"A Loan, đêm nay có mưa sao băng đó, còn là loại trăm năm hiếm có. Tớ hẹn mấy người bạn học ra ngoại ô ngắm rồi, cậu đi chung không?" Bên kia đầu dây truyền tới âm thanh vui sướng.
Thanh niên ngồi trước bảng vẽ wacom nghiêng đầu nghe điện thoại, tay đặt trên màn hình, tay cầm bút vẫn tiếp tục vẽ, vừa vẽ vừa đáp: "Bên ngoài lạnh lắm, không đi đâu."
"Tạ lười ơi Tạ lười, sao cậu không lười chết đi hả..." Làm bạn từ bé đến lớn, quan hệ thân thiết hệt như anh em ruột với thanh niên, Lục Viễn cũng không bị đả kích khi bị từ chối, chỉ nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ mang ảnh chụp về cho cậu xem."
Tạ Loan ậm ừ vài tiếng, chờ người bên kia cúp máy trước, anh mới đưa tay lấy điện thoại kẹp trên vai xuống, đặt vào khay đỡ.
Tạ Loan định tiếp tục công việc nhưng ngay lúc tay đặt lại trên giá vẽ thì khóe mắt nhìn thấy một tia sáng xẹt nhanh tới, chỉ trong vòng một giây đồng hồ----
"Ầm" một tiếng nổ chấn động màng nhĩ Tạ Loan, nháy mắt, Tạ Loan thậm chí cảm giác sàn nhà mình cũng chấn động theo.
Ôi mẹ ơi.... Sao băng rớt xuống sân nhà anh à...?
Tạ Loan ôm bảng vẽ bảo bối của mình ngây người một giây, sau đó quay đầu thông qua cửa sổ nhìn khoảng sân bên ngoài, cuối cùng quyết định chạy ra ngoài xem một chút.
Vừa ra tới khoảng sân nhỏ bên ngoài, Tạ Loan liền nhìn thấy những chậu hoa mình cần thận nuôi trồng đã bể nát, còn không kịp đau lòng thì đã thấy một cái lỗ sâu đang lóe sáng nhàn nhạt cách đó không xa.
Sắc trời đã có chút u ám, những thứ phát sáng ở thời điểm này đặc biệt bắt mắt, Tạ Loan đang nghĩ xem có nên tới gần hay không thì anh nhìn thấy có một quả cầu ánh sáng màu vàng tử trong hố bồng bềnh bay lên.
"..." Tạ Loan giật giật khóe miệng, thân thể cũng theo bản năng lùi về sau.
Bình tĩnh, là một công dân đủ tư cách của thế kỷ hai mươi mốt, anh phải tin tưởng vào khoa học...
Thế nhưng sức mạnh của khoa học hiển nhiên không thể cứu giúp Tạ Loan, quả cầu kia cơ hồ là ngay lập tức xác định mục tiêu.
Tựa như có một viên đạn bắn tới, tốc độ quá nhanh, Tạ Loan không có cách nào tránh né. Trong đồng tử của Tạ Loan, hình ảnh quả cầu vàng chóe kia ngày càng lớn, dùng tốc độ sấm sét bắn trúng anh.
Không có cảm giác đau, thế nhưng tầm nhìn của Tạ Loan lập tức tối sầm, chìm vào một mảnh tối đen. Chờ đến khi khôi phục ý thức, Tạ Loan phát hiện xung quanh mình biến thành một mảnh trắng tinh không có điểm cuối.
----- lòng tin khoa học sụp đổ.
Không gian này thoạt nhìn có vẻ không ổn định, Tạ Loan có thể nhìn được rất xa, một phần không gian thậm bí bắt đầu vặn vẹo đổ sụp xuống.
Có cảm giác mình đã gặp phải một chuyện thực phiền toái, đây là ý tưởng đầu tiên trong đầu Tạ Loan.
Bất quá một khi tiếp nhận sự thật không khoa học này, Tạ Loan không thể nào trơ mắt nhìn tình huống trước mặt, anh dời tầm mắt về phía quả cầu ánh sáng đã mang mình tới không gian này.
Cũng không biết có phải quả cầu có ý thức hay không, thế nhưng nó là vật thể có thể cử động duy nhất mà anh có thể tiếp xúc trong không gian này, Tạ Loan chỉ có thể thử trao đổi: "Mày..."
"Tôi là Hạ Tá, thực xin lỗi khi không chào hỏi tiếng nào đã kéo cậu đến không gian này, thế nhưng chỉ có ở đây chúng ta mới có thể nói chuyện." Âm thanh trực tiếp vang lên trong não đánh gãy lời Tạ Loan định nói, âm thanh nghe có vẻ rất yếu, nói xong câu đầu tiên cũng không hề tạm dừng: "Ở thế giới của tôi, tất cả thế giới tuyến đều đi tới một kết cục, cho dù tôi quay về quá khứ làm ra những lựa chọn bất đồng, thậm chí đã từng thử giết chết nguồn căn hủy diệt thế thế... kết cục vẫn không thể thay đổi."
Cũng không quản thanh niên có hiểu được hay không, bởi vì thời gian không còn nhiều nên đối phương không thể không gấp rút chuyển giao những chuyện quan trọng: "Cuối cùng tôi phán đoán là cần ngoại lực trợ giúp, vì thế tôi đã tới thế giới ở vị diện này, tìm thấy cậu."
"Quang cầu là ý thức tồn tại cuối cùng của tôi, tới thế giới bên kia, nó sẽ đưa ra lời chỉ dẫn cuối cùng cho cậu."
Hoàn toàn không có cơ hội chen vào, nghe xong đoạn này, Tạ Loan nheo mắt, anh biết mình rơi vào tình thế không trâu bắt chó đi cày.
Đơn giản là đối phương muốn tìm cách ngăn cản thế giới của mình bị hủy diệt, thế nhưng dùng hết mọi cách vẫn không thể nào thay đổi kết cục, vì thế đối phương đặt hi vọng cuối cùng lên người một nhân loại ở vị diện khác.
Tựa như phép toán 4-3=0 là không có khả năng, nó cần có thêm một con số 1, Tạ Loan cũng chính là số 1 kia.
"Tôi phải trả lời là "tốt" đúng không?" Tính cách thờ ơ có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh làm Tạ Loan chỉ thở dài một tiếng, thuận tiện nâng tay vuốt cọng tóc không an phận vểnh trên đầu.
Quả nhiên anh đã gặp chuyện phiền phức, lại còn không có quyền cự tuyệt.
"Chỉ thành lập liên tiếp mà thôi, không cần lo lắng. Thực sự rất cám ơn cậu, vô luận kết quả cuối cùng thế nào, cậu vẫn sẽ an toàn, cuộc sống thực sự của cậu cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều." Thời gian ngày càng ít, cuối cùng trong đầu Tạ Loan chỉ vang lên những lời này.
Không ảnh hưởng quá nhiều tới cuộc sống thực? Bắt giữ được những từ mấu chốt này, Tạ Loan vừa định cân nhắc một chút thì ý thức của anh lại một lần nữa mơ hồ.
Liên tiếp thành lập.
"Tê..." Mở bừng mắt, Tạ Loan lập tức hít một ngụm khí lạnh, không phải đau mà là lạnh. Bởi vì vừa mở mắt ra, anh phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, quần áo trên người thực mỏng manh, lưng còn dán vào nền đất lạnh như băng, không lạnh mới là lạ.
Phản ứng đầu tiên là đứng dậy, lúc này Tạ Loan mới có khoảng không quan sát chung quanh, không có gì bất ngờ, hoàn toàn là một quang cảnh xa lạ.
Một cái hẻm nhỏ hẻo lánh rất ít vết chân người, rất hẹp, cùng lắm chỉ đủ hai người đi sóng vai với nhau. Không trung đội nhiên lướt qua một bóng đen, Tạ Loan ngẩng đầu nhìn thấy một tinh hạm thật lớn, lớp vỏ ngoài là kim lạnh lạnh như băng có màu xám bạc.
Thật sự xuyên qua---- hơn nữa thế giới bên này tựa hồ đã đạt tới thời đại công nghệ tinh tế. Bất quá hình dáng kiến trúc cũng không khác với thế giới của anh lắm.
Tạ Loan có chút giật mình, bất quá rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình, chuyển ánh mắt về phía quang cầu bồng bềnh phía trước.
Tiếp xúc với ánh mắt thanh niên, quang cầu đột nhiên di động tới trước một khoảng, sau đó dừng lại dao động một chút, tựa hồ đang bảo thanh niên đi theo mình.
Dễ dàng nắm bắt được ý tứ của quang cầu, Tạ Loan cũng không nhăn nhó do dự, nâng chân đi theo.
Nơi Tạ Loan đang ở lúc này là một tinh cầu mậu dịch nổi danh, vì thế trên bầu trời luôn có thể nhìn thấy tinh hạm cùng phi thuyền lui tới. Phố buôn bán đâu đâu cũng có, du khách cũng đông đúc, có thể nói đây là một tinh cầu phồn hoa.
Bất quá cho dù phồn hoa thế nào thì nhất định cũng có khu vụ cũ kĩ.
Bị quang cầu dẫn đi khoảng mười phút, Tạ Loan đi tới một khu vực vắng người, quang cầu dừng lại ngay trước một cánh cửa sắt cũ kĩ rỉ sét.
Tới rồi.
Ngầm hiểu, thế nhưng lúc nhấc đầu lên nhìn Tạ Loan không khỏi sửng sốt.
Hiệp, Hiệp hội bảo dưỡng ấu tể?
Trong nháy mắt, Tạ Loan thậm chí còn hoài nghi có phải đối phương dẫn sai đường hay không, trước đó không phải nói về kịch bản anh hùng cứu vớt thế giới à?? Đột nhiên muốn thay đổi kịch à----??
Thế nhưng quang cầu hoàn toàn không có ý thay đổi tuyến đường, là một thực thể ý thức được lưu lại, nó cũng không thể hiểu được biểu tình phức tạp trên mặt thanh niên.
Quang cầu đảo quanh trên tờ giấy dán trên cánh cửa sắt cũ kĩ sắp bị gió thổi bay, rõ ràng muốn làm thanh niên chú ý tới tờ giấy này.
Trang giấy dán cũng không quá chặt, Tạ Loan thực dễ dàng xé xuống. Đó là một tờ thông báo tuyển dụng, tờ giấy có chút nhăn nheo nhưng không hề ảnh hưởng tới chữ viết bên trên----- hiệp hội bảo dưỡng ấu tể tuyển dụng bảo mẫu.
Tạ Loan: "..."
Cho nên... cứu vớt thế giới sẽ bắt đầu từ việc làm bảo mẫu?
Cúi đầu nhìn đơn thông báo tuyển dụng trên tay, lại ngẩng đầu nhìn hiệp hội bảo dưỡng ấu tể đơn sơ cũ kĩ trước mặt, Tạ Loan đứng im tại chỗ.
Hiệp hội trong hiệp hội bảo dưỡng ấu tể cùng định nghĩa hiệp hội ở thế giới Tạ Loan không giống nhau, tính chất có chút đặc biệt.
Hiệp hội bảo dưỡng ấu tể là một cơ quan chung, thực tế những hiệp hội giống như hiệp hội ở trước mắt Tạ Loan phân bố ở các tinh cầu đều chỉ là phân hội.
Hiệp hội bảo dưỡng ấu tể có thể xem là kết hợp giữa viện phúc lợi ấu tể cùng nhà trẻ, trừ bỏ thu dưỡng cùng chăm sóc những ấu tể không có người nuôi nấng, hiệp hội cũng thu phí tiếp nhận ấu tể vào ở, phụ trách chăm sóc cùng dạy dỗ.
Những phân hội nổi danh sẽ có rất nhiều cha mẹ phí hết tâm tư tìm kiếm quan hệ để lấy được danh sách nhập học cho ấu tể nhà mình, cho dù là gia đình quyền quý cũng không ngoại lệ.
Bởi vì những phân hội bảo dưỡng ấu tể xếp hàng đầu ở tinh tế đều có bảo mẫu kim bài ưu tú cấp S, điều kiện chăm sóc ấu tể cũng rất ưu việt.
Bảo mẫu kim bài như vậy cho dù có vô số tiền tài cũng chưa chắc mời được, có thể nói bảo mẫu cấp S chính là vô giá, hiện tại toàn bộ tinh tế chỉ có được sáu người, quả thực là làm tất cả các quốc gia đều tranh giành tới sứt đầu mẻ trán.
Mà nguyên nhân bảo mẫu cấp S quý giá như vậy rất đơn giản, cấp S đại biểu bọn họ có khả năng dẫn dắt kích thích ấu tể thuận lợi khai phá dị năng đặc thù trong cơ thể.
Tỷ như ấu tể dựa vào bản thân thì chỉ có thể khai phá đơn hệ dị năng, nếu có bảo mẫu cấp S phụ trợ dẫn đường thì có thể sẽ khai phá dị năng thứ hai. Khả năng khai phá thiên phú chỉ có thể tiến hành ở thời kì ấu tể, đợi đến khi trưởng thành những tiềm năng không thể khai phá kia sẽ dần dần yếu đi, càng bị chôn vùi sâu hơn.
Lại tỷ như ấu tể vốn chỉ có thể khai phá dị năng cấp thấp, sau khi được dẫn đường, tiềm năng được kích phát thì có xác suất có thể tăng lên dị năng cấp cao.
Tuy nói là có xác suất, không nhất định có thể thành công trăm phần trăm nhưng cha mẹ bình thường có ai không hi vọng ấu tể nhà mình xuất phát ở điểm cao chứ?
Không có!
Vì thế hiện giờ có hiện tượng các phân hội bảo dưỡng ấu tể đứng đầu trên danh sách sẽ được cha mẹ ấu tể đua nhau tặng tiền, mà bảo mẫu kim bài thì rất được kính trọng. Nhóm cha mẹ có ấu tể thực sự chỉ còn kém dâng cống phẩm, đốt nhang, quỳ lạy nữa mà thôi.
Bất quá đối với việc này, Tạ Loan đang cầm thông báo tuyển dụng đứng ngẩn người không hề hay biết, tình cảnh tốt đẹp đó tạm thời cũng không có quan hệ gì với anh----- dù sao thì phân hội trước mắt Tạ Loan thực sự rất đơn sơ, vừa thấy đã biết không có khả năng là phân hội xếp đầu danh sách.
Thu hồi tầm mắt, Tạ Loan cầm thông báo tuyển dụng, từ chỗ cửa hé mở tiến vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...