Sáng hôm sau, Doanh Mai luyện tập xong liền trở về Lạc Hà các. Thanh nhi mang tới một chồng sổ sách.
- Tiểu thư, đây là sổ sách cửa hàng hồi môn của người.
Doanh Mai thoải mái:
- Ta tin tưởng em, em xem rồi làm đi.
Kỳ thực, Doanh Mai không để tâm lắm đến đồ cưới đó. Nàng còn bận việc Minh Nhất các cùng các phe phái triều đình, thật sự không bứt ra thời gian rảnh được.
- Vâng. Tiểu thư, đây là số cửa hàng của quan lại trong triều mà ta tra được.
Thanh nhi thật là chu đáo. Doanh Mai nhận lấy cuốn sổ, để một bên, không có ý định xem luôn.
- Thanh nhi, em tìm cho ta một khối ngọc hàn mai.
Doanh Mai cảm thấy bản thân khá thân thuộc với ngọc bội. Khối ngọc hoa mai của nàng, còn của đại ca và Nhị tỷ đều do chính tay nàng khắc. Doanh Mai cũng không hề quên Thanh nhi là kẻ có tiền, trong tay bảo tài vô số. A, cứ nhìn Lạc Hà các mà xem, không chỗ nào không có bảo vật. Thanh nhi đứng một bên, cau mày.
- Hàn Mai là ngọc hiếm thấy, tìm kiếm cũng mất một khoảng thời gian.
- Không sao, ta đợi.
Doanh Mai dặn dò xong xuôi mới đi xuống bếp, nấu một bát canh hoa mai hạt sen rồi bưng vào thư phòng.
Thư phòng
Hai ngày nữa là thọ thần hoàng thượng, ngay cả vương gia "nhàn tản" như Nam Cung Diệp cũng bận rộn hơn. Nam Cung Diệp ngẩng đầu thấy Doanh Mai một thân nguyệt sắc tinh khôi, đôi mắt lung linh lay động, một thân tố y không nhiễm bụi trần, như đóa hoa phù dung sớm nở trong sương lạnh. Bát canh trên tay nàng còn bốc hơi thơm ngát. Nam Cung Diệp biết đồ mang tới đều là tự tay nàng làm, trong mắt không dấu nổi một tia thâm tình, vừa thương tiếc, vừa thỏa mãn. Nàng là tiểu thư tướng phủ, với mức độ thương yêu nữ nhi của Doanh tướng, dù có ở quân doanh, hẳn cũng không phải động tay vào thứ gì. Nay lại ngày ngày xuống bếp làm canh, mảnh chân tình này, Nam Cung Diệp không thương tiếc sao được?
- Mai Nhi, lại đây.
Doanh Mai tiến tới ngồi xuống bên cạnh, vừa đặt bát canh xuống liền thu dọn đống sổ con trên bàn. Sau trận chiến bốn năm trước, Đông Lăng dường như nóng lòng thảo phạt Đại Sở. Cũng phải, Đông Lăng là nước lớn, luôn nuôi chí mở rộng bờ cõi, hiện giờ hai tướng tài Đại Sở, Doanh tướng không còn, Thất vương đã phế, hơn nữa căn cơ Đại Sở nhìn như đã lung lay, hoàng đế tuổi già, thái tử bất tài, lợi dụng Nam Cung Thành là hợp lý nhất. Đông Lăng dưỡng sức bốn năm, giờ như lão hổ ngủ đông chờ sức vận mình. Thiên thời, địa lợi, chỉ thiếu gió đông nữa thôi. Mà gió đông này hiển nhiên là Nam Cung Thành, còn có mật thám Tống Tử Yên. Kế hoạch tỉ mỉ như vậy, quả thực dã tâm không vừa.
Doanh Mai đi theo tướng quân ba năm, nhìn qua mật báo liền có thể thâu tóm tình hình. Nam Cung Diệp không khỏi tán thưởng.
- Vương gia, Hoa thế tử cầu kiến.
- Đã biết, mời đến thính phòng đi.
- Vâng.
Tiền thính.
Doanh Mai và Nam Cung Diệp đến liền thấy Hoa Mạt Thư nhàn nhã thưởng trà, một bộ lục y ấm áp như gió xuân. Kỳ thực, những người đi theo đại ca đều bị ảnh hưởng một phần bởi phong thái của huynh ấy, tao nhã, ôn nhàn. Ngay đến chính Doanh Mai, rõ ràng một thân sát khí như bước ra từ máu tươi lại có thể nhẹ nhàng dấu đi, bày ra tư thế đoan trang dịu dàng của tiểu thư khuê các một cách tự nhiên hào phóng.
- Hoa thế tử thích trà hoa nhài như vậy thì lấy một chút về dùng đi.
- Đa tạ tiểu thư.
- Ngươi là thuộc hạ của đại ca, không phải thuộc hạ của ta, không cần thiết gọi tiểu thư.
Doanh Mai vẫn luôn rõ ràng, người nào có thể tin tưởng, người nào có thể sai khiến mà không cần cố kỵ. Hiển nhiên Nam Cung Diệp cũng hiểu điều đó nên mới mời Hoa Mạt Thư đến thính phòng nói chuyện.
- Người là muội muội của công tử, gọi tiểu thư không quá chút nào.
- Phải không? Hoa thế tử?
Doanh Mai híp mắt, khí thế sát thủ chi vương từ từ lộ ra, giọng nói lạnh như hầm băng vạn năm:
- Điều tra về ta thế nào rồi?
Hoa Mạt Thư không thay đổi sắc mặt như thể cho người điều tra Doanh Mai là chuyện đương nhiên. Kỳ thực hắn cũng không tra được gì. Ba năm trước, Doanh tướng quân nhận lại nữ nhi, người này bệnh nặng quấn thân, quanh năm không ra khỏi phủ. Còn trước đó, không có trước đó. Nữ nhi này của ông như từ trên trời rơi xuống vậy. Doanh Mai sớm biết kết quả như vậy, không nhanh không chậm nói:
- Ngươi có tra cũng không tra được, từ mười năm trước ta đã gặp đại ca rồi.
Hoa Mạt Thư không nói. Hắn vốn không hiểu, một vương công Bắc Yến làm sao thân quen với tiểu thư Tướng phủ Đại Sở đây, khoảng cách không chỉ là xa bình thường đâu. Mười năm, thì ra nàng nhận thức công tử còn sớm hơn cả hắn.
Nam Cung Diệp nhướn mày, mười năm a. Khi ấy, nàng mới có tám tuổi thôi! Nam Cung Diệp không yên, cảm thấy nguy cơ lớn vô cùng!
Doanh Mai muốn hỏi đến chuyện đêm qua thì ngửi thấy một mùi thuốc quen thuộc, đáy mắt lóe lên tia phiền chán. Thanh nhi bưng bát thuốc tiến đến.
- Tiểu thư, uống thuốc.
Doanh Mai nhận chén, một hơi uống cạn, mày không nhăn lấy một cái. Thanh nhi đưa cho nàng một miếng mứt, cũng không quan tâm hai nam nhân khí tràng mạnh mẽ ngồi phía trên mà bước ra.
- Người vừa rồi là thị nữ của tiểu thư?
Mày kiếm Hoa Mạt Thư hơi nhăn lại, có lẽ bất mãn với thái độ vừa rồi của Thanh nhi.
- Đúng vậy.
- Tiểu thư mắc bệnh từ nhỏ là thật sao?
Doanh Mai cười nhạt, không muốn tiếp tục chủ đề này. Nói đùa, nàng mới uống thuốc vài tháng đã không thể chịu đựng nổi rồi còn nói từ nhỏ ư? Nàng cũng không có kiên trì như vậy.
- Chuyện tối qua như thế nào rồi?
Lông mày Hoa Mạt Thư vẫn chưa giãn ra, nói:
- Tối qua, Thái tử lẻn vào hành cung Đông Phương Hoài, sau đó có gặp gỡ một người. Chính là thị nữ vừa rồi của tiểu thư.
Doanh Mai và Nam Cung Diệp liếc nhau, Thái tử lẻn vào hành cung Đông Phương Hoài thì có thể giải thích được, còn gặp gỡ Thanh nhi ư?
- Tiểu thư nên xem lại người bên mình một chút.
Doanh Mai bình thản nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt chén xuống.
- Người của ta, ta tự biết phải làm sao. Nam Cung Mặc ở lại hành cung bao lâu?
- Khoảng chừng hai khắc.
Doanh Mai híp mắt, ngón tay gõ mặt bàn không theo quy luật nào.
- Ta đã biết.
Tối, thư phòng.
Không rõ hôm nay Nam Cung Diệp gặm phải gì mà từ sáng tới giờ vẫn mặt ủ mày chau, Doanh Mai dù dỗ dành thế nào cũng không được. Ừm, nàng vốn không giỏi dỗ dành người khác mà.
Trên tay Doanh Mai đang cầm vài bức vẽ, có mây họa sông núi, có chim ưng đại bàng, nét vẽ nhẹ nhàng phóng khoáng, sinh động thoải mái. Nàng tự tay vẽ còn không đẹp được sao? Vậy thì quá mất mặt đại ca rồi. Danh tiếng Ngọc công tử không phải để trang trí thôi đâu. Tài hoa nổi danh tứ quốc cũng không phải là nói bừa. Năm xưa, huynh ấy ép nàng học cầm kỳ thư họa rất khổ sở, vô cùng khổ sở. Khi đó, đại ca rất "trìu mến" mà nói với nàng: "Chỉ biết cầm đao chém giết thì không xứng làm muội muội ta". Ai, nàng rất vô vọng, biết sớm thì trước kia đã không trốn nhà mà chăm chỉ học hỏi từ nghĩa mẫu.
Lật giở một hồi vẫn chưa tìm ra bức nào ưng ý, Doanh Mai bèn mang chúng đến trước mặt Nam Cung Diệp hỏi ý kiến. Mỗ vương gia nào đó nhìn một lượt rồi phán:
- Kỹ thuật vẽ của nàng không tệ.
Ây, khen nàng, tâm tình tốt!
- Ừm, đúng vậy, cầm kỳ thư họa của ta do đích thân đại ca chỉ dạy.
Mỗ vương gia nào đó lập tức đen mặt. Lại tức giận? Nàng vừa nói gì? Đại ca! Không phải là ghen đấy chứ? Ôi, ghen cũng cần mất cả ngày à?
Doanh Mai tiến tới bên cạnh hắn, rất nhẹ nhàng đoạt đi chiếc bút đang viết dở. Ngay khi Nam Cung Diệp quay đầu sang thì nở nụ cười tươi rói, sóng mắt lunh linh. Đồng tử Nam Cung Diệp co lại.
- Thất gia, người không chọn lấy một bức sao?
Nam Cung Diệp không thể chống lại sức hút từ giọng nói trong veo, thanh thúy ấy, vươn tay kéo nàng nằm trọn trong ngực hắn, bàn tay chai sạn giơ lên vuốt mái tóc mềm mượt, kết hầu khẽ chuyển.
- Mai nhi, đừng nháo.
Tiểu nhân nhi trong ngực bất mãn cong môi. Nam Cung Diệp khẽ thở dài, sức phòng thủ của hắn là con số không.
- Được rồi, chọn để làm gì?
- Để tú phường may y phục cho ngài nhé?
- Hử?
Đôi mắt lung linh của Doanh Mai khẽ đảo liền nhìn thấy mỗ vương gia nào đó không vui, lập tức mềm giọng an ủi.
- Ai nha, Thất gia, đao kiếm thì ta cầm quen chứ kim chỉ còn chưa một lần động vào. Để tú phường may áo cho ngài, ta đền bù thứ khác được không?
Nam Cung Diệp nâng tay Doanh Mai lên, ngắm nghía những vết chai đã hằn sâu vào da thịt. Đầu ngón tay là nơi nhạy cảm lại chằng chịt những vết thương từ đao kiếm và ám khí. Nàng sống cũng không dễ dàng gì.
- Sau này ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để nàng bị thương nữa.
Doanh Mai nâng mắt nhìn Nam Cung Diệp, cảm nhận được sự đồng điệu. Hắn, cũng giống nàng.
Bỗng, Nam Cung Diệp ôm bổng nàng lên, sải bước ra ngoài. Lạc Hà các ở chủ viện, ngay gần thư phòng, đi vài bước liền đến nơi.
- Thất gia, người làm gì?
Nam Cung Diệp cười nhẹ, Doanh Mai cảm nhận rõ lồng ngực hắn hơi rung lên, âm điệu nhẹ nhàng như làm say lòng nàng.
- Nàng nói, sẽ đền bù thứ khác cho ta.
- A.
Doanh Mai chưa kịp thốt lên lời nào đã bị cướp mất không khí. Môi hắn phủ lên môi nàng, từ dịu dàng quyến luyến đến dây dưa quyết liệt. Sự chủ động của hắn kéo nàng trầm mê, những điều muốn nói đều không cánh mà bay.
Bàn tay Nam Cung Diệp thô ráp đầy vết chai chạm vào da thịt khiến nàng một trận run rẩy. Môi hắn rời xuống dưới, hôn lên xương quai xanh tinh xảo, rồi lại tỉ mỉ gặm cắn vành tai nàng. Nhiệt tình nóng lên, hương tử đàn bao phủ, nàng không đủ sức kháng cự, hắn như tia nắng mặt trời dẫn dắt, thiêu đốt nàng.
Bàn tay Nam Cung Diệp vòng ra sau rút đi búi tóc đen tuyền, sợi tóc mềm mượt chảy xuôi qua kẽ ngón tay. Hương thơm thảo mộc lan tỏa, Nam Cung Diệp hôn lên mái tóc ấy.
Dần dần, hắn xuống thấp hơn.
- Vương gia. Thuộc hạ có việc cần bẩm báo.- Giọng Lâm Tứ dồn dập vang lên ngoài cửa.
Nam Cung Diệp không để tâm, bàn tay hắn chạm vào chiếc yếm màu vàng của nàng.
- Vương gia, thuộc hạ có chuyện gấp.
Nam Cung Diệp đen mặt.
Doanh Mai giữ tay hắn lại. Khi tỉnh táo quay về, nàng liền hiểu Lâm Tứ muốn báo việc gì. Nhưng, loại chuyện này...
- Thất gia, người ra xem đi.
Nam Cung Diệp cắn răng. Tốt nhất việc hắn nói đủ gấp. Nếu không.... Hừ.
Nam Cung Diệp nhẹ nhàng khoác lại áo cho Doanh Mai.
- Nàng nghỉ ngơi sớm đi.
Sau đó mới cất bước ra khỏi phòng.
Doanh Mai còn chưa thoát ra được khỏi mùi đàn hương. Nàng đến bên cửa sổ, mở ra. Ánh trăng phủ lên thân hình mảnh mai một tầng mờ ảo. Doanh Mai thở dài. Đôi mắt ẩn trong bóng đêm sâu như giếng cổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...