Sư huynh đệ Trần Liên Thành và hai tên Huyền Kiếm Vệ lên đường rời đi, mục tiêu kế tiếp của bọn họ chính là một nơi cách hầm mỏ ba mươi dặm về Tây, vị trí cụ thể thì đã có địa đồ đơn sơ do Từ Hiền chính tay vẽ ra.
Đối với việc Từ Hiền muốn ở lại chỗ này đào mỏ, cả bốn người đều chẳng cách nào lý giải, chỉ có thể than thở rằng kỳ nhân quả thật là kỳ nhân, có làm cũng phải làm chuyện dị sự chẳng giống ai trên đời.
Đương nhiên, trước khi đi thì Trần Liên Thành cũng có báo cho Từ Hiền biết vị trí quán trọ bọn họ đang ở tạm, mong rằng nếu Từ Hiền đào mỏ chán chê rồi thì có thể tới đó tìm họ, cùng nhau kết phường làm bậy… không đúng, phải là đồng tâm hiệp lực hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn phò nguy.
Thấy Từ Hiền gật đầu bảo rằng xong việc sẽ tới, bốn người Trần, Chu, Trương, Lý mới thỏa mãn rời đi. Khi được Từ Hiền hỏi có cần mình chỉ đường hay không, bởi ngõ ngách trong hầm mỏ cũng khá phức tạp thì Trương kiếm vệ lại từ chối, hắn bảo rằng đã để lại ký hiệu lúc vào hầm rồi, cho nên có thể dễ dàng tìm được đường ra.
Nghe đến đó, Từ Hiền chợt hồi tưởng lại những quãng đường mình đã đi qua trong hầm mỏ, chẳng hề phát hiện một dấu vết khả nghi nào, lập tức hiểu được hai tên Huyền Kiếm Vệ đã sử dụng thủ đoạn đặc thù nào đó của Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ để làm dấu, thầm than một tiếng lợi hại.
Nếu bọn họ đã có thể tự tìm đường ra, Từ Hiền cũng không giả bộ khách khí làm gì, nói lời bảo trọng rồi đưa mắt nhìn họ chui vào đường hầm nhỏ do chính tay Lý Tự Thành đào ra.
Từ đầu chí cuối, bọn Trần Liên Thành không hề hỏi tại sao Từ Hiền có thể giấu kiếm trong tay áo, tại sao hắn lại biết được tung tích của hung đồ một cách rõ ràng như vậy, sư thừa của hắn là ai, môn phái chỗ nào, sao lại sở hữu nhiều võ công cao thâm như thế, còn cải tiến được【Toàn Chân Kiếm Pháp】của Toàn Chân Giáo, v.v…
Rất nhiều bí ẩn khiến người ta tò mò, nếu Từ Hiền chịu nói ra thì bọn họ không được lợi gì, còn nếu hắn không chịu nói thì lại khiến giao tình mới lập của hai bên sứt mẻ, vậy chi bằng không hỏi còn hơn, bọn Trần Liên Thành đều nghĩ như vậy.
Ngoại trừ Chu Hồng, gã thiếu niên này đơn giản là không nghĩ gì cả, mấy thứ mà sư huynh và hai vị kiếm vệ đại ca cho là bí ẩn đáng tò mò, gã lại cảm thấy hết sức bình thường.
Này là do Chu Hồng còn chưa được trải đời nhiều, chờ qua mấy năm, nghĩ lại những thứ mà Từ Hiền thể hiện ngày hôm nay, gã ắt phải cảm thán bản thân của ngày xưa quá ngây thơ.
Bốn người rời đi, Lý kiếm vệ đi ở sau cùng, nhìn thân ảnh của hắn cuối cùng cũng biến mất, Từ Hiền bèn lấy lọ muối hóa thi mà A Nhị bếp trưởng tặng ra, rắc một nhúm nhỏ lên thi thể của Dương Văn Quảng.
Chọn một chỗ tạm cho là sạch sẽ ngồi xuống, Từ Hiền lập tức tiến vào trạng thái Tọa Vong để khôi phục nội lực, thể lực.
Lý Tự Thành thấy vậy cũng học theo, màn giã chày vừa rồi lấy đi của gã khá nhiều nội lực, trữ lượng chân khí trong Đan Điền chỉ còn lại chưa tới một phần năm.
Bầu không khí trong hầm mỏ lập tức trở nên tĩnh lặng, ngoại trừ âm thanh tanh tách phát ra từ những bó đuốc trên vách thì đến cả tiếng thở cũng không có.
Chừng nửa canh giờ sau, sư đồ Từ Hiền lần lượt mở mắt, không hẹn mà cùng thở ra một ngụm trọc khí, khí sắc hồng hào tươi tỉnh, tinh thần xán lạn phơi phới.
“Tiên sinh, giờ đệ tử nên làm gì?” Lý Tự Thành vừa hỏi vừa xắn tay áo lên như sắp đánh nhau tới nơi.
Từ Hiền thấy vậy bèn hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”
Lý Tự Thành tỉnh như ruồi đáp rằng: “Tiên sinh chẳng phải bảo muốn đào mỏ sao? Tự Thành đương nhiên phải giúp người một tay rồi.”
Từ Hiền tặc lưỡi một cái, lắc đầu nói rằng: “Đào mỏ đối với ta mà nói cũng như đang luyện võ vậy, chỉ có thể tự mình ra sức, làm sao mà nhờ tới ai?”
Đoạn lại xua tay mà nói: “Vậy nên ngươi không giúp được đâu. Hơn nữa tiên sinh cũng có bài tập giao cho ngươi đây Tự Thành.”
Lý Tự Thành nghe vậy liền cúi đầu ôm quyền, lớn giọng hô to: “Đệ tử sẵn sàng chờ nghe người dạy dỗ!”
Từ Hiền ừm một tiếng, tỏ vẻ hài lòng trước thái độ của gã, trầm giọng bảo rằng: “Ta muốn dạo qua hầm mỏ này một vòng để tìm chỗ đào, ngươi cứ ở đây luyện tập【Toàn Phong Tảo Diệp Thoái Pháp】cho thành thạo, nếu mà cảm thấy đói…”
Nói đến đây, Từ Hiền bỗng thò vào trong tay áo lấy【Thực Thần Tiểu Táo】ra ngoài.
Đảo mắt nhìn quanh, hắn tiện tay nhặt mấy hòn đá ở gần chỗ mình bỏ vào trong nồi, chờ đến lúc thỏa mãn được nhu cầu nguyên liệu của hai cái Tam Thiên Bao liền dừng tay, sau đó đóng nắp nồi lại, mặc niệm một tiếng “nấu”.
‘Trong đá thế mà có nhiều chất dinh dưỡng như vậy, quả nhiên là có nồi thần sỏi đá cũng thành cơm, cổ nhân không lừa ta.’
Bỏ qua ý nghĩ nhảm nhí trong đầu mình, Từ Hiền chỉ vào cái đầu rồng ở quai cầm bên phải, dặn dò gã đệ tử rằng: “Chừng nào thấy miệng rồng mở ra, tức là bánh bao đã chín. Ngươi có thể lấy ăn lúc nào cũng được, rõ rồi chứ?”
“Rõ, thưa tiên sinh!”
Thấy Lý Tự Thành nghiêm túc đáp lại, Từ Hiền bèn gật đầu bảo một tiếng “được”, sau đó liền để gã đệ tử khai môn nhà mình ở lại chỗ này luyện tập thoái pháp, bản thân thì tiến đến chỗ mật thất mà Sát Đồng chui ra, bắt đầu tìm kiếm bí ẩn của căn hầm mỏ này.
Nơi đây không thuộc vùng biên giới Đông Nam Giả Châu, vốn không phải địa bàn hoạt động của Sát Thần Môn, vậy nên cũng chưa chắc là cứ điểm do bọn chúng thiết lập từ trước, thế mà tồn tại cơ quan môn, rất có khả năng không phải một hầm mỏ bỏ hoang thông thường.
Khoan hãy nói đến hai vị đệ tử Nga My Nam Tông, Từ Hiền chẳng tin là hai tên Huyền Kiếm Vệ không nhận ra được điều này. Nếu đã nhận ra mà lại chấp nhận rời đi một cách quyết đoán như thế, vậy thì có ba trường hợp có thể xảy ra:
Một là hai người ấy biết rõ hầm mỏ này không có giá trị gì, hai là muốn báo ân cho Từ Hiền nên quyết định mặc kệ bí mật nơi đây, ba thì là vì cảm thấy võ lực không sánh bằng hắn, cho nên chỉ có thể nhịn đau từ bỏ lợi ích.
Nếu như là trường hợp thứ ba…
Từ Hiền đạp chân vào trong hốc tối, ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm tình, trong đầu thầm nghĩ: ‘Nếu là như vậy, ta không cần các ngươi nhớ ân, chỉ mong các ngươi đừng báo oán là được. Mồm miệng, tốt nhất là nên kín kẽ một chút.’
Hắn vừa tự nhủ vừa hồi tưởng lại hai luồng Thiện Ác khí sau đầu Lý kiếm vệ và Trương kiếm vệ, Thiện không nhiều mà Ác cũng không ít, trạng thái cân bằng giống với phần lớn người trong thiên hạ, dễ dàng ngã về phía hắc ám nếu gặp được lợi ích đủ lớn.
Cái gọi là giang hồ hảo hữu, đại ân cứu mạng gì đó nhiều khi chẳng đáng một đồng, một quyển bí tịch Thượng Thừa có thể dễ dàng biến ân nhân thành cừu nhân, sư huynh đệ đồng môn trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Xua đi ý nghĩ có phần u ám trong đầu, Từ Hiền bắt đầu quan sát kỹ nơi hắn vừa mới bước vào, sau đó lập tức nhận ra trước mặt mình vẫn còn một lối đi khá dài, dẫn đến nơi sâu hơn của hầm mỏ, chỗ cơ quan này chỉ xem như một cái cửa chắn mà thôi, chưa phải là mật thất gì hết.
Nhìn thấy bên tay trái mình có một phần đá hình tròn gồ ra, trông như một cái núm xoay, Từ Hiền liền đưa tay nắm lấy nó, dùng lực xoay về bên trái thử xem sao.
Núm xoay không nhúc nhích, hắn lập tức vặn nó về bên phải, thế là lại được, cánh cửa đá sau lưng hắn chậm rãi khép lại.
Từ Hiền thấy vậy lại vặn núm xoay làm cho cửa mở ra, quả nhiên thấy được gương mặt lo lắng của Lý Tự Thành. Báo với gã một tiếng rằng bản thân mình không có chuyện gì, Từ Hiền lập tức mất đi hứng thú với cơ quan môn, bắt đầu tiến lên khám phá đoạn đường trước mặt.
Ánh mắt của hắn lúc này so với trước khi kích hoạt nghề【Thợ Mỏ】quả thật có không ít chênh lệch.
Trước đó thì nhìn đá chỉ là đá, còn bây giờ thì lại khác, Từ Hiền có thể nhìn ra được một vài tính chất trên các bề mặt đá mà hắn nhìn thấy, xác định một cách đại khái về số năm mà chúng hình thành, đã trải qua những biến đổi gì, qua đó phần nào dự đoán được chủng loại và số lượng khoáng vật ẩn mình bên dưới.
‘Thiên địa vốn vẫn vậy, chỉ là khi người ta hiểu được càng nhiều tri thức, thế giới trong mắt họ lại càng mới mẻ, càng xa lạ.’
Từ Hiền mới là【Thợ Mỏ】cấp một, muốn xác định xem một chỗ nào đó có quặng để khai thác hay không thì hắn cần mất không ít thời gian, chưa thể đạt đến mức độ chỉ cần liếc qua là biết chỗ nào có vàng, bạc, chỗ nào có sắt, đồng.
Nhiệm vụ “Ta Là Kẻ Đào Mỏ” không có giới hạn thời gian, vậy nên Từ Hiền cũng không vội tìm chỗ vung cuốc, hắn lúc này càng hứng thú hơn với chuyện nghiên cứu bí mật của hầm mỏ.
Chậm rãi tiến về phía trước, Từ Hiền mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, để ý kỹ từng chi tiết trên vách động, hắn không muốn bỏ sót bất cứ một cơ quan bí mật nào.
Nhưng đáng tiếc là dù chú tâm cỡ nào, Từ Hiền hoàn toàn không phát hiện được cơ quan gì mới lạ, chỉ tìm thấy một ngã rẽ nằm bên tay phải mà thôi, hơn nữa đó còn là một ngõ cụt dài chưa tới mười thước.
‘Quái lạ.’ Từ Hiền nhìn Đông nhìn Tây, nhìn trên nhìn dưới, không phát hiện chỗ nào khả nghi, ngoại trừ một cái trụ đá cao chỉ chừng một thước nằm ngay sát vách trước mặt.
Thân nó tròn không chút gồ ghề, bề mặt nhẵn mịn như được người ta cắt gọt tỉ mỉ, quả thật khả nghi đến không thể khả nghi hơn.
Có điều Từ Hiền đã thử xoay trái, xoay phải, kéo lên, đạp xuống đều chẳng thể khiến nó suy suyễn dù chỉ nửa li, tựa như cái trụ này vốn chính là một phần của mặt đất dưới chân hắn vậy.
Thử đủ cách không được, Từ Hiền trực tiếp ngồi lên trụ đá để suy nghĩ, hắn vuốt nhẹ cằm, ngước nhìn cái trần bằng phẳng trên đầu mình, trong mắt chợt lóe lên một vệt tinh quang.
‘Có lẽ như thế…’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...