Dịch giả: Jerry
Biên: argetlam7420
Hệ thống của Hách Khải, là một video game trước khi hắn xuyên việt ở địa cầu vẫn hay chơi, tên là Kim Dung Quần Hiệp Truyện. Chẳng qua cũng không phải game Kim Dung Quần Hiệp Truyện nguyên bản, mà là một đám game thủ yêu thích trò chơi nghiên cứu mã nguồn của game, rồi thay đổi lại nội dung game theo ý mình trở thành một phiên bản hoàn toàn khác. Trò chơi này bao gồm cả mười bốn quyển tiểu thuyết kinh điển nhất của Kim Dung, Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc, Tiếu Thư Thần Hiệp Ỷ Bích Uyên. Các môn ngoại công, nội công trong trò chơi chính là võ công trong mười bốn quyển tiểu thuyết này.
Cái trò chơi này là bản mod do đám game thủ yêu thích tạo ra, vì vậy phương diện độ khó khẳng định hơn xa game nguyên bản, thậm chí có thể nói nếu như không phải là game thủ dày dặn kinh nghiệm, một khi lựa chọn độ khó cao nhất trong trò chơi thì thậm chí nửa bước cũng khó đi, chắc chắn ngay đầu game sẽ bị ép chết, nội dung cốt truyện còn chưa kịp sờ tới, là bởi vì độ khó quá cao.
Hách Khải cũng bởi vì nguyên nhân này, bị trò chơi này ngược đãi đến mức thiếu chút nữa đập máy tính, thế nhưng hắn lại cũng vô cùng đam mê game đề tài võ hiệp kiểu này, vì vậy đã nhờ bằng hữu Hacker hỗ trợ sửa đổi lại game. Nhân vật của hắn có thể học tập hai mươi loại võ công, nhiều gấp đôi so với nguyên bản nhân vật chỉ học được mười loại võ công, đồng thời tất cả bí kíp võ công không cần đi theo nội dung cốt truyện tìm kiếm, mà trực tiếp có sẵn trong hòm đồ của nhân vật, và đây cũng là nguyên nhân hắn sau khi xuyên việt có thể chọn lựa võ công.
Dù vậy, trên thực tế Hách Khải cũng vẫn cảm thấy độ khó lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, vì vậy hắn lại thỉnh cầu bằng hữu Hacker giúp hắn sửa đổi một chức năng cuối cùng, đó là mỗi khi nhân vật của hắn bị NPC giết chết, có thể tự động phục sinh, hơn nữa sau khi phục sinh thuộc tính tăng lên trên phạm vi lớn. Dù sao hắn cũng muốn được trải nghiệm nội dung cốt truyện của trò chơi này, mà không phải là bị đám NPC ngược đãi, đây là ý tưởng ban đầu của hắn, vì vậy... hắn đã xuyên qua...
Tới hiện tại...
Chung quanh Hách Khải là một mảnh đen kịt, hắn biết trái tim mình đã bị một mũi tên bắn trúng. Hắn cảm thấy vô cùng rõ ràng, là dùng nội lực cảm nhận, hắn cảm giác được nỗi đau đớn khi mũi tên bắn vào trái tim, vì vậy hắn không biết hiện tại là thế nào rồi, chẳng lẽ giống như người ta nói sau khi chết sẽ rơi vào một mảnh đen kịt hả? Không phải tất cả tư tưởng suy nghĩ gì cũng đều không còn? Chết như vậy thật đúng là đáng sợ a...
Đột nhiên, Hách Khải nghe thấy một thanh âm, đó là tiếng nhạc. Tiếng nhạc này làm gợi lại một ký ức đã lâu của Hách Khải, đó là từ mười năm trước, là âm nhạc trong cái game mà hắn vẫn hay chơi trước khi xuyên việt, hơn nữa còn là tiếng nhạc tại những đoạn nội dung cốt truyện game diễn biến tới điểm mấu chốt, ví dụ như khi nhân vật chính thức tỉnh, khi nhân vật chính khiêu chiến Lục thần, nhân vật chính tham gia Đại Hội Võ Lâm, lấy lực lượng một người chống lại võ lâm cao thủ trong mười bốn quyển thiên thư...
Hách Khải liền đem tư tưởng chìm vào giao diện hệ thống, lập tức giao diện hệ thống xuất hiện, toàn bộ hệ thống vẫn như cũ, tựa hồ không có gì khác biệt, mô hình nhân vật vẫn đang đầy máu, trạng thái debuff vẫn là không có gì cả, thoạt nhìn vẫn y như trước... Không, đã có điểm khác biệt!
Hách Khải nhạy cảm phát hiện ra, bên cạnh mô hình nhân vật vốn là khu vưc để nhân vật tăng điểm của các thuộc tính Công kích, Phòng ngự, Khinh công, đã có một ký hiệu tùy chọn giảm điểm.
"Sinh mệnh, Tố chất, Tiềm lực... Là chỉ cái gì?"
Ba chỉ số thuộc tính công kích, phòng ngự, khinh công của Hách Khải đã chuyển thành ba chỉ số thuộc tính khác hoàn toàn, theo thứ tự là Sinh mệnh, Tố chất, Tiềm lực, hơn nữa chỉ số đều là một trăm. Điều kỳ quái nhất chính là, vốn ký hiệu vẫn là dấu cộng để tăng thêm chỉ số thuộc tính, hiện tại lại trở thành ký hiệu dấu trừ để giảm chỉ số, cái này... Là cái quỷ gì thế?
Hách Khải trầm ngâm nửa ngày, rốt cuộc thử giảm vài điểm Sinh mệnh, cũng chỉ vài điểm mà thôi, mà hắn đã cảm giác được biến đổi của thân thể một cách mãnh liệt. Đúng vậy, vốn trước đó hắn còn đang ở trạng thái không hề cảm giác được bất cứ thứ gì ngoài bóng tối hư vô, hắn hiện tại đã cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, hơn nữa không hiểu vì sao nơi chính giữa trái tim lại có chút đau nhức, có chút ngứa ngáy...
"Đúng rồi, phục sinh..."
Hách Khải mãnh liệt nhớ tới mười năm trước mình đã nhờ bằng hữu Hacker sửa chữa dữ liệu trò chơi, cố ý sửa chữa một thuộc tính, đó chính là nhân vật có thể phục sinh. Nhưng cái này dù sao cũng quá phi lý đi, nếu là sau khi hệ thống đã hiện thực hóa, ví như cùng nội công ngoại công đã có yêu cầu tu luyện, thì phục sinh khẳng định cũng sẽ có hạn chế cùng yêu cầu, tỷ như ba cái thuộc tính trước mắt này...
"Sinh mệnh, đoán chừng là có quan hệ với tuổi thọ... Tố chất, là chỉ trạng thái thân thể cùng nội lực hiện có sao? Về phần Tiềm lực, là chỉ thành tựu có thể đạt được trong tương lai? Hay là tốc độ học tập võ công?"
Hách Khải trầm ngâm nhìn ba thuộc tính trước mắt, trong lòng đắn đo cân nhắc mức độ trọng yếu của ba thuộc tính này cùng ý nghĩa của chúng. Sau khi cảm nhận tình trạng thân thể, hắn ước chừng đã hiểu cái này là ý gì rồi... Chính là ép hắn đánh đổi ba chỉ số thuộc tính quan trọng nhất để đổi lấy khả năng "Phục sinh". Đây chính là một chức năng đã được tạo ra thêm trong trò chơi trước khi hắn xuyên việt, sau khi chết trận có thể phục sinh. Nhưng sau khi đã hiện thực hóa quả nhiên là không thể tùy tiện sử dụng như trong trò chơi được, mà đòi hỏi phải trả một cái giá lớn mới làm được, mà ở đây phân chia thành ba lựa chọn: tuổi thọ của hắn, thực lực hiện tại, giới hạn thực lực tương lai có thể đạt được, ba cái thuộc tính quan trọng nhất...
"Nếu muốn phục sinh đánh bại Vương Điêu, như vậy thực lực hiện tại tuyệt đối không thể yếu đi. Tiếp theo là giới hạn thực lực trong tương lai, đoán chừng cũng không thể giảm được, bởi ta dù sao cũng là dựa vào hệ thống để bạo phát nội lực, ai biết giới hạn thực lực của ta đến cùng là bao nhiêu, ngộ nhỡ hiện tại ta đây đã đạt tới giới hạn thực lực rồi thì sao? Nếu là lại giảm nữa, vậy thì chẳng khác nào giảm bớt thực lực hiện tại, cái này cũng không được, lẽ nào... Tuổi thọ sao?"
Hách Khải nhìn chỉ số sinh mệnh, hắn chỉ biết cười khổ, nhưng cũng không hề chần chừ, trực tiếp giảm đi 30 điểm chỉ số Sinh mệnh, chỉ còn có 70 điểm. Đây là dựa theo tỉ lệ phần trăm mà khấu trừ, hắn trực tiếp tự mình trừ ra 30% tuổi thọ, chiếu theo thế giới này một Nội Lực Cảnh phổ thông thường thọ 150 tuổi đến 200 tuổi mà nói, thì lần này hắn đã mất đi 50 đến 60 tuổi, tương đương với hơn nửa đời người bình thường rồi!
"Ta đã rất may mắn rồi, còn muốn gì hơn nữa. Lúc này đây ta có thể phục sinh, không, nhìn tình hình thì dường như ta còn có thể phục sinh nhiều lần, hơn nữa đây là lần thứ hai chuyển thế của ta, có thể tiếp tục theo đuổi giấc mơ của ta, thiếu đi vài thập niên thì có tính là gì?"
Hách Khải nghĩ đi nghĩ lại liền phá lên cười hắc hắc, nụ cười này cũng không chỉ có trong không gian ý thức, mà ở thực tại "thi thể" hắn cũng từ từ bày ra dáng vẻ tươi cười.
Vương Điêu giờ phút này đang tỉ mỉ kiểm tra quần áo cùng vật dụng trên người Hách Khải, thậm chí từng đồng xu cũng đều cẩn thận kiểm tra, đột nhiên lúc này lão thấy được nụ cười trên mặt của "thi thể" Hách Khải, điệu cười này làm lão cảm thấy toàn thân phát lạnh, cảm giác chấn động như sấm đánh bên tai. Có điều lão cũng chỉ dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục kiểm tra mọi thứ trên người Hách Khải. Lão tin chắc bí kíp võ công Nội Khí Cảnh nhất định đang ở ngay trên người Hách Khải, bởi đồ vật quý giá như vậy Hách Khải không có khả năng cất giấu ở chỗ nào đó, hơn nữa võ công Nội Khí Cảnh nhất định là bao quát vạn tượng, nội dung cực kỳ thâm thuý, Hách Khải mới chỉ là Nội Lực Cảnh mà thôi, làm sao có khả năng ghi nhớ toàn bộ rồi đem tiêu hủy?
Tin tưởng suy đoán của mình, Vương Điêu mới lựa chọn mai phục tập kích Hách Khải, hơn nữa lúc này lão cũng không vội trốn đi, lão nhất định phải là người đạt được võ công Nội Khí Cảnh.
Nhưng ngay khi lão đang cẩn thận kiểm tra túi tiền của Hách Khải, mí mắt Hách Khải chợt mở ra, một tay khẽ quấn lấy một vòng cánh tay của Vương Điêu đang sờ soạn hắn, sau đó mãnh liệt dùng lực. Vương Điêu chỉ kịp kêu lên một tiếng, cánh tay đó của lão ngay lập tức bị vặn gãy.
Vương Điêu tức thì sợ hãi, cánh tay còn lại đánh thẳng vào thi thể của Hách Khải đang nằm. Nhưng cánh tay kia của Hách Khải dường như biết rõ lão sẽ công kích, trực tiếp nghênh đón lấy, một tiếng “ầm” trầm đục vang lên, toàn bộ người Vương Điêu bị đánh văng ra 4-5 mét, và Hách Khải vẫn như cũ nằm yên tĩnh trên mặt đất.
"Là gì vậy... Thái Cực Quyền cực hạn, Không Minh Quyền cực hạn... Hơn nữa cả Dịch Cân Kinh sao đã biến thành cấp 10 rồi..."
Hách Khải mở mắt ra, hắn có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng vết thương trên người đang điên cuồng khép lại, và thứ chất độc màu đen kia cũng từ từ bị bài xuất ra ngoài cơ thể, mặc dù còn có một chút chảy trong người thì cũng đã phân giải hết, thậm chí ngay cả trái tim bị xuyên một lỗ lớn cũng đang không ngừng khép lại, xương cốt lại một lần nữa liền lại, thương thế trên cơ thể chỉ mất mấy giây đã khép lại toàn bộ, hiệu quả này quả thực là khoa trương đến đáng sợ.
Vẫn còn chưa hết, Hách Khải kinh hãi nhìn nhân vật của hắn đã có thêm hai kỹ năng quyền pháp, theo thứ tự là Thái Cực Quyền và Không Minh Quyền, hơn nữa hai môn quyền pháp này đều là cực hạn, cũng chính là đạt tới cấp độ cao nhất. Vì vậy vừa rồi khi Hách Khải theo bản năng công kích Vương Điêu, thân thể tự động xuất ra chiêu thức của Thái Cực Quyền, chỉ một đòn liền phế bỏ một cánh tay Vương Điêu, mà tất cả mới chỉ là Hách Khải công kích theo bản năng mà thôi.
Không đơn thuần chỉ là biến hóa như vậy, điều kinh người nhất là Hách Khải cảm giác được trong cơ thể nội lực đang không ngừng tuôn trào, lúc này lực lượng mãnh liệt bành trướng, phảng phất muốn tràn ngập cả người Hách Khải. Dịch Cân Kinh của hắn đẳng cấp cũng đã đạt tới cấp 10, khi nội lực bành trướng, phảng phất muốn làm thân thể bành trướng nổ tung, hắn cũng cảm giác được huyết nhục gân cốt đã bắt đầu lạo xạo rất kỳ quái, khiến cho hắn không tự chủ được làm động tác duỗi người, ưỡn người ra sau, cùng các loại động tác kéo tay kéo chân. Và kỳ quái nhất chính là, sau khi hắn làm ra các động tác đó, nguồn nội lực cuồn cuộn đang mãnh liệt bành trướng theo mỗi động tác của hắn lại bắt đầu tuần hoàn trong cơ thể, mỗi một lần tuần hoàn, lượng nội lực đều giảm đi một chút, nhưng về chất lại trở nên ngưng kết hơn một ít...
Và cuối cùng, Hách Khải phát hiện tại bảng thông tin nhân vật, Dịch Cân Kinh cấp 10, Thái Cực quyền cùng Không Minh Quyền ba thuộc tính võ công đã đạt cực hạn, còn có một dãy số đang liên tục đếm ngược, cứ mỗi giây lùi một cái, tính ra vẫn còn lại hơn một trăm giây.
(Ta nên nói hệ thống, không, thực tại thật sự là công bằng sao? Ta khấu trừ tuổi thọ khẳng định là đã thừa rồi, chẳng những có thể chữa trị thương thế của ta, một bộ phận dư thừa còn ngay lập tức chuyển thành sức mạnh tạm thời phản hồi cho ta. Ta nói này, đã thừa ra rồi thì sao không trực tiếp trả lại tuổi thọ cho ta chứ? hoặc có chuyển đổi thành thực lực tăng cường thì cũng phải là vĩnh viễn chứ!?)
Hách Khải trong lòng vừa hạnh phúc vừa oán trách, kỳ thật cái này thực sự là tin vui ngoài ý muốn, tuy rằng hắn tiêu hao 30% tuổi thọ, hơn nữa tuổi thọ này dựa theo tỉ lệ phần trăm mà tính ra thì chính là giới hạn sẽ bị giảm xuống 30%, sợ rằng hắn sau này dù có đạt tới Nội Khí Cảnh, tuổi thọ có tăng lên trên phạm vi lớn thì chỉ sợ so với Nội Khí Cảnh bình thường cũng là mất ít nhất 30% tuổi thọ, nhưng chỉ như thế đã đủ làm cho người ta vui mừng rồi.
Trước hết, hắn đã một lần nữa sống lại. Sinh mệnh thật sự là thứ vô giá, nếu không còn sinh mệnh thì tất cả ước mơ cũng chỉ là bọt nước. Hắn không muốn chết, hắn muốn đi khắp toàn thế giới này để xem, khi chưa hoàn thành mục tiêu này thì hắn không muốn chết, vì vậy thiếu đi 30% tuổi thọ mà có thể được sống một lần nữa đã là rất tốt rồi.
Ở một phương diện khác, trong tương lai muốn đi du lịch toàn thế giới, nhìn thấy hết thảy, hắn cũng không biết sẽ phải gặp bao nhiêu khó khăn hiểm trở, bao nhiêu sinh tử hiểm nguy, mấu chốt nhất chính là... trong tâm hắn có ngạo khí, lòng có hiệp khí, giống như lần này đối mặt với Vương Điêu vậy, nhưng như vậy tại một số thời điểm sẽ khiến cho hắn dễ lâm vào hoàn cảnh còn nguy hiểm hơn. Cái hệ thống này dùng tính mạng, tố chất, tiềm lực để cường hóa thực lực, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng ít nhất có thể giúp hắn vượt qua những nguy hiểm chắc chắn phải chết. Chỉ cần còn sống thì sinh mệnh có vô hạn khả năng, tuy rằng tuổi thọ, tố chất, tiềm lực đều là chiếu theo tỉ lệ phần trăm, là cố định, sau khi dùng xong thì dù thực lực cùng cấp độ sinh mệnh của hắn có tăng lên thì ba chỉ số đó cũng sẽ không gia tăng, nhưng mà có thể có nhiều lựa chọn, vậy là đã đủ rồi...
"Ngươi biết sức nặng của sinh mệnh không?" Hách Khải ngừng kéo duỗi thân thể, nhìn về phía Vương Điêu già nua đến mức lúc nào cũng có thể chết, hỏi.
Vương Điêu đang vừa sợ vừa nghi lại vừa giận, nghe vậy liền cau mày trầm tư, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hách Khải, rồi lại im lặng không nói lời nào.
Hách Khải cũng không cần lão trả lời, mà nói luôn︰"Sức nặng của sinh mệnh không nằm ở việc sống lâu vài thập niên, 50 năm thì sao, 60 năm thì thế nào chứ, hay là sống lâu thêm một hai trăm năm? Nếu là sống như ngươi, mỗi ngày như một đều phải cân nhắc xem làm thế nào sống để thêm một ngày, hoặc là lập ra một cái gia tộc chẳng khác nào trại tập trung phế vật, rõ ràng bản thân không biết giáo dục tốt, sau cùng lại trách móc đời sau học không giỏi, tự mình giết sạch con cháu đời sau, sinh mệnh như vậy còn sống còn có nghĩa gì? Có sống thêm trăm năm nghìn năm nữa cũng chỉ như cái xác không hồn! Sinh mạng của ngươi... cũng chẳng đáng gì a!"
Vương Điêu cũng nở nụ cười lạnh nói︰ "Thật là buồn cười, ngươi ỷ ngươi hơn ta trăm năm tuổi thọ mà đứng đó khoe khoang khoác lác à. Cái này không bàn nữa, thật sự không ngờ tới a, ngươi rõ ràng còn có công pháp kích thích tiềm năng sinh mệnh, cái này chính là trân phẩm, so với võ công Nội Khí Cảnh càng thêm quý giá... Xem ra không phải là ta muốn giết ngươi, có trách thì trách trên người ngươi có quá nhiều thứ tốt. Hơn nữa ta dạy ngươi một câu, sư phụ ngươi khi truyền thụ khẳng định là chưa nói hết với ngươi rồi, công pháp kích thích tiềm lực sau khi sử dụng thì phải tranh thủ thời gian mà chạy trốn, nếu không chỉ sau mười mấy giây ngươi sẽ kiệt lực, ha ha ha... Chết đi!"
Vừa nói, Vương Điêu đã mãnh liệt lao tới, lão chỉ còn một cánh tay nguyên vẹn, cánh tay này dựng đứng thành chưởng, từ trên cao áp thẳng xuống Hách Khải, nhất thời khiến cho người ta cảm tưởng như có một bức tường đá từ trên cao đè xuống, tuy rằng chỉ cỡ một bàn tay, nhưng mà cái khí thế kinh người kia đã nói rõ uy lực một chưởng này. Có lẽ Hách Khải cũng không biết, đây chính là vốn liếng Vương Điêu dựa vào để thành danh - Bàn Thạch Chưởng, chưởng như bàn thạch, đánh đâu thắng đó, không kể lão hành xử điên cuồng thế nào, chỉ riêng một chưởng này lão đã chìm đắm trong đó trên trăm năm, đã sớm luyện một chưởng này tới đỉnh cao. Một chưởng đơn giản đánh ra nhìn như bình thường, nhưng đây lại là công kích đến cấp độ Nội Lực Cảnh như Lý Minh còn cảm thấy khó giải quyết, nó lại còn đạt tới đỉnh cao, trong các võ giả cũng chỉ có rất ít người mới có thể đem võ công của mình luyện đến mức này, đã là phản phác quy chân rồi.
"Ngu xuẩn... Hiện tại, cho ngươi thấy sức nặng sinh mệnh của ta đi!"
"Thái Cực Không Minh Quyền..."
"Thái Không Tá Kình!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...