Chương 9
Trong vườn Vạn Thú.
Khuynh Thành đã ba ngày luyện hóa luồng khí lưu cực mạnh trong cơ thể.
Cô cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực.
“Huyết Sâm gia gia, hôm nay cháu muốn đi tìm vài con yêu thú để vận động gân cốt một chút.”
“Đi đi! Nhưng đừng làm chúng bị thương thì tốt. Đây là nơi được bảo tồn bằng cả tính mạng của Trọng Lâu và Tịch Vân.”
…
Khuynh Thành hơi có phần nản chí, vì cô vốn định giết mấy con yêu thú để kiếm vài thứ báu vật, nay lại bảo cô đừng giết chúng. Nhưng nghĩ đến Trọng Lâu và Tịch Vân, cô lại cảm thấy không nỡ nhẫn tâm. Ngay con lợn biết chửi tục, khi nhắc đến chủ nhân của nó, nó cũng vẫn rất tình nghĩa kia mà! Đúng là cô không nên giết chúng.
“Vâng! Ông yên tâm, Khuynh Thành chỉ đùa với chúng thôi.”
Dù không đoạt được báu vật của chúng, thì ta sẽ luyện quyền cước, nâng cao kỹ năng vẫn là việc có ích. Cô vừa đi ra thì cảm thấy có một luồng khí cực mạnh ào đến. Hồng Loan.
“Con chim phải gió kia cuối cùng đã đến rồi đây!” Khuynh Thành nhớ lại mình đã hiểu lầm nó, cô thấy ngượng nghịu. Thấy nó lại đến, cô hồ hởi chào đón nó.
Hồng Loan băn khoăn ấm ức! Trước mặt vương gia, cô gái đáng chết này dám gọi nó là con chim phải gió! Hừ! Nó là thần thú kia mà, thế này thì mất mặt quá!
Nó kêu rít lên giận dữ.
Rồi nó vỗ cánh phành phạch bực mình bay đi.
“Ê, con chim phải gió! Con chim phải gió, ngươi sao thế? Quay lại đi! Con chim phải gió! Ta biết ta trách lầm nhà ngươi!”
“Cô còn gọi nó là con chim phải gió, nó sẽ càng bay nhanh bay xa hơn nữa!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
“Lam Tố!”
Khuynh Thành kinh ngạc không dám tin ở mắt mình nữa.
“Thế nào, có phải cô nhớ ta không?”
“Ai thèm nhớ anh?”
Lam Tố nghiêm mặt lại, cố làm ra vẻ giận dữ: “Ta biết mà, cô không nhớ ta. Cô không hề bận tâm đến ta, tại ta tự tưởng tượng, hão huyền.”
“Anh… anh giận à?” Khuynh Thành thận trọng từ từ quay lại nhìn anh.
“Ta giận hay không, thì việc gì đến cô? Chẳng rõ có ai đó đã trả lại ta Tử Thanh bảo kiếm, dứt khoát cắt đứt quan hệ với ta rồi,thì ta hà tất phải bận tâm đến ai nữa? Khuynh Thành cô nương thấy đúng không?”
Ôi, cái câu nói này nghe sao mà chua chát!
“Anh… anh giận thật à?”
Hừ! Sao có thể không giận? Người ta chỉ nói vài câu, đã vội trả lại anh tín vật định tình mà anh đưa cho, anh không giận sao được?
“Thực ra… thực ra tôi cũng rất hối hận.”
“Thật thế ư?” Sắc mặt Lam Tố đang nghiêm nghị bỗng nhẹ nhõm, trông tươi roi rói.
Thì ra là gã này giả vờ!
Khuynh Thành hiểu ngay là mình đã mắc lừa.
Lam Tố ôm Khuynh Thành vào lòng, đôi mắt mở to nhìn cô: “Ta biết mà, nàng không nỡ xa ta; một mỹ nam đẹp trai phong độ như ta, nàng không say mê ta sao được?”
Gã này có thể mèo khen mèo dài đuôi nữa không?
“Em… em định nói là…”
“Nàng không cần nói gì nữa, ta đã biết cả rồi.”
Biết cả rồi? Sao có thể như vậy? Anh ta đâu có thể đi guốc trong bụng người khác? Sao nói là đã biết cả rồi?
“Thực ra em rất hối hận, hối haạn vì đã trả lại thanh kiếm cho anh.”
“Cấm em lần sau không được nông nổi như vậy nữa.”
Lam Tố đặt Tử Thanh bảo kiếm vào tay Khuynh Thành, cô vuốt ve thứ tiên khí mà cô đêm ngày vẫn mơ về nó.
Cô thề với anh: “Anh yên tâm, từ nay dù chết em cũng không bao giờ nông nổi từ bỏ nó.”
“Ngoan lắm! Thế mới đúng chứ!”
Nên biết, tiên khí cực kỳ quý giá.
“Kể từ lúc vào Thực Nhân Cốc, em càng nhận ra tầm quan trọng của việc sở hữu một thứ tiên khí thượng hạng. Cho nên anh yên tâm đi, dù khi nào đó anh đòi lại, thì em cũng không trả anh nữa đâu!”
Phải khóc mất thôi! Khóe miệng Lam Tố giật giật. Nói mãi chán chê, rốt cuộc nàng trả lời anh cái câu này! Lẽ nào trong tâm trí nàng, anh chẳng bằng một thứ tiên khí?
“Diệp Khuynh Thành!”
“Kìa, sao sắc mặt anh lạ lùng thế?”
“Diệp Khuynh Thành, tôi phải giết cô!”
“Chao ôi, sao anh hối hận nhanh đến thế? Dù đánh chết em, em cũng không trả lại đâu!”
Khuynh Thành lập tức giấu ngay Tử Thanh bảo kiếm vào trong nhẫn không gian. Cô lè lưỡi nhăn mặt trêu Lam Tố, khẽ nhún mũi chân một cái, toàn thân bay vút lên không trung rồi phi hành.
“Nhóc con! Đồ nhóc con lừa đảo! Rồi sẽ thấy ta xử lí ngươi!”
Lam Tố cười hóm hỉnh nhìn theo Khuynh Thành, anh cấp tốc đuổi theo cô.
“Đồ nhóc con lừa đảo chạy đâu cho thoát hả?”
Một tàn ảnh vút qua, phía sau không thấy bóng Lam Tố đâu nữa.
“Nhóc con, sao phải vội vã nhào vào lòng người ta thế này?”
Lam Tố vận sức ôm choàng lấy Khuynh Thành.
“Anh… hà hiếp nhau quá đáng!”
Ánh mắt Lam Tố long lanh lạ thường, anh nhoẻn cười tinh quái nhìn cô.
“Nhóc con vừa nói cái câu ấy, ngụ ý rằng anh phải chịu trách nhiệm hay sao?”
“Ai… ai bắt anh phải chịu trách nhiệm?”
Ừ!
Thế là phải!
“Này, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Lam Tố nhíu mày. Cô bé gần đây ngày càng tinh quái, bỗng dưng chuyển sang đề tài khác quá nhanh, chứ không giống như Lạc Nhi ngày nào.
“Được! Để anh nghĩ đã… hình như tuổi anh là vài trăm triệu…”
!!!
Vài trăm triệu?
Thế giới của người tu chân quả là kỳ lạ, hãy tha thứ cho Khuynh Thành bất chợt không sao tiêu hóa nổi.
“Sao em bỗng dưng lại hỏi điều này?”
“Không… không có gì…”
Đôi mắt Khuynh Thành đảo tròn, nhìn chàng trai khôi ngô trước mặt.
Trời ạ!
Thế này thì đúng là già khú đế còn thích chơi trống bỏi!
Tuy cô rất có thiện cảm với chàng trai này.
Nhưng cô cũng không muốn bị con yêu quái khọm già hàng trăm triệu năm tuổi ăn thịt.
Nhất là, người mà gã này thích là Lạc Nhi chứ không phải cô. Nghĩ đến đây lòng Khuynh Thành nhoi nhói đau.
“Này, tại sao anh lại đến đây? Và, con chim phải gió ấy lại rất quen với anh?”
“Khuynh Thành, anh đến thăm em mà!”
Anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt anh xiết bao nồng nàn thương mến.
Chà! Ánh mắt của anh chàng này đẹp mê hồn!
Anh ta định làm gì?
Dụ dỗ cô phạm tội hay sao?
Cô không muốn OOXX[1] với một lão yêu trăm triệu năm tuổi! Dù anh ta rất đẹp trai, thì cô cũng không thể bị cám dỗ.
[1] Tiếng lóng, chỉ việc làm tình.
“Em ơi,sao em nhìn anh khiếp thế kia? Lòng em đang nghĩ những gì vậy?”
Xấu hổ quá!
Mình bị anh ta nhìn thấu tim gan!
Tuy mình không thể nuốt chửng anh ta nhưng nếu YY[2] một chút, chắc có thể được.
[2] Tiếng lóng, chỉ việc làm tình trong ý nghĩ.
“Không… không có gì…”
“Sao nàng lại đỏ mặt?”
“Thế ư? À, chắc là tại ăn qua nhiều ớt.”
“Ớt là thứ gì?”
“Có nói anh cũng chẳng biết!”
Khuynh Thành lập tức vùng ra khỏi ngực anh, nếu cứ để anh tiếp tục ôm thế này e rằng cô không kiềm chế nổi mình, cô sẽ phạm tội. Cái động tác này rành rành sẽ kích thích người ta phạm tội.
“Khuynh Thành, có lẽ một thời gian dài sau đây anh không thể đến thăm em. Em phải chú ý tự chăm sóc mình, hiểu không?”
Khuynh Thành gật đầu như gà mổ thóc. Lúc này cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống.
“Khuynh Thành, em có đang nghe anh nói không đấy?”
Anh nâng đầu cô lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh nói gì cơ?”
“Anh nói rằng, có thể rất lâu sau đây anh không thể đến thăm em, em phải tự lo ình thật tốt. Trong thời gian này có thể có một số kẻ rắp tâm gây khó dễ cho em, nên em cần hết sức cẩn thận.”
Anh lấy ra một cái xuyến, nhẹ nhàng đặt vào tay Khuynh Thành.
“Khi cần thiết, cái vòng tay này có thể giúp đỡ em. Nếu gặp nguy hiểm, em có thể trốn vào trong nó. Như thế, ít ra cũng có thể kéo dài thời gian cầm cự; đối phương không thể tức thời mở được nó ra.
Ngoài ra, anh sẽ bảo Hồng Loan ngầm đi theo bảo vệ em.”
Chết thật! Sao anh ấy dặn dò như trước lức lâm chung thế này?
“Lam Tố, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Có gì đâu! Chỉ là chuyện vặt vãnh.”
Khuynh Thành nắm chặt bàn tay Lam Tố, nhìn anh đắm đuối, nói: “Lam Tố, anh cứ cho em biết. Dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên anh để cùng đối phó. Em không thể thờ ơ bỏ mặc anh.”
Lam Tố cảm động vô bờ bến, dù anh đã rất lâu không gặp lại Khuynh Thành. Anh biết chắc chắn tình cảm Lạc Nhi dành cho anh không hề thay đổi.
Khuôn mặt Khuynh Thành bỗng nóng bừng. Cô nói như thế tức là cô chỉ có thể lấy anh chứ không phải là ai khác. Rõ ràng đã biết anh ấy chỉ thích Lạc Nhi. Thế mà cô vẫn không nén được đắm chìm trong thế giới của anh.
“Khuynh Thành, em có thể nói ra câu này thì anh rất vui. Hãy nghe lời, hãy đợi anh trở về.”
“Lam Tố, anh hãy cho em biết…”
Khuynh Thành mím môi. Cô không muốn lúc nào cũng đứng phái sau nhìn anh che chở bảo vệ cô.
Cô muốn cùng anh đối diện với phong ba bão tố.
Cô muốn ở bên anh, cùng lãng quên thiên hạ.
“Lam Tố, nếu anh thật lòng thích em thì anh cứ cho em biết. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, em hy vọng mình có thể trở thành một cánh tay đắc lực của anh, có thể chia sẻ với anh mọi thứ.”
“Cô bé nhóc con!”
Lam Tố gắn một nụ hôn thật lâu trên trán Khuynh Thành.
“Em hãy nghe lời, chờ anh trở về. Em hiện nay vẫn chưa đủ sức mạnh, em cần chịu khó luyện công cho thật tốt, sau này chúng ta mới có thể cùng tiếu ngạo giang hồ, khỏi cần bận tâm thiên hạ!”
Anh ngẩng đầu nhìn lên, hú dài một tiếng vang khắp không trung. Một quầng lửa từ trên trời hạ xuống. Khi bay đến chỗ hai người, Hồng Loan lại biến thành hình người.
“Hồng Loan, khi ta không có mặt, ngươi hãy thay ta chăm sóc cô nương Khuynh Thành. Nếu để cô ấy mất một sợi tóc, thì ngươi đừng làm thần thú nữa, cứ làm một con chim phải gió cho xong!”
Sắc mặt Hồng Loan không ngớt biến đổi.
“Tôi là thần thú, tôi không phải con chim phải gió!”
Nó kháng nghị.
Khuynh Thành đưa bàn tay ra xoa đầu nó, nói: “Được rồi! Ta biết ngươi là thần thú rồi, con chim phải gió ạ!”
…
Hồng Loan thật sự tuyệt vọng. Xem ra, đường đường một thần thú như nó phải mang cái tên con chim phải gió này rồi! Ôi, loài chim đáng chết mà cũng được thơm lây cái danh thần thú của mình!
“Thôi, ta đi đây! Khuynh Thành, nàng nhất định phải chú ý tự chăm sóc mình nhé!”
“Lam Tố…”
Hồng Loan tức giận nhìn Khuynh Thành, nó ra sức kéo vạt áo của cô.
“Cô dám gọi thẳng tên của vương gia à?”
Bỗng có một đạo linh thức truyền âm vọng đến bên tai Hông Loan.
“Ngươi tạm thời không được nói cho cô ấy biết bất cứ chuyện gì của ta, kể cả danh phận của ta.”
“Vương gia, tại sao phải thế?”
“Gì nữa hả?”
“Xin lỗi vương gia, thuộc hạ đã nói năng quá trớn.”
Đúng thế, mọi chuyện của vương gia đâu đến lượt một con thần thú xen vào?
“Ngươi phải giúp ta chăm sóc Khuynh Thành thật tốt, rõ chưa?”
“Vâng, thưa vương gia.”
Một tàn ảnh nháng lên, Lam Tố đã biến mất ngay trước mắt Khuynh Thành.
Tốc độ khiếp thật! Có lẽ chỉ những người trên tiên giới mới có được tốc độ nhanh như vậy. Xem ra, chắc chắn Lam Tố là một thượng tiên trên tiên giới thật.
Khuynh Thành sắc mặt đăm chiêu, nhìn sang Hồng Loan. Muốn biết mọi chuyện về Lam Tố, mình chỉ cần bắt con chim phải gió này mở miệng là xong.
“Này, thần thú Hồng Loan, ngươi có muốn ăn các món như lần trước ta cho ngươi không?”
…
Trông bộ dạng cô gái lúc này còn đáng sợ hơn cả lúc cô ta gọi nó là con chim phải gió.
“Cô… cô đang có âm mưu gì vậy?”
“Hãy ngoan nào! Trẻ con mà quá thông minh thì không đáng yêu, không đáng yêu thì sẽ không được người ta thích nữa!”
Hồng Loan chợt rùng mình liền mấy lượt.
Không hiểu sao nó cứ cảm thấy cô gái đang đứng trước mặt rất chi là đáng sợ.
“Cô lại nghĩ ra ý đồ quái quỷ gì thế?”
“Cậu biết Lam Tố rất rõ, đúng không?”
Hồng Loan gật đầu, nhưng nó lại vội lắc đầu thật mạnh.
“Ta biết cậu hiểu rất rõ về anh ấy, và cũng biết rất nhiều chuyện của anh ấy, đúng chưa?”
Khuynh Thành vừa nói vừa lấy ra chiếc bánh thơm lừng huơ ngang trước mặt Hồng Loan.
Rõ ràng ý là, nếu ngươi chịu nói ra thì ta sẽ cho ngươi ăn.
Hồng Loan nuốt nước bọt, đôi mắt sáng lên nhìn theo cái bánh trong tay Khuynh Thành, rồi nó gật đầu.
“Vừa rồi ta nghe thấy cậu gọi anh ấy là vương gia, thực ra anh ấy là người như thế nào?”
“Ông ấy…”
Hồng Loan vừa định nói thì bên tai nó lại văng vẳng những lời Lam Tố dặn dò nó.
“Tôi… tôi không biết…”
“Con chim phải gió, nhà ngươi định giỡn ta chắc?”
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...