Sau khi đã loại bỏ tất cả những điều bất khả thi thì trường hợp còn lại, dù có vô lý đến đâu, vẫn chính là chân tướng.
Đó là lối suy luận của một bậc thầy phá án, cốt lõi nằm ở chỗ triệt tiêu được càng nhiều khả năng xảy ra càng tốt.
Từ Hiền hiển nhiên không có loại tài nghệ này, nhưng hắn có hệ thống hỗ trợ, huống hồ đối thủ của hắn cũng không phải loại hung phạm siêu phàm gì.
Thứ siêu phàm duy nhất chỉ nằm ở chỗ hung thủ có vũ lực Tiên Thiên cảnh, nhưng may mắn làm sao, Từ Hiền cũng có loại năng lực siêu phàm ấy.
Vậy nên chỉ cần xác định được hung thủ là kẻ nào, Từ Hiền có thể tuyên bố vụ án này đã được phá.
Cũng sắp rồi, chỉ cần Triệu Văn Trường giúp hắn trả lời một vài câu hỏi.
“…Cao Đoản Cung được Lang Nha Lão Tổ trao cho Tàng Vân Lệnh hồi mùng một năm nay, nghe hắn nói, đó chính là quà Tết, cũng như phần thưởng khích lệ hắn vì đã chăm chỉ khổ luyện Lang Nha Thương đến cảnh giới Giá Khinh Tựu Thục.”
Triệu Văn Trường khàn giọng đáp lại, nhắc tới chuyện này, trong mắt hắn chợt hiện lên mấy phần không cam lòng, có phần ghen tức với việc Cao Đoản Cung tốt số được cao thủ Tiên Thiên thu làm đồ đệ.
Từ Hiền nhìn thấu ánh mắt đó, chỉ cảm thấy kẻ này đã hết thuốc chữa. Nhưng chẳng sao, bởi hắn cũng không định giúp họ Triệu chữa bệnh, nếu có phải dùng tới, liều thuốc duy nhất của hắn sẽ là một viên thuốc được làm bằng sắt.
Thấy họ Triệu tránh né ánh mắt của mình, Từ Hiền cũng không tiếp tục làm khó hắn, cười nhạt một tiếng rồi chuyển ánh nhìn đến con dao mà mình vừa cắm lên bàn.
Hoặc nói chính xác hơn là chuôi dao, phần chuôi to tròn như một cán thương.
Coong!
Tiếng sắt thép va chạm vang lên, Từ Hiền đưa tay búng nhẹ vào chuôi dao khiến nó rung lắc không ngừng, miệng thì tiếp tục hỏi Triệu Văn Trường:
“Triệu đại hiệp, trước ngày hôm nay, Cao Đoản Cung có thường gặp phải chuyện nhân sĩ giang hồ tới đánh cướp Tàng Vân Lệnh hay không?”
“Hắc, sau lưng hắn có Lang Nha Lão Tổ, làm gì có kẻ đui mù nào dám tới tìm chết, chừng mười ngày nửa tháng mới có một thứ ngu xuẩn như vậy mà thôi.” Triệu Văn Trường nói như đang mỉa mai.
Từ Hiền chỉ lắc đầu cười nhạt, giọng điệu ý nhị mà rằng: “Vậy ngươi có điều không biết, nội trong tối nay thôi, đã có bảy thứ ngu xuẩn thay phiên xuất hiện rồi đấy.”
“Sao có thể như thế?!”
Triệu Văn Trường thảng thốt, Cố Thịnh Minh và một số người đầu óc nhanh nhạy đứng ngoài cửa cũng nhận ra chỗ đáng nghi trong chuyện này.
“Có gì không thể đâu nào. Chỉ cần những kẻ ấy cũng giống ngươi, cũng là người duy nhất chứng kiến cái chết của Lang Nha Lão Tổ, cũng đều sinh ra ý nghĩ nhân lúc chưa ai biết tin mà ra tay giống ngươi, thế là được rồi.”
Từ Hiền vừa dứt lời, tay phải của hắn cũng buông thõng xuống. Vào lúc này, dù không ai thấy được, nhưng có một sự thật là thanh Phi Hiệp đao cắm ở trước cửa đang run lên nhè nhẹ.
“Cố tiên sinh, phiền ngươi giúp ta mang thanh trường thương của Cao đại hiệp lại đây.”
Nghe hắn nhờ vả, Cố Thịnh Minh gật đầu một cái rồi đưa mũi giày hất cán thương đang nằm trên sàn lên, bắt gọn vào tay rồi bước đến đưa cho Từ Hiền.
Nâng cao thanh trường thương, nhìn phần chuôi bị khoét rỗng ở đầu cán thương, Từ Hiền điềm đạm cất giọng, âm thanh không chút cảm tình:
“Cây thương này làm bạn Cao đại hiệp đã bao lâu rồi, ngươi liệu có biết?”
“Ta biết. Cao Đoản Cung từng nói với ta, đây chính là lễ vật nhập môn của Lang Nha Lão Tổ dành cho hắn, tuy không phải tác phẩm của danh gia, nhưng cũng là do một vị thợ rèn thâm niên chế tạo, có thể xem là tinh phẩm. Cao Đoản Cung quý nó lắm, đến cả tới nhà xí hắn cũng phải mang theo, đi ngủ cũng phải xách cùng lên giường, hơn nữa chưa bao giờ cho người khác chạm vào.”
Họ Triệu nói một mạch cho xong.
“Câu hỏi cuối cùng, ngươi có ấn tượng gì với thứ này hay không, ngươi có từng thấy qua nó?” Từ Hiền một lần nữa búng nhẹ vào con dao trên bàn.
Nghe được đây là câu hỏi cuối cùng, Triệu Văn Trường thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn không cần phải chịu thứ áp lực nặng nề khi đối diện với Từ Hiền nữa.
Hai mắt chăm chú nhìn thật kỹ, chừng mười hơi thở sau, họ Triệu thành thật đáp rằng: “Ta chưa từng gặp qua nó.”
Đáp xong, thấy Từ Hiền chỉ im lặng gật gù, hắn chợt cảm giác được có gì đó không đúng ở đây.
Câu hỏi cuối cùng, câu hỏi cuối cùng… Câu hỏi cuối cùng?!
Cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân, mạch máu từ đầu đến chân cứng ngắc như đã hóa thành hàn băng, Triệu Văn Trường kinh hãi bật thốt:
“Thiên Hồ đại hiệp…”
Phập!
Họ Triệu chỉ kịp kêu lên thân phận thứ hai của Từ Hiền liền bặt tiếng, bởi lẽ đầu của hắn lúc này đã không còn nằm ở trên cổ.
Phi Hiệp đao nơi tay, lưỡi đao không nhiễm chút máu, Từ Hiền lẳng lặng nhìn thi thể không đầu của Triệu Văn Trường, ánh mắt chẳng có một chút cảm tình.
Chờ ba nhịp thở qua đi, thân hình của họ Triệu đổ ầm xuống sàn, máu từ phần cổ lúc này mới bắt đầu chảy ra, vừa hay tạo thành một dòng suối đỏ bắt chéo qua vết máu của Cao Đoản Cung.
Đặt Phi Hiệp đao cạnh cây thương ở trên bàn, Từ Hiền lúc này chẳng hề ngại bẩn, đi tới chỗ thi thể Triệu Văn Trường, xé lấy y phục của họ Triệu, sau đó dùng nó quấn lại cái thủ cấp đang nằm lăn lóc trên sàn.
Nhờ có【Thiên Vân Bảo Y】trên người, từ đầu chí cuối hắn chẳng hề nhiễm phải bất kỳ máu tanh.
“Sáu.” Để chiến lợi phẩm của mình lên một cái ghế đẩu, Từ Hiền thản nhiên như không có gì xảy ra, một lần nữa ngồi lại vị trí cũ, tay trái cầm con dao, tay phải nâng cán thương, tìm cách… nối hai thứ này lại với nhau?
Cũng không có gì khó khăn, một tiếng “cạch” vang lên sau khi Từ Hiền ấn mạnh vào chuôi dao, lưỡi dao lập tức được giấu một cách hoàn hảo vào trong cán thương, nếu chỉ dựa vào mắt thường thì khó nhìn ra chỗ khớp nối.
Cũng may là Từ Hiền có trí nhớ siêu phàm, khi giao thủ với Cao Đoản Cung thì hắn đã nhớ kỹ được hình dạng của thanh trường thương trong tay y.
Cho nên vào lúc nhìn thấy hiện trường vụ án, hắn lập tức phát hiện con dao cắm trong ngực y chính là phần đầu cán thương.
Cố Thịnh Minh hết sức bất ngờ trước phát hiện này của Từ Hiền, hơn nữa từ mấy câu vấn đáp ngắn ngủi của hắn và Triệu Văn Trường, y giống như đã nhận ra đối tượng mà Từ Hiền hoài nghi là ai.
Mặc dù kinh hãi thầm hô một câu ‘Sao có thể?’, nhưng Cố Thịnh Minh cũng biết tất cả đầu mâu lúc này đều đang chĩa về phía người kia.
Trái với Cố tứ thúc, đám quần chúng ngoài cửa lại càng kinh ngạc hơn với thủ đoạn vừa rồi của Từ Hiền.
“Mới nãy… là cách không lấy vật?”
“Nghi ngờ gì nữa, ngươi chẳng phải tận mắt chứng kiến rồi sao, thanh trường đao tự động bay vào trong tay hắn.”
“Hoặc là nội lực vô cùng thâm hậu, hoặc là học được Kỳ Công Dị Thuật, dù là trường hợp nào đi chăng nữa…Thiên Hồ đại hiệp, thâm bất khả trắc.”
“Hơn nữa ngươi có thấy không, đao vừa rồi…”
“Ừm, nhanh quá, hoàn toàn chẳng thể theo kịp. Nếu đổi lại là ta, e rằng cũng bị một đao chém chết.”
“Không thể trêu vào…”
“…”
Đám quần chúng ngoài cửa bàn luận xôn xao, nhưng họ không hề biết Từ Hiền chẳng hề có cái gọi là nội lực vô cùng thâm hậu, hay là học được Kỳ Công Dị Thuật nào cả.
Hắn có thể cách không thu hồi Phi Hiệp đao, đơn giản chính là cậy vào khối kim loại mà hắn đã dung nhập vào nó mấy ngày trước:【Quy Chủ Lữ】.
Đó là một thứ kim chất màu trắng bạc, nếu như được dùng để rèn đúc binh khí, trong quá trình tôi lại nhỏ huyết nhận chủ, vậy thì dù không có nội lực siêu cường hay thủ đoạn đặc dị, Từ Hiền vẫn có thể thu hồi binh khí từ xa chỉ bằng một ý niệm.
Phẩm chất, hàm lượng【Quy Chủ Lữ】càng cao, khoảng cách mà hắn có thể thu hồi càng xa.
Một trượng, tạm thời thì đó là khoảng cách tối đa mà Từ Hiền có thể thu hồi Phi Hiệp đao. Hết cách rồi, ai bảo hệ thống keo kiệt như thế chứ, chỉ cho một khối【Quy Chủ Lữ】bé tẹo.
Nhưng bây giờ không phải lúc để Từ Hiền lên án Hiệp Đạo Giang Hồ, chuyện quan trọng lúc này là hắn đã xác minh được hung thủ là ai.
Cách!
Một lần nữa tháo rời chuôi dao khỏi cán thương, Từ Hiền lấy từ trong tay áo ra một cây chủy thủ với phần lưỡi dài hơn, dùng mũi chủy thủ cạo mạnh phần khoang rỗng trong cán thương, âm thanh “ken két, ken két” đầy chói tai vang lên.
Được một lúc hắn mới rút chủy thủ ra, lập tức phát hiện ở đầu lưỡi dao xuất hiện một chút bột phấn có màu cổ đồng, thứ nhan sắc hoàn toàn trùng khớp với màu của Hậu Thiên Tàng Vân Lệnh.
Nghía lại con dao của Cao Đoản Cung, thật trùng hợp làm sao, ở phần đầu mũi dao cũng có loại màu sắc như vậy.
Quay sang nhìn Cố Thịnh Minh, bắt gặp ánh mắt như có điều hiểu ra của y khi thấy cây chủy thủ trong tay mình, Từ Hiền khẽ cười bảo rằng: “Cố tiên sinh có phải đã phát hiện gì đó, chi bằng nói ra cho mọi người cùng biết.”
Trái với những lần trước, sau khi nghe được yêu cầu này của Từ Hiền, Cố Thịnh Minh không răm rắp làm theo mà bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Bởi vì chuyện này chẳng những liên quan đến tính mạng của y mà còn… cả nhà họ Cố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...