Côn Như Ý lại vung lên giáng thật mạnh vào Khuynh Thành
Khuynh Thành biết rằng mình huỷ thân xác của lão, nhất định lão sẽ tức điên.
Cô kinh hãi, cấp tập tháo chạy, tuyệt đối không dám chậm trễ. Đối mặt với thiên tôn đã hoá rồ, cô chỉ còn cách bỏ chạy, không dám có ý nghĩ chống trả nữa.
Vừa nãy cô đánh được thiên tôn, cũng chỉ là ăn may.
Cô hoàn toàn không ngờ mình lại phá được thân xác của lão.
“Ngươi phá thân ta rồi bỏ chạy ư, đừng hòng!”
Thiên tôn đuổi theo áp sát đến nơi, Khuynh Thành toàn thân mồ hôi đầm đìa. Nên làm gì đây? Ta phải làm gì?
“Uỳnh…”
Một làn côn khí tạt xuống Khuynh Thành, cô thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân mất hết cảm giác.
Mồm hộc máu tươi.
Khuynh Thành bị đánh bay ra rất xa.
Cô hoàn toàn không kịp xuất chiêu chống cự.
“Mình sắp chết hay sao?”
Cô hoàn toàn không muốn thế. Nhưng thiên tôn điên cuồng như vậy, cô hoàn toàn không đủ năng lực chống cự.
Cô đang không ngừng rơi xuống.
Lẽ nào mình sẽ chết như thế này thật?
Bỗng nhiên một làn kim quang chớp loà, Khuynh Thành chỉ thấy người mình nhẹ êm rơi xuống lưng một con cự điểu.
À… là Kim Bằng!
Sao nó lại ở đây?
Chắc chắn là cô đang nằm mơ!
“Khuynh Thành, hãy cố trụ vững!”
Kim Bằng vỗ mạnh đôi cánh, nó và Khuynh Thành lao vào vùng chướng khí dày đặc.
Nhìn Khuynh Thành và con chim biến mất hút, thiên tôn giận tím mặt.
Khỉ thật, sắp giết được con bé ấy đến nơi, nó lại được con Kim Bằng cứu đưa đi mất.
“Kim Bằng, có thật là ngươi không?”
“Cô bị ăn đòn choáng quá à? Chẳng phải tôi thì là ai.”
Khuynh Thành cau mày. Chắc là mình sắp chết nên mới nhìn thấy Kim Bằng.
“Tôi biết cô đang nghĩ gì. Chắc chắn cô nghĩ rằng mình sắp chết, đúng không?”
Khuynh Thành cố cựa quậy. “Không phải ta bị ảo giác đấy chứ?”
“Đương nhiên là không.”
“Nhưng… sao có thể là thế này? Chỉ trong thời gian rất ngắn, ngươi đã phi thăng được?”
Kim Bằng suýt nữa chết ngất!
Thời gian rất ngắn?
Nó đã tu luyện mấy triệu năm!
Thế mà cô ta nói là “chỉ trong thời gian rất ngắn”!
“Có phải cô Khuynh Thành bị ngấm đòn, đâm ra lú lẫn? Đã mấy triệu năm trôi qua, chứ đâu phải là một chốc một lát?”
Mấy triệu năm?
Lẽ nào thời gian ở thần giới và tiên giới lại khác xa nhau nhiều đến thế?
“Vậy là… Kim Bằng ngươi đã phi thăng lên đây?”
“Đương nhiên rồi! Nhưng cũng phải nói là tốc độ của tôi khá nhanh.”
Kim Bằng khoái trá nói.
“Phi thăng lên rồi, tôi đi tìm cô khắp chốn. Mọi người bắt tôi phải tìm thật khổ sở! Phải hơn chục ngày tôi mới tìm thấy cô.
Nhưng cũng không ngờ lại tìm thấy cô trong tình huống này.”
Kim Bằng không ngờ, Khuynh Thành cũng không ngờ!
“À, Khuynh Thành, còn những người khác thì sao?”
“Hoa Mãn Nguyệt đã dẫn Lưu Hương Nguyệt Nhi vào núi Tử Cấm, hiện giờ ta cũng chưa biết họ đang ở chỗ nào, nhưng tin rằng họ đã đến chỗ ngày trước Lam Tố bị phong ấn và chờ ta ở đó. Ngươi cứ bay thẳng đi là được.”
Đã vào trong khu vực núi Tử Cấm thì mọi khí lưu đều không thấy gì hết.
Trừ phi gặp may mà chạm trán nhau, nếu không, định đi tìm ai đó thì chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Kim Bằng chở Khuynh Thành phi hành một trận, đến địa điểm Lam Tố đã từng bị phong ấn, quả nhiên tìm thấy bọn Hoa Mãn Nguyệt.
Nhìn thấy Kim Bằng, Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
“Kim Bằng đã phi thăng lên đây à? Khuynh Thành thế nào rồi?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi đỡ Khuynh Thành xuống. Kim Bằng vỗ cánh, biến thân. Nó lại là một cậu bé Kaneda Shotaro siêu măng tơ đáng yêu mặc bộ đồ màu vàng chanh, vẻ rất đắc ý đứng trước mặt họ.
“Tôi nghĩ, cô ấy không chết được đâu.”
Kim Bằng ỏn ẻn nói.
Chết ngất!
Cả ba người suýt bị choáng!
Xem ra thằng Kim Bằng này đúng là con của Chu Tước, là em của Hồng Loan thật, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Lam Tố thế nào rồi?”
Khuynh Thành nằm trong lòng Lưu Hương Nguyệt Nhi, hỏi một cách mệt nhọc.
“Anh ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.”
“Đưa tôi… đến thăm anh ấy…”
Hoa Mãn Nguyệt lắc đầu bước lại, cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi đỡ Khuynh Thành vào trong sơn động.
Lam Tố đang nằm trên giường băng, như người đang ngủ say.
Thân thể anh phát ra làn huỳnh quang màu lam.
“Sao lại thành ra thế này?”
Hoa Mãn Nguyệt lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết. Khi chúng tôi đưa anh ấy đến đây thì anh ấy đã thế này rồi. Tôi cũng đã dùng nhiều biện pháp nhưng…”
“Rõ ràng là anh ấy bị thương không nặng, linh hồn đâu có thể chập chờn chơi vơi… cứ như là có thể tan đi bất cứ lúc nào?”
“Chúng tôi cũng không hiểu tại sao lại như thế này.”
Khuynh Thành càng cau mày rõ chặt. Phải làm gì đây? Nếu linh hồn của anh tan mất thì dù có kim đan thần dược cải tử hoàn sinh gì gì cũng là vô ích.
Lam Tố.
Lam Tố của cô không thể chết.
Tuyệt đối không thể!
“Hoa Mãn Nguyệt, anh nghĩ cách đi? Anh nhất định sẽ nghĩ ra cách, đúng không? Lam Tố không thể chết, tôi không thể không có anh ấy, không thể!”
Khuynh Thành quên hẳn tình trạng thương tích của mình, cô gạt Lưu Hương Nguyệt Nhi và Hoa Mãn Nguyệt sang bên, nhào vào Lam Tố.
Thân thể anh lạnh, lạnh ngắt.
Khí lưu của anh mềm nhũn và yếu.
Dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Linh hồn chơi vơi.
“Lam Tố… Lam Tố… em là Khuynh Thành! Anh mở mắt ra nhìn em đi? Em là Khuynh Thành đây! Lam Tố… Lam Tố…”
Dù Khuynh Thành kêu khóc thế nào.
Lam Tố vẫn nằm đó lặng yên, bất động.
Anh như người đã hoàn toàn mất hết tri giác.
“Sao có thể như thế này? Sao có thể như thế này? Thiên tôn! Thiên tôn!!! Á…”
Diệp Khuynh Thành đã thật sự hoá điên, đau khổ thét gào.
Nhìn Khuynh Thành như biến thành một kẻ tâm thần, Lưu Hương Nguyệt Nhi vội chạy đến ôm chặt lấy cô.
“Khuynh Thành, Khuynh Thành hãy bình tĩnh, bình tĩnh lại! Chúng ta nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách! Lam Tố sẽ không sao hết, chắc chắn sẽ không sao hết.”
“Sẽ không sao hết. Đúng thế! Anh ấy sẽ không sao. Thiên tôn, chính hắn đã hại Lam Tố thành ra thế này! Tôi phải giết hắn! Giết hắn!!!”
Khuynh Thành dù đang bị trọng thương nhưng sát khí kinh hồn của cô phát ra vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn dữ dội hơn cả mọi ngày.
“Khuynh Thành… Khuynh Thành…”
Lưu Hương Nguyệt Nhi lần đầu tiên trông thấy bộ dạng Khuynh Thành đáng sợ như thế này!
Cô ôm thật chặt Khuynh Thành đang không ngớt run rẩy, an ủi: “Khuynh Thành, phải chờ khi dưỡng thương bình phục đã rồi hãy hay, được không? Lam Tố sẽ khoẻ trở lại, tất cả rồi sẽ tốt đẹp trở lại.
Đi ngủ đi, cô hãy ngủ một giấc đã, chúng tôi sẽ ở bên cô, tất cả rồi sẽ tốt đẹp trở lại.”
Mệt mỏi.
Đúng là Khuynh Thành đã quá mệt mỏi.
Suốt bao ngày qua cô chưa từng một lần ngủ ngon giấc.
Buồn ngủ.
Buồn ngủ, buồn ngủ quá đi mất.
“Lưu Hương không nói dối tôi đấy chứ?”
Khuynh Thành trào nước mắt, bất lực nhìn cô bạn thân thiết.
Lưu Hương Nguyệt Nhi mỉm cười: “Không, cứ tin tôi đi! Tất cả rồi sẽ tốt đẹp trở lại. Khuynh Thành ngủ đi!”
Nhìn Khuynh Thành dần chìm trong giấc ngủ.
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi mới bắt đầu cảm thấy yên tâm.
Hoa Mãn Nguyệt kéo tay Lưu Hương, nhìn Kim Bằng, rồi bước ra ngoài.
“Tình trạng của Lam Tố rất nguy hiểm, anh định…”
“Nhưng, Nam Cung Triệt… nếu anh đi ra, rồi lỡ chạm trán thiên tôn thì sao?”
Bọn họ hiện giờ ở thế quá yếu, căn bản không thể là đối thủ của thiên tôn.
Hễ ra khỏi vùng núi Tử Cấm này thì họ sẽ chết sạch.
“Nam Cung Triệt, em không muốn anh mạo hiểm như thế.”
“Nếu anh không đi thì rất có thể Lam Tố sẽ chết.”
“Nhưng nếu anh đi, có thể anh sẽ phải bỏ mạng. Nam Cung Triệt, em không muốn mất anh. Không muốn.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi ôm chặt Hoa Mãn Nguyệt. Những ngày gần đây họ đã liên tiếp trải bao phen sinh tử.
Rất nhiều lần thoát khỏi quỷ môn quan, hú vía trở về, cảm giác ấy thật không dễ chịu gì.
Cô không muốn lại phải nếm trải nổi thống khổ và kinh hãi như thế nữa.
“Nam Cung Triệt, em xin anh! Dù anh nói là em ích kỷ hay vô tình gì gì cũng được, em thật sự không chịu đựng thêm được nữa, em sắp suy sụp nát tan…”
Khuôn mặt Lưu Hương Nguyệt Nhi ướt đẫm nước mắt. Hoa Mãn Nguyệt ôm cô thật chặt.
“Anh đâu co thể trách gì em? Lưu Hương, anh biết anh có lỗi với em, nhưng…”
“Anh hãy để em ích kỷ một lần, được không?”
Không phải cô không muốn cứu Lam Tố, mà là cô thật sự thấy sợ.
Cô đã từng lựa chọn hy sinh vì họ một lần, hai lần, ba lần…
Nhưng cô thấy sợ thật rồi.
“Lưu Hương, nếu chúng ta cứ dừng lại thật, thì lương tâm chúng ta sẽ bị cắn rứt suốt đời, chúng ta sẽ mãi mãi sống trong đau khổ và áy náy không yên.
Lưu Hương, lẽ nào em nhẫn tâm đứng nhìn Lam Tổ phải chết và nhìn Khuynh Thành sống còn khổ hơn chết?”
“Nhưng anh có nghĩ rằng: lỡ chẳng may anh xảy ra chuyện thì em sẽ ra sao không? Em không muốn bất cứ ai phải chết, nhưng ai sẽ thông cảm với em, và ai sẽ thương em đây?”
Kim Bằng hơi cúi đầu, nó hoàn toàn không hiểu rõ mọi tình hình.
Nó chỉ lờ mờ đoán rằng hình như họ đang gặp phải một kẻ địch rất mạnh.
“Thôi nào! Hai người đừng cãi cọ nữa, tôi nghe ù cả tai đây này!”
Cả hai mới bỗng nhớ ra chú bé Kaneda Shotaro đang đứng đó nhìn họ.
“Kim Bằng…”
“Cần thứ gì, thì để tôi đi cho!”
“Không, ngươi không thể đi! Ngươi còn có nơi của ngươi.”
Trong sơn động, Khuynh Thành chẳng rõ đã thức dậy từ lúc nào.
Cô chầm chậm bước ra, sắc mặt nhợt nhạt. Cô mỉm cười.
“Đúng thế, ngươi còn có nơi mà ngươi cần đi.”
“Khuynh Thành…” Mọi người đều hơi bất ngờ.
Khuynh Thành bước đến bên Kim Bằng ngồi xuống, xoa đầu nó, nói: “Xưa nay ngươi vẫn muốn biết cha mẹ mình là ai, đúng không?”
Kim Bằng ngẩn tò te chẳng hiểu ra sao.
Nó dẩu môi, nói: “Chẳng lẽ cô lại biết cha mẹ tôi là ai chắc?”
“Đúng thế đấy!”
Kim Bằng sửng sốt.
Nó đưa tay lên sờ trán Khuynh Thành, nói: “Không phải cô bị dính côn của thằng cha kia, rồi hoá đần đấy chứ?”
“Ngươi hoá đần thì có! Ta nói thật đấy! Ngươi thử tháo miếng ngọc đeo ở cổ đưa ta xem có được không?”
Kim Bằng vẫn không thể tin cái chuyện này
Lẽ nào cô ấy biết về lai lịch của mình thật?
“Đúng! Miếng ngọc này và miếng ngọc của Hồng Loan là một!”
“Hồng… Hồng Loan?”
Hai bên mép Kim Bằng bỗng giật giật.
“Chắc cô không định nói là Hồng Loan cũng có một miếng ngọc giống thế này chứ?”
“Đúng thế đấy!”
Kim Bằng thấy đầu ong ong, nó nhìn Khuynh Thành, rồi lại tét lên đầu mình một cái.
“Sao trên đời này lại có những chuyện trùng hợp kỳ lạ như thế nhỉ?”
“Ngươi sao vậy?”
Lần này đến lượt bọn Diệp Khuynh Thành sững sờ.
“Chà! Chuyện nói ra thì dài. Ngọc này vốn không phải của tôi.”
Cả ba nín lặng một hồi.
“Không phải của ngươi?”
“Đúng! Không phải của tôi. Người anh em của Hồng Loan… nó… nó không còn nữa.”
“Thế là chuyện gì? Sao lại không còn nữa? Tại sao ngươi lại có miếng ngọc này?”
Mắt Khuynh Thành bỗng loé sáng, kinh ngạc kêu lên: “Chắc không phải ngươi giết người cướp của đấy chứ?”
“Nhân phẩm của tôi kém đến thế ư?”
Chà!
Cứ như là nó có nhân phẩm thật! Ngay điểu phẩm cũng chưa chắc đã ra sao thì có!
“Này, các người sao thế?”
“Thôi được! Ngươi thử nói xem, câu chuyện thực ra là thế nào?”
“Năm xưa tôi một thân một mình huyết chiến ở Hồng Hoang. Có một lần tôi suýt chết. Tôi nghĩ, có lẽ nó nể tôi là đồng loại với nó nên nó mới cứu tôi. Nhưng, cũng vì cứu tôi, mình nó đánh không lại số đông, nên nó bị đàn Thiết bối thương lang[2] ăn thịt.”
[2] Sói lưng xanh
“Đây… đây là di vật của nó. Nó nói, nếu có ngày tôi gặp người nhà của nó, thì tôi giúp nó chuyển lời rằng: nó luôn rất yêu họ, luôn rất nhớ họ, dù họ vì nguyên nhân gì mà phải bỏ rơi nó, nó cũng không oán trách họ.”
Giọng Kim Bằng bỗng nghẹn ngào.
Thì ra câu chuyện là như vậy.
Bầu không khí bi thương bao trùm mọi người.
Một lúc lâu sau Kim Bằng mới bình tĩnh trở lại. Nói: “Nó đã chết vì tôi. Tôi và Hồng Loan lại là anh em tốt với nhau, cho nên thứ gì của nó cũng là của tôi. Mẹ nó tức là mẹ tôi, anh em của nó đương nhiên cũng là anh em của tôi.
Khuynh Thành cô mau nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi không thấy Hồng Loan đâu cả?”
Khuynh Thành hít sâu một hơi, rồi mới chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện về Thanh Thanh cho Kim Bằng nghe. Rồi lại nói: “Hiện giờ họ đã quay về đỉnh Kình Phong. Bây giờ ngươi đến đó vẫn còn kịp chán.”
“Nhưng, còn các vị sẽ thế nào?”
Kim Bằng lo lắng nhìn Khuynh Thành.
“Ngươi cứ yên tâm, chúng ta ở lại đỉnh Tử Cấm. Thiên tôn tạm thời không thể làm gì nổi chúng ta. Người cứ đến đó trợ giúp mẹ con Hồng Loan đi! Kẻ địch mà họ phải đối mặt còn đáng sợ hơn kẻ địch chúng ta ở đây phải đối mặt.”
Kim Bằng do dự một lát, rồi nói: “Được! Nhưng mọi người phải hết sức cẩn thận đấy!”
“Hiểu rồi, người cứ yên tâm đi đi!”
“Được! Tôi đi ngay bây giờ.”
Nói rồi, Kim Bằng lắc người, biến thành một con cự điểu khổng lồ xuất hiện trước mặt họ.
Lưu quang chớp lên, Kim Bằng bay vụt đi.
Lúc này Khuynh Thành mới thở phào.
Mong sao mọi người có thể bình an vượt qua những ngày khó khăn này.
“Khuynh Thành…”
Hoa Mãn Nguyệt ái ngại nhìn cô.
Cô gái này phải giánh chịu quá nhiều áp lực nặng nề.
Khuynh Thành mỉm cười nhìn anh, nói: “Tôi không sao. Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương nói đúng: cô ấy không thể mất anh. Tôi cũng không thể để hai người hy sinh vì chúng tôi. Hai người đều đang bị thương nặng, nếu đi thì tức là tìm đến cái chết.”
Khuynh Thành từ từ đứng dậy, nhìn vào bên trong sơn động.
Lam Tố vẫn nằm trên giường băng bất động. Cô hít vào một hơi thật sâu, rồi nói: “Tôi tin rằng Lam Tố sẽ trụ lại được. Và… dù anh ấy có thể sẽ chết, tôi cũng không thể để hai người phải mạo hiểm như thế.”
Cô hít thở thật mạnh, cố nén để không trào nước mắt.
Cô không rõ khả năng tự kiểm soát của mình đã trở nên sa sút thế này từ khi nào?
“Hai người đã hy sinh rất nhiều vì chúng tôi, hiện giờ lại đang bị thương, cả hai nên tìm chỗ nghỉ ngơi dưỡng thương. Tôi sẽ trông nom Lam Tố.”
“Khuynh Thành…”
Lưu Hương Nguyệt Nhi ngượng nghịu lúng túng, cô nhìn Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, tôi biết mình cũng thật ích kỷ, nhưng tôi cũng vì chẳng còn cách nào khác…”
Khuynh Thành bước đến trước mặt Lưu Hương, mỉm cười nhẹ nhõm, lau nước mắt cho cô, rồi nói: “Đừng nên… Nếu là tôi, thì tôi cũng sẽ như cô. Ai chẳng muốn mãi mãi gắn bó với người mà mình yêu quý!
Tôi cũng thế, tôi đã từng gắng hết sức chẳng phải vì mong gắn bó với Lam Tố hay sao? Cho nên, Lưu Hương không hề sai gì cả. Hiện giờ, việc duy nhất cô cần làm là gắn bó, chung sống hạnh phúc với Hoa Mãn Nguyệt.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa. Sự việc sẽ có ngày được giải quyết, cô cứ tĩnh dưỡng cho bình phục đi đã.”
“Phải đấy! Việc quan trọng lúc này là cần tĩnh dưỡng cho khoẻ lại, chúng ta có mạnh lên thì mới nói là giết được thiên tôn”
Cả ba bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định sẽ bế quan tu luyện.
Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm vì thấy họ đã bị mình thuyết phục.
Cô lặng lẽ bước đến bên Lam Tố. Nắm chặt bàn tay băng giá của anh. “Lam Tố, chúng ta nhất định sẽ thành công, đúng không?”
Cô mỉm cười nhìn anh, ánh mắt rất kiên định.
Cô tin, cô tin chắc chắn Lam Tố của cô sẽ tỉnh lại.
“Lam Tố, anh từng hứa với em: anh sẽ lấy em, sẽ tổ chức một đám cưới tưng bừng, hoa lệ, anh chưa làm được. Cho nên anh không được chết, nếu anh dám chết, em sẽ hận anh suốt đời.”
Khuynh Thành ngồi xếp bằng tròn bên Lam Tố, bắt đầu điều tiết hơi thở.
Hàng ngày cô trò chuyện với anh một lúc.
Sau đó mới luyện công điều tiết hô hấp.
Thời gian trôi đi từng ngày từng ngày một, cô cũng không nhớ đã bao lâu rồi.
Cô lại đến bên Lam Tố như mọi ngày, nắm chặt bàn tay giá lạnh của anh.
“Lam Tố, công lực của em đã tiến bộ hơn. Chờ đến khi em đạt đến cấp độ Kiếm thần cao cấp đại viên mãn, có lẽ em sẽ đủ sức ra quyết đấu phân định cao thấp với hắn.”
Ánh mắt cô đầy khát vọng. Nhưng… làn sáng màu lam nhạt trên thân thể Lam Tố bỗng biến hoá trở nên mềm mại… sau đó… sau đó bất ngờ… bất ngờ tan biến không thấy đâu nữa.
“Lam Tố… Lam Tố…”
Khuynh Thành cảm thấy hoang mang cực độ.
“Không!!! Không!!! Sao lại thế này? Sao có thể thế này?”
Khí lưu của Lam Tố rõ ràng là càng lúc càng mạnh lên. Sao lại có thể… sao lại bỗng dưng biến mất?
“Lam Tố!!! Lam Tố!!!”
Tiếng kêu như xé phổi của Khuynh Thành vang vọng khắp sơn động.
“Ùng!!!”
“Oàng!!!”
Tiếng kêu phẫn uất của cô tích tụ nội lực, bỗng nhiên, cả quả núi khổng lồ rung lên chao đảo!
Không ngừng phát ra những tiếng nổ.
Sơn thạch khắp nơi đổ sập.
Khuynh Thành ôm lấy Lam Tố, kêu gào không ngớt: “Không!!! Không thể! Không thể! Lam Tố! Lam Tố! Anh hãy tỉnh lại đi! Anh hãy tỉnh lại đi!!!”
Thân thể Lam Tố vẫn giá băng như trước.
Vẫn không có một chút khí lưu.
“Lam Tố… Lam Tố…”
Núi sập tan tành, hoá thành bột mịn. Chỉ còn lại phiến đá to lớn ở chỗ Khuynh Thành bồng bềnh lơ lửng giữa không trung.
Bụi trắng xoá bay khắp bầu trời mù mịt.
Dường như cảm thương cho cái chết của Lam Tố.
Khuynh Thành đau khổ kêu khóc, đôi mắt nhoà lệ bỗng mở to, phóng ra một làn tinh quang màu đỏ.
Toàn thân cô bùng phát sát khí hãi hùng.
Sắc mặt cô lạnh tanh. Ôm thân thể Lam Tố cấp tốc phi hành ra phía bên ngoài đỉnh núi Tử Cấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...