Chương 11
Ở Thực Nhân Cốc không lâu, tuy ngày nào cũng trôi đi trong kinh sợ hãi hùng.
Nhưng nay bỗng phải đi, Khuynh Thành lại cảm thấy có phần lưu luyến.
“Huyết Sâm gia gia, cháu… cháu phải đi rồi.”
“Cứ đi đi! Trên đời này có bữa tiệc nào là không?”
Huyết Sâm tỏ ra rất am hiểu.
“Cháu sẽ còn trở lại thăm Huyết Sâm gia gia.”
“Được!”
Khuynh Thành lại nhìn sang Hồng Loan, nói: “Con chim phải gió có thể giúp ta một việc không?”
“Cô đừng nói với tôi như thế, tôi thấy sợ chết khiếp.”
“Ta muốn đi tìm Lam Tố, ngươi dẫn ta đi được chứ?”
Tâm trạng của Khuynh Thành ít lâu nay là thế nào, Hồng Loan hiểu cả.
Nó là một thần thú của thế giới thần tiên.
Chỉ cần vận linh thức quét một lượt, thì toàn bộ Thực Nhân Cốc nhỏ bé này đều nằm trong tầm mắt của nó.
Những chuyện trước kia Khuynh Thành gặp phải.
Nó đều biết rõ như lòng bàn tay.
Cho nên, vào lúc Diệp Khuynh Thành ngàn cân treo sợi tóc, nó mới có thể cứu cô thoát khỏi quỷ môn quan như thế.
“Chẳng phải tôi không muốn giúp cô, nhưng quả thực là tôi lực bất tòng tâm.”
Mặt Khuynh Thành sa sầm.
Cô lừ mắt dữ dằn nhìn Hồng Loan.
Khiến nó bất giác rùng mình. Cái ánh mắt này…
“Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có giúp hay không?”
Huyết Sâm thấy thế vội vàng bước lên.
“Thần thú Hồng Loan! Khuynh Thành rất nặng tình với Lam công tử, thần thú nên giúp cô ấy một phen đi!”
Hồng Loan vẻ mặt nhăn nhó nhìn Huyết Sâm và Khuynh Thành.
“Không phải tôi không muốn giúp mà là tôi không thể giúp cô ấy.
Nếu tôi dẫn cô ấy đến chỗ vương gia.
Thì vương gia sẽ chém tôi mất thôi.
Tôi còn phải lấy vợ sinh con chứ!
Tôi chưa muốn chết đâu.”
Nên biết rằng, vương gia của nó đã nói ra điều gì thì tuyệt đối không thể khác.
Cái tính cách máu lạnh ấy, những người này đâu có biết!
“Hồng Loan, ta xin ngươi đấy!”
“Xin tôi cũng không ăn thua.
Tuy nhiên, tôi có thể mách cô một chiêu.
Có được việc hay không còn tùy ở cô.”
Sắc mặt Khuynh Thành bỗng tươi như hoa mùa xuân.
“Được, ngươi cứ nói cho biết. Ta nhất định sẽ làm được!”
“Cô hiện nay vẫn là một người tu chân. Cách duy nhất để nâng cao công lực là phải tiến vào Hồng Hoang[1]. Ở trong đó có rất nhiều yêu thú.”
[1] Cõi hỗn mang, nguyên thủy.
Khuynh Thành nguýt nó một cái.
“Ngươi nói thế cũng bằng thừa! Yêu thú à? Yêu thú ở đây vẫn còn ít hay sao?”
“Yêu thú ở đây khác xa với yêu thú trong Hồng Hoang. Yêu thú ở đây vốn là yêu thú thuộc về tiên giới, tuy lâu nay chúng đã bị rơi xuống trần gian. Có điều, không hiểu tại sao, lúc tôi giết con yêu xà chín đầu tôi bị một sức mạnh cực lớn kiềm chế, suýt nữa không thể hạ được nó. Cho nên cô nên vào Hồng Hoang. Tôi nói thật vậy: vương gia là vua trên thần giới, cô muốn tìm ông thì cô phải phi thăng lên tiên giới, sau đó mới có thể phi thăng lên thần giới.”
Khuynh Thành nhìn Hồng Y, hỏi: “Vậy phải mất bao nhiêu thời gian?”
“Điều này… nếu nhanh, thì cũng phải mất vài chục triệu năm; nếu chậm thì… tôi cũng không rõ…”
Chết tiệt!
Khuynh Thành suýt nữa không nhịn nổi, định vặn cổ Hồng Loan rồi quẳng đi cho xong!
Vài chục triệu năm!
Vài chục triệu năm thì đúng là quá lâu thì phải?
Hồng Loan dường như hiểu được tâm tư của Khuynh Thành.
Nó an ủi cô: “Cô yên tâm, vương gia hoàn toàn có thể đợi được. Chỉ là vài chục triệu năm chứ mấy?”
…
“Liệu có cách gì khác nhanh hơn không?”
“Đương nhiên là có một cách, nhưng… không thể dùng nó. Vương gia sẽ chém tôi ngay!”
Khuynh Thành cười ranh mãnh nhìn Hồng Loan, nói: “Ngươi sợ vương gia chém, ngươi không sợ ta sàm sỡ ngươi chứ gì?
Sẽ không đơn giản chỉ là hôn một chập lên mặt ngươi đâu.
Ta sẽ vặt hết lông vũ của ngươi, lột trần ngươi ra.
Ta khiến ngươi suốt đời không thể lấy ai làm vợ!”
…
Cô gái này là hạng ngươi đã nói là làm bằng được.
Nó bèn tỏ ra rất đáng yêu, cười khì khì nhìn Khuynh Thành.
“Tôi không muốn chết, cũng chẳng muốn bị tồng ngồng như thế, được không?”
Khuynh Thành bỗng nở nụ cười tươi roi rói.
“Được! Tất nhiên là được. Chỉ cần ngươi cho ta biết cái cách ấy.”
“Thế thì tôi sẽ bị chết thê thảm.”
“Nếu ngươi không ngán bây giờ bị lột trần truồng ngay, thì ta cũng không ý kiến gì nữa.
Nếu ngươi nói cho ta biết, thì khi nào gặp Lam Tố ta sẽ nói rằng chính ta đã dọa dẫm bắt ngươi nói ra.”
Hừ!
“Con chim phải gió cứ việc cân nhắc xem, nên đắc tội với ta hay nên đắc tội với vương gia? Ngươi nên biết, vương gia của các ngươi còn phải nghe ta nữa là!”
Đe doạ quá trắng trợn!
“Thôi được! Tôi chấp nhận. Nhưng cô phải bảo đảm để vương gia không trách tội tôi.”
Thấy Hồng Loan đã thỏa hiệp.
Khuynh Thành lập tức thề độc luôn. “Ngươi yên tâm, đã có ta. Lam Tố sẽ không dám đụng đến ngươi đâu! Nếu anh ấy đánh đập ngươi, ta sẽ tuyệt giao với anh ấy, suốt đời không thèm nhìn mặt nữa!”
Đúng, xem ra hình như cô ta cũng có chút chân thành.
“Được! Thế thì tôi cũng không làm khó nữa, tôi sẽ cho cô biết.
Sau khi cô phi thăng lên tiên giới, tôi có thể đưa cô đi xuyên không gian lên đến thần giới.
Bởi vì tôi e thân thể cô không chịu nổi.
Cho nên tôi mới không dám nói với cô cái tối kiến này.”
“Hậu quả nặng nề nhất sẽ là gì?”
“Điều tệ hại nhất có thể là khi chưa lên đến thần giới thì đã đứt! Nhưng đã có tôi hộ vệ, cô không đến nỗi đứt đâu, có điều… bị thương là không thể tránh khỏi. Đi ngược với lẽ trời thì phải trả giá!”
Khuynh Thành nhẩm tính, hiện giờ mình là cao thủ đẳng cấp Kiếm vương.
Chỉ cần đạt được Kiếm vương đại viên mãn, sau đó độ kiếp.
Thì cô có thể phi thăng lên tiên giới.
Chỉ cần cô chuyên cần luyện tập, thì cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.
“Vì Lam Tố, dù gian khổ đến mấy ta cũng không sợ!
Hồng Loan hãy cho ta biết.
Hiện nay vương gia đang gặp rắc rối ra sao?”
“Điều này…”
“Con chim phải gió không tin ta, có phải thế không?”
“Ối! Sao số tôi đen đủi thế này? Dù sao tôi cũng là một thần thú, mà lại bị một người tu chân ở chốn phàm trần uy hiếp. Được! Tôi nói thật với cô, vương gia hiện đang gặp rắc rối lớn, toàn bộ người ở hoàng thành đã bị vây khốn; nếu không phải tại vương gia…”
Nói đến đây, Hồng Loan bỗng nhận ra mình đã nói quá nhiều, nó bèn ngậm miệng rõ chặt.
Vương gia hiện giờ chỉ là sự tồn tại của một ý niệm mà thôi. Điều này nó tuyệt đối không được nói ra.
“Con chim phải gió ngươi lại định giấu ta à?”
“Không… không phải. Nếu vương gia không lợi hại cực kỳ thì chỉ e ông đã bị đối phương bắt từ lâu.”
Nghe đến đây, Khuynh Thành không kịp nghĩ thêm gì khác.
Cô chỉ thấy lo cho Lam Tố.
Vậy là anh ấy đang đơn độc tác chiến?
Tại sao lần trước gặp, không hề thấy anh ấy nhắc đến một chữ nào?
Và, vẫn tươi cười ung dung nhẹ nhõm như ngày trước.
“Lam Tố, em sẽ không để anh phải đợi quá lâu đâu!”
Khuynh Thành nhìn Huyết Sâm, nói: “Huyết Sâm gia gia, bây giờ Khuynh Thành sẽ đi đến Hồng Hoang, Khuynh Thành muốn thật nhanh chóng nâng cao công lực rồi phi thăng lên tiên giới.”
“Khuynh Thành, ta hiểu. Cô cứ yên tâm đi đi! Có điều, sau này lên đến tiên giới rồi gặp Tiên đến, cô giúp ta chuyển một thứ cho Ngài, được chứ?”
“Huyết Sâm gia gia, là thứ gì vậy?”
Huyết Sâm giở bọc lấy ra một củ nhân sâm trông giống hệt hình hài đứa trẻ con, đưa cho Khuynh Thành.
“Cô đưa cái này cho Ngài.”
“Nhân sâm à? Huyết Sâm gia gia nghi ngờ Tiên đế thọ không đủ lâu, muốn tẩm bổ cho ông ấy hay sao?”
“Khuynh Thành cứ đưa cho Ngài là được.”
Huyết Sâm cũng không muốn giải thích thêm nữa.
Khuynh Thành cầm vậy. Dù sao cũng chỉ là đưa một thứ này, có gì đâu!
Rồi Khuynh Thành cáo biệt Huyết Sâm.
Cô đem theo Hồng Loan ra khỏi Thực Nhân Cốc.
Bay nhanh về phía Hồng Hoang.
Vì khí trường của Hồng Loan quá mạnh nên nó không thể vào Hồng Hoang.
Nó có mặt thì chẳng yêu thú nào dám lò dò ra gây phiền hà cho Khuynh Thành.
Cho nên Hồng Loan lại bay về thần giới.
Một mình Hồng Loan lại bay về thần giới.
Một mình Khuynh Thành cô đơn tiến vào Hồng Hoang không biên giới.
Một cuộc giao đấu tàn sát kinh hồn động phách sắp sửa diễn ra.
Cùng với nó, vận mệnh của Diệp Khuynh Thành cũng thay đổi.
Nhưng trước khi vào Hồng Hoang.
Cô phải trở lại quân doanh nơi biên ải đã.
Hồng Y đã cai quản quân doanh rất tốt.
Có điều, hoàng đế vương triều Đại Cương đã mấy lần ban lệnh triệu Diệp Chấn Thiên về gặp Người.
Diệp Chấn Thiên thì đang toàn tâm toàn ý chuẩn bị độ kiếp.
Cho nên Hồng Y cũng không dám làm phiền ông, đành nói là tướng quân đang ốm, chưa thể về kinh đô ngay được.
“Vú em! Vú em Hồng Y!”
Nghe thấy giọng nói của Khuynh Thành, Hồng Y rất xúc động chạy ra, kinh ngạc nhìn mỹ nhân đang đứng trước mặt.
“Khuynh Thành ư? Có phải Khuynh Thành thật không đấy?”
Nếu không vì cô gái này vẫn có vài nét hao hao bà mẹ, thì Hồng Y thật sự không dám nghĩ người đẹp này là Khuynh Thành.
“Vâng! Đương nhiên là cháu! Sao? Có phải tại cháu xinh đẹp đến nỗi không nhận ra nữa không?”
“Trời ạ! Khuynh Thành, nếu mẹ cháu ở dưới suối vàng biết được, chẳng rõ bà sẽ mừng đến đâu!”
“Đúng thế, mẹ cháu vẫn mong mình sinh được cô con gái thật xinh đẹp, nào ngờ lại sinh ra đứa bé xấu như ma là cháu.”
“Khuynh Thành…”
“Cô ơi, gần đây quân doanh vẫn ổn cả mọi bề chứ?”
Khuynh Thành vừa nói vừa bước về phía đại doanh.
“Vẫn ổn cả. Có điều, trong cung vài lần cử người đến đưa tin, tôi không biết nên ứng phó ra sao.”
Khi xưa phủ Thái úy xảy ra chuyện quá lớn, mà cũng không thấy họ tuyên phụ thân Khuynh Thành vào cung.
Chỉ cử người đến thăm và an ủi.
“Cha cháu đang gấp rút độ kiếp, cho nên không thể để bị phân tâm.”
Khuynh Thành nhìn Hồng Y, nói: “Thế này vậy, cháu sẽ vào cung.”
Hồng Y lo lắng nhìn Khuynh Thành.
“Khuynh Thành…”
“Cô cứ yên tâm, cháu sẽ biết ứng xử thỏa đáng.”
Nghĩ ngợi một lát, Khuynh Thành lại nói: “Cô Hồng Y, ngày mai cháu chưa đi thăm cha cháu và mọi người vội, cháu sẽ đi luôn vào cung.
Kẻo mọi người hỏi han này khác, thì cha cháu sẽ lo lắng.
Những ngày vào cung, cháu sẽ sai bồ câu đưa thư.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ, thì sau đó cháu sẽ đi thẳng đến Hồng Hoang.”
Thời gian thì rất gấp.
Khuynh Thành không muốn lãng phí một khắc nào.
“Hồng Hoang…”
Sắc mặt Hồng Y bỗng tái nhợt.
“Khuynh Thành có biết Hồng Hoang là nơi nào không? Đó là nơi đáng sợ nhất trên tinh cầu Lam Tử Tinh này.”
Trong con mắt của người phàm trần.
Hồng Hoang trên Lam Tử Tinh còn kinh khủng hơn Thực Nhân Cốc rất nhiều.
Ở đó có vô vàn yêu ma.
Vào đó, sẽ là thập tử nhất sinh.
Tuy nhiên hằng năm vẫn có rất nhiều người tu chân không sá gì nguy hiểm đến tính mạng, tiến vào Hồng Hoang chiến đấu.
Nhưng người ta vẫn đồn rằng rất ít người sống sót để mà trở ra.
“Vú em Hồng Y cứ yên tâm, công lực của cháu hiện nay thừa sức để đối phó với bọn yêu thú.”
Khuynh Thành trở về lần này.
Hồng Y cũng cảm thấy như thế.
Khí trường của người Khuynh Thành đã mạnh hơn nhiều.
Tiếng bước chân cũng êm ru khó mà nghe thấy.
Ngay đi trên nền cát, cũng hầu như không để lại vết chân.
“Khuynh Thành hiện nay đã đạt tới đẳng cấp nào rồi?”
“Đại loại là Kiếm vương cao cấp.”
!!!
Hồng Y đầy ngạc nhiên dường như không thể tin nổi!
Cô còn nhớ lúc Khuynh Thành ra đi, mới chỉ là Kiếm vương cao cấp hậu kỳ.
Sao mới đi có hơn một tháng trời.
Võ công đã tiến nhanh đột biến, trở thành Kiếm vương cao cấp rồi?
“Khuynh Thành, cô biết cháu luôn dốc lòng vì họ Diệp, nhưng cháu rất không nên tự đánh giá quá mức kẻo mà…”
Chết thật!
Cô ấy không tin Khuynh Thành là Kiếm vương cao cấp.
“Cô ạ, cháu không nói dối cô đâu, đúng là thế đấy!”
Khuynh Thành bèn kể lại cho Hồng Y nghe mọi cảnh ngộ cô đã trải qua ở Thực Nhân Cốc.
Lúc này Hồng Y mới ngỡ ngàng và hiểu rõ.
Thảo nào công lực của Khuynh Thành tăng tiến nhanh như vậy.
“Đã thế thì cô cũng không ngăn cháu nữa.
Có điều, cháu rất nên thận trọng mọi bề.
Trên tinh cầu Lam Tử Tinh này, không có nhiều cao thủ đẳng cấp Kiếm vương.
Cho nên lần này vào cung, họ cũng không thể gây khó dễ cho cháu.
Vú em này cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”
“Cô cũng nên nỗ lực luyện công, cô ạ!”
Cũng chẳng rõ tại vì vấn đề năng khiếu hay vì nguyên nhân gì khác.
Võ công của Hồng Y hầu như tiến bộ rất rất chậm.
Cho đến nay cô mới chỉ là Kiếm sĩ cao cấp mà thôi.
Nếu Hồng Y không thể tu luyện thành thượng tiên thì có nghĩa là cô cũng chỉ như một người bình thường.
Sinh lão bệnh tử.
Ở trong vòng lục đạo luân hồi[2].
[2] Danh từ Phật học. Lục đạo: sáu nẻo đường Thiên đạo, A tu la đạo, Nhân đạo, Súc sinh đạo, Ngạ quỷ (quỷ đói) đạo, Địa ngục đạo; Luân hồi: chúng sinh luẩn quẩn mãi trong đó không bao giờ được giải thoát.
Khuynh Thành không có nhiều người thân thích.
Cô đã chứng kiến từng người lần lượt phải chết.
Vì cô yếu đuối nhu nhược.
Cô không cứu nổi họ.
Vì năng lực của họ không đủ mạnh.
Họ không tự bảo vệ nổi mình.
Cho nên.
Khuynh Thành sẽ quyết không để cho bi kịch tái diễn.
“Cô Hồng Y, cô ăn cái này đi.”
“Đây là…”
“Là Kim Đan mà Lam Tố cho cháu, nó có tác dụng cải tử hoàn sinh. Người bình thường ăn vào công lực sẽ tăng nhanh gấp bội.”
Khuynh Thành mở lọ dốc ra hai viên kim đan đưa cho Hồng Y, và dặn dò: “Cô nuốt một viên, còn viên kia cô đem theo người đề phòng khi cần dùng đến.”
“Khuynh Thành, thứ này quý lắm, cháu cứ giữ lại ình. Hồng Hoang có rất nhiều yêu ma, kim đan này sẽ rất quan trọng đối với cháu.”
Đâu phải Khuynh Thành không biết kim đan quan trọng ra sao đối với mình.
Khi cần thiết, nó có thể cứu mạng kia mà!
Nhưng, cô nghĩ.
Tính mạng của Hồng Y cũng quan trọng như tính mạng cô.
“Cô ạ, chắc cô cũng không muốn cháu đi mà vẫn không yên tâm, đúng không?”
Hồng Y do dự một lúc, cuối cùng cũng chìa tay ra nhận kim đan.
“Khuynh Thành yên tâm, cô sẽ tự chăn sóc chu đáo. Cháu cứ yên tâm mà đi! Cô rất muốn được nhìn thấy cháu và Lam công tử gắn bó với nhau. Vì hạnh phúc của cháu, cô cũng sẽ nỗ lực luyện công.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...