“…tất nhiên, lão tử cũng không thể đảm bảo đám đàn bà kia sẽ làm đúng theo kế hoạch của ta, vậy nên ta mới phải đi gieo hạt khắp nơi. Chỉ cần một phần mười, thậm chí một phần trăm trong số đó diễn ra giống như những gì ta nghĩ, vậy cũng đủ rồi.”
Từ Hiền không biết sư phụ của An Lăng đã làm gì để bị y gọi là lão già chết tiệt, nhưng dựa theo những gì mà vị An tiền bối này vừa mới nói, hắn rất muốn gọi y là một lão già khốn kiếp, lão ác ôn khốn nạn, khốn nạn từ đầu tới chân.
Có lẽ thiên tài thường đi đôi với lập dị, cho nên cách nghĩ của An Lăng sẽ có chút gì đó khác người, nhưng đối với hành động “rải hạt giống” rồi sống chết mặc bay này của y, Từ Hiền không cách nào chấp nhận được.
Sẽ có bao nhiêu đứa trẻ chết từ lúc còn là phôi thai? Lại sẽ có bao nhiêu đứa trẻ sau khi sinh ra bị vứt bỏ? Bao nhiêu đứa trẻ chỉ có mẹ không có cha?
Nét mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Từ Hiền lạnh nhạt mà rằng: “An tiền bối, nếu không phải ngươi đã chết, sợ là kiếm của vãn sinh đã phải nhuộm máu ngươi rồi.”
An Lăng để lại di ngôn trong【Lưu Âm Thạch】có lẽ là còn nguyện vọng gì đó chưa hoàn thành, Từ Hiền đoán thế.
Hắn trước đó còn nghĩ đến chuyện sẽ giúp y hoàn thành tâm nguyện, nhưng sau khi biết được câu chuyện “vụn vặt” này của An Lăng, Từ Hiền lập tức bỏ đi ý định ấy, kể cả khi quyết định này có thể khiến hắn mất đi cơ hội đạt được bảo bối trong mật thất.
“Được rồi, tiểu tử. Tán chuyện tới đây thôi, lão tử thấy mệt rồi. Nếu mà ngươi muốn tìm bí tịch võ công, vậy thì cứ mở cái rương trước mặt ra là được, cái ngươi muốn đang ở trong đó, cứ việc lấy đi, ta cũng không có thử thách gì yêu cầu ngươi hoàn thành, ngươi cũng không cần phải trả thù cho Thất Diệp Môn, việc đó đã có ta lo rồi.”
“HA HA HAA! Ai bảo An Lăng ta tài năng siêu phàm cơ chứ, mệnh phạm lao lực cũng là chuyện đương nhiên.” Nụ cười như điên như dại lần nữa vang vọng trong mật thất, An Lăng nói một câu đầy tự luyến, ý đồ kết thúc di ngôn của mình ở đây.
Nhưng chưa được vài nhịp thở, đương lúc Từ Hiền bắt đầu tìm cách mở chiếc rương đằng trước ra, giọng nói của An Lăng lại một lần nữa vang lên:
“Suýt thì lão tử quên mất, trong rương chỉ có bí kiếp võ công thông thường của Thất Diệp Môn mà thôi. Chìa khóa trong rương cùng với phần địa đồ mà ta để lại trên tàn thiên Thất Diệp Phi Hoa, dựa vào hai thứ này ngươi mới có thể đạt được mật tịch trấn phái của Phi Hoa Phong, đây xem như một trò chơi nhỏ ta giành cho ngươi, không tệ đúng không, khà khà…”
Âm thanh đến đây chợt dừng, Từ Hiền ngồi yên bất động, chờ thêm nửa nén nhang nữa vẫn không nghe được lời nói tiếp theo, hắn mới xác định những lời mà An Lăng lưu trữ trong【Lưu Âm Thạch】đã phát xong toàn bộ.
Rút một thanh trường kiếm ra khỏi tay áo, Từ Hiền lấy mũi kiếm chạm nhẹ vào chiếc rương trước mặt mình, thấy không có gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn vẫy thanh kiếm trong tay một cái, mượn nhờ chân khí sắc bén mà dễ dàng phá vỡ phần chốt khóa của rương.
Mũi kiếm hẩy nhẹ lên trên, nắp rương lập tức bật ra, Từ Hiền vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để tránh né ám tiễn, khói độc gì đó, nhưng sự thật chứng minh là hắn quá đa nghi, chẳng có biến cố gì xảy ra cả.
Có điều cũng chẳng trách Từ Hiền cẩn thận như vậy, đối với một kẻ mà hắn nhận định là tính tình quái dị, bạc bẽo như An Lăng, gài một số trò chơi khăm “không quá” nguy hiểm đúng là chuyện mà y có thể làm ra được.
Choang!
Kiếm quang lóe lên, Từ Hiền chém đứt phần nắp rương, sau đó dùng mũi kiếm lật ngang chiếc rương, khiến hắn có thể dễ dàng nhìn thấy được vật phẩm chứa ở bên trong.
Hai quyển sách cổ và thứ đang lăn đến chỗ của hắn: Một quả cầu thủy tinh lớn chừng quả trứng đà điểu.
‘Đây chính là cái chìa khóa mà y nói?’ Tạm gác sự chú ý với hai quyển sách cổ sang một bên, Từ Hiền đưa kiếm chặn lại quả cầu thủy tinh, xác định không có nguy hiểm gì mới khều nó lăn đến chỗ mình, nhẹ nhàng cầm lên quan sát.
Cảm giác đầu tiên là nặng, cảm giác thứ hai là độ trong suốt không đủ, hơn nữa phần ruột bên trong cũng có hình thù khá kỳ lạ, trông như thể bên trong quả cầu này có rất nhiều tấm kính hình tam giác chồng chéo lộn xộn lên nhau.
‘Ta có nên bổ nó ra không?’ Ý nghĩ này vừa lóe lên liền bị Từ Hiền dập tắt. Nếu đã là chìa khóa, vậy cũng phải chờ tìm thấy bảo tàng rồi mới tính đến chuyện kế tiếp.
Nhưng nghĩ tới chuyện địa đồ bị An Lăng ẩn giấu trong tàn thiên【Thất Diệp Phi Hoa】, Từ Hiền cảm thấy cơ hội để mình đạt được mật tịch trấn phái của Thất Diệp Môn nhỏ đến đáng thương.
‘Rốt cuộc thì y đã để lại bao nhiêu bản tàn thiên cơ chứ?’ Hơn ba ngàn ngày tầm hoa vấn liễu, Từ Hiền tạm ước chừng mỗi ba ngày An Lăng lại thay một người gieo hạt thì chí ít cũng có một ngàn người, lại giả dụ cứ mỗi hai người có một người nhận được bí kiếp【Thất Diệp Phi Hoa】thì tính ra cũng đến năm trăm bản võ học.
Giả sử trên mỗi một bản đều có vẽ lại địa đồ, hơn nữa nội dung hệt như nhau thì còn đỡ.
Nếu mà chẳng may năm trăm bản【Thất Diệp Phi Hoa】đó chỉ có một vài hay thậm chí một bản duy nhất là vẽ địa đồ thật, hoặc là địa đồ cần toàn bộ những bản tàn thiên【Thất Diệp Phi Hoa】đó ghép lại mới ra, vậy Từ Hiền chỉ có thể bó tay chịu thua, hắn không có nhiều thời gian đến vậy để chơi trò đi tìm kho báu.
Thở dài lắc đầu, Từ Hiền cho quả cầu thủy tinh vào trong tay áo, thấp giọng lẩm bẩm: “Xem ra chỉ có thể để ngươi làm bạn với Quỳ Hoa Bảo Điển, chiếc chìa khóa vô dụng ạ.”
Đoạn hắn lại nhìn đến chỗ hai quyển sách cổ trong rương, tay đưa kiếm tới, miệng thì nói rằng: “Đến lượt ngươi rồi.”
Vút! Rắc!
Phịch! Phịch!
Một kiếm vung lên, Từ Hiền hất văng chiếc rương đến vách tường bên phải, khiến hai quyển sách cổ rơi xuống trên mặt đất.
Tay áo phất lên, thiết kiếm đi vào, mộc kiếm đi ra, vì sợ làm hư hại bí tịch, Từ Hiền trong chớp mắt đã đổi sang dùng kiếm gỗ, lấy mũi kiếm chạm nhẹ vào góc một quyển sách cổ, sau đó lật nó ra.
‘Có lẽ ta quá đa nghi rồi.’ Cầm ngược chuôi kiếm, Từ Hiền đứng dậy bước đến chỗ quyển sách. Hắn khom người xuống định nhặt nó nhưng được nửa đường liền dừng lại.
Triệu hồi Đậu Phụ ra từ không gian linh thú, Từ Hiền đưa mũi của con vật nhỏ này tới gần sát hai quyển bí tịch. Thấy nó không hắt hơi, hắn liền cho nó quay về chốn cũ, an tâm nhặt lấy quyển bí tịch trên đất.
“Hự…” Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào mặt giấy ố vàng, Từ Hiền cảm giác được có một luồng điện thông qua đầu ngón tay chạy vào trong cơ thể của mình, lan truyền đến tứ chi bách hài, khiến hắn không kìm được co giật suốt một lúc mới chịu dừng lại.
Cảm giác tê dại qua đi, trên mặt Từ Hiền không có chút nào phẫn nộ, bởi kẻ chơi khăm hắn bây giờ chỉ còn là một bộ xương, hắn cũng không thể mắng chửi hay đánh đập gì cho được.
Nhớ lại thông báo mới nãy của hệ thống, Từ Hiền xác định chuyển hóa quyển bí tịch trong tay thành Võ Đạo Tinh Hoa, không ngờ lại nghe được một thông báo mới.
[Bí tịch các hạ định chuyển đổi là võ học nguyên thư phẩm chất Tuyệt Phẩm, sau khi chuyển đổi sẽ giáng cấp thành võ học bình thường, các hạ có xác nhận chuyển đổi hay không?]
[Có / Không]
Gặp được thông báo này của hệ thống, trên mặt Từ Hiền chợt hiện lên vẻ bất ngờ, hắn lập tức chọn không.
‘Nguyên thư? Đây có lẽ là lần đầu tiên ta gặp được nguyên thư không có xuất sứ từ hệ thống.’ Nghĩ đến đóa phi hoa biến hóa khó lường trong tay Triệu lão yêu bà, Từ Hiền không vội chuyển hóa, bởi nếu làm như vậy sẽ khiến quyển bí tịch này mất đi hiệu quả thần lâm kỳ cảnh, làm cho tiến độ học tập【Thất Diệp Phi Hoa】của hắn giảm đi rất nhiều.
‘Học xong rồi chuyển hóa, vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường?’ Từ Hiền thầm nhủ một câu, sau đó bắt đầu lật xem bí tịch.
Ngay lập tức…
[Độ tương hợp giữa các hạ và【Thất Diệp Phi Hoa】là 61%]
[Đánh giá: Khá]
[Các hạ xác nhận tiếp tục lĩnh ngộ?]
[Có/Không]
Từ Hiền vừa chọn “có”, ánh mắt của hắn liền bị bao phủ bởi bóng tối.
…
Trận Châu, Thanh Mộc Quận.
Mặt trời ngả về Tây, trong một sơn cốc vắng người qua lại, gió chiều thổi hiu hiu, một thân ảnh thong dong bước trên đường mòn, miệng ngâm nga làn điệu dân ca, trông có phần nhàn nhã, tự tại.
Trên đầu quấn khăn, khoác lên người áo vải thô màu trắng đơn giản, không chút cầu kỳ, từ đầu đến chân không có một cái trang sức nào, sau lưng đeo một cái gùi thuốc. Diện mạo không tuấn tú cũng không xấu xí, lại có cảm giác hết sức hài hòa, gương mặt không biểu lộ mấy cảm xúc nhưng lại cho người ta cảm giác yên bình, thanh tĩnh, ánh mắt như ẩn chứa tiếc thương.
Y chính là đối tượng ám sát của một tên hắc y nhân đang dùng Kỳ Công Dị Thuật thất phẩm【Độn Thổ Thuật】trốn trong đất.
Ba trượng…
Một trượng…
Hai thước…
Một thước…
Đương lúc y vượt qua đỉnh đầu của hắc y nhân, người sau trong chớp mắt liền trồi lên khỏi mặt đất, chủy thủ trong tay hắn vô thanh vô tức đâm tới sau gáy của y.
Khi mũi dao sắc nhọn chỉ còn cách da thịt của y chưa tới một li, hắc y nhân cười lạnh: “Dũ Thương Sinh, vĩnh...”
Âm thanh kẹt ở yết hầu, nét mặt hoàn toàn cứng lại, đối tượng ám sát của hắc y nhân – Dũ Thương Sinh – bỗng hóa thành hư ảnh, con dao của hắn không đâm trúng y, nhưng mũi châm của y thì đã xuyên qua tử huyệt của hắn.
Huỵch!
Hắc y nhân ngã xuống đất, Dũ Thương Sinh chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc qua hắn một cái liền không nhìn tới nữa, lắc đầu than rằng: “Nếu lần sau vẫn là những kẻ như vậy, e rằng Dũ mỗ phải kết thúc đợt ôn dịch này trước tháng tư.”
Thò tay vào trong gùi thuốc sau lưng lấy ra vài cọng thảo dược, Dũ Thương Sinh mượn nội lực vò nát rồi trộn chúng nó lại với nhau, sau đó rắc lên thi thể của hắc y nhân.
“Bộ mặt thật của các ngươi, ta đã nghe ra được từ lâu, sao không trực tiếp xuất động Thần Mạch, hà tất giả nhân giả nghĩa…”
Chưa đến năm nhịp thở trôi qua, dưới ánh chiều tà, trên con đường mòn chỉ có thân ảnh của Dũ Thương Sinh đang ung dung tiến bước, tên hắc y nhân kia tựa như chưa từng xuất hiện ở nơi này.
“…giả nhân giả nghĩa, hưmm, chỉ mong ngươi không bị tìm tới, chỉ mong vậy… ha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...