"Em còn trẻ," Lục Chính nhận lại chiếc rương rỗng, tùy tay đưa nó cho nhân viên bên cạnh, nét mặt lại bình tĩnh lạ thường, "Vì còn trẻ mới có thể nói ra những lời như vậy."
"Anh không tin em?" Chu Hành hoàn toàn không ngờ tới phản ứng của Lục Chính.
Lục Chính giật giật khóe miệng: "Tình cảm của con người là thứ mỏng manh nhất. Cho dù tôi có tin em, thì cũng không có nghĩa là khi nguy cơ tới em sẽ muốn cùng tôi chịu chết."
"Em sẽ." Chu Hành không chút do dự phản bác.
"Vậy tôi không hiểu. Nếu em có thể nguyện ý vì tôi mà chết, vậy vì lý gì em lại không chịu để tôi giúp em?"
"Hai việc này không giống nhau."
"Không giống nhau chỗ nào?"
Lục Chính nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, sau một khắc, liền nghe được Chu Hành nói.
"Em không thể nói."
"Là bởi vì tình cũ khó quên, là bởi vì ân nghĩa, hay là bởi vì lòng tự trọng, hay lại bởi vì em không muốn làm phiền tôi? Em nên rõ ràng một việc, giải quyết chuyện này đối với tôi mà nói chỉ là cái mắt muỗi mà thôi."
Chu Hành mím môi, đột nhiên hỏi: "Lục Chính, anh là thật sự thích em sao?"
Lục Chính nghe vậy hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống, nói: "Em đổi chủ đề làm gì?"
"Bỏ đi." Chu Hành lắc đầu, "Có lẽ là do suy nghĩ quán tính. Một khi đã quyết định rồi, em không muốn thay đổi quyết định của mình."
"Muốn sao cũng được," Lục Chính không thèm để ý Chu Hành, sải bước đi về phía trước, "Dù sao người hối hận cũng chỉ có em, không phải tôi."
Chu Hành đứng tại chỗ, thấp giọng thì thầm điều gì đó. Đợi khi Lục Chính đã chuẩn bị đi ra khỏi nhà hàng, anh mới chạy lon ton theo sau hắn.
Hai người im lặng đi tới cầu thang. Chu Hành tiến lên một bước nhấn nút đi xuống, nhưng Lục Chính lại quay đầu đi về phía hành lang. Chu Hành đành phải giúp hắn lần nữa mở ra cánh cửa nặng nề, đi theo nhau từng bước.
Lục Chính tay giữ lan can, đi lên từng bước. Hắn vận dụng dị năng để nói chuyện với Sara trong đầu, nhưng cuộc đối thoại cũng không mấy dễ chịu.
"Tiên sinh, tôi kiến nghị có lẽ ngài nên điều tra lại quá khứ của cậu Chu hành."
"Không phải ngươi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi sao?"
"Cha mẹ của Chu Hành đều là mật vụ, tôi không có đủ quyền hạn, vậy nên cũng chỉ có thể tìm tin tức trên bề nổi."
"Lúc trước ngươi không có nói cho ta tin tức này."
"Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ cần phải..."
"Không cần thiết. Thông tin của mật vụ là bất khả xâm phạm," Lục Chính đi chậm một chút, hắn lắng nghe tiếng bước chân của người phía sau, "Đừng làm chuyện không cần thiết."
"Tôi không nghĩ câu hỏi của cậu ấy chỉ là ngẫu nhiên ——"
"Vậy thì đã làm sao?"
Lục Chính bước ra, đặt chân lên giao điểm của ánh sáng và bóng tối, mặt mày lạnh nhạt.
"Dù em ấy có chọn Lục Chính hay Champion thì cũng đều không thể tạo nổi một gợn sóng."
"Vì kẻ yếu đuối chỉ có thể mặc người khác nhào nặn."
—— nhưng tôi sợ ngài sẽ thật sự thích cậu ấy.
Những lời này Sara cũng không nói ra. Cũng không phải vì nó không muốn, mà là vì Chu Hành bỗng dưng từ sau ôm chầm lấy Lục Chính, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
"Em tự dưng ôm tôi làm gì?" Lục Chính mỉm cười hỏi.
"Sợ anh đi mệt." Chu Hành vùi đầu vào quần áo của Lục Chính rồi lại ngẩng lên, "Cũng sợ anh đi nhanh quá, em đuổi không kịp."
"Em sợ cái gì," Lục Chính thở dài thành tiếng, "Giữa tôi và em, sẽ chỉ có em không cần tôi, chứ sẽ không có tôi bỏ rơi em."
Chu Hành mơ hồ "ừm" một tiếng, buông eo Lục Chính ra rồi lại cong lưng, ý bảo đối phương trèo lên đi.
"Lại muốn cõng tôi à?"
"Em cõng anh đi sẽ nhanh hơn."
"Nếu muốn nhanh thì đi thang máy."
"Anh thích đi thang bộ thì ta đi thang bộ. Em khỏe lắm, cõng được."
Lục Chính nhướn mày, không chống đối nữa. Hắn nằm lên lưng Chu Hành, để anh cõng trên lưng, thở hổn hển đi xuống.
"Sara, ngươi vừa định nói gì vậy?"
"...... Không có gì, tiên sinh."
- -
Hai người xuống đến tầng một rồi, Chu Hành mới phát hiện ra Lục Chính sớm đã có chuẩn bị, nhân viên phục vụ cùng hai chiếc xe tải đi đến ven hồ cùng bọn họ. Anh nhìn trên người những nhân viên phục vụ kia toàn là võ trang, lại nhìn vũ khí tiểu xảo trong tay mình, nói một cách khẳng định: "Vậy nên, lúc ở trong nhà hàng anh chỉ trêu chọc em thôi đúng không."
"À không," cánh tay Lục Chính vòng qua cổ Chu Hành, hôn lên cái ót mềm mịn của đối phương, "Mạng của tôi cho em, em phải bảo vệ tôi cho tốt."
Có bọn họ rồi thì việc gì cần đến anh nữa chứ?
Trong lòng Chu Hành lại không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Bọn họ ngồi trên xe hơi được hộ tống giữa hai chiếc xe tải quân sự, chiếc xe cứ chậm rãi di chuyển về phía trước. Lục Chính lúc đầu ngồi rất là ngay ngắn, nhưng khi hắn nhìn thấy Chu Hành cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ thì có hơi suy nghĩ, sau đó dứt khoát ngả người dựa vào Chu Hành. Chu Hành quả nhiên không đẩy hắn ra, ngược lại nhẹ nhàng ôm chặt hắn.
"Phong cảnh đẹp lắm hả?" Lục Chính cất giọng hỏi.
"Còn lâu mới đẹp bằng anh." Chu Hành hơi dừng một chút, ngữ điệu trở nên vi diệu, "Lục Chính ca ca, dạo gần đây anh dính người thật đấy."
Lục Chính vờ như mình không nghe thấy, thậm chí còn điều chỉnh hô hấp làm bộ mình ngủ rồi.
Đoàn xe rốt cuộc cũng tới ven hồ, Lục Chính cũng từ từ tỉnh lại, bọn họ tay nắm tay đạp lên lớp cỏ dại ướt đẫm sương, hít thở bầu không khí mát mẻ trong lành, cách đó không xa chính là bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu vào làn nước xanh biếc trên mặt hồ, nước gợn nhộn nhạo, sóng nước lóng lánh. Chu Hành ngóng nhìn thật lâu, mới kéo kéo Lục Chính, nhẹ giọng nói: "Anh nhìn xem, cảnh thật đẹp."
"Ừ," Lục Chính tay kéo Chu Hành đi tới ven hồ, chỉ vào chiếc thuyền nhỏ đang đậu bên hồ, "Chúng ta có thể đi chèo thuyền."
Trước khi đáp ứng Chu Hành còn quay đầu nhìn mấy người nhân viên đang phân tản ở phía xa, hỏi hắn: "Ra giữa hồ như thế thì có an toàn không?"
"Khả năng nguy hiểm cũng bằng trên mặt đất thôi. Nếu có chuyện gì thì bọn họ cũng có thuyền dự phòng để đón chúng ta về bờ."
Chu Hành không nghi ngờ những gì hắn nói, cùng Lục Chính bước lên con thuyền nhỏ. Anh cầm mái chèo lên thử chèo vài cái, rất nhanh đã thành thạo phương pháp lái thuyền cơ bản.
"Anh muốn đi đâu?" Chu Hành đứng ở chỗ ngược nắng nơi mũi thuyền hỏi người anh yêu.
Lục Chính dựa vào vách thuyền, cơ hồ là nửa nằm nửa ngồi, hắn nói: "Đi xem cái vòm cầu kia đi."
Chu Hành kiểm tra lại vật tư trên thuyền, nước, đồ ăn và các vật dụng cứu sinh cơ bản đều đủ dùng. Anh cầm chiếc áo phao màu cam mặc vào cho Lục Chính, sau đó lại tự mặc cho mình một cái rồi bắt đầu chèo thuyền rời bờ.
Thuyền nhỏ rẽ sóng vững vàng tiến về phía trước. Chu Hành chưa bao giờ chèo thuyền trên một hồ nước lớn như vậy trước đây, lúc mới bắt đầu còn có chút hồi hộp, nhưng rất nhanh đã có thể thả lỏng cơ thể và thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh. Anh chèo thuyền êm đến nỗi Lục Chính bắt đầu khép hai mắt lại, như thể hắn đã thiếp vậy.
Sóng nước lóng lánh dưới mặt hồ, hàng trăm con quái vật dưới nước từ nơi xa tụ lại, không cam tâm bồi hồi bơi cách chiếc thuyền nhỏ này trăm mét.
Lục Chính tản ra tinh thần lực của bản thân, bình tĩnh giết chết từng con quái vật vượt qua biên giới, lẳng lặng mà dụ dỗ, chờ đợi.
Bè lũ quái vật cuối cùng lại tách ra để lại một con đường. Một con bạch tuộc khổng lồ bỗng phá vỡ "phòng tuyến", nhanh chóng lần mò đến.
"Chu Hành." Lục Chính bỗng nhiên gọi.
"Làm sao vậy?"
"Tôi khát, muốn uống nước."
"Được." Chu Hành cố định mái chèo trên mũi thuyền. Anh cúi đầu, chọn đồ uống yêu thích của Lục Chính, vặn mở nắp chai, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Muốn em giúp anh uống không?"
Tinh thần lực của Lục Chính lúc này đang quấn chặt lấy con bạch tuộc khổng lồ, thô báo thắt nút những xúc tua, nghe vậy thì ừ một cái.
Chu Hành uống một ngụm lớn, cúi người xuống, dùng miệng đưa nước qua. Lục Chính sửng sốt một chút, rồi cũng hé môi, để đối phương động tác.
Chu Hành mới bón được mấy ngụm nước, diễn biến đã thành một nụ hôn nồng nhiệt. Lục Chính xoay người, ấn Chu Hành xuống thuyền. Chiếc thuyền nhỏ đong đưa, tạo ra từng gợn sóng nhỏ nối đuôi nhau.
Màu đỏ của máu lan ra trên mặt nước. Con quái sát thương mười mấy lính Liên minh lúc này đã thành những mảnh nhỏ, bị những con quái vật nhỏ bé hơn xâu xé ăn sạch sẽ. Mà người khởi xướng lại sớm đã quên nó đi, chỉ lo đắm chìm trong tình thú ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...