Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Vi vu! Vi vu!

Gió lạnh thổi qua, đại kiếm cắm trên đất, Tiểu Lộc Nữ Hiệp không thể nào ngờ được tên Thiên Hồ Hiệp kia cứ thế bốc hơi rồi.

‘Quả nhiên là giảo hoạt như hồ ly! Hừ hừ, nhưng ngươi tưởng có thể thoát khỏi bổn nữ hiệp dễ dàng như vậy sao?’

Oonggg…

Đại kiếm reo lên, không chủ tự lay, sau đó “phốc” một tiếng liền bay khỏi mặt đất, lơ lững giữa trời.

Tiểu Lộc Nữ Hiệp nhún người một cái liền nhảy lên ngồi trên thân kiếm, nàng đã nói phải đánh cho Từ Hiền một trận tơi bời thì nhất định phải làm cho được, cho nên nàng quyết định suốt đêm nay sẽ ngự kiếm truy lùng hắn.

Chỉ có điều, đương lúc đại kiếm muốn phóng vọt lên thiên không, Tiểu Lộc Nữ Hiệp bỗng không tiếp thêm cương khí cho nó nữa, chỉ để nó duy trì trạng thái lơ lửng mà thôi.

Đằng sau chiếc mặt nạ mai hoa lộc, hai con ngươi vốn tràn đầy linh tính của nàng lúc này chợt trở nên hết sức mờ mịt, ánh mắt vô hồn, hoàn toàn không có tiêu cự, tròng mắt trái phải chợt hiện lên hai vệt sáng, trông vệt sáng ấy có phần giống một vầng trăng khuyết.

Chừng mười nhịp thở qua đi, hai vầng trăng ấy mới bắt đầu tiêu tán, trả lại đôi đồng tử lấp lánh hữu thần cho Tiểu Lộc Nữ Hiệp, chỉ là vẫn lưu lại một tia ngẩn ngơ tạm thời chưa thể lau đi.

“Thật là vô vị.” Lại qua một lúc, ánh mắt của Tiểu Lộc Nữ Hiệp mới trở lại bình thường, thấp giọng oán trách một câu, âm thanh nghe như một đứa trẻ bị cha mẹ tịch thu đồ chơi vậy.

Thở dài u oán,【Dĩ Khí Ngự Kiếm Phi Hành Thuật】tiếp tục được vận dụng, Tiểu Lộc Nữ Hiệp rời xa mặt đất chỉ trong chớp mắt, cưỡi kiếm mà ngao du thiên địa.

Chỉ là lúc này đây, mục tiêu của nàng không còn là truy tung Từ Hiền nữa, mà là một đường bay thẳng về phía Hồng Lộ Thành.


‘Cứ chờ đó tiểu hồ ly, bổn nữ hiệp chưa xong chuyện với ngươi đâu.’



Từ Hiền không biết bản thân đang bị một con nai nhỏ ghi thù, mà nói không biết thì cũng không đúng, bởi vì dựa vào trí thông minh của hắn, sao lại không đoán ra Tiểu Lộc Nữ Hiệp sẽ có phản ứng thế nào khi thấy mình tr… rút lui chiến lược.

Hắn chỉ là không rảnh bận tâm đến mà thôi.

Một đường bình an trở lại Hồng Phúc Lâu, Từ Hiền thể hiện một phen cho người ta biết thế nào cao thủ tịch mịch, lai vô ảnh khứ vô tung, vèo một tiếng chạy vào đưa bạc bồi thường cho chưởng quỹ, lại vèo một tiếng chạy ra, biến mất trước ánh mắt ngỡ ngàng của bọn chưởng quỹ, tiểu nhị và đám quan khách.

Sau đó hắn liền kim thiền thoát xác, đổi màu y phục, thu cất mặt nạ, chui qua cửa sổ trở về phòng mình, không làm kinh động bất cứ ai.

Đương nhiên, bạc mà hắn đền cho chưởng quỹ là tiền phi nghĩa tìm thấy trên người Lang Nha Lão Tổ, dù sao lão mới là chủ lực tàn phá quán rượu.

Khả năng phá hoại của cao thủ Tiên Thiên đương nhiên vượt xa Hậu Thiên, Từ Hiền cảm thấy ý nghĩ này của mình hoàn toàn không có vấn đề gì.

Còn về chuyện bạc của Lang Nha Lão Tổ bây giờ cũng là bạc của hắn, đầu óc Từ Hiền lúc này giống như có chút chập mạch, thế mà chẳng hề nghĩ đến vấn đề đó.

Chưa vội kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ, khóa kín cửa nẻo, hắn liền lôi xác của Lang Nha Lão Tổ ra khỏi tay áo, bắt đầu tìm kiếm những chiến lợi phẩm còn lại trên người lão.

Vàng bạc, ngân phiếu rất dễ tìm, vậy nên trước đó hắn đã moi ra hết, thứ mà Từ Hiền muốn tìm lúc này chính là món bảo vật mà lão đã dày công thiết kế âm mưu để che giấu nó.


Soạt! Soạt! Soạt!

‘Không có?’

Từ Hiền khẽ nhíu chân mày, không có kỳ trân dị bảo, không có bí tịch võ công, ngoại trừ một số ít công cụ hành tẩu giang hồ như kim sang dược, thuốc giải độc, phích lịch đạn, v.v… thì trên người Lang Nha Lão Tổ không còn gì khác, dù cho hắn đã lột sạch y phục lão ra thì vẫn vậy.

‘Lẽ nào…’ Trong lòng chợt nảy ra một suy đoán, Từ Hiền cũng ngay lập tức có hành động chứng thực.

Trước tiên dùng cung bắn một mũi tên vào chân lão, sau đó hắn lại lấy lọ muối hóa thi được A Nhị bếp trưởng tặng ra, bắt đầu rắc một ít lên thi thể Lang Nha Lão Tổ.

Chẳng mất bao lâu, vị lão tổ thâm độc hơn người này đã hình thần câu diệt, tan biến theo còn có quần áo của lão, chỉ để lại một món đồ nhỏ nằm trên sàn.

Nhìn thấy hình dạng và màu sắc của món đồ ấy, hai con ngươi Từ Hiền không nhịn được co rụt lại, mặc dù đã có chút ngờ ngợ trước đó, nhưng khi thực sự nhìn thấy nó, trong lòng hắn vẫn không thể không dấy lên một ít sóng gió.

Đó là một đồng xu nhỏ với bề mặt có khắc hình một thanh cổ kiếm đâm xuyên qua đụn mây, và nó có màu giống như… hoàng kim.

Như hắn đã nghĩ, không phải Hậu Thiên, không phải Tiên Thiên, thứ khiến cho Lang Nha Lão Tổ phải hao tâm tổn trí bố cục suốt mấy tháng trời để che giấu chính là một cái Tàng Vân Lệnh cấp Huyền Tàng, giá trị tương đương hai mươi tư cái Tàng Vân Lệnh màu trắng bạc, khiến cho vô số cao thủ Tiên Thiên cảnh phải bỏ mạng vì nó.

Thu nó vào trong tay áo, không đến ngày kiếm hội mở ra thì Từ Hiền nhất định sẽ không để cái Tàng Vân Lệnh này hiện thế, bởi vì đây quả thật là một củ khoai lang phỏng tay, trừ phi là tuyệt đỉnh cao thủ Huyền Tàng cảnh, bằng không…

Kẻ nào giữ, kẻ đó chết!!!


Phát hiện là Tàng Vân Lệnh cấp Huyền Tàng, Từ Hiền lại càng không vội kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ, điều khiến hắn tò mò nhất lúc này chính là Lang Nha Lão Tổ làm sao có được nó.

‘Nuốt vào bụng chứa, lão tổ ngươi đúng là đủ cẩn thận. Chỉ tiếc, nếu ngươi không phải ác nhân, nếu vật hi sinh ngươi chọn không phải Cao đại hiệp, nếu không gặp phải ta, vậy thì Lang Nha Lão Tổ ngươi đúng là có thể man thiên quá hải, qua mặt thế nhân.’

Từ Hiền thầm nghĩ, động tác trên tay không hề ngừng lại, kéo【Hiệp Đạo Thiên Thư】ra khỏi ống tay áo.

Có là thần thám, thần bộ, thần cơ diệu toán, nói đến điều tra chân tướng, tất cả đều phải cam bái hạ phong trước nhật ký phạm tội mà thiên thư ghi lại.

Roạt!

Trải rộng thiên thư, mặc kệ kim quang nhấp nháy mời gọi, Từ Hiền chỉ để ý đến tranh chân dung của Lang Nha Lão Tổ cùng những dòng chữ chi chít ghi lại xuất thân, gốc gác cũng như những tội ác mà lão đã làm.

Lang Nha Lão Tổ, nguyên quán Giả Châu, Đại Xương…

Bản danh Vương Tiểu An, song thân đều mất trong nạn đói, hắn và muội muội Vương Tiểu Hạnh sống nương tựa lẫn nhau…

Năm mươi sáu tuổi, cơ duyên xảo hợp bái Huyết Lang Lão Tổ vi sư…

Ba năm sau đó, luyện công cấp tiến, tẩu hỏa nhập ma, trong cơn điên cuồng, tự tay sát muội, công lực đại tiến, thần trí rồ dại…

Huyết Lang Lão Tổ vì đồ sốt ruột, mang Lang Nha bái phỏng cao tăng, cầu dược trị bệnh, nhưng chuyện không thành, sự cấp tòng quyền, ra tay trộm cướp, bị đánh trọng thương, thọ mệnh không dài, nhưng vẫn là trộm dược thành công.

Lang Nha uống bảo dược, thần trí khôi phục như thường, chỉ là hay tin tự thân sát muội, lâm vào ma chướng, tâm lý biến thái, trốn tránh tội nghiệt, đổ cho ân sư.

Huyết Lang Lão Tổ gần đất xa trời, vì thành toàn cho ái đồ, nhận hết tội lỗi, thi triển mê hồn thuật, sửa ký ức Lang Nha, cuối cùng tự tuyệt dưới thương của hắn.




Rất rất nhiều hình ảnh chạy xuôi trong đầu Từ Hiền, xem hết toàn bộ tưởng chừng rất lâu, nhưng lúc hắn mở mắt ra, thời gian chỉ vừa qua một cái chớp mắt.

‘Huyết Lang Lão Tổ, thân là một người sư phụ, chữ sư có lẽ ông ta làm chưa được đến nơi đến chốn, nhưng nói về chữ phụ, e rằng chỉ có thể tới vậy là cùng.’

Từ Hiền khép lại thiên thư, trong mắt có muôn vàn cảm khái, mỗi lần xem nhật ký phạm tội của một người, hoặc là từ chính bản thân kẻ đó, hoặc là từ những nhân vật xuất hiện xung quanh họ, hắn luôn có được một ít cảm ngộ bất đồng, làm phong phú nội tâm bản thân, khiến tinh thần của mình càng thêm cường đại.

Xem xong nhật ký phạm tội của Lang Nha Lão Tổ, Từ Hiền cuối cùng cũng biết làm thế nào để đám ác ôn Thôn Thiên Long Vương có thể tới đúng giờ như ý muốn của lão rồi, chỉ đơn giản là dùng một loại Kỳ Công Dị Thuật có tác dụng mê hoặc tâm trí mà thôi.

Còn về xuất xứ của cái Tàng Vân Lệnh, Từ Hiền cũng không biết nên nói Lang Nha Lão Tổ may mắn hay là xui xẻo nữa.

Lão ra sông câu cá, sau đó câu được một con cá chép to, đến lúc nướng ăn lại phát hiện Tàng Vân Lệnh nằm trong bụng cá.

Vẻ mặt của Từ Hiền lúc nhìn thấy cảnh tượng này cũng y hệt như Lang Nha Lão Tổ lúc đó, ngoại trừ đờ đẫn cũng chỉ còn thờ thẫn.

Mặc dù chuyện này nhìn thì có vẻ hoàn toàn ngẫu nhiên, trùng hợp, nhưng Từ Hiền cảm giác được trong đó có vấn đề.

Đáng tiếc, lòng tham che mờ mắt của Lang Nha Lão Tổ, nếu lão có được sự cẩn thận của Cao Đoản Cung, Từ Hiền tin rằng lão sẽ không chút do dự vứt Tàng Vân Lệnh đi ngay vào lúc ấy.

Cho thiên thư vào tay áo, thần sắc Từ Hiền trông có phần hơi nặng nề, bởi hắn bỗng nghĩ tới một chuyện.

‘Con cá chép kia, hoặc là chủ nhân của nó, hắn…’

‘…sẽ đến tìm ta sao?’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui