Hiệp nữ khuynh thành - Tập 2

Chương 15
Trong điện Kim Hoa ở thành Bắc Đế.
Diệp Khuynh Thành vẫn hôn mê chưa tỉnh. Lần này cô đã bị tổn thương tâm mạch thật rồi.
n Ly lặng lẽ ngồi bên đầu giường bắt mạch cho Khuynh Thành.
Công lực của một phù thủy, vốn không cao lắm.
Nhưng bản lĩnh để cứu người thì lại là hàng đầu.
Có điều, lần này... n Ly cảm thấy khó khăn.
“n Ly, sao rồi? Thế nào rồi?” Nhìn thấy n Ly càng lúc càng thêm cau mày, Hồng Loan căng thẳng hỏi.
n Ly thở dài, từ từ đứng dậy, rồi bước ra, nói: “Hai nỗi đau cùng tác động, Diệp Khuynh Thành có thể vượt qua được không, đành chờ vào số phận của cô ấy vậy. Chẳng phải, tôi không tận tình cứu chữa, nhưng nguồn lực trong thân thể cô ấy đang cưỡng lại, từ chối xung lực cứu chữa của tôi.”
Từ chối cứu chữa?
Là thứ logic gì vậy?
Thế nào là hai nỗi đau cùng tác động?
Hồng Loan và Kim Bằng trố mắt nhìn nghệt ra, không hiểu n Ly nó thế là sao.
Cả hai nhìn Trọng Lâu, hỏi: “Ông có hiểu ý là gì không?”
“Ta... ta cũng không hiểu.”
Ánh mắt băn khoăn của Trọng Lâu dời sang Tịch Vân.
“Tịch Vân, nàng có hiểu là ý gì không?”
“Chẳng là ý gì cả!”
Tịch Vân nguýt một cái, rồi đi vào phòng chăm sóc Diệp Khuynh Thành. Tuy Tịch Vân không hiểu thật rõ lời nói của n Ly.
Nhưng trong lòng Tịch Vân thì biết rất rõ: một là Lam Tố, hai là Diệp Chấn Thiên.
Chỉ có hai người đàn ông này mới có thể khiến cho Khuynh Thành bị chấn động nặng nề như thế.
Hai người và một con chim nhìn nhau, lại nhìn n Ly, rồi đồng thanh hỏi: “Chẳng là ý gì, vậy thực ra là thế nào?”
“Chẳng là ý gì tức chẳng là ý gì. Tránh ra đi!”
n Ly đang rất tức giận.
Diệp Khuynh Thành chết tiệt dám từ chối cứu chữa! Cô ta định chết thật hay sao?
Càng nghĩ càng bực mình, n Ly lại chạy vào phòng của Khuynh Thành, gắt ầm lên: “Diệp Khuynh Thành, cô nghe cho rõ đây: cô muốn hủy sự sáng suốt cả đời của tôi nhưng tôi không thể cho phép cô làm thế!”
Không cho tôi cứu chữa thì tôi cứ cứu! Tôi không tin mình không cứu nổi cô!
Và, nếu cô muốn chết thật thì chết cho nhanh đi cho gọn.
Để khỏi phải nhìn em gái cô, các anh cô và bà mẹ cô bị điện hạ Long tộc, Nam đế, Tây đế đánh chết!”
Đuôi con mắt của Diệp Khuynh Thành trào lệ.
Cô đau lòng đến cùng cực.
Chẳng phải cô không nghe thấy, không cảm nhận thấy. Mà là cô không muốn tỉnh lại, không muốn đối diện với sự thật nữa.
Dù là người cứng rắn đến mấy vẫn là con người bằng xương bằng thịt, cũng biết đớn đau.
Cha đã chết.
Lam Tố, cô không biết nên đối diện với anh ra sao.
Tỉnh lại thì có ý nghĩa gì nữa? Chi bằng mãi mãi chìm trong giấc ngủ, ít ra cô cũng không thấy đau đớn nữa.
Vân Nhi.
Đứa em gái của Khuynh Thành.
Trong đầu cô không ngớt hiện lên khuôn mặt ngây thơ của nó.
Đôi mắt to tròn đang hồn nhiên nhìn cô.
“Chị Khuynh Thành, chị là chị Khuynh Thành phải không? Chị ơi, chị thật xinh đẹp...”
“Chị Khuynh Thành, thế là em đã được gặp chị rồi...”
“Cha ơi, liệu sau này Vân Nhi có thể lợi hại như chị Khuynh Thành được không?”
“Đương nhiên là được! Sau này Vân Nhi lớn khôn, nhất định sẽ còn lợi hại hơn cả chị Khuynh Thành!”
“Chị Khuynh Thành... Vân Nhi...Vân Nhi rất ... rất buồn ngủ...”
“Vân Nhi, chị Khuynh Thành ra lệnh cho em không được ngủ, nếu không...”
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành thoáng một nét cứng rắn: “Nếu không, em không xứng đáng làm em gái của chị Khuynh Thành!”

“Chị Khuynh Thành...”
“Em có nghe lời hay không?”
“Vân Nhi có nghe, Vân Nhi có nghe...”
“Vân Nhi không được phản kháng!”
“Chị Khuynh Thành, không! Tuyệt đối không được làm thế... Vân Nhi có thể chết, nhưng chị Khuynh Thành không thể chết. Cả cha mẹ... và các anh nữa...
Chị Khuynh Thành hãy thôi đi! Nếu có kiếp sau, Vân Nhi... Vân Nhi chuyển thế đầu thai... sẽ lại làm em gái của chị...”
“Không được nói bừa! Nếu em còn kháng cự lại nữa thì chị sẽ chết ngay tức khắc. Chắc em không muốn chị chết bây giờ chứ?
Vân Nhi, em rất nghe lời đúng không? Em cũng không muốn chị Khuynh Thành bị lãng phí nội lực một cách vô ích, đúng không?
Thế thì bây giờ em nhắm mắt lại. Nếu chị chưa cho phép thì cấm không được mở mắt ra. Em có làm được không?”
“Vân Nhi làm được.”
Những lời của Vân Nhi vẫn không ngớt văng vẳng bên tai Khuynh Thành.
Cô còn đứa em gái. Em gái! Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Cha đã ra đi. Cô không thể lại mất đứa em gái này.
Cô còn có người vú em – bà giờ đã là vợ của Diệp Chấn Thiên.
Cô còn có hai người anh. Họ đang bị trọng thương.
Phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại.
Nhưng cô vẫn không muốn mở mắt ra, vẫn không muốn đối mặt với hiện thực.
Cha cô. Sao cha cô có thể chết, sao ông có thể chết?
Nỗi đau.
Nỗi đau không thể nén xuống.
Mất phương hướng.
Mịt mù chưa từng thấy.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tất cả đã biến đổi.
Lam Tố không phải của cô.
Cha cũng đột ngột ra đi.
Hai con người quan trọng nhất đời Khuynh Thành sao bỗng nhiên lại biến mất?
Khuynh Thành không biết mình còn lại những gì nữa?
Có lẽ chỉ còn lại nỗi đau vô bờ bến?
Tịch Vân nắm chặt tay Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, cô không thể buông xuôi như thế này. Thù lớn còn chưa trả được, cô đâu có thể ngủ được? Lẽ nào cô chấp nhận đứng nhìn hung thủ sát hại người thân của mình nhơn nhơn đứng ngoài vòng pháp luật?
Lẽ nào cô muốn nhìn tình cảm của mình có khúc dạo đầu mà không có hồi kết? Tôi nhớ Hoa Mãn Nguyệt từng kể với tôi rằng chính cô đã nói cho anh ta biết.
Đã yêu một người thì ta nên hết lòng tin tưởng người ấy. Lẽ nào cô không tin Lam Tố hay sao? Lẽ nào cô cho rằng tình cảm giữa hai người rất mong manh yếu ớt?
Và, dù có là thế thì cô cũng nên đích thân hỏi anh ta cho rõ, chứ không nên lựa chọn né tránh.”
“Đúng thế, Khuynh Thành, Tịch Vân nói rất đúng. Dẫu Lạc Nhi và vương gia có tình cảm sâu nặng thì đó cũng là quá khứ rồi. Mặt khác, vương gia vẫn luôn cho rằng cô chính là Lạc Nhi chuyển thế.
Và, người mà vương gia yêu thật sự chính là cô chứ không phải Lạc Nhi. Lạc Nhi và Khuynh Thành là hai con người hoàn toàn khác nhau.”
n Ly nói. Cô cũng không nén được nữa.
Cũng chẳng rõ từ khi nào n Ly đã tự đáy lòng mình tiếp nhận cô gái Diệp Khuynh Thành.
Và thực sự coi cô là vương phi của mình.
Huống chi, n Ly còn có sứ mệnh mà vương gia giao phó cho: bảo vệ sự an toàn của Khuynh Thành.
Còn việc ngăn cản không để cô ấy lên thần giới, thì quên đi là vừa!
Nếu n Ly ở vị trí đó, có ai đó định ngăn cản cô thì đó là điều tuyệt đối không thể! Huống chi là chính Khuynh Thành.
n Ly vừa động viên Khuynh Thành vừa bắt mạch cho cô.
Khuynh Thành vẫn có ý cự tuyệt nhưng rõ ràng là đã không mạnh mẽ như trước nữa.
n Ly ghé sát tai Khuynh Thành thủ thỉ, có pha chút uy hiếp: “Vương gia nương nương nếu muốn nhìn thấy vương gia phải chết thì cô cứ việc ngủ nữa đi!”
Bàn tay n Ly vẫn đặt trên chỗ mạch đập nơi cổ tay Khuynh Thành.
Bỗng nhiên.
Khí lưu trong cơ thể Khuynh Thành có sự biến hóa to lớn.
n Ly hiểu rằng cô gái này vẫn nghĩ rất nhiều về vương gia của cô.

Đời người con gái, dù có ý chí cứng cỏi đến mấy, rốt cuộc vẫn cần đến tình yêu của một người đàn ông, cần một bờ vai làm điểm tựa.
Một luồng nội lực cực mạnh truyền vào tứ chi và cơ thể Khuynh Thành. Những ngón tay của n Ly như vô số những mũi kim phóng vào thân thể Khuynh Thành.
Chỉ cần Khuynh Thành không cưỡng lại thì n Ly có thừa biện pháp để cứu cô.
Nhưng đúng vào lúc này.
Đại quân đông đảo đen nghịt của Nam đế, Tây đế và Long tộc đã kéo đến gần thành Bắc đế.
Cung Phượng Dương của thành Đông đế tuy đã bị phá hủy nhưng quân đội vẫn còn. Nhìn thấy hai vị đế kia đã đem quân đi đánh dẹp hộ mình, bọn Đông đế không có lý gì lại thu mình ngồi co ro một xó.
Họ nhanh chóng chỉnh đốn ba quân, sĩ khí ngút trời.
“Tiêu diệt Bắc đế, bảo vệ đất nước!”
Tiếng hô khẩu hiệu vang dội khắp biên cương thành Đông đế.
Thanh Hư Quán từ lâu đã muốn độc lập xưng vương, nay có cơ hội tốt để tiêu diệt bọn Trọng Lâu và Diệp Khuynh Thành, Thanh Hư đạo trưởng đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Hễ bọn người ấy chết, thì thành Bắc đế sẽ thuộc về ông ta.
Ông ta sẽ là Bắc đế nhiệm kì mới.
Ông ta đã cùng Nam đế, Tây đế và Long tộc đồng lòng thề ước như thế rồi.
Cái giá phải trả là: Thanh Hư sẽ làm nội ứng phối hợp với họ, cùng tiêu diệt Bắc đế.
Nam đế và Tây đế đưa mắt nhìn nhau.
“Chắc Long tộc không đến nỗi lâm trận bỏ chạy chứ? Trời sắp tối đến nơi sao vẫn chưa thấy quân của hắn xuất hiện nhỉ?”
Không có Long tộc tham chiến, họ cũng không dám mạo hiểm tấn công.
Dù sao Long tộc cũng có địa vị rất cao ở trên tiên giới này.
Uy lực mà họ tung ra thật khó bề tưởng tượng. Có họ trợ lực thì xác suất chiến thắng sẽ cao hơn gấp bội.
“Chắc không đến nỗi thế! Chúng ta cứ chờ thêm một lát. Nếu ngày mai không thấy đại quân của hắn đến, thì... thì chúng ta sẽ bàn lại xem sao.”
Nam đế và Tây đế lại trải qua một ngày lòng nóng như lửa đốt.
Hay là gã Long Dương đáng chết chơi khăm bọn mình thật?
“Nam đế! Hay là chúng ta cứ đánh thẳng vào đi. Dù sao Diệp Khuynh Thành cũng đang bị trọng thương.”
Nam đế lừ mắt nhìn Tây đế, nói: “Không được! Chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm tấn công. Hai lực lượng chúng ta cộng với đội quân của Đông đế đang rệu rã như thế đánh vào, dù thắng thì chúng ta cũng bị thương vong nặng nề.
Và nếu đúng lúc đó Long tộc, ma giới hoặc yêu giới đánh lén chúng ta thì chúng ta chết là cái chắc!”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên bên tai hai người.
“Các vị nhớ Long Dương này đến thế kia à?”
Nam đế và Tây đế nhận ra Long Dương, đều mừng rỡ hớn hở ra mặt.
“Tôi biết ngay mà, Long huynh đệ không bao giờ nuốt lời!”
Tây đế vừa vỗ vai Long Dương vừa hỏi: “Long huynh, quân đội của huynh đâu?”
“Nửa canh giờ nữa sẽ đến nơi. Sở dĩ tôi không đến đúng giờ là vì nội bộ Long tộc có chút vấn đề. Tám lão già sống dai cứ can ngăn không cho tôi xuất binh!
Tôi đã phải nói đứt cả lưỡi mới thuyết phục được họ. Nếu lần này thất bại thì tôi rơi vào tình thế thập tử nhất sinh.
Nam đế, Tây đế đều biết nếu tôi mất vị trí điện hạ Long tộc thì nghĩa là gì rồi.”
Xem ra Long Dương đã hạ quyết tâm sắt đá để tham chiến, và quyết thắng trong trận này.
Hai vị đế không vấn vương nghi ngờ gì nữa. Hắn đã dốc toàn lực vào đây thì mình không có lý gì lại không tung nhân lực ra.
Diệt được thành Bắc đế, sẽ có vô số lợi lộc dành cho cả ba thế lực.
“Được! Chúng ta sẽ cho quân sĩ nghỉ suốt đêm chỉnh đốn lại đội ngũ, đêm mai chúng ta bắt đầu công phá thành Bắc đế.”
“Được!”
“Được!”
Điện Kim Hoa trong thành Bắc đế.
Không ngớt có quân sĩ chạy vào báo cáo.
“Bẩm báo!”
“Nói đi!”
Trọng Lâu ngồi trên đại điện, ông hơi nhíu mày.

Bầu không khí trong điện dường như chỉ cần một đốm lửa là sẽ bùng cháy.
“Chiều nay quân đội của Long Tộc đã đến vùng biên thành Bắc. Để tập hợp với quân đội của Nam đế và Tây đế.”
“Bẩm báo!”
“Nói đi!”
“Đại quân thành Đông đế cũng đã đến biên ải thành Bắc đế?”
Trọng Lâu bàn tay nắm rõ chặt.
Đông đế, Nam đế, Tây đế và Long tộc... thực khiến người ta phải đau đầu.
Xác suất đánh thắng bọn họ quá thấp, quá thấp.
Huống chi, phía sau lưng lại còn bọn ma giới và yêu giới.
Nếu bọn họ thừa cơ đánh vào thì thành Bắc đế này sẽ lâm vào cảnh tan hoang muôn kiếp không ngóc đầu lên được.
Đáng tiếc nhất là hai nguồn lực hùng hậu là Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi lại không có mặt.
Diệp Khuynh Thành bị trọng thương. Nội bộ còn phải bảo vệ cả người nhà của Khuynh Thành nữa.
Chỉ dựa vào Hồng Loan, Kim Bằng và người nội bộ thì trận này sẽ rất cam go.
Vẫn có câu bắt giặc – phải bắt tướng giặc trước đã.
Nhưng với công lực của bên ta như hiện giờ, thì muốn bắt được một trong mấy tên đầu sỏ đối phương cũng không hề dễ dàng.
Nhất là Long tộc.
Long tộc vốn dĩ có thể tồn tại như một nhánh độc lập đứng giữa tiên giới, ma giới và yêu giới, cũng không phải là không có lý của nó.
Bọn họ muốn xưng vương hay xưng bá, thì phải chứng tỏ được thực lực đã.
Long tộc.
Nhất là Long Châu của Long tộc, có uy lực kinh người tuyệt đối.
Trọng Lâu còn nhớ ngày xưa khi có một con tiểu Kim long phi thăng lên tiên giới, ngày ấy Long tộc còn chưa trở thành một thế lực lớn như hiện nay.
Nhưng từ sau khi con tiểu Kim long ấy phi thăng lên, thì địa vị của Long tộc đã có chuyển biến to lớn.
Long tộc vốn thuộc về yêu giới.
Nhưng không hiểu tại sao bọn họ mỗi lần phi thăng lên thì đều đến tiên giới.
Một cuộc chiến nổ ra giữa tiên giới, yêu giới và ma giới đã khiến Long tộc tách ra thành một nhánh độc lập.
Họ có địa bàn riêng, có chế độ, có tổ chức của riêng mình.
Thời đó tiên giới vẫn chưa chia thành bốn.
Tiên giới vẫn do Tiên đế chí tôn thống lĩnh.
Cuộc chiến giữa tiểu Kim long và Tiên đế đã khiến Tiên đế chí tôn nhìn rõ thực trạng tiên giới: tiên giới quá rộng, một mình ông không thể trông coi xuể.
Về sau, khi Tiên đế chí tôn phi thăng rồi, thì tiên giới chia làm bốn khu vực.
Do bốn Tiên đế cùng cai quản.
Bởi thế mới hình thành tứ đế Đông Tây Nam Bắc như bây giờ.
Tịch Vân bước đến bên Trọng Lâu, dịu dàng, nắm chặt bàn tay ông: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được tình thế này!”
“Tịch Vân, ta có lỗi với nàng. Ta chưa kịp bố trí cho nàng một buổi hôn lễ thật tuyệt vời tráng lệ thì chúng ta đã gặp phải đại nạn... lần này...”
“Suỵt! Thiếp không cho chàng nói những lời bi quan như thế! Nếu chàng muốn dành cho thiếp một hôn lễ tuyệt vời tráng lệ, thì chúng ta phải đánh thắng, phải chiến thắng bọn chúng...
Trọng Lâu, chàng là Chiến thần, không ai có thể đánh bại chàng!
Bắc đế đã thua trận, thì Đông đế, Nam đế, Tây đế lại càng không là gì. Còn về điện hạ Long tộc, thiếp cho rằng chàng cũng sẽ đánh bại hắn. Vì trong lòng chàng luôn có một ý niệm vô cùng mạnh mẽ.
Vì thân thể chàng luôn sáng ngời chính nghĩa. Trọng Lâu, chàng hãy tin rằng Tà không thể thắng Chính. Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”
Đâu phải Trọng Lâu không muốn chiến thắng!
Nhưng lần này...
Ông thật sự cảm thấy nguy cơ, cảm thấy có phần bất lực.
Ông hít vào một hơi thật sâu, nhìn Tịch Vân gật đầu.
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực!”
Ông không muốn Tịch Vân phải thất vọng.
Hai vợ chồng đã trải qua quá nhiều cam go mới được trùng phùng đâu có dễ.
Ông không muốn lại phải phân ly với Tịch Vân.
Nếu lâm vào tình thế vạn bất đắc dĩ, ông sẽ gặp Diệp Khuynh Thành để mượn lại Vạn Thú! Có lẽ đó là căn cứ duy nhất để ông có thể giành chiến thắng!
Hồng Loan và Kim Bằng cũng đã nghe nói về kẻ địch đem đại quân uy hiếp áp sát biên cương.
Một người và một con chim, cả hai đều phấn chấn suốt một ngày trời. Chúng đi tuần tra một lượt các cửa ải biên giới.
Hay thật, sao mà đông người thế kia!
Đánh trận này sẽ cực kỳ đã đời!
“Chim phao câu thối! Ta không thấy thú vị mấy, vì toàn là bọn tép riu, phận của chúng chỉ là chấp nhận bị chà đạp!”
“Con chim phải gió ngươi đừng vội đắc ý. Các cao thủ đều luôn rất kín đáo, rồi cuối cùng mới xuất chiêu độc.”
“Thế thì ta sẽ đợi đến giờ chót mới ra tay!”

Hồng Loan tỏ vẻ rất không mặn mà, khuôn mặt măng tơ đến mức không thể măng tơ hơn, với đôi mắt to đen láy đang đảo tròn.
“Nếu thế chỉ e thành Bắc đế này đã di dời, đồ ngớ ngẩn ạ!”
“Gì cơ? Ngươi dám gọi ta là đồ ngớ ngẩn? Kinh nghiệm chiến đấu của ta còn phong phú hơn chim phao câu thối nhà ngươi đấy!”
Vẻ mặt Kim Bằng thì tỏ ra bất cần. Hồi xưa ở Hồng Hoang, kinh nghiệm chiến đấu của nó còn ít hay sao?
Ngay từ khi chào đời nó đã lợi hại rồi!
Nói không biết mình đến từ đâu, cũng không biết cha mẹ mình là ai. Nó chỉ biết vừa mở mắt ra thì mình đã ở Hồng Hoang rồi.
Một con yêu thú không biết tên, đang thèm nhỏ dãi nhìn nó.
Khi ấy nó mới chỉ là một con tiểu Kim Bằng.
Muốn sinh tồn ở chốn Hồng Hoang cực kỳ hung hiểm ấy, nó không những cần học cách tránh thoát những con yêu thú khác mà còn phải học được bản lĩnh chiến đấu để giành phần thắng về mình.
Nếu không, cái chết sẽ chờ đợi nó.
Đã không ít lần nó suýt nữa bỏ mạng, may sao vận số nó còn son, vì một con yêu thú hùng mạnh hơn đang nhằm vào con yêu thú đang săn lùng nó, nên nó mới chạy thoát.
Nghĩ đến đây, Kim Bằng bỗng nhớ đến Diệp Khuynh Thành.
“Ta phải về thăm Khuynh Thành đã.”
Kim Bằng vừa rồi còn rất phấn khích, bây giờ bỗng thấy nặng nề.
Hồng Loan biết, tình cảm giữa Kim Bằng và Khuynh Thành rất sâu đậm, và cũng biết lúc này lòng nó đang nghĩ những gì.
Nên Hồng Loan không nói gì nữa, cũng đi theo nó trở về điện Kim Hoa.
n Ly đã sắc thuốc và đang cho Khuynh Thành uống.
Hồng Loan và Kim Bằng lẳng lặng đứng bên nhìn, chờ n Ly cho Khuynh Thành uống hết bát thuốc.
Rồi Kim Bằng mới chậm rãi hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Các thương tích đang dần dần hồi phục, cần điều trị khoảng nửa tháng nữa thì có thể ổn cả. Có điều...”
“Có điều làm sao?”
“Dù nói ra các ngươi cũng không hiểu.”
Tâm tư của phụ nữ chỉ là về tình yêu.
Nói chuyện này với chú bé Kaneda Shotaro và con chim phao câu thối này, chúng hiểu sao được?
Hồng Loan và Kim Bằng không phục. Chúng ngẩng đầu lên nói: “Sao chúng tôi lại không hiểu? Cô cứ nói ra xem nào!”
n Ly nhìn cả hai đứa, bộ dạng chúng rất hiền hòa.
Bèn cười khì khì, rồi nói: “Tình yêu! Các ngươi có hiểu tình yêu không?”
Cả hai đứa đồng thanh reo lên: “Hiểu chứ! Chúng tôi hiểu!”
“Hiểu ư?”
n Ly sững sờ. Một chú bé Kaneda Shotaro và một con chim, mà lại hiểu tình yêu? Chuyện quá kỳ lạ!
“Thế thì hai đứa nói thử ta nghe xem nào?”
“Tình yêu, tức là để phát triển thế hệ sau!” Kim Bằng nói, vẻ mặt rất đắc ý.
Phát triển thế hệ sau. Câu này đã khắc sau, đã bắt rễ trong cái đầu của nó rồi.
Hồng Loan nói xen vào: “Không đúng. Phải có một nam và một nữ gắn kết chung sống, mới gọi là tình yêu. Nam với nam, nữ với nữ thì không thể gắn kết. Một nam và một nữ gắn kết, sau đó nam ăn hết nữ, là có thể phát triển thế hệ sau.”
Nó bỗng nghĩ đến một điều gì đó, nó cảm thấy nói như thế không ổn.
Nó bèn chạy ngay đến trước mặt n Ly, hỏi: “n Ly, thử bắt mạch cho tôi, và nói xem tôi có thể sinh ra một tiểu Hồng Loan không? Tôi đã ăn thịt rất nhiều kim đan yêu nguyên của những con yêu thú cái.”
n Ly suýt chết ngất.
Sao lại là nam ăn hết nữ, là có thể phát triển thế hệ sau?
Nói thế này thật chẳng đâu vào đâu cả.
“Các người nghe ở đâu ra thế?”
Cả hai đứa lại đồng thanh đáp: “ Hoa Mãn Nguyệt nói với chúng tôi như thế.”
Hoa Mãn Nguyệt...
Thằng cha này thất đức quá! Dạy bừa lũ trẻ con! Anh ta thật quá đáng.
“Anh ta nói bừa đấy! Ăn sạch, rồi sẽ sinh sôi ra thế hệ sau. Loạn xị bát nháo quá!”
Hồng Loan và Kim Bằng mắt lóe tinh quang. Chúng lạch bạch bước theo sau n Ly: “Thế thì chắc chắn cô phải biết tình yêu là gì, đúng không? Ăn có ngon không? Lần nào tôi hỏi Trọng Lâu ông ấy cũng bị co giật.
n Ly mau nói cho bọn tôi biết, được không? Tình yêu có ngon hay không?”
Co giật... cái từ này quả là chuẩn xác.
n Ly cũng sắp lên cơn co giật đến nơi!
“Các ngươi cứ nhìn Khuynh Thành, thì khắc biết có ngon hay không.”
n Ly ngán ngẩm buông một câu rồi quay người bước đi.
Còn lại Kim Bằng và Hồng Loan hai đứa ngớ ra nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn sang Diệp Khuynh Thành đang nằm trên giường.
Cuối cùng chúng đưa ra kết luận.
Tình yêu chẳng ngon lành gì hết.
Kim Bằng bỗng nhớ ra một điều gì đó, nó kêu rít lên: “Không đúng! Khuynh Thành vì cứu Vân Nhi, sau đó... mới bị thương kia mà!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận