Hiệp Nữ Khuynh Thành

Khuynh Thành đau nhói, cô thậm chí bây giờ còn hoang mang tự hỏi là cô đang đau hay là Lạc Nhi đang đau nữa, trái tim này không phải của cô, nó chưa bao giờ thuộc về cô cả. Không ngờ bấy lâu nay Khuynh Thành cô lại là thế thân của kẻ khác, vậy thực chất thì cô yêu Lam Tố hay là cô gái Lạc Nhi kia đang yêu Lam Tố đây?

Nực cười, nếu là Lạc Nhi thì những chuyện cô làm trước giờ phải nghĩ thế nào đây? Hóa ra là cô đã yêu đơn phương Lam Tố lâu như vậy sao? Cô là ai chứ? Vật trung gian để Lạc Nhi tiếp cận Lam Tố sao? Không! Cô là cô, cô chính là Diệp Khuynh Thành, cô không phải là Lạc Nhi kia!

“Khuynh Thành, tôi biết hiện tại cô rất đau khổ, bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh như cô cũng đều không dễ chịu gì.”

Khuynh Thành nghe vậy đứng phắt dậy, vẻ chán ghét vứt luôn cần câu xuống đất. Quá khứ của bọn họ liên quan gì tới cô chứ? Tại sao cô phải ở đây xem hai người bọn họ yêu đương thân mật chứ?

“n Ly, cô nghe cho rõ đây: Diệp Khuynh Thành tôi đây không phải là Lạc Nhi, trước kia không phải, hiện tại không phải, tương lai càng nhất định không phải! Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần biết hiện tại Lam Tố yêu tôi và tôi yêu anh ấy!”

Khuynh Thành thọc tay sâu vào trong lồng ngực mình, đôi mày liễu nhíu chặt dùng sức dứt ra, một quả tim đang đập đẫm máu nằm gọn trong tay cô.

“Đây là quả tim của Lạc Nhi, tôi không cần nó! Diệp Khuynh Thành này không bao giờ chấp nhận thành toàn cho người khác như vậy. Tình yêu của tôi nhất định phải thuộc về tôi một cách trọn vẹn.” Nói rồi thẳng tay ném quả tim về phía n Ly.

“Cầm nó đưa cho Lam Tố, đó mới là người anh ta yêu!”

n Ly đờ người, cô ta điên rồi hay sao?


“Kể từ nay Diệp Khuynh Thành tôi là một cô gái không có trái tim, không có cũng tốt, tôi sẽ không bao giờ phải đau đớn nữa.”

Nhưng nếu không đau thì cô đâu cần phải khổ sở như lúc này. Cô ngàn vạn lần không thể chấp nhận được, Lam Tố, người mà cô yêu thương bấy lâu nay, chẳng lẽ cô cứ thế mà buông xuôi sao?

“Khuynh Thành, cô...”

“Cô yên tâm, Khuynh Thành tôi đây cũng không phải hạng người dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy đâu. Tôi nhất định vẫn sẽ đi tìm Lam Tố, là cô ta hay là tôi thì chính tôi sẽ tự mình xác nhận.”

Mặt hồ phẳng lặng phút chốc gợn sóng, quả tim trong tay n Ly vụt nhảy trở lại trong thân thể Khuynh Thành, dù Khuynh Thành có ngăn chặn cỡ nào cũng không ngăn nổi nó.

“Tại sao... tại sao lại thế này?” Khuynh Thành chộp lấy quả tim gào lên như điên như dại, cô không muốn nó, cô không muốn làm vật trung gian giữa Lam Tố với Lạc Nhi.

Mặt hồ không ngừng gợn sống, các hạt nước li ti bắt đầu hội tụ thành hình một cô gái, là Nam Cung Lạc.

“Khuynh Thành!” giọng cô gái cực kỳ dễ nghe vang lên.

“Khuynh Thành, quả tim ấy là của cô, thật sự thuộc về cô!” Nam Cung Lạc hiền hòa nói.


Khuynh Thành muốn gào lên với cô ta: “Ngươi đừng hòng lừa gạt ta!” nhưng lại bị vẻ trong sáng của cô ta khiến cho không nói nên lời.

“n Ly nói đúng, tôi đã hóa thành trái tim của cô nhưng cũng sai ở chỗ, tôi không phải trái tim của cô mà chỉ sống nhờ trong đó mà thôi. Cô thử nghĩ xem có đứa bé phàm trần nào không có tim mà sống được không? Khi tôi đầu thai vào đứa bé đó thì nó đã có quả tim của riêng mình rồi. Thứ sức mạnh mà cô luyện hóa đó thực ra chính là sinh mệnh của tôi, khi cô luyện hóa xong thì cũng là lúc sinh mệnh tôi kết thúc. Sở dĩ tôi lựa chọn như vậy là vì tôi nhìn thấy cô sẽ hợp Lam Tố hơn tôi, cô sẽ yêu thương chàng hơn tôi, cô có đủ tư cách có được chàng hơn tôi!

Khi xưa tôi phong ấn Lam Tố vì cho rằng nó sẽ tốt hơn cho chàng, tôi chết rồi sẽ không ai có thể làm hại chàng. Nhưng là tôi đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi, chàng tuyệt đối không cần tôi bảo vệ. Lẽ ra tôi nên tin tưởng chàng rồi sát cánh bên chàng chống lại kẻ thù. Tôi chứng kiến chàng chỉ dựa vào ý niệm mà đi khắp đất trời tìm kiếm hồn phách của tôi thì tôi mới biết mình đã sai ngay từ trong suy nghĩ rồi. Chàng tìm thấy hồn phách của tôi, chúng tôi lại vui vẻ bên nhau, tôi nghĩ rằng chàng rất muốn hỏi tôi tại sao lại phong ấn chàng nhưng chàng đã không bao giờ hỏi, chàng không bao giờ nhắc tới chuyện phong ấn đó dù chàng không vui.

Phải, chàng là vương gia cao sang vời vợi, chàng nên lựa chọn chiến đấu chứ không nên bị phong ấn trong giấc ngủ dài như vậy. Tôi cảm thấy mình thật đáng trách, tôi không dám đối diện với chàng, tôi không xứng với chàng vì tôi căn bản không hiểu được chàng.

Tôi nói với chàng là hãy đưa tôi đi đầu thai chuyển thế, có như vậy bọn họ mới không bao giờ nhận ra tôi, rồi sau này chúng tôi sẽ có được cuộc sống giản dị nơi phàm trần nhưng là tôi vẫn luôn tìm kiếm một người cứng rắn lạnh lùng và chưa yêu bao giờ. Khi tôi đầu thai tôi đã kêu gọi cô đến nơi này.

Khuynh Thành, sinh mệnh của tôi cũng sắp kết thúc rồi, tôi mong cô sẽ giúp tôi yêu chàng hết lòng!”

Lạc Nhi dứt lời, không gian chung quanh rơi vào trong trầm mặc. n Ly cùng Lạc Nhi hồi hộp nhìn Khuynh Thành.

“Khuynh Thành, tôi biết hôm nay đường đột khiến cho cô khó chấp nhận được sự thật nhưng là tôi không muốn mình chết thế này, tôi không muốn thấy chàng buồn. Tôi biết làm thế này không công bằng với cô nhưng...”


“Đủ rồi!”

Lạc Nhi, n Ly giật mình sửng sốt.

“Cô đã biết mình sai thì nên sửa chữa lỗi lầm rồi giành lại Lam Tố, sao cô có thể nhờ người khác yêu thay cho cô được? Trên đời này thứ gì cũng có thể thay được trừ tình yêu, không ai có thể yêu thay cho cô được! Cô nghe cho rõ đây, tôi không muốn yêu thay cho cô, cô muốn thì tự mình đi mà yêu!” Khuynh Thành giận dữ nói, dù cho cô ta không nài nỉ cô thì cô cũng sẽ không từ bỏ tình yêu của mình càng sẽ không từ bỏ Lam Tố. Tuy cô cảm thấy cô ta thật ngu muội khi vì Lam Tố mà để bản thân mình chết thêm một lẫn nữa nhưng cô không thể không khâm phục tình yêu của cô ta đối với Lam Tố. Tuy cô không ưa cô ta nhưng cô cũng không thể ích kỷ được.

“Khuynh Thành!” khuôn mặt trắng nhợt của Lạc Nhi hiện lên ý cười.

“Tôi biết là tôi đã không nhìn lầm cô mà nhưng là tất cả đã quá muộn rồi, tôi chỉ còn lại chút hơi tàn này mà thôi!”

“Đừng nói bừa, vừa nãy cô chẳng nói khi nào tôi luyện hóa xong nguồn sức mạnh kia thì sinh mệnh của cô mới kết thúc sao? Tôi thấy nhiều nhất mới chỉ được ba phần mười, cô không thể chết được!”

“Tôi không nói dối cô. Hiện tại tôi chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, nếu tôi không chết thì tôi sẽ thành vật cản giữa cô và Lam Tố! Cô biết không? Người Lam Tố yêu luôn là cô vì tôi và cô căn bản không phải là một người. Hơi thở không giống, ngoại hình không giống. Tuy bấy lâu nay tôi ẩn nấp trong người cô nhưng người mà Lam Tố gặp gỡ và yêu thương là cô chứ không phải tôi. Tuy bây giờ anh ấy vẫn chưa biết được điều này nhưng tôi tin sẽ rất nhanh thôi anh ấy sẽ nhận ra người anh ấy yêu chính là cô. Nam Cung Lạc không thể thay thế cho Diệp Khuynh Thành được!”

Khuynh Thành nhếch miệng vẻ khinh thường, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao? Cô đã làm tôi khốn đốn sau bao nhiêu năm tháng coi tôi như con khỉ để vui đùa? Nam Cung Lạc, tôi nhắc lại lần nữa cho cô nhớ, muốn yêu thì cô tự mình đi mà yêu!”

“Khuynh Thành, cô vẫn không chịu tin tôi sao? Khi nãy trả quả tim về trong thân thể cô tôi đã suy kiệt toàn bộ tinh lực rồi, nếu không tin thì cô thử vận khí xem có phải là cô đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi? Cô hiện nay ít nhất cũng phải là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ rồi, cô đã có đủ năng lực lên tiên giới tìm Lam Tố rồi!”

Kiếm thánh trung cấp trung kỳ? Khuynh Thành thật sự không thể tin vào tai mình nữa, dù ở trên thần giới thì cấp bậc này cũng có địa vị nhất định rồi. Khuynh Thành lập tức vận khí thì quả nhiên thấy mình đã mạnh hơn hẳn.


“Khuynh Thành, hãy hứa với tôi cô nhất định sẽ giải trừ phong ấn cứu Lam Tố, khi phong ấn được giải trừ thì chàng sẽ biết rõ mọi việc. Cô nhất định phải tin tưởng vào chàng, tin tưởng vào tình yêu của hai người, tôi tin Lam Tố nhất định sẽ hiểu rõ người chàng yêu chính là cô.”

Hình hài Lạc Nhi bắt đầu tan rã...

“Khuynh Thành! Để bù đắp cho cô tôi sẽ truyền lại cho cô toàn bộ tuyệt học của tôi, kể cả cung điện Lam Lạc này!” giọng Lạc Nhi bồng bềnh tản mát trong không gian, thân thể đã sớm ta không còn dấu vết.

Mặt hồ phẳng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, n Ly cùng Khuynh Thành ngây người bên hồ. Một luồng ánh sáng chớp qua, cả bọn người Khuynh Thành đã có mặt ở điện Kim Hoa. Những người khác đương nhiên cũng được đưa về địa bàn của mình.

“Thế này là sao chứ? Chúng ta không phải đang ở điện Mê thần sao? Sao lại trở về đây thế này?” Đông đế kinh ngạc nhìn chung quanh.

Tây đế cùng Ma tôn cũng không kém phần ngạc nhiên, Ma tôn đã sớm ngắm được một thần khí ở đó nhưng chưa kịp lấy thì đã bị đưa trở về đây, ông ta tức đến gân xanh cuồn cuộn trên mặt.

“Chắc chắn là tại con bé ấy, con bé ấy định một mình chiếm hết bảo vật nên mới giở thủ đoạn này.” Ông ta nghĩ rồi lập tức lấy linh châu truyền tin cho những kẻ khác.

Ba ngày sau nếu không giao bảo vật ra thì bọn họ sẽ san bằng thành Bắc đế.

Kim Bằng cùng Hồng Loan vừa mới trở về liền chạy tới trước mặt Khuynh Thành hỏi: “Khuynh Thành, chuyện này là như thế nào?”

Khuynh Thành nghệt ra trên đại điện, đôi mắt trống rỗng vô hồn. n Ly thấy vậy vội kéo hai đứa sang một bên nói: “Để cho cô ấy được yên tĩnh một lát!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui