Hiệp Nữ Khuynh Thành

n Ly lúc này đã đi tới trước cửa phòng Hồng Y và những người nhà họ Diệp khác. Diệp Vân đang ngồi ở đầu giường, cô bé thấy n Ly bước vào thì vội hỏi: “Chị n Ly, chị Khuynh Thành thế nào rồi ạ?”

“Cô ấy ổn rồi, em đừng lo lắng quá!” n Ly xoa đầu Diệp Vân mỉm cười nói. Cô bé này tính cách không khác Khuynh Thành là mấy, còn nhỏ mà đã rất cứng cỏi.

“Vân nhi, Khuynh Thành đã không có việc gì rồi, em mở mắt ra đi!”

“Không! Em đã hứa với chị Khuynh Thành rồi, chừng nào chị ấy không nói thì em sẽ không mở mắt!”

“Vân nhi, lúc đó do tình thế cấp bách nên Khuynh Thành mới nói vậy thôi!”

“Không! Vân nhi đã hứa rồi, Vân nhi sẽ chờ chị Khuynh Thành!”

n Ly hết cách, cô bé này mai này lớn lên nhất định cũng sẽ giống như Khuynh Thành chị gái nó, nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình.

“Vân nhi...”

Hồng Y đột ngột đưa tay kéo góc áo n Ly, khuôn mặt nhợt nhạt cố nở nụ cười nói: “n Ly cứ kệ nó. Tôi đã nói nó bao nhiêu lần rồi mà nó cũng có nghe đâu!”

Vân nhi tự động lùi sang một bên như thể không nghe thấy mọi người đang nói về mình vậy, bộ dáng của cô bé lúc này thật sự khác xa những đứa trẻ lên năm khác.


“Mẹ cháu muốn bình phục hoàn toàn thì có lẽ phải mất thời gian vài năm nữa!” n Ly nhìn Diệp Vân nói.

“Mất nhiều thời gian như vậy ạ?” Diệp Vân nghĩ một chút rồi lại nói: “Chị n Ly có thể nghĩ cách rút ngắn thời gian được không ạ? Em sợ chị Khuynh Thành tỉnh lại mà thấy mẹ em thế này sẽ buồn!”

n Ly gượng cười. Nhanh hơn nữa sao? Nếu không phải có Khuynh Thành tới cứu thì bọn họ đã chết từ lâu rồi. Trên tiên giới này căn bản không có người nào có thể cứu được bọn họ, làm gì có ai dễ dàng bỏ ra một nửa công lực cứu người ngoài chứ?

“Vân nhi, n Ly cô nương đã cố hết sức rồi, con đừng quậy nữa!”

n Ly mỉm cười nói: “Cô bé cũng chỉ là quan tâm tới Khuynh Thành thôi!”

Có điều, Diệp Vân vẫn chưa biết rằng Diệp Chấn Thiên đã chết, không rõ sau này cô bé biết được sẽ phản ứng như thế nào nữa. Nhìn Diệp Vân tuy còn bé mà biết suy nghĩ như vậy, n Ly không khỏi đau lòng.

n Ly châm cứu cho Hồng Y xong, xoa đầu Vân nhi nói: “Chị phải đi có chuyện, có chuyện gì thì em cứ nói với a hoàn bên ngoài là được.”

Vân nhi gật đầu vẻ hiểu ý.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bầu trời đêm nay chỉ lác đác vài ngôi sao trên cao. Đại quân thành Nam đế, Tây đế cùng Long tộc đã sẵn sàng chỉ còn chờ hiệu lệnh hạ xuống là sẽ tiến thẳng vào thành Bắc đế.


Nam đế đưa mắt nhìn Tây đế cùng Long Dương rồi hô lớn: “Tấn công!”

Rất nhanh chóng, đại quân đông đảo rầm rập bước đi, đoạn này đại quân đi qua đều khiến gió cuốn bụi bay.

Quân đội của thành Đông đế cũng nhận được hiệu lệnh, tướng chỉ huy hiện thời của quân đội Đông đế là Triệu Yên ngồi trên lưng bạch hổ đưa tay ra hiệu, đám quan sĩ cưỡi liệt hổ lập tức phi hành về phía thành Bắc đế.

“Bẩm báo! Triệu Yên đã dẫn quân đánh vào biên cương!”

“Bẩm báo! Nam đế, Tây đế cùng điện hạ Long tộc đã dẫn quân vượt qua biên giới!”

Trọng Lâu trầm ngâm, thành Bắc đế hiện tại tuy có hai mươi vạn quân nhưng so với bốn thế lực này thì vô cùng nhỏ bé. Trọng Lâu đương nhiên không dám phân tán lực lượng nên đành phải triệu tập toàn bộ quân sĩ về thành Bắc đế chờ quân địch đánh vào, đây sẽ là trận chiến duy nhất, dữ dội nhất. Dù thành Bắc đế có mất thì ít nhất ông cũng sẽ giáng được cho quân địch một đòn nặng. Ông tuyệt không cho phép bọn chúng mưu lợi trên dân thành Bắc đế được.

Hồng Loan cùng Kim Bằng đứng trên đại điện, sắc mặt nặng nề chưa từng có. Cho đến lúc này chúng mới cảm nhận được nguy cơ mà Lây phải đối mặt.

Tịch Vân vẫn như mọi ngày, điềm tĩnh ôn hòa ngồi bên cạnh Trọng Lâu. Nét cười dịu dàng không bao giờ tắt trên gương mặt bà như muốn nói bà sẽ ủng hộ ông tới cùng cho dù có phải chết. Ông sống thì bà sống, ông chết thì bà cũng không muốn sống.

n Ly nhìn hai người Trọng Lâu cùng Tịch Vân rồi lẳng lặng quay người đi ra. Việc cô cần làm là bảo đảm an toàn cho Khuynh Thành cùng người nhà của cô. n Ly cũng chưa từng nghĩ sẽ đưa Khuynh Thành lên thần giới nhưng cô biết rõ thần giới lúc này cũng chưa chắc gì đã an toàn hơn tiên giới.


Trọng Lâu rời ghế đứng lên nói: “Truyền lệnh của ta: toàn quân hãy phấn chấn lên, đêm nay chúng ta sẽ chiến đấu dũng mãnh nhất có thể, quyết đánh cho lũ sài lang hổ báo một trận tan tành mây khói!”

Tuy ông cũng biết xác suất đánh thắng của thành Bắc đế là không lớn nhưng không thể đánh mắt sĩ khí ba quân được. Đánh giặc quan trọng nhất vẫn là tinh thần quân sĩ.

“Đã có Trọng Lâu ta ở đây thì bọn chúng chớ hòng đụng đến thành Bắc đế này! Tiên đế ta đây sẽ đích thân dẫn quân tham chiến!”

Quân sĩ nghe nói Trọng Lâu sẽ đích thân ra trận, sĩ khí được củng cố khá nhiều. Trong mắt bọn họ thì Trọng Lâu chính là Chiến thần bất khả chiến bại. Huống chi thành Bắc đế hiện tại còn được sự giúp đỡ của rất nhiều cao thủ như Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương Nguyệt Nhi, Diệp Khuynh Thành, còn có hai con thần thú uy vũ kia nữa... Cuộc chiến này bọn họ nhất định sẽ đánh thắng!

Trọng Lâu thay chiến bào, đường hoàng ngồi trên lưng kỳ lân, toàn thân tỏa ra sát khí, lim dim nhìn về phía xa ước chừng khoảng cách của đại quân đối phương.

“Giết!!!” Trọng Lâu không đợi đại quân kẻ địch chỉnh đốn đội ngũ đã hạ lệnh tấn công, nhất định phải đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.

Đúng lúc này thì Long Dương từ đội ngũ phía xa lăng mình lên không trung hét lớn: “Trọng Lâu, ngươi hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi!”

Trọng Lâu hừ lạnh một tiếng, đầu hàng?

“Trọng Lâu ta đây nếu không là Tiên đế thì cũng là Chiến thần bất khả chiến bại, ngươi muốn ta đầu hàng? Chuyện nực cười!”

“Chiến thần bất khả chiến bại? Đó là vì ngươi chưa gặp đối thủ thôi. Trọng Lâu, nhà ngươi thật sự cho rằng mình thật sự bất khả chiến bại sao? Ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn, hiện giờ thành Bắc đế của ngươi đã bị bao vây bốn hướng, ngươi cho rằng mình có thể đánh thắng được bọn ta sao? Ngươi tưởng bọn ta không biết chuyện Hoa Mãn Nguyệt không có ở đây sao? Diệp Khuynh Thành còn đang trọng thương hôn mê bất tỉnh, ngươi tưởng rằng ngươi có cơ hội chiến thắng sao?” Long Dương nhìn hai chục vạn binh mã một lượt rồi cười lớn.


“Các ngươi là một lũ ngu xuẩn! Trọng Lâu căn bản chỉ coi các ngươi là quân tốt thí mà thôi, hắn ta sẽ chỉ đưa các ngươi tới chỗ chết!”

Quân sĩ thành Bắc đế xôn xao. Hoa Mãn Nguyệt hiện tại không có ở trong thành sao? Khuynh Thành cô nương hôn mê bất tỉnh? Những chuyện này sao bọn họ lại không được biết? Ánh mắt của hai chục vạn quân sĩ đổ dồn về phía Trọng Lâu.

Viên chỉ huy lãnh quân hỏi: “Hắn nói có phải là sự thật không? Bắc đế?”

“Hắn chỉ muốn làm rối loạn tinh thần quân sĩ mà thôi, không nên tin!”

Kim Bằng cùng Hồng Loan bất giác cảm thấy lo lắng. Nếu Trọng Lâu không xử lý tốt tình huống này thì dễ bọn họ chưa đánh đã thua lắm.

“Đồ khốn nhà ngươi lại dám kích động làm rối loạn tinh thần quân sĩ?” Hồng Loan không nhịn được bay tới tạt một chưởng về phía Long Dương.

Tám đại trưởng lão Long tộc chứng kiến chưởng lực của Hồng Loan không khỏi kinh hãi, e rằng con Hồng Loan không phải người của tiên giới rồi! Tám đại trưởng lão đồng loạt nhảy vọt lên phóng ra tám luồng nội lực che chở cho Long Dương. Tuy đã cản được phần lớn nhưng Long Dương vẫn không tránh được nội thương.

Hồng Loan nhìn Long Dương rít lên: “Nếu ngươi lập tức rút quân thì ta có thể cân nhắc mà tha chết cho bọn các ngươi; nếu không thì đừng trách ta không nể mặt Long tộc.”

“Hừ! Ngươi nói vớ vẩn chẳng qua chỉ là để câu giờ mà thôi. Các ngươi căn bản không thể địch lại được bọn ta!” Long Dương cuồng ngạo nói.

Hồng Loan sắc mặt không đổi, không phủ nhận mà cũng không thừa nhận lời nói của Long Dương. Cuộc chiến này thắng bại ra sao thâm tâm của nó đương nhiên hiểu rất rõ nhưng chưa lâm trận thì không thể để sĩ khí ba quân sa sút được.

Hồng Loan khoanh tay, ngửa cằm lạnh lùng nhìn Long Dương nói: “Chỉ e ngươi mới là kẻ đang câu giờ! Các anh em chớ mắc lừa hắn! Tất cả chúng ta cùng xông lên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui