Hiệp nữ khuynh thành - Tập 1

Đôi mắt nhòa lệ, anh ta quay sang Khuynh Thành nói: “Cô là thượng tiên kia mà, tại sao nhà họ Diệp đều chết sạch? Cô là thượng tiên kia mà, sao cô không cứu họ?”
“Em…”
“Hay là tại vì cô hồi nhỏ không được họ thích, cho nên thấy họ chết mà cô không thèm cứu nữa, phải không?”
Diệp Thành tóm chặt đôi vai bé nhỏ của Khuynh Thành, hét to: “Khuynh Thành, ngươi không xứng đáng mang họ Diệp, ta khinh bỉ ngươi! Cho đến chết ta cũng không thể tha thứ cho ngươi! Hãy cút đi, cút đi! Ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa! Cút đi, thượng tiên ạ!”
Hồng Y nước mắt đầm đìa, bước đến cho Diệp Thành một cái tát vào mặt. “Cậu có tư cách gì mà mắng mỏ cô ấy? Cậu có biết Khuynh Thành đã làm những gì cho nhà họ Diệp không?
Chính cô ấy đã giết Triệu quản gia để trả thù cho cha mẹ cậu, chính cô ấy đã dạy cho Phùng Đức một bài học, nên mới bảo vệ được tính mạng cho các cậu. Cậu cho rằng Khuynh Thành không muốn cứu người nhà mình hay sao?
Cô ấy đã một mình chạy đến núi Đoạn Vĩ Nhai, nhằm quyết chiến sinh tử với Hoằng Ngạo. Nếu có thể, thì cô ấy dám chết thay tất cả mọi người. Sao cậu lại mắng nhiếc cô ấy?”
Diệp Bái lúc này cũng đã bình tĩnh lại, anh ta lẩm bẩm nói: “Hoằng Ngạo? Có phải hắn là con trai của Hoằng Bá Thiên không?”
“Đúng! Hắn chính là con trai Hoằng Bá Thiên.” Diệp Chấn Thiên nói. Tay ông đưa lên đầu giật giật mái tóc bạc, phát ra những tiếng “cục cục”.
Diệp Bái có vẻ như nghĩ ra điều gì đó, anh ta vội hỏi: “Khuynh Thành, cô khẳng định rằng Triệu quản gia đã giết cha mẹ tôi, đúng không?”
“Anh ngờ rằng em bịa chuyện hay sao?”
“Không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ đang nghĩ tại sao hắn phải làm thế? Hình như hắn chẳng liên quan gì đến Hoằng Ngạo cả?”
Diệp Bái vốn hay suy nghĩ cặn kẽ. Còn Khuynh Thành, vốn là một sát thủ chuyên nghiệp, sát thủ số một trong đội quân giết thuê, lẽ nào cô không nghĩ đến điều này?
“Trước khi giết Triệu quản gia, em đã bí mật theo dõi hắn rồi. Hắn đang làm việc ột kẻ bí hiểm, nhưng kẻ đó hoàn toàn không phải Hoằng Ngạo. Cho đến giờ em vẫn chưa có thì giờ để điều tra về kẻ bí hiểm đó, nhưng nên nhận xét rằng, có thể khiến một Kiếm sĩ cao cấp giúp việc ình, thì kẻ đó không hề đơn giản đâu.”
Hình như Diệp Thành đã nhận ra hành vi quá khích của mình vừa nãy, anh ta ngượng nghịu bước lại nói: “Xin lỗi Khuynh Thành. Tôi xưa nay thẳng tính, mau miệng, nghĩ sao nói vậy, cho nên…”
“Không sao! Em đâu có thể giận gì anh. Nếu em là anh thì em cũng bị kích động như thế.”
Rồi Khuynh Thành nhìn sang Diệp Chấn Thiên, nói: “Cha ạ! Ông nội con trước khi quyết đấu với Hoằng Ngạo, ông đã đến Thiên Vân Các thăm con. Và bảo con ra biên ải tìm cha, nhắn rằng cha nhất định phải chấn hưng phủ Thái úy.”
Chấn hưng phủ Thái úy là đương nhiên.
Trả thù cho Diệp Tông, cũng là đương nhiên.
Chỉ hiềm, hiện nay uy lực của họ đang quá yếu.

Diệp Chấn Thiên do dự một lúc, rồi nói với Diệp Bái: “Ngày mai cháu Diệp Bái đưa Diệp Thành và Diệp Khuynh Thành đi tìm lão tổ tông, trước mắt, mấy anh em tạm đến chỗ Lão tổ tông, đóng cửa tu luyện một thời gian. Chúng ta cần nâng cao thực lực. Mặt khác, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc thì nhà họ Diệp chúng ta vẫn còn người kế tục.”
Khuynh Thành biết cha mình đang nghĩ gì: ông đang muốn một mình đi tìm Hoằng Ngạo để trả thù.
Nhưng, Hoằng Ngạo có công lực như thế, Diệp Chấn Thiên chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Cho nên, “thượng tiên” Khuynh Thành này đâu có thể đứng nhìn một người có võ công thấp hơn cô đi vào chỗ chết?
“Cha ạ, ngày mai cha đi cũng hai anh con, con ở lại giúp cha coi sóc quân doanh; con cho rằng có mặt con ở đây thì không ai dám tùy tiện làm bừa.”
“Không được, Khuynh Thành! Con là niềm hy vọng duy nhất của nhà họ Diệp, cha không thể mạo hiểm làm thế.”
Khuynh Thành mỉm cười với ông, nói: “Cha đừng quên con là thượng tiên; ngay Phùng Đức còn phải sợ con thì còn ai dám liều mạng chạy đến đây làm càn?
Cho nên cha cứ yên tâm mà đi cùng hai anh ấy! con xin lo tất cả các việc ở đây. Khi rỗi rãi con vẫn sẽ dụng công tu luyện thêm. Cha yên tâm đi!”
Diệp Bái và Diệp Thành đều cảm thấy Khuynh Thành nói rất có lý, bèn bước đến khuyên Diệp Chấn Thiên: “Nhị thúc à, cháu thấy Khuynh Thành nói rất đúng, chi bằng để Khuynh Thành ở lại vẫn hơn.
Chú cháu mình đi tìm Lão tổ tông, rồi dốc lòng tu luyện, cháu tin rằng Nhị thúc được Lão tổ tông chỉ bảo thì sẽ nhanh chóng công phá được cửa ải Kiếm sĩ đại viên mãn, trở thành người tu tiên thật sự.
Như thế, nhà họ Diệp chúng ta lại có thêm một vị tu tiên nữa, thực lực của nhà ta sẽ mạnh lên. Gã Hoằng Ngạo dám công nhiên đến khiêu chiến chứng tỏ hắn đã có đầy đủ bản lĩnh và nền tảng, nếu không hắn đâu dám hỗn láo như vậy!”
“Đúng thế cha ạ, anh Diệp Bái nói đúng. Cha cứ yên tâm đi cùng hai anh ấy. Ở đây đã có con. Tục ngữ nói: Quân tử báo thù – mười năm chưa muộn, cha cứ tạm thời để cho gã Hoằng Ngạo huênh hoang ít lâu nữa cũng được.”
“Nhưng…”
“Thưa Nhị công tử, xin đừng do dự nữa. Ông hãy đi cùng các cậu ấy đi. Hồng Y này sẽ chăm sóc Khuynh Thành chu đáo.”
Thấy Hồng Y nói thế, Diệp chấn Thiên đành miễn cưỡng nghe theo.
Hôm sau tiễn Diệp Chấn thiên, Diệp Bái và Diệp Thành lên đường rồi, Khuynh Thành mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi trên ghế ngẫm lại, thật là hú vía, nếu cô bị lộ chân tướng, thì e nhà họ Diệp không còn một ai sống sót nữa.
Cũng may, họ đã đi cả rồi, tiếp theo đến lượt cô, cô cần chuyên cần tu luyện, nâng cao trình độ võ công.
Mong sao lão Phùng Đức chưa sớm phát hiện ra cô đã lòe hắn. Nếu không, có lẽ cô khó mà có cơ hội sống sót một lần nữa.
Còn về Hoằng Ngạo, Khuynh Thành đoán rằng hắn sẽ dốc toàn lực truy tìm người nhà họ Diệp còn sót, nhổ cỏ tận gốc, để tuyệt diệt mối lo về sau.
Cho nên, Khuynh Thành không được phép chậm trễ.

Tạm chưa bàn đến Phùng Đức.
Ít ra cũng phải đối phó xong Hoằng Ngạo đã.
Hồng Y bưng trà đến trước mặt Khuynh Thành, ánh mắt xót thương, nói: “Tiểu thư tội gì phải khổ thế này?”
Khuynh Thành mỉm cười như không, đáp: “Vú em à, đây là điều duy nhất cháu có thể làm cho nhà họ Diệp.”
“Nhưng…”
“Vú em không thể hiểu những việc này có ý nghĩa ra sao với Khuynh Thành.”
Cô bé không thể kể với Hồng Y về quá khứ của mình. Sở dĩ cô buộc phải bảo vệ cái gia đình này vì cô đã mất mát quá nhiều rồi, cô không thể lại mất thêm Diệp Chấn Thiên.
Giờ đây, điều mà cô cần nhất là phải gấp rút rèn luyện.
Chỉ khi nào đủ mạnh thì mình mới có thể bảo vệ những người xung quanh, và, có thế thì mình mới được sống tốt hơn.
Trong cung điện hùng vĩ thênh thang.
Phùng Đức ngồi trên ghế, lão đang điên đầu. Lão không ngờ hôm nay không những không giết nổi đối phương, lại còn bị ăn quả đắng, mất hết cả thể diện.
“Con ranh con, ta không thể tha cho ngươi.”
Phùng Đức nắm chặt nắm đấm, tức lộn ruột lộn gan.
“Sư phụ! Chúa thượng đến ạ.” Trường Phong vội vã bước vào.
“Chúa thượng?” Phùng Đức bỗng nảy ra một kế, lão nở nụ cười rất gian. “Nào, ra nghênh đón chúa thượng.”
Nhân vật lớn này mặc bộ đồ gấm sặc sỡ, trên vạt áo thêu một cành trúc màu lục sẫm, mái tóc đen buông xõa trên vai, khuôn mặt trắng trẻo như bạch ngọc, đôi mắt đen láy. Đứng là một trang năm nhi khôi ngô bậc nhât, rất đẳng cấp.
Nhưng không hiểu tại sao nhân vật này lại cho người ta một cảm giác kinh sợ đến rùng mình.
“Chúa thượng!”

Nhân vật trẻ tuổi khẽ gật đầu.
Rồi bước thẳng vào đại điện. Bọn Phùng Đức bước theo sau.
Việc ta dặn dò, làm không xong chứ gì?”
“Bẩm chúa thượng, vì gặp phải chút phiền hà nho nhỏ ạ.”
“Đồ bỏ đi! Ngươi là một người tu chân, một Kiếm sư sơ cấp, sao không chế ngự nổi lũ rác rưởi ấy?”
“Dạ… có lẽ chúa thượng chưa biết: nhà họ Diệp có một thượng tiên, công lực người ấy cao hơn tại hạ.”
Chúa thượng có phần ngạc nhiên liếc nhìn Phùng Đức, rồi hỏi có phần nghi hoặc: “Thế ư? Thượng tiên? Võ công cao hơn ngươi?”
“Đúng thế. Thật khó bề tưởng tượng. Đứa thiếu niên ấy chẳng có gì đáng nhìn, nó vừa xấu xí lại vừa hôi hám, nhưng võ công của nó cao thâm khó lường. Tại hạ đoán rằng nó chít ít cũng phải là Kiếm sư trung cấp.”
“Kiếm sư trung cấp?” Cặp lông mày của chúa thượng càng nhíu lại sát hơn. “Xem ra, ta phải đích thân đi một chuyến mới được.”
“Nếu thế, xin chúa thượng phải hết sức cẩn thận. Đứa trẻ ấy rất ranh ma tinh quái.”
“Thế thì… ta lại càng có hứng thú để đi gặp nó. Người nhà họ Diệp phải chết bằng hết, nếu không, lão già kia đâu có thể ló mặt ra? Ngày nào lão ta chưa lộ diện thì nghiệp lớn của ta còn bị trở ngại ngày ấy.”
Lúc này Phùng Đức mới hiểu ra. Bấy lâu nay lão không dám hỏi tại sao cần thiết tiêu diệt cả nhà họ Diệp.
Nay lão đã hiểu rõ, những việc chúa thượng muốn làm đều nhằm dụ nhân vật tu chân bí hiểm là Lão tổ tông nhà họ Diệp lộ diện.
Tám trăm năm qua, người ấy đã tu luyện đến trình độ nào, lợi hại đến đâu?
Và nếu người ấy đã phi thăng lên tiên giới, thì rất cả chẳng phải là phí hoài sức lực vô ích sao?
Nhưng nếu người ấy chưa phi thăng, thì liệu chúa thượng có thể nắm chắc mấy phần sẽ đánh bại người ấy?
Lúc này Phùng Đức càng nhìn người đàn ông trẻ tuổi này càng thấy ông ta thâm thúy hết sức khó lường.
“Người của Đường Môn hiện giờ có động tĩnh gì không?”
“Bẩm chúa thượng, bên Đường Môn vẫn bình thường như mọi ngày.”
Chúa thượng nhếch mép cười châm biếm, nói: “Xem ra, Đường Môn cũng chỉ đến thế mà thôi. Họ thân với Diệp Tông là thế, nhưng vào lúc hệ trọng thì lại không có chút động tĩnh gì.”
“Bẩm chúa thượng, chỉ e bên trong có chuyện thâm thúy gì đó?”
“Ngươi hãy theo dõi chặt người của Đường Mông, hễ thấy có bất cứ hành động gì thì bẩm báo ta ngay!”
“Vâng!”

Người trẻ tuổi ấy phất ống tay áo rồi xoay người đi ra.
Người ấy chính là Lương vương điện hạ của vương triều Tấn, tên là Tiêu Phong, Kiếm sĩ đại viên mãn, là cao thủ ngang đẳng cấp với Diệp Chấn Thiên.
Sở dĩ Phùng Đức phục vụ ông ta, là vì phía sau ông ta có một cao thủ cực mạnh, ông ta lại có nhân lực vật lực dồi dào để giúp Phùng Đức trở thành môn phái duy nhất trên tinh cầu Lam Tử Tinh không e sợ gì thế lực triều đình.
Chỉ tiếc rằng Phùng Đức đã tính nhầm.
Điều này, phải ít lâu sau Phùng Đức mới ngộ ra được.
Hoằng Ngạo sau khi giết Diệp Tông, lòng hận thù của gã cũng được an ủi phần nào, và, bài học cay đắng của Diệp Tông nhắc nhở gã rằng nhổ cỏ phải nhổ cả rễ, nếu không, mối họa sau này thực khó lường.
Lòng nhân từ kiểu đàn bà chỉ đem lại tai họa không thể tưởng tượng nổi. Hệt như Diệp Tông.
Nếu khi xưa lão giết luôn gã, thì có lẽ ngày nay lão đã không phải chết.
“Thất điện hạ! Nhà họ Diệp kẻ chết kẻ bỏ trốn, hiện nay phủ Thái úy đã tàn tạ rồi.”
“Sao? Phủ Thái úy tàn tạ?”
Hoằng Ngạo lim dim mắt. Gã rất biết địa vị của nhà họ Diệp. Đâu có chuyện Diệp Tông chết thì bọn họ tàn tạ?
“Đã điều tra rõ nguyên nhân chưa?”
“Tiểu nhân đã thám thính rõ, hai ngày trước khi điện hạ và Diệp Tông quyết chiến, thì nhà họ Diệp xảy ra thảm án, chỉ có ba đứa trẻ và một phụ nữ chạy ra thoát; sau đó, hai đứa trẻ và người phụ nữ kia cũng chết.”
“Nói vậy tức là một đứa trẻ vẫn còn sống?”
“Vâng. Đứa trẻ ấy được một a hoàn đưa ra miền biên ải. Tiểu nhân đã do thám, được biết Diệp Chấn Thiên, Diệp Bái và Diệp Thành đang ở quân doanh ngoài biên ải.”
“Được! Đã thế thì ta sẽ giăng mẻ lưới tiêu diệt sạch bọn chúng luôn.” Hoằng Ngạo đứng dậy, đôi mắt gã lấp lóe tinh quang.
Quyết chiến với Diệp Tông, Hoằng Ngạo chưa vớ được mấy lợi lộc, nguyên khí của lão cũng bị tổn thương.
Gã nhìn kẻ kia, nói: “Trong thời gian ta bế quan tu luyện, không được đánh động bên ngoài kia khiến chúng cảnh giác, nghe chưa?”
“Thuộc hạ hiểu rồi ạ.”
“Lui ra đi.”
“Vâng.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận