Hiệp nữ khuynh thành - Tập 2

Chương 4
Trong điện Kim Hoa, một toán người vội vã bước vào, nói: “Tiên đế, Tiên đế!”
“Sao phải hớt hơ hớt hải thế?”
“Suối Bích Lạc… suối Bích Lạc…”
Vừa nghe hai chữ Bích Lạc, Tiên đế bỗng thấy căng thẳng thót tim. “Mau nói đi!”
“Gã Hoa Mãn Nguyệt dám sai người chặn các lối ra vào suối Bích Lạc, chiếm lĩnh như ông vua con, và bắt đầu bán vé vào xem.”

Tiên đế thấy rất khó hiểu. Gã Hoa Mãn Nguyệt làm trò quỷ gì thế?
“Hắn đã ẵm gọn già nửa ba năm thu nhập ngân sách của tiên giới! Giá vé cao ngất ngưởng chưa từng thấy. Chỉ e…”
“Cái gì?”
Chỉ một cuộc tỉ thí, mà hắn ôm được già nửa ba năm thu nhập ngân sác của tiên giới!?
Tiên đế động đậy khóe miệng, thực không dám tin nữa.
Người này lại tiếp tục nói: “Một vé ở hàng thứ nhất, ba ngàn viên linh thạch cực phẩm.”
Tiên đế thấy đầu óc quay cuồng.
Ba ngàn viên linh thạch cực phẩm . Hắn định làm gì thế này? Hắn muốn người trên tiên giới phải xách bị gậy đi ăn mày chắc?
“Tình hình bán vé thế nào?’
“Xếp hàng dài dằng dặc, hết đợt này đến đợt khác.”
!!!
“Bọn họ điên rồi chắc?”
“Có lẽ Tiên đế chưa biết, để có thể được xem cuộc tỉ thí này, rất nhiều người đã đem binh khí ra cầm cố để có được linh thạch.”
Điên rồi, điên rồi!
Đám người ấy điên thật rồi!
“Nào, đi đến suối Bích Lạc!”
Một cuộc tỉ thí, ăn ngon lành mấy năm thu nhập tài chính của ông ta.
Có lẽ chỉ có gã Hoa Mãn Nguyệt mới có cái ý tưởng thiên tài này.
Điều đáng hận là ông lại không thể dùng con người ấy.
Hắn lợi hại như thế, nếu để lại ắt sẽ trở thành mối họa tiềm ẩn khó lường.
Trọng Lâu tuy võ công cao nhưng con người thì đơn giản.
Hoa Mãn Nguyệt mới thật sự là mối đại họa uy hiếp mình, không trừ bỏ hắn, tiên giới nhất định sẽ đại loạn.
Hai đạo lưu quang chớp lên. Tiên đế đã xuất hiện ở suối Bích Lạc.
Ông ta đã thu lại hơi thở của mình, đã thay hình đổi dạng.
Nhưng Hoa Mãn Nguyệt vẫn nhận ra. Tuy nhiên, ông ta đã thay hình đổi dạng thì anh cũng giả vờ như không biết gì, tiếp tục ngồi đó cặm cụi bán vé.
“Hoa công tử, lão gia nhà tôi bảo mời công tử sang kia một lát.”

Hoa Mãn Nguyệt chỉ thoáng nhìn Tiên đế, lạnh lùng nói: “Không thấy ta đang rất bận à? Muốn mua vé thì ra xếp hàng đi!”
Tiên đế vốn đã rất hận Hoa Mãn Nguyệt, lúc này thấy thái độ anh ta quá ngạo mạn thì ý nghĩ trừ khử anh ta càng thêm mãnh liệt.
Tiên đế linh thức truyền âm, nói: “Hoa Mãn Nguyệt, nhà ngươi quá to gan!”
Tiên đế không linh thức truyền âm thì còn được, bây giờ đã truyền âm rồi thì Hoa Mãn Nguyệt ngã phệt ngay xuống đất.
Và kêu ầm lên
Giả vờ hoảng hốt kinh hãi, nói: “Tiểu nhân không biết Tiên đế giá lâm, xin Tiên đế xá tội cho!”
Giọng không vang, nhưng đủ để mọi người đang có mặt đều nghe rất rõ. Tiên đế bực mình nhăn nhó, còn Hoa Mãn Nguyệt thì cười ma mãnh.
Tiên đế phất tay một cái, chân thân hiện ra, lạnh lùng nói: “Hoa Mãn Nguyệt! Ai cho phép ngươi bán vé?”
“À, thì ra Tiên đế đến là vì chuyện này. Vừa nãy Trọng Lâu huynh cũng đã đến. Chẳng lẽ Tiên đế cũng muốn chia phần hay sao?”
Ý chừng muốn nói là “Tiên đế mà cũng thiếu linh thạch, cũng thiếu tiền tiêu, và cũng muốn ăn chia trong vụ này?”
Tiên đế dù có ý định đó thật nhưng lúc này đã bị anh ta hỏi thế thì đành phải giữ sĩ diện, bèn đáp: “Làm bừa rồi!”
Chẳng còn cách nào khác, danh phận như thế này, dù muốn linh thạch thì cũng không thể mở miệng.
Già nửa ba năm thu nhập tài chính của tiên giới! Không xót ruột sao được?
“Tiên đế! Sao lại nói tại hạ làm bừa? Tại hạ phải duy trì trật tự hiện trường để mọi người không gây nhiễu cho trận quyết chiến giữa Ngài và Trọng Lâu. Các cao thủ tỉ thí, mỗi chiêu thức đều liên quan đến sinh tử.
Thực ra cũng là tại hạ vì Tiên đế mà thôi. Tiên đế cứ nghĩ mà xem, Trọng Lâu từ lâu đã rất hận ngài, ông ta tất nhiên sẽ xuất ra những chiêu chí tử; lúc ấy lỡ có ai đó làm phiền Ngài bị vướng víu thì Ngài sẽ rất nguy.”
“Hoa Mãn Nguyệt!”
Đôi mắt tiên đế như muốn phun ra lửa.
Thằng cha Hoa Mãn Nguyệt đáng chết, ý hắn nói là kỹ thuật của ta không bằng Trọng Lâu chứ gì?
Kẻ tháp tùng Tiên đế bèn bước lại, lườm Hoa Mãn Nguyệt và lạnh lùng nói: “Trọng Lâu và Tiên đế đại chiến, đã bán vé thì linh thạch phải thuộc về hai vị Trọng Lâu và Tiên đế!”
Thấy vậy, Hoa Mãn Nguyệt bèn chìa tay ra: “Kể cũng đúng, cũng đúng! Đã thế thì các vị cứ việc bán số vé còn lại vậy! Dù sao chúng tôi mới bán một ngày thôi, dẫu có bị thiệt một chút cũng xin nhường các vị! Hai ngày còn lại là của các vị.”
Ai cũng biết, vé thượng hạng đều đã bị Hồng Loan bán hết, vé tương đối một chút thì Hoa Mãn Nguyệt bán rồi, chỉ còn lại những vé… thế mà gã Hoa Mãn Nguyệt còn làm ra vẻ rất trượng nghĩa, ai mà chẳng tức điên?
“Không được! Hai đối thủ hưởng mỗi người một nửa tổng thu nhập bán vé!”
Diệp Khuynh Thành, Trọng Lâu và Hồng Loan đã quan sát xong địa hình quay lại, nhìn thấy Tiên đế cũng đến, và còn có một người khác đang tranh chấp với Hoa Mãn Nguyệt, khỏi phải nghĩ cũng thừa hiểu là vì chuyện linh thạch.
Hoa Mãn Nguyệt thấy bọn Diệp Khuynh Thành đến liền nói luôn: “Cô đến thật đúng lúc. Người này đang đòi ăn chia năm – năm.”
“Hả? Ai dám bạo mồm thế?”
Người kia bèn quay người lại. Chẳng phải ai xa lạ, chính là Khương Tịch Nguyệt!
Vừa nhìn thấy ông ta, Khuynh Thành bỗng nắm chặt nắm quyền, không nói nửa lời, tấn công luôn.
Khương Tịch Nguyệt đã sớm đoán rằng, Khuynh Thành sau khi phi thăng lên tiên giới nhất định sẽ tìm ông ta để gây rắc rối.
Cho nên hơn mười năm qua ông ta đã làm đủ mọi cách, dùng đủ các thủ đoạn để có thể được làm việc cận kề Tiên đế.
Khương Tịch Nguyệt nghĩ rằng, làm việc cận kề Tiên đế thì mình sẽ có chỗ dựa vững chắc.
Dù Diệp Khuynh Thành phi thăng lên đây, muốn tìm ông ta gây sự cũng khó.
Điện Kim Hoa đâu phải ai ai cũng có thể vào?

Nhưng tính toán kiểu gì cũng không bằng trời tính.
Ông ta nào ngờ vẫn chạm trán Diệp Khuynh Thành.
“Khương Tịch Nguyệt! Hãy nộp mạng!”
Sát khí điên cuồng phóng ra từ sâu thẳm trong lòng Khuynh Thành, đôi con ngươi của cô không ngớt co dãn.
Trận chiến hồi đó suýt nữa đã lấy mạng cô và con chim thối.
Hôm nay cô phải bắt đối phương trả bằng hết món nợ ấy.
Những kẻ làm hại cô và những người mà cô quan tâm, sẽ đều phải trả giá!
Bất kể kẻ đó là ai, bất kể hắn mạnh đến đâu, hễ cô chưa chết thì kẻ đó nhất định phải chết.
Nếu hắn muốn sống thì hắn phải bước qua xác cô đã.
Làn sát khí ghê gớm bắt đầu lan rộng.
Đám đông không ngờ trong cùng một ngày họ được hai lần tận mắt chứng kiến các cao thủ quyết đấu.
Nhưng lần này không phải chỉ tỉ thí có chừng mực, mà là cuộc tàn sát điên cuồng.
Máu bắt đầu sôi sục, sát khí bắt đầu ngập ngụa.
Tử Thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ.
Kiếm quang như những tia sét vun vút phóng thẳng về phía Khương Tịch Nguyệt.
“Tiên đế cứu tôi với! Tiên đế cứu tôi với!”
Khương Tịch Nguyệt làm việc bên Tiên đế chưa lâu nhưng cũng đã trải qua khoảng thời gian vài năm.
Có thể coi như ông ta rất được Tiên đế mến mộ, là một nô tài rất thông minh.
Khương Tịch Nguyệt vốn là một hoàng đế ở chốn nhân gian, hồi đó cung cách phục vụ của bọn nô tài ra sao, ông ta biết rất rõ.
Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
Khương Tịch Nguyệt rất hiểu, cho nên, chỉ sau mấy năm ngắn ngủi ông ta đã trở thành nhân vật thân tín của Tiên đế.
Tiên đế thấy tình hình trước mắt, ông ta bèn vận linh thức; sáu đại hộ pháp cận vệ của ông ta bỗng đồng thời xuất hiện ngay.
“Tiên đế!”
“Giết cô gái kia đi!”
Thực ra Tiên đế không định cứu Khương Tịch Nguyệt, mà là muốn nhân đây trừ bỏ Diệp Khuynh Thành. Nếu không phải tại con bé này thì Trọng Lâu đâu có thể sống lại và xuất hiện trước mặt ông ta lúc này, và đâu có cuộc đại chiến sau hai ngày nữa?
Tất cả đều tại con bé này, nếu không giết nó thì ông ta không thể nuốt mối hận trong lòng.
“Ai dám hả?”
Hồng Loan bước lên, với thân hình nhỏ bé và khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
“Cũng giết luôn thể!” Tiên đế thản nhiên tuôn ra bốn chữ.
“Cấm không ai được đụng đến họ!”
Giọng giá lạnh của Trọng Lâu vang lên.

Tiên đế hừ, nói giọng khô khan: “Nếu ta nhất định muốn giết thì sao?”
“Thế thì phải hỏi thanh kiếm trong tay ta cái đã!”
Một thanh kiếm màu đen đã ở trong tay Trọng Lâu, cả người lẫn kiếm phát ra những chùm hàn quang lạnh lẽo.
Tiên đế tay nắm lại chặt cứng, đôi mắt ngập sát khí tanh tưởi.
Đám người đang có mặt tại khu vực này đều chạy ào đến nhanh như bay.
Không ngờ cuộc đại chiến sau hai ngày nữa, lại có thể sớm mở màn ngay từ bây giờ.
Lại có đông cao thủ giao tranh, ai cũng đang sục sôi máu nóng.
Những người đã mua vé ba ngàn viên linh thạch, thoạt đầu còn xót ruột hậm hực, lúc này lại thấy rất đáng tiền! Hết sức đáng tiền!
Ba ngàn viên linh thạch mà được xem các cao thủ chiến đấu, sao lại không đáng?
Đừng tưởng họ chỉ đơn giản là thích xem người ta chém giết, thích xem người ta đánh nhau.
Họ còn vì muốn lĩnh hội từng chiêu từng thức phi thường của các cao thủ tung ra.
Rất nhiều người sau khi xem các cao thủ giao đấu, võ công của họ bỗng tiến bộ vượt bậc. Nếu không, họ đâu có ngốc, tội gì phải vừa tiêu tốn quá nhiều linh thạch vừa phải chen nhau sứt đầu mẻ trán để xem người ta quyết đấu?
Tiên đế nóng mặt, sát khí bắt đầu trỗi dậy trong đầu, ngọn lửa cuồng nộ không sao nén được, đang lan ra khắp toàn thân ông.
Giết, giết và giết!!!
Sáu đại hộ pháp thân tín của Tiên đế đều là cao thủ Kiếm tôn cao cấp sơ kỳ.
Tìm khắp cõi tiên giới cũng khó mà tìm nổi mấy người.
Tất cả đều là cao thủ đẳng cấp Kiếm tôn!
Đây là cuộc tàn sát tuyệt đối giữa cao thủ với cao thủ.
“Không bỏ qua bất cứ kẻ nào!”
Giọng của Tiên đế lại vang lên, âm thanh vang dội đất trời.
Khiến những người đang tu luyện đứng trải rộng khắp bốn phía bất giác phải lùi lại mấy chục thước, sợ mình bị vạ lây.
Diệp Khuynh Thành, Hồng Loan, Trọng Lâu và Hoa Mãn Nguyệt cả bốn người bất chợt bị kiếm khí và những làn ánh sáng bủa vây chặt.
Khuynh Thành, Hồng Loan và Hoa Mãn Nguyệt bị sáu cao thủ đại hộ pháp và Khương Tịch Nguyệt vây đánh; Trọng Lâu và Tiên đế đối kháng với nhau.
Khương Tịch Nguyệt nhếch mép nở nụ cười rất đắc ý.
Ông ta cười khẩy: “Diệp Khuynh Thành, lần này ngươi không có thần thú, ta muốn xem ngươi sẽ chết ra sao đây.”
Khuynh Thành thầm cười nhạt. Không có thần thú? Hồng Loan là hạng gì nhỉ?
Thằng cha có mắt như mù! Hồng Loan chưa lộ chân thân, nên hắn không nhận ra. Nếu hắn biết Hồng Loan là một thần thú còn lợi hại hơn cả Đại Bàng Cánh Vàng, liệu hắn có tức hộc máu không nhỉ?
“Còn phải xem xem ai chết trước đã!”
Khuynh Thành nở nụ cười ghê rợn, Tử Thanh bảo kiếm trong tay vung lên, đâm thẳng vào Khương Tịch Nguyệt.
Nhìn thấy kiếm khí phóng đến, Khương Tịch Nguyệt vội chao người rồi nấp phía sau sáu đại hộ pháp.
“Đồ hèn!”
Khuynh Thành cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn.
Toàn thân cô hóa thành một đạo tàn ảnh màu đỏ đâm thẳng vào trận doanh của sáu gã đại hộ pháp.
Nhìn thấy Khuynh Thành tay cầm thần khí lao đến, sáu đại hộ pháp không chút sợ hãi.
Trái lại họ đều cười nhạt rất khát máu.
Bỗng nhiên sáu đạo tàn ảnh loáng lên, trong nháy mắt biến thành một làn lưu quang cực mạnh, bắn vào Khuynh Thành khiến cô không thể mở mắt.
Chà!

Các ngươi cho rằng ta không nhìn thấy gì thì không thể đánh các ngươi ư?
Các ngươi quá coi thường ta!
Sáu cao thủ Kiếm tôn cao cấp tất nhiên không coi một Kiếm hoàng sơ cấp là gì; dù trong tay cô ta có thần khí, nhiều nhất cũng chỉ giúp cô ta nâng cao sức tấn công lên tầm Kiếm tông trung cấp mà thôi.
So với họ thì vẫn thua kém quá xa.
“Khuynh Thành, cẩn thận!”
Hoa Mãn Nguyệt thấy thế bèn nhảy vọt sang xông vào trận doanh của sáu đại hộ pháp.
Hồng Loan cau mày. Sao gã Hoa Mãn Nguyệt lại có tốc độ nhanh đến thế? Lúc trước, có lẽ… gã đã giấu nhẹm thực lực, cố ý để Hồng Loan đánh thắng.
Vậy thì Hoa Mãn Nguyệt đang có toan tính gì.
Gã là bạn? Hay là kẻ địch?
Không kịp nghĩ nhiều nữa, Hồng Loan lập tức giáng một quyền vào làn lưu quang.
“Uỳnh…”
Một tiếng nổ vang rền.
Dường như toàn thể tiên giới phải chao đảo.
Tiếng nổ chấn động không khí sinh ra khí ba khủng khiếp, lan đến đâu tử vong nơi ấy.
Những người là đẳng cấp Kiếm hoàng không kịp tháo chạy đều bị khí ba chấn động tim mạch nát giập mà chết.
Khuynh Thành thấy lưu quang đã bị phá, bèn lập tức đâm thẳng Tử Thanh bảo kiếm vào sáu đại hộ pháp.
Hoa Mãn Nguyệt xuất chiêu cũng nhanh kinh hồn.
Kiếm khí của hai người đi đến đâu nơi ấy máu phun ra như mưa.
Hai tàn ảnh lướt đến đâu, các cao thủ đẳng cấp Kiếm tôn gục luôn ở đấy.
Bọn họ hoặc là bị thủng yết hầu hoặc là bị rạch ngang bụng.
Khuynh Thành xưa nay giết chóc luôn là một đòn chí mạng, tuyệt đối không cần đến bất cứ động tác dờn dứ đẹp mắt nào.
Nó thể hiện sự hung mãnh cứng rắn tự coi mình như đã chết rồi, tuyệt đối bất chấp sự công phá của kiếm và kiếm khí của đối phương. Toàn thân Khuynh Thành dùng tốc độ nhanh nhất, tận dụng thần kiếm sắc nhọn vô song, để kết liễu tính mạng đối phương.
Hoa Mãn Nguyệt mỉm cười nhìn cô: “Cô đúng là Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ thật à?”
“Có thật là công lực của anh thấp hơn Hồng Loan không?”
Hoa Mãn Nguyệt nhìn thấu Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành cũng thừa sức nhận ra anh ta.
Đối phương thì sao? Khương Tịch Nguyệt mặt trắng bệch, nhìn sáu thây ma nằm vật dưới đất, ông ta không sao tin nổi.
“Sao… sao có thể thế này… đâu có thể thế này?”
Tiên đế ở bên kia đối kháng với Trọng Lâu, ông ta cũng bất giác kinh ngạc sững sờ.
Đâu có thể có chuyện này?
Rành rành là một cô gái chỉ là Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ, dù có thần khí trong tay, cũng không thể giết nổi bọn họ nhanh đến thế.
Chẳng riêng gì Tiên đế, mọi người đứng xem cũng vậy, không ai không sững sờ kinh ngạc.
Ai cũng nín thở, tuyệt đối không chớp mắt nhìn họ.
Chỉ sợ mình bỏ lỡ bất cứ một chi tiết nhỏ nào.
Điều quan trọng nhất là phải thật sự chăm chú quan sát tình hình chiến sự, thì mới có thể kịp thời tháo chạy cho an toàn.
Nếu không, bị vạ lây thì khốn.
Đao kiếm không có mắt, vả lại, chẳng ai bảo họ đứng xem, nếu chết thì cũng đành chấp nhận vậy thôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận