Anh hùng?
Xưa nay Đại Bàng Cánh Vàng chưa bao giờ nghĩ mình là anh hùng cả.
Thời đại này làm anh hùng không dễ đâu.
Anh hùng? Chỉ có thằng khờ mới đi làm anh hùng!
Anh hùng đồng nghĩa với xác pháo.
“Ngươi tưởng ta dại chắc? Ai muốn làm anh hùng? Anh hùng trong vương triều Đại Cương của ngươi, đều lần lượt đi chầu Diêm vương đấy thôi?
Ta cứ làm thần thú của mình, ta không cần làm anh hùng gì hết. Anh hùng là trò hề biến tướng của lừa đảo.
Ngươi đã nhìn thấy mấy người còn sống trở thành anh hùng?
Và dù họ có thành anh hùng thì cũng chẳng được sống bao lâu nữa.”
…
Khương Kỳ Lạc không ngờ con chim quái thai này lại khó bị chế ngự đến thế.
Nó không chỉ quái thai.
Mà còn biết hành hạ ta bằng cách thức cũng rất quái thai.
Chưa biết chừng lát nữa nó còn giở ra chiêu quái thai gì nữa đây?
Có lẽ ta chỉ còn cách đi gặp Lão tổ tông, xin Người giúp đỡ.
Trong vương triều Đại Cương, nhà họ Khương có cả thảy năm người tu chân.
Khương Kỳ Lạc là một trong số đó.
Bốn người kia đều là Lão tổ tông của nhà họ Khương.
Trong cả năm người, Khương Kỳ Lạc là người trẻ nhất và có khả năng lĩnh hội cao nhất.
Chỉ trong hơn ba chục năm, anh ta đã tu thành Kiếm vương cao cấp hậu kỳ.
Trước tình thế hiện giờ.
Buộc phải mời cả bốn vị Lão tổ tông hạ sơn.
Mới có khả năng chiến thắng.
Nhà họ Khương kể cũng thật kỳ lạ.
Không hiểu tại sao, đời vị hoàng đế nào cũng lấy cả đàn thê thiếp thế mà chỉ sinh được độc một cậu con trai.
Kể từ khi vương triều Đại Cương thành lập đến nay, đều như thế cả.
Nếu Khương Kỳ Lạc có mệnh hệ gì.
Thì nhà họ Khương sẽ tuyệt tự.
Nghĩ đến đây.
Gã tăng tốc cực nhanh phi hành về hướng nam.
Đại Bàng Cánh Vàng đang định đuổi theo thì bỗng nghe thấy Diệp Khuynh Thành linh thức truyền âm.
“Con chim quỷ sứ ơi, mau quay về!”
“Tôi đang chơi cực vui đây này!”
“Lão tổ tông nhà ta bị thương, ta phải đến đó ngay lập tức.”
Đại Bàng Cánh Vàng đang rất phấn khích. Xem ra, thằng cha kia đi tìm viện binh thì phải?
Đã quá lâu không được chơi thỏa sức như thế này.
“Cô cứ tự đi đi! Rồi tôi sẽ đến tìm cô!”
“Chim ơi, nếu ta có thể đi một mình thì ta đã đi rồi!
Tốc độ của ta chậm hơn ngươi, cho nên…”
Đại Bàng Cánh Vàng bỗng tiu nghỉu, nghẹo đầu.
“Cô không định bảo tôi chở cô đi đấy chứ?”
“Ngươi thông minh lắm!”
Chán chết!
Nó là thần thú!
Đâu có thể để ột người tu chân bé tẹo trong loài người cưỡi lên lưng?
Không thể!
Dù đập chết nó cũng không chơi!
“Chim ơi, ngươi chớ quên, nếu ta không liều mình cứu ngươi, thì hôm nay ngươi có thể sống tươi vui rộn ràng được không?”
…
“Cô… cô toàn nêu chuyện này ra để ép tôi. Tôi đã nhận lời sẽ đưa cô lên tiên giới còn gì?”
“Nhưng… ta đã mạo hiểm cả tính mạng để cứu ngươi!
Thế mà, chỉ một việc nhỏ này ngươi cũng chẳng chịu giúp ta!
Thôi vậy! Coi như ta đã nhìn nhầm người. À không, ta đã nhìn nhầm một con chim rồi!”
…
“Được! Tôi miễn cưỡng nhận lời một lần vậy! Lần sau cấm cô không được đem chuyện đó ra ép tôi nữa.”
Đại bàng cánh vàng ý chừng vẫn tiêng tiếc nhìn theo gã Khương Kỳ Lạc đang không ngừng tăng tốc phi hành phía xa xa.
“Thằng nhóc, hôm nay ta tạm tha cho ngươi! Lần sau ta sẽ lại tìm ngươi để chơi mới được!”
Khương Kỳ Lạc rất sợ nó tiếp tục truy kích.
Gã biến rõ nhanh, còn nhanh hơn cả máy bay.
Trong chớp mắt gã đã mất hút không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đại Bàng Cánh Vàng rất hậm hực, trở lại mặt đất.
“Cô gái hãy nhớ cô lại nợ tôi một lần tình nghĩa đấy!”
…
Diệp Khuynh Thành chỉ im lặng nhìn nó.
Con chim này cũng rất thạo tính toán so bì.
“Được! Coi như ta mắc nợ ngươi một lần.”
Cô nguýt nó, và vẫy tay gọi!
“Nào, hạ xuống đây đã?”
“Cô tự lên đi!”
…
Nó là thần thú oai phong tôn quý, cho Khuynh Thành cưỡi đã là rất nể cô rồi, lại còn bắt nó hạ xuống thấp à?
Đừng hòng!
Khuynh Thành đành lắc đầu, tung người nhảy lên lưng Đại Bàng Cánh Vàng. Cô nói với Hồng Y: “Vú em lên đi!”
Một tiếng kêu vang động bầu trời.
Suýt nữa khiến Khuynh Thành bật khỏi lưng nó rơi xuống.
Đại Bàng Cánh Vàng càu nhàu: “Tôi chở cô là nể cô lắm rồi, tôi không thể chở ai khác!”
“Con chim phải gió!”
Cô cốc mạnh vào đầu nó một cái.
“Sao ngươi rắc rối thế? Ngươi không nghe nói cứu người như cứu hỏa à?”
“Không biết! Mặc kệ! Nếu không, các vị cứ tự bay đi!”
Nhìn con chim hoành tráng khổng lồ.
Hồng Y cảm thấy hết sức kính nể.
Nó là thần thú kia mà!
“Khuynh Thành, hay là cháu cứ đi cùng Đại Bàng đi! Cô sẽ đi theo sau.”
Khuynh Thành nhìn Đại Bàng Cánh Vàng. Cô đành gật đầu vậy.
Rồi cô gõ vào đầu nó một cái.
“Con chim phải gió, bây giờ ngươi đã bằng lòng rồi chứ?”
“Cấm đánh vào đầu tôi, tôi sẽ ngu đi đấy!”
…
“Đi nào! Ngu cái con khỉ!”
Khuynh Thành đập một cái vào đầu nó.
Nó rất không thoải mái lắc lắc thân mình.
Làm cho Khuynh Thành suýt rơi xuống.
Nó còn dọa thêm.
“Nếu cô còn dám đánh vào đầu tôi, tôi sẽ không chở cô lên tiên giới nữa.”
…
Tức thật! Bàn tay đã giơ lên, cô đành thu về vậy.
Lẽ ra phải đi vài ngày đường, thì lần này chỉ cần già nửa ngày là đã đến nơi.
Đại Bàng Cánh Vàng vừa bay vào thung lũng.
Diệp Viễn cảm thấy ngực mình bị nén căng tức.
Liệu có phải Khương Kỳ Lạc lại cử cao thủ đến?
Bọn họ cao siêu đến đâu mà lại khiến ông có cảm giác như thế này?
Chỉ e ông không chịu nổi một chiêu của bọn họ.
“Diệp Bái, cháu mau bảo Nhị thúc của cháu và Diệp Thành ẩn nấp cho kỹ!”
Vừa nói xong, ông đã nghe thấy tiếng Diệp Khuynh Thành gọi vang khắp thung lũng.
“Cha ơi! Cha! Lão tổ tông! Diệp Bái, Diệp Thành…”
“Lão tổ tông, Khuynh Thành đến!”
Diệp Bái nở nụ cười mừng rỡ.
Khuôn mặt Diệp Viễn đang lấm tấm mồ hôi cũng dãn ra, tươi tỉnh hẳn lên.
“Khuynh Thành, Khuynh Thành…”
Diệp Bái vội chạy vụt ra. Nơm nớp lo lắng sợ hãi suốt ngần ấy hôm, nay đã có thể nhẹ nhõm thở phào.
Khi cậu nhìn thấy một con cự điểu hòanh tráng đang từ trên trời hạ xuống.
Cậu phát hoảng, mồm miệng há hốc.
Không chỉ Diệp Bái, mà cả Diệp Viễn cũng ngỡ ngàng.
Thần thú!
Trời đất ạ!
Là thần thú!
Và lại là thần thú đẳng cấp Nguyên anh đại viên mãn!
Điều kỳ lạ không chỉ vì nó là thần thú.
Mà là, nó trở thành cái ngai để cho Diệp Khuynh Thành ngồi chễm chệ.
“Diệp Bái! Lão tổ tông và mọi người không sao chứ?”
Khuynh Thành nhảy từ trên lưng Đại Bàng Cánh Vàng xuống.
“Mọi người đều không sao cả.”
“Cha em và Diệp Thành đâu? Sao không thấy ra?”
Ánh mắt Diệp Bái chợt có nét u buồn.
“Nhị thúc và Diệp Thành…”
“Hai người ấy sao rồi?”
Khuynh Thành rất xúc động giật giật cánh tay Diệp Bái.
Khiến các khớp xương kêu lục cục.
“Cả hai bị trúng độc.”
Nghe được câu này, ruột gan Khuynh Thành mới chùng xuống.
Không phải đã chết, là được rồi.
“Hia người ấy đang ở đâu, dẫn em vào thăm đi!”
Khuynh Thành kiếp trước là cao thủ sử dụng chất độc.
Cô biết điều chế bất kỳ chất độc nào và cũng có thể giải độc được hết.
“Đi theo tôi!”
Diệp Bái đưa Khuynh Thành vào sơn động.
Vì sơn động không rộng lắm.
Vóc dáng Đại Bàng Cánh Vàng thì cao to, nên nó không thể bước vào.
Khuynh Thành nhìn nó rồi nói.
“Chim ơi, cái đầu ngươi quá to, nếu vào thì e sơn động bị sập mất!
Ngươi cứ ở ngoài mà dạo chơi thoải mái vậy!”
Đại Bàng Cánh Vàng kêu một tiếng vang trời. Một đạo kim quang nháng lên.
Không còn thấy bóng dáng Đại Bàng Cánh Vàng đâu nữa.
Khi mọi người định thần nhìn lại.
Thì Đại Bàng Cánh Vàng đã đứng trước cửa sơn động rồi.
Nếu không nhìn thấy bộ lông vũ ánh kim và ánh mắt cao ngạo kiêu hùng của nó.
Thì Khuynh Thành không dám tin nó chính là con Đại Bàng Cánh Vàng lúc nãy.
Lúc này kích cỡ của nó nhỏ hơn lúc trước cả chục lần.
“Hì hì… nhìn cái gì? Đi vào thôi!”
Lúc này Khuynh Thành và mọi người mới trở lại bình thường.
Liệu con Đại Bàng này còn có bao nhiêu bản lĩnh nữa?
Cô cảm thấy ngày càng yêu mến nó hơn.
Nó không chỉ bay nhanh.
Mọi nơi trên thân mình nó đều cứng mạnh như thép.
Mỏ nó còn biết phun lửa.
Lần này lại thấy nó biết biến hình. Có lẽ không có việc gì nó không làm nổi.
Diệp Viễn dẫn mọi người đi vào bên trong.
Khuynh Thành nhìn thấy cha mình, Diệp Chấn Thiên nằm bất động trên giường, cô rất xúc động.
“Cha ơi! Cha!”
Diệp Chấn Thiên không hề có một phản ứng gì.
“Lão tổ tông, cha cháu sao thế ạ?”
Khuynh Thành vận linh thức quan sát, cô liền hiểu ra ngay.
Cha cô không chỉ bị trúng chất kỳ độc, mà còn bị mất một cánh tay.
Với một người tập võ.
Như thế này thì sống còn khổ hơn chết.
Nghĩ đến hình ảnh người cha cao lớn uy nghi đường bệ, Khuynh Thành buồn bã vô cùng.
Cha cô chưa bao giờ khốn khổ như thế này.
Điều khiến cô rất băn khoăn là mình chưa nhận ra chất độc gì đang ngấm trong người ông.
Ánh mắt cô nhìn sang Đại Bàng Cánh Vàng.
Nó vỗ đôi cánh, như có ý hỏi cô nhìn tôi làm gì? Tôi đâu phải chuyên gia về giải độc?
Diệp Viễn nhìn cả hai.
Ông thở dài, nói: “Khuynh Thành à, cha cháu bị trúng độc Bách Nhật Tán.
Chất độc này rất đặc biệt, chỉ có kẻ hạ độc mới có thể giải độc.”
“Kẻ nào đã ra tay? Cháu sẽ đi bắt hắn đưa thuốc giải ra!”
Vẻ mặt Diệp Viễn rất khó hiểu.
Khuynh Thành nhìn sang Diệp Bái.
“Thế này là chuyện gì? Mọi người mau nói đi chứ?”
“Gã Tả Long. Hắn đã kích nổ tự sát. Không thể có thuốc giải độc nữa rồi.”
“Gì cơ? Không có thuốc giải độc nữa?”
Khuynh Thành nắm chặt nắm đấm, mặt cô tái nhợt.
Cô từng nói, không thể để cho bất cứ ai của nhà họ Diệp bị hại nữa.
Hiện nay nhà họ Diệp chỉ còn sót vài người, thì hai người đã nằm liệt giường, và coi như đã bị tuyên án tử hình.
“Không thể thế này! Trên đời này không có thứ thuốc độc nào không thể bị vô hiệu hóa. Tuyệt đối không có chuyện đó.”
Đại bàng cánh vàng nhìn thấy Khuynh Thành đau khổ, nó cũng vươn dài cái cổ ngồi bên, nhìn cô tỏ ý thông cảm.
“Lão tổ tông hãy cho cháu biết có cách gì có thể cứu cha cháu không?
Không thể để cha cháu phải ra đi! Không thể!”
Trên đời này, Diệp Chấn Thiên là người thân nhất của cô.
Ông cũng là người thương cô nhất trên đời.
Xưa nay cô không biết tình thân là gì.
Chính con người này đã dạy cho cô hiểu.
Và ông cũng cho cô biết rằng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, vẫn luôn có một con người luôn quan tâm yêu mến cô.
“Cha ơi cha! Cha không thể ra đi! Tuyệt đối không thể!
Cha từng nói, muốn nhìn thấy con gái của cha trờ thành một người quyền khuynh thiên hạ, cha không thể ra đi.
Lão tổ tông! Cháu xin Người hãy nghĩ cách đi?
Nhất định phải có cách giải độc, cháu tin rằng nhất định sẽ có cách.”
Diệp Viễn thở dài, rồi chậm rãi nói: “Đúng là có một cách, chỉ hiềm…”
“Chỉ hiềm thế nào ạ?”
“Chỉ hiềm, đó là một truyền thuyết, chưa chắc đã có thật.”
“Lão tổ tông! Dù nó là gì, chỉ cần có một tia hy vọng, Khuynh Thành cũng không từ bỏ.”
Cô nói rất kiên quyết.
Diệp Viễn nhìn ánh mắt kiên định của Khuynh Thành, ông hiểu rằng nếu mình không nói ra thì nó nhất quyết không chịu.
Nhưng nếu vì thế mà Khuynh Thành có thể phải gặp bất hạnh, thì ông sẽ phải cắn rứt hối hận suốt đời.
Nhà họ Diệp đâu dễ gì có được một bậc kỳ tài.
Ông không muốn nhìn con người kỳ tài của họ tộc bị hủy diệt bởi chính bàn tay ông.
“Lão tổ tông còn do dự gì nữa? Là biện pháp gì hả ông?”
“Truyền thuyết nói rằng, Ngũ Độc Thú có thể hóa giải mọi chất kỳ độc trên đời này. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết chứ chưa có ai nhìn thấy Ngũ Độc Thú.”
Ngũ Độc Thú?
Khuynh Thành nhớ rằng, kiếp trước cô từng đọc một số tiểu thuyết có viết về nó.
Nhưng trên đời này có Ngũ Độc Thú thật không thì cô cũng không biết.
Nếu thế thì, truyền thuyết về Ngũ Độc Thú không phải là chuyện hư cấu.
Ngay trong thời gian không gian mù mờ mà cô đang sống hiện giờ, người ta cũng biết Ngũ Độc Thú.
Vậy tức là Ngũ Độc Thú không phải chuyện tưởng tượng hão huyền.
“Lão tổ tông còn biết những gì nữa?”
“Ta nghe nói, có người đã nhìn thấy Ngũ Độc Thú ở núi Phiêu Diểu, nhưng cũng có người nói Ngũ Độc Thú ở Hồng Hoang, lại có người bảo Ngũ Độc Thú nằm trong tay hoàng thượng vương triều Đại Cương, một số người khác thì nói nó ở vương triều Tấn.
Cho nên Ngũ Độc Thú đang sống ở phương nào, thì không ai biết đích xác.”
…
Nguy thật rồi!
Lúc thì nói ở núi Phiêu Diểu, lúc thì bảo ở vương triều Đại Cương hoặc ở vương triều Tấn… thế này thì chẳng biết đâu mà lần!
“Lão tổ tông, Ngũ Độc Thú hình dáng ra sao?”
Diệp Viễn nhăn nhó.
“Ngũ Độc Thú hình thù ra sao, cũng có nhiều cách nói, thực khó mà tin được.
Cho nên, Khuynh Thành, ai bị trúng độc Bách Nhật Tán thì chỉ còn sống một trăm ngày nữa mà thôi.
Dù cháu tìm ra Ngũ Độc Thú thì chỉ e là…”
Đúng thế.
Cần phải đi nhiều nơi để tìm, một trăm ngày đủ sao được?
Ngay lúc này đã mất một vài hôm rồi.
Tức là còn không đến một trăm ngày nữa.
Chưa kể các nơi khác, mà ngay Hồng Hoang.
Dùng một trăm ngày đi khắp Hồng Hoang cũng không đủ, huống chi còn phải tìm ra Ngũ Độc Thú thì chỉ là ảo tưởng.
Tuy nhiên, nếu không đi tìm thì Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành chỉ còn cách duy nhất là chờ chết.
Đây vẫn cứ là cơ hội duy nhất để cứu Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành.
Khuynh Thành không thể bỏ qua.
Dù gian khổ vất vả thế nào cũng quyết không bỏ qua.
“Lão tổ tông, ngoài cách này ra không có cách nào khác ạ?”
Diệp Viễn nặng nề gật đầu.
Khuynh Thành hít vào một hơi thật sâu, nói: “Không còn cách nào khác nữa rồi.
Thế thì, được, cháu sẽ đi tìm Ngũ Độc Thú, cháu dù sao cũng phải cứu bằng được cha cháu và Diệp Thành.”
Cô nhìn sang Đại Bàng Cánh Vàng, ánh mắt nài nỉ khẩn cầu, nói:
“Chim ơi, người giúp ta lần này được không?”
Đại Bàng Cánh Vàng tuy điểu phẩm tầm tầm chưa phải là đỉnh cao.
Nhưng ít ra nó cũng không phải một con chim có điểu phẩm quá kém.
Nhìn Khuynh Thành đang băn khoăn khổ sở, lòng nó cũng không dễ chịu gì.
“Chuyện vặt! Dù sao cô cũng đã cưỡi tôi một lần rồi.”
Tâm trạng nó có vẻ ấm ức không vui mấy.
Không phải nó không muốn giúp Khuynh Thành.
Mà thực tế là… nó là một thần thú cao quý.
Muốn nó biến thành cái ngai cho người khác ngồi, thì ít ra cũng phải chứng tỏ bản lĩnh để chinh phục nó.
Rõ ràng là Diệp Khuynh Thành chưa đủ bản lĩnh.
Cho nên đại bàng cánh vàng đâu có thể tâm phục?
Nó bằng lòng cho Khuynh Thành cưỡi, chủ yếu là vì cô đã từng giúp nó trong lúc nó độ kiếp.
Tuy Khuynh Thành có mục đích của mình.
Nhưng vẫn là cô đã từng cứu nó.
Khuynh Thành nhìn Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành đang bất tỉnh, nhìn Diệp Viễn đang bị thương.
Cô nắm chặt nắm đấm. “Gã Khương Kỳ Lạc khốn kiếp, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải hối hận.”
Gã muốn lấy cô nhưng không xong thì gã giở luôn trò thâm độc như thế này.
Khuynh Thành nhìn Diệp Viễn nói: “Lão tổ tông và mọi người không nên ở lại đây nữa. Trước khi cháu đến đây, Đại Bàng Cánh Vàng đã hành hạ Khương Kỳ Lạc một trận nên thân.
Với tính cách của gã, thì chắc chắn gã sẽ tìm cơ hội trả thù.”
Nhưng, có thể chuyển đi đâu?
Lẽ nào thế giới bao la nhường này lại không có chỗ cho họ dung thân?
Diệp Khuynh Thành cau mày suy nghĩ rất lung.
Đã có cách!
Thực Nhân Cốc.
Phải đưa họ đến Thực Nhân Cốc.
Dẫu cho Khương Kỳ Lạc ăn gan hùm, gã cũng không dám mò đến Thực Nhân Cốc!
“Chim ơi, lần này ngươi giúp ta chở vài người được không?”
Đại bàng cánh vàng nhìn hai bệnh nhân đang thoi thóp, rồi lại nhìn Diệp Viễn đang bị thương, nó rất miễn cưỡng gật đầu.
“Chỉ lần này thôi. Lần sau dẫu đập chết tôi, tôi cũng không giúp cô nữa đâu.”
“Ta hiểu rồi. Ta biết, thực ra ngươi rất tốt bụng.”
Đại bàng cánh vàng cong đuôi, ngẩng đầu, nói: “Nịnh tôi vừa thôi. Vả lại, đã có khi nào cô nhận ra tôi không tốt chưa? Tôi xưa nay luôn luôn là một thần thú có phẩm hạnh cao thượng.”
Chà!
Thằng cha này. Vừa khen hắn.
Thì hắn đã tớn.
Phẩm hạnh cao thượng!
Ngươi đừng làm hoen ố bốn chữ này.
Khuynh Thành nhìn nó vẻ rất coi thường nhưng cô vẫn không nói gì.
“Lên đi! Chúng ta xuất phát ngay bây giờ.”
Diệp Bái và Khuynh Thành đỡ Diệp Chấn Thiên lên, rồi đỡ Diệp Thành lên.
Cả đoàn năm người nhanh chóng bay vút lên chín tầng mây.
“Chim ơi, từ đây cứ bay thẳng hướng đông, chúng ta đi Thực Nhân Cốc.”
Nghe nói đi Thực Nhân Cốc.
Sắc mặt Diệp Viễn bỗng tái nhợt.
“Khuynh Thành… ta… ta không nghe nhầm đấy chứ?”
“Hiện giờ, ngoại trừ Thực Nhân Cốc, cháu không nghĩ ra nơi nào khác an toàn hơn, Lão tổ tông ạ.”
Diệp Viễn yên lặng.
An toàn hơn? Chỉ e sau khi vào rồi, tất cả sẽ chết càng nhanh hơn thì có!
Ngày xưa ông cũng từng theo mấy người tu chân đi đến Thực Nhân Cốc.
Mới đi đến ngoại vi đã bị một con yêu thú tấn công. Nếu cả bọn không chạy nhanh thì đã bỏ mạng rồi.
Ngày nay nhớ lại, tim vẫn còn đập thình thịch!
Tuy ông có biết những mẩu chuyện ly kỳ về Diệp Khuynh Thành.
Khi năm tuổi bị rơi xuống Thực Nhân Cốc nhưng lại có thể trở ra một cách kỳ lạ.
Vừa qua nó vào Thực Nhân Cốc cũng bình an vô sự, và còn luyện thêm được võ công cao siêu nữa.
Nhưng, con người ta không phải lúc nào cũng gặp vận may như nó!
“Khuynh Thành…”
Lẽ nào Khuynh Thành không biết Diệp Viễn đang nghĩ gì!
Cô bèn tủm tỉm cười nhìn ông, nói: “Lão tổ tông cứ yên tâm, Huyết Sâm ở Thực Nhân Cốc là bạn cháu, cháu sẽ gửi gắm Lão tổ tông cho ông ta, ông ta nhất định sẽ có cách bảo đảm an toàn ọi người.
Và, làm như thế này thì gã Khương Kỳ Lạc cũng không thể làm gì nổi chúng ta.
Nếu gã dám mò vào Thực Nhân Cốc thì cháu tin chắc không đến một canh giờ sau đó, gã sẽ bị yêu thú ở đây xơi tái không chừa lại một mẩu xương.
Vậy thì, gã sẽ hết cách đem mọi người ra để uy hiếp cháu.
Còn cháu, cháu không phải lo lắng về hậu phương nữa, cháu sẽ dồn tâm trí và sức lực đi tìm Ngũ Độc Thú.”
Cả bọn phi hành một chập, thì nhìn thấy Hồng Y đang ngự kiếm bay đến.
Khuynh Thành lập tức gọi Hồng Y bay lại đỗ lên lưng Đại Bàng Cánh Vàng.
Cã thảy gồm sáu người và một con chim cấp tốc bay về hướng Thực Nhân Cốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...