cho chị.”
“Khuynh Thành, thím đâu?”
“Bà cũng rất ổn.”
Mỵ Nhi khẽ gật đầu nhìn Khuynh Thành nói: “Thế thì Mỵ Nhi yên tâm rồi. Khuynh Thành sau này hãy tự bảo vệ mình... nhà họ Diệp chúng ta sau này còn phải nhờ Khuynh Thành chấn hưng. Bây giờ Mỵ Nhi chỉ lo cho ông nội... không biết giờ này ông thế nào rồi?” những giọt nước mắt Mỵ Nhi lăn dài, rơi xuống đất.
Ông nội, nhớ đến ông nội, lòng Khuynh Thành lại càng rối bời. Hai tay nắm chặt, đôi mắt bỗng lóe sáng, Khuynh Thành nhảy vọt lên lưng ngựa nhằm hướng Đoạn Vĩ Nhai ra sức thúc ngựa.
“Ông ơi... Khuynh Thành đến rồi đây!”
Trên đỉnh Đoạn Vĩ Nhai, Diệp Tông và Hoằng Ngạo đang hỗn chiến. Quyền cước của hai người đi đến đâu nơi ấy liền tan hoang, những người đứng xem không tránh kịp đều bị thương nặng nhẹ khác nhau.
“Cao thủ xuất chiêu quả là phi thường!”
“Đúng thế! Được xem trận chiến này, tôi dù chết cũng không tiếc.”
Một người khác vẻ căng thẳng: “Anh thử đoán xem, liệu ai sẽ thắng? Nhà cái bảo nên đặt cửa tiểu, một ăn mười; đặt cửa đại thì một ăn năm. Tôi thấy ai cũng đặt tiểu, chắc gã trẻ tuổi kia sẽ thắng.”
Một người đứng bên nghe vậy liền hỏi: “Vì thế nên anh đặt tiểu chứ gì?”
“Đúng! Một ăn mười!”
“Ngươi đúng là kẻ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng! Dù có thua thì chúng ta cũng không nên ủng hộ người ngoài mới đúng chứ? Diệp Thái úy hết lòng tận trung với vương triều Đại Cương, lại rất quan tâm chăm sóc hạng thường dân chúng ta, miễn giảm sưu thuế, mở Võ đường giúp chúng ta rèn luyện thân thể,... cái đầu ngươi nghĩ thế nào vậy?”
“Mày là kẻ vô ơn!”
“Sao anh dám mở miệng mắng tôi?”
Người kia còn định mắng nữa nhưng một người khác đã hích anh ta một cái, nói: “Nhìn kìa!”
Hoằng Ngạo nhấc bổng một tảng đá nặng gần trăm cân ném vào Diệp Tông. Trước đó Diệp Tông bất cẩn nên đã trúng một chiêu của Hoằng Ngạo, nội thương khá nặng.
Đám đông cảm thấy rất có thể Diệp Tông sẽ bỏ mạng dưới tảng đá khổng lồ này nhưng ông đã vận sức đạp chân xuống đất khiến mặt đất ầm ầm rung chuyển rồi lăng mình bay về phía Hoằng HNgạo, hai tay chặn đứng tảng đá trong tay anh ta.
Không trung bất chợt xuất hiện một đứa bé khoảng mười mấy tuổi từ chín tầng không tung mình vụt ra.
“Ông nội! Khuynh Thành đến trợ chiến cho ông đây!”
“Mày muốn chết?” Lời còn chưa dứt thanh loan đao trong tay Hoằng Ngạo phóng như bay về phía Khuynh Thành.
Người xem chỉ thấy cô bé vọt lên cao rồi giẫm thanh loan đao của hắn đạp xuống dất, khinh khỉnh nhìn hắn, châm biếm cười nói: “Trò vặt!”
Kinh ngạc! Đám đông vây xem chỉ có thể kinh ngạc lại kinh ngạc, ngay cả Diệp Tông cũng đờ người ngạc nhiên. Nếu là lão cũng chưa chắc có thể một chiêu khống chế thanh loan đao của Hoằng Ngạo dễ dàng như thế.
“Buông ông nội ta ra ngay!” Khuynh Thành ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nhìn Hoằng Hoằng Ngạo, lời nói như lệnh ban ra.
Hoằng Ngạo đường đường là Thất điện hạ của vương triều Hoằng Lịch, con ranh này ăn nói với hắn như vậy, quả nhiên là muốn chết!
Hoằng Ngạo mở linh thức soi xét Khuynh Thành nhưng không thu được bất cứ dấu hiệu gì về trình độ của cô bé. Một kẻ chỉ bằng một chiêu đã giẫm được thanh loan đao của hắn chắc chắn sẽ không thua kém Diệp Tông và có lẽ xấp xỉ hắn cũng nên. Nhưng, kẻ đứng trước mắt hắn lúc này đây...chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Điều này, đâu có thể như vậy? Nếu nhà họ Diệp có cao thủ như thế này thì tại sao Hoằng Ngạo lại không biết? Hay là gã Triệu quản gia đã lừa dối hắn? Không, lão chẳng có lý do gì để che dấu điều này. Cho nên, chỉ có thế có khả năng là con bé này gặp may?!
“Này bé con, ta không muốn giết ngươi để thiên hạ chê cười Hoằng Ngạo ta bắt nạt trẻ con!”
“Chớ dài dòng phí lời nữa! Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, có buông tha hay không?”
Diệp Tông nghe vậy vội bước đến bên Khuynh Thành kéo nó lại, “Khuynh Thành cháu về đi! Cháu đã quên lời dặn của ông rồi sao?”
“Lời ông dặn Khuynh Thành cháu làm sao dám quên, nhưng nếu lúc này cháu bỏ đi thì đâu xứng đáng là con cháu nhà họ Diệp?”
“Khuynh Thành! Đúng là ông đã không nhìn nhầm cháu, nhưng vì nhà họ Diệp cháu phải đi ngay đi!”
Khuynh Thành nhoẻn miệng cười với Diệp Tông nói: “Thưa ông, nếu cháu chưa thử giao chiến với hắn thì ông đâu biết cháu có phải là đối thủ của hắn hay không?”
“Cháu à, vừa nãy cháu giẫm lên loan đao của hắn chỉ là gặp may mà thôi. Hãy nghe lời ông, mau đi đi! Đi tìm cha cháu, rồi luyện công thật giởi sau này trả thù cho ông vẫn chưa muộn.”
Hồng Y đi xe ngựa cũng vừa đến tới Đoạn Vĩ Nhai, cô ta đỡ Liễu Oanh bước lại.
“Cha!”
“Oanh nhi, con...tại sao lại thế này?”
“Thưa cha, con dâu bất tài không thể bảo vệ được Huyền Diệu và Mỵ Nhi...” Liễu Oanh quỳ dập đầu sát đất vái Diệp Tông rồi đứng dậy ánh mắt oán hờn nhìn Hoằng Ngạo.
“Hôm nay ta phải trả thù cho gần hai chục mạng người nhà họ Diệp. Hoằng Ngạo, ta phải giết ngươi!” nói rồi không để Khuynh Thành và Diệp Tông kịp phản ứng đã xông vào Hoằng Ngạo.
“Lại thêm một đứa muốn chết?”
“Mẹ ơi...” Cùng lúc Khuynh Thành hét lên thì thanh loan đao của Hoằng Ngạo đã cắm sâu vào ngực Liễu Oanh.
“Mẹ ơi...” Khi Khuynh Thành định chạy lại thì cô bé bỗng nhận thấy toàn thân mình cứng nhắc.
“Hồng Y, mau đưa Khuynh Thành đi đi!” Diệp Tông đứng bên cạnh Khuynh Thành ra lệnh cho Hồng Y, lão nhân lúc Khuynh Thành sơ ý điểm huyệt đạo trên người nó.
“Vâng!” Hồng Y chạy đến, đôi mắt rưng lệ, cô ôm thi thể Liễu Oanh lên xe ngựa rồi quay lại bế Khuynh Thành lên.
“Ông ơi... ông... Khuynh Thành không đi, cháu không muốn đi!”
“Khuynh Thành chớ làm loạn, nhớ lời ông dặn nhà họ Diệp sau này phải trông cậy cả vào cháu.”
“Ông ơi...”
“Đi!” Nói rồi lão đá một viên đá bắn vào mông con ngựa khiến con ngựa bị đau lồng lên chạy như bay về phía trước.
“Ông ơi...” Khuynh Thành gào lên nức nở.
“Tiểu thư, còn người là còn tất cả!” Hồng Y ở bên cạnh khuyên nhủ đồng thời cũng nhắc nhở nó.
Khuynh Thành hai mắt đỏ ngầu, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt căm phẫn nhìn về phía Hoằng Ngạo tâm niệm. “Sớm muộn gì Khuynh Thành này cũng quay lại tiêu diệt ngươi. Ta sẽ san phẳng vương triều Hoằng Lịch trả thù cho mẹ ta, cho ông nội, cho những người nhà họ Diệp bị ngươi giết hôm nay!”
Cỗ xe ngựa lao nhanh như tên bắn, hình ảnh cuối cùng mà Khuynh Thành nhìn thấy là Diệp Tông bị Hoằng Ngạo tấn công dồn xuống vực sâu muôn trượng, thanh loan đao đang nhằm thẳng vào ngực Diệp Tông.
“Ông nội...”
Tiếng thét đau đớn của Khuynh Thành vang lên trong không trung trong khi cỗ xe ngựa vẫn phóng nhanh về phía trước. Khuynh Thành như người mất hồn ngồi trong xe nhìn thi thể Liễu Oanh, Huyền Diệu và Mỵ Nhi. Vô số hình ảnh ngày trước không ngừng hiện lên trong tâm trí cô.
Ở hiện đại, cô chỉ là một sát thủ của đội quân giết thuê, tình người với cô chỉ là phù du. Không có ai bận tâm tới sinh tử của cô. Tái sinh vào phủ Thái úy, bị biến thành một đứa bé vừa xấu xí lại hôi hám bị mẹ đẻ ghét bỏ, bị anh em xa lánh, bị người ta lạnh nhạt. Gian nan lắm mới được chấp nhận thì lại mất đi tất cả.
Lòng Khuynh Thành ngổn ngang trăm mối. Cô vốn là người khô khan ít tình cảm nhưng cô không ngờ rằng sau khi cảm nhận được tình người thì lại đau khổ thế này, Nhưng Khuynh Thành hiểu rõ, dù có đau thương hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề gì, cô tự cho phép mình khóc lên cho thỏa đớn đau nhưng là nước mắt lại không thể rơi xuống...
“Vú em!”
“Tiểu thư!” Hồng Y ghìm cương ngựa để cỗ xe chạy chậm lại.
“Vú em hãy tìm một nơi phong cảnh thật đẹp để an táng mẹ cháu cùng Huyền Diệu và Mỵ Nhi.”
“Được!”
Xe ngựa lại phóng như bay, cuối cùng Hồng Y dừng chân dưới núi Lạc Hà. Nhìn cảnh đẹp trước mắt, lòng Khuynh Thành bỗng nghẹn ngào thầm nghĩ mẹ, Mỵ Nhi và Huyền Diệu sẽ hài lòng với tiên cảnh tuyệt mỹ chốn nhân gian này.
Khuynh Thành hái một bó hoa rừng đặt trước nấm mộ Liễu Oanh, cúi rạp người vái lạy sau đó liền đứng lên, ánh mắt hoàn toàn tĩnh lặng, dường như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“Vú em, chúng ta đi đến quân doanh tìm cha cháu.”
Hồng Y cảm thấy cô bé mới 13 tuổi này thật trầm tĩnh, chín chắn khiến người ta nể phục.
Xe ngựa mải miết hướng quân ải tiến lên. Cùng lúc này, ở một nơi khác cũng có người đang trên đường tìm đến quân doanh nơi biên ải xa xôi kia với mục đích lấy mạng ba người còn lại nhà họ Diệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...