Trời cuối xuân vẫn còn hơi se lạnh, mây đen tích tụ mấy hôm nay cuối cùng cũng mưa xuống. Cây đinh tử trong vương phủ mới nở hoa, những bông hoa nhỏ bé bất chấp mưa gió, khoe sắc tím cả một vùng. Nam Cung Diệp xử lý công vụ trong thư phòng, bận rộn mấy ngày nay cũng coi như ổn thỏa.
Doanh Mai bưng một chén trà tới, từ cửa phòng đã ngửi thấy hương ngọt dịu của trà xuân xanh. Nàng mặc một thân bạch y, sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Hôm đó, sau khi tỉnh lại, nàng giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, bình bình lặng lặng điều dưỡng thân thể.
- Vương gia, uống trà.
Nam Cung Diệp dừng công vụ trên tay, tiếp nhận chén trà, nước ấm vừa, vị vừa vặn làm say lòng người.
- Sức khỏe vương phi đã tốt lên rồi. Ở Lạc Hà các thấy quen chứ?
- Tốt lắm, sơn thủy hữu tình, vương gia quả nhiên ưu ái ta.
Lạc Hà các nằm ở chủ viện, là nơi rộng thứ hai, sau Tây Phong uyển của hắn. Nam Cung Diệp xem như có tâm, Lạc Hà các quanh năm ấm áp, hoa hoa cỏ cỏ, nàng ở cũng thực thoải mái.
- Thích là tốt rồi.- Uống trà cũng ngon hơn vài phần.
- Vương gia, ta ở trong phủ, thuộc hạ không có lấy một người, làm gì cũng bó chân bó tay, ta muốn đưa vài người tới đây, ngài thấy thế nào?
Dù sao vương phủ cũng là của hắn, nên báo trước một câu, nàng là thông báo cho hắn mà không phải hỏi ý kiến.
- Thêm một vài người cũng không sao, ta tin tưởng vương phi, có điều, người tới cũng sẽ bỡ ngỡ với vương phủ, chi bằng trong số thuộc hạ của ta, vương phi cũng chọn lấy một người dùng đi.
Hắn nói không phải không có lý, có điều, người tới là cho nàng dùng hay là để giám sát? Còn nói tin tưởng nàng, hừ, mệt hắn nói được như vậy.
- Được, vậy cứ chọn Hắc Ảnh đi, ta dùng hắn cũng thuận tay hơn.
- Nàng vậy mà biết được tên Hắc Ảnh.- Nam Cung Diệp nhướn mày, hắn là thủ lĩnh ám vệ đấy. Nàng cười không đáp.
- Được, vậy phiền nàng dạy dỗ hắn nhiều hơn. Hắc Ảnh.
Một bóng dáng màu đen nhanh chóng phi thân vào phòng, kính cẩn cúi đầu:
- Vương gia.
Doanh Mai nhìn hắn bộ dạng đúng mực, chân khí sâu ổn, toàn thân lộ ra vẻ tiêu điều, là một thanh lợi kiếm sắc bén.
- Hắc Ảnh, võ công không tồi, ta không cần phải dạy dỗ gì thêm.
Nam Cung Diệp liếc mắt nhìn nàng, không cho là đúng:
- Lần đó trốn khỏi vương phủ là nàng giả dạng thị vệ hôn mê đi?
- A.- Hóa ra hắn biết a. Nàng phải nhìn hắn bằng con mắt khác đấy, thật không đơn giản, nàng chọn ngày hắn không có mặt trong vương phủ để rời đi quả là chính xác.
Hắc Ảnh sửng sốt đứng một bên, thị vệ lần đó hắn cũng kiểm tra kỹ, sao không phát hiện ra a? Nhắc tới sự việc đó, hắn cảm thấy xấu hổ cúi đầu.
- Có điều, ta vẫn chưa hiểu một chỗ.- Nam Cung Diệp nhìn nàng suy tư.
- Vương gia thông tuệ như vậy còn điều gì làm khó ngài, mời cứ nói.- Hắn đã biết nàng cũng thoải mái thừa nhận.
- Nàng làm thế nào lấy được y phục thị vệ để trốn.
- Ta trộm, chỉ là một bộ đồ thôi, đối với ta chính là một cái nhấc tay.
Hắn ngoài ý muốn, nàng không trộm thì tự nhiên mà có à? Có điều, nàng đã thừa nhận, hắn cũng không đào sâu thêm, đã biết trốn khỏi vương phủ là một tay kế hoạch của nàng. Doanh Mai vẫn tự tay sắc thuốc, y thuật hẳn là không tồi. Đêm đó, nàng hạ mê hương khiến thị vệ Linh Hà các ngất đi. Lại qua mặt Hắc Ảnh, lợi dụng lúc hắn thay người mà rời khỏi. Ngay từ lúc Hắc Ảnh báo cáo hắn đã nghĩ đến từng bước kế hoạch này. Một nữ tử tay trói gà không chặt mà làm được như vậy, lại tránh thoát truy lùng của ám vệ chạy tới tận chân núi Mây Vụ, đó cũng là một phen bản lĩnh đấy.
- Được rồi, vương phi mang hắn về đi. Hắc Ảnh, gọi Tử Ảnh tới, giao lại việc của ngươi cho hắn.
- Vâng.- Hắc Ảnh phục hồi sau suy tư.
Lạc Hà các
Trở về Lạc Hà các lại có thêm một thuộc hạ, Doanh Mai quyết định phải thu phục hắn trước đã.
Ngồi trong phòng thưởng thức trà, Doanh Mai như có như không nhìn Hắc Ảnh, hắn bồn chồn có điều muốn nói. Cuối cùng không nhịn được mà mở miệng:
- Vương phi, người thực sự giả trang thành thị vệ hôn mê sao?
- Hử? Sai lầm của ngươi là chỉ lo đi rà soát vương phủ mà không để ý tới ta ẩn núp bên cạnh.
Doanh Mai lại kể từng việc Hắc Ảnh làm khi đó, không ngờ hắn làm những gì vương phi đều nắm trong lòng bàn tay. Hắn tin tưởng, dù hiện tại biết rõ, vương phi vẫn có thể từ mí mắt hắn trốn ra ngoài. Ai nói nữ tử vô dụng, hắn mới là người vô dụng đấy có được không?
- Hắc Ảnh, ngươi đi theo vương gia bao lâu rồi?
- Bẩm vương phi, tính đến nay cũng được 7 năm rồi.
Hắc Ảnh cung kính trả lời, Doanh Mai gật gù, 7 năm liền trở thành thủ lĩnh ám vệ, với người cẩn thận như Nam Cung Diệp, phải cùng hắn trải qua bao nhiêu sinh tử mới đạt được sự tín nhiệm. Hắc Ảnh vẫn còn gọi nàng một tiếng vương phi. Doanh Mai híp mắt, một thân bạch y tỏa ra lệ khí của một sát thủ chi vương, sát khí bắn ra làm nhiệt độ trong phòng hạ thấp, nàng dù trong người không có nội lực, một thân bệnh tật, nhưng cũng không thay đổi bản chất sát thủ, một khi sát khí bắn ra sẽ khiến người đối diện không rét mà run.
- Ngươi thật là trung thành, vương phi ư?
Hắc Ảnh trầm mặc không nói, lòng bàn tay không tự chủ rỉ ra một lớp mồ hôi.
- Ngươi trước kia là người giang hồ đi.- Không phải câu hỏi mà là khẳng định, đây cũng là lý do nàng chọn hắn.
- Có nghĩ muốn quay lại giang hồ hay không?
Hắc Ảnh sửng sốt, Doanh Mai nhìn chằm chằm hắn, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt. Hắn thu thập thông tin ám vệ báo về, hẳn cũng sẽ để ý tin tức trên giang hồ? Nàng đưa ra đề nghị này chắc chắn hấp dẫn với hắn.
- Đã nghe tới Minh Nhất các rồi chứ?
Doanh Mai từ trong người lấy ra một khối ngọc bội vuông nhẵn, bên trên chạm nổi một đóa hoa mai sống động. Chính là khối ngọc bội nàng nhận lại từ tay Nam Cung Diệp. Là nhân sĩ giang hồ hắn sẽ biết khối ngọc này đại biểu cho thân phận nàng, Tam các chủ Minh Nhất các.
Hắc Ảnh bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vật vuông nhỏ kia, hóa ra là thế, hóa ra như thế. Thiên hạ đệ nhất sát thủ, khó trách vương phi có thể dễ dàng trốn thoát khỏi tầm nhìn của hắn. Bàn về ẩn nấp, không một tổ chức nào qua được Minh Nhất các. Khó trách vương phi lại có sát khí sát phạt đến thế, khiến người trải qua nhiều sinh tử như hắn cũng không nhịn được mà run sợ.
Hắn thật tâm quỳ gối
- Thuộc hạ tham kiến chủ tử.
Doanh Mai hài lòng nhìn hắn. Là người luyện võ, ai ai cũng tôn trọng kẻ mạnh hơn mình, Minh Nhất các chính là kẻ mạnh. Hơn hết, hắn từng thua trên tay nàng, để nàng thoát.
- Đã là thuộc hạ của ta, phải làm được 3 điều: Thứ nhất, không cần biết ngươi dùng cách gì cũng phải hoàn thành việc ta giao phó. Thứ hai, phải tuyệt đối trung thành. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, phải biết giữ im lặng. Hắc Ảnh, ngươi hiểu không?
- Thuộc hạ nguyện nghe theo chủ tử phân phó.
- Tốt, gọi ta vương phi, đứng lên đi.
- Rõ, vương phi.
Rõ ràng tiếng vương phi này và tiếng vương phi hắn gọi lúc nãy thái độ khác hẳn nhau.
Doanh Mai tiến đến bàn, trải giấy, viết hai bức thư. Trong một bức thư, nàng lấy ngọc bội ra, ấn vào mực đỏ, một đóa hoa mai đỏ thẫm hiện lên trên giấy tuyên thành, rực rỡ, chói mắt. Đó là ký hiệu của riêng nàng, Tam các chủ Minh Nhất các. Xong xuôi, lại gấp gọn gàng.
- Trước tiên, ngươi đi giao hai bức thư này, cần phải tới tận tay Mộ Dung gia, Mộ Dung tam tiểu thư cùng Vân Tiêu, thiếu chủ Vân Hạ sơn trang.
- Rõ.
Hắc Ảnh kính cẩn nhận hai bức thư rồi lui ra ngoài. Hắn vốn là người giang hồ, sẽ biết phải đi thế nào, với võ công của hắn, nàng không cần phải lo lắng. Ngọc bội hoa mai nhiễm một màu đỏ thẫm như máu, nàng nhẹ nhàng dùng khăn lau đi không còn dấu vết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...