Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, những chiếc xe ngựa kia có chiếc đi tiếp, có chiếc dừng lại, hơn nữa sau khi dừng lại không lâu cũng liền tức tốc lên đường, theo những gì Từ Hiền nghe được thì điểm đến tiếp theo của bọn chúng rất có khả năng là những huyện, trấn xung quanh Phục Quang Thành.

Nghe Lý Bất Mặc tự hỏi bản thân y liệu có lên trang bìa nữa hay không, Từ Hiền có thể lập tức đoán được nhiệm vụ của đoàn xe ngựa là đi giao báo chí cho các đại lý bán lẻ.

Việc làm ăn của Đoạn Nghĩa Lâu tốt như vậy, hơn nữa đón tiếp rất nhiều khách giang hồ, đương nhiên là đối tượng tốt nhất để được chọn làm đại lý.

‘Không biết là Võ Lâm Thời Đại hay Giang Hồ Nhật Báo?’ Từ Hiền thầm đoán. Trong ba tờ báo lớn thì hắn không hề kể đến Phong Vân Nguyệt San, bởi tờ báo này chỉ phát hành một lần duy nhất vào ngày đầu tháng.

Cũng chẳng để Từ Hiền phải đoán già đoán non, vừa húp được thêm bốn thìa cháo, tiểu nhị A Thất đã ôm theo một rổ báo giấy lên lầu, nở nụ cười cầu tài hỏi ba người:

“Giang Hồ Nhật Báo, Võ Lâm Thời Đại số mới nhất đã ra lò, xin hỏi ba vị muốn mua mấy tờ?”

Lý Bất Mặc nhâm nhi chén rượu, đầu không thèm ngoảnh lại, chỉ nói: “Cho ta ba Võ Lâm Thời Đại!”

Từ Hiền vội sửa lời: “Một Võ Lâm Thời Đại thôi, còn lại lấy hai Giang Hồ Nhật Báo.”

Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt của A Thất từ vui hớn hở trong chớp mắt đã chuyển thành vui bình thường, hai con ngươi nhìn hắn ra chiều ấm ức lắm.

Lý Bất Mặc chợt buông chén rượu, ánh mắt có phần ngạc nhiên nhìn Từ Hiền, sau đó giống như nghĩ tới gì đó liền vỗ trán một cái bảo rằng: “Lý mỗ quên mất Từ tiên sinh ngươi không thích tiêu xài hoang phí. Vậy được, cứ làm theo ý của ngươi, một tờ Võ Lâm, hai tờ Giang Hồ.”


Nghe Lý Bất Mặc nói vậy, ánh mắt của A Thất chuyển từ ấm ức sang u oán, hắn lấy ba tờ báo ra khỏi rổ đựng đưa cho Lý Tự Thành, gượng cười bảo rằng: “Hai tờ Giang Hồ Nhật Báo mười văn, Võ Lâm Thời Đại chín mươi văn, hết thảy một trăm văn.”

Lý Bất Mặc vẫy nhẹ cổ tay một cái, một khối bạc vụn lập tức rơi vào trong tay A Thất, khiến tâm trạng của người sau lập tức đổi buồn thành vui.

Bởi lẽ một khối bạc vụn có thể đổi chừng một trăm linh tám đến một trăm mười lăm văn tiền đồng tùy chỗ, hắn có thể kiếm lời không ít.

Thấy Lý Bất Mặc khoát khoát tay xua đuổi mình, A Thất lập tức vui vẻ lui xuống, nhưng lúc sắp bước ra hành lang lại bị Từ Hiền giữ lại:

“A Thất huynh đệ, tại hạ nghe nói A Nhị bếp trưởng đã ra ngoài bắt chim, nên có chút hiếu kỳ muốn biết cháo này là do ai nấu, mùi vị quả thật không tệ.”

A Thất lập tức quay đầu lại nhìn hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy tự hào đáp rằng: “Nào chỉ không tệ, quả thật là mỹ vị nhân gian đó! Bởi vì đây chính là cháo do lão đ… ông chủ đích thân xuống bếp chế biến, quý khách cứ chậm rãi mà tận hưởng đi thôi, A Thất xin phép cáo lui!”

Vừa dứt lời liền đi mất.

Lý Bất Mặc không quan tâm chuyện A Thất đi đâu, thứ y quan tâm lúc này là câu mà hắn vừa mới nói.

Buông chén rượu xuống, Lý Bất Mặc lần đầu tiên nhìn thẳng vào chén cháo trước mặt mình, vẻ mặt chợt dâng lên vài phần nghiêm túc, chậm rãi dùng thìa múc ăn, nhép miệng từ từ, hai mắt ngước lên như đang cảm nhận gì đó.

Từ Hiền gặp thái độ của y bỗng trở nên kỳ lạ như vậy, thế là bèn hỏi: “Lý huynh, chẳng lẽ cháo này có vấn đề gì?”


Vừa rồi hắn còn cẩn thận cho Đậu Phụ ngửi qua nồi cháo một lần, rõ ràng không có độc, không hiểu sao Lý Bất Mặc lại phản ứng như vậy.

Lý Bất Mặc lắc đầu cười nhạt: “Cháo đương nhiên không có vấn đề, Lý mỗ chỉ là đang nhớ lại hương vị của món ăn từng được nếm ngày xưa, lại so với hương vị của cháo này để xem tay nghề của Trù Thần tiền bối có khác trước hay không mà thôi.”

Múc thêm một thìa cho vào miệng, y thán rằng: “Quả nhiên vẫn là phong cách đó, bề ngoài không bắt mắt, hương vị ẩn bên trong, phải nếm thử mới biết được mùi vị chân thật.”

‘Trù Thần?’ Từ Hiền thầm kinh ngạc khi nghe được loại danh hiệu này, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng là thực chí danh quy, chỉ một món cháo hầm xương thông thường thôi đã có thể khiến hắn coi là mỹ vị, quả thật không hổ danh Trù Thần.

Có lẽ do biết được người nấu là Trù Thần, Từ Hiền cảm thấy chén cháo trước mặt mình bỗng nhiên thơm ngon thêm vài phần, tốc độ đưa thìa vào miệng trở nên nhanh hơn không ít.

Lý Bất Mặc cũng gác lại chuyện uống rượu, tạm thời chuyển mục tiêu sang tiêu diệt nồi cháo trên bàn, lâm vào một cuộc chiến không tiếng động cùng sư đồ Từ Hiền.

Thời gian ước chừng một nén nhang sau, cháo trong nồi đã hoàn toàn sạch bong, kết cục cũng không khó đoán, kẻ giành thắng lợi trong trận chiến tranh ăn này chính là Lý Tự Thành.

Uống một hớp trà nóng, Từ Hiền lấy tờ Võ Lâm Thời Đại trong tay Lý Tự Thành đưa cho Lý Bất Mặc, bản thân thì cầm lấy tờ Giang Hồ Nhật Báo, nhưng không vội lật xem mà hỏi y rằng:

“Lý huynh, vị Trù Thần tiền bối mà ngươi nói tới, phải chăng cũng chính là người ủ ra Đoạn Nghĩa Tửu?”


Lý Bất Mặc không nói gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó chỉ chỉ lên trên trần, cuối cùng dùng thứ chân khí đầy hương rượu của mình viết ba chữ ra trước mặt Từ Hiền, nói với hắn:

“Từ tiên sinh ngươi nếu tò mò có thể tự tìm hiểu, ta nghĩ rằng dựa vào quan hệ của ngươi với Giang Hồ Nhật Báo, muốn biết một vài tin tức hẳn cũng không khó.”

Nhìn tờ Giang Hồ Nhật Báo trong tay hắn, lại nhớ đến Trác Thủy Phân tối qua từng thốt lên rằng Thiên Hồ Hiệp là La Quán Trung, chẳng khó để Lý Bất Mặc đoán được một vài chuyện ẩn trong đó.

‘Bào Đoạn Nghĩa…’ Thầm ghi nhớ cái tên này, Từ Hiền không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bắt đầu nghiên cứu số mới nhất của Giang Hồ Nhật Báo.

“Ồ?” Nhìn đến nội dung trang bìa, trên mặt hắn chợt hiện lên thần sắc kinh ngạc, lộ ra ánh mắt giống như nhìn thấy người quen.

Nhưng người quen đó không phải Lý Bất Mặc, vị Thi Quân này đã đoán nhầm, kẻ lên trang bìa ngày hôm nay không phải y.

“Nghịch Thiên Đao Thượng Quan Cải Mệnh lĩnh ngộ tân thức của Độ Kiếp Tam Đao, chính thức vô địch thủ cảnh giới Huyền Tàng, tiến thêm một bước đến gần bảo tọa võ lâm thần thoại, chậc chậc chậc!”

Thấy không phải là mình lên trang bìa, Lý Bất Mặc cũng mừng được thanh nhàn, lật ra trang sau của tờ Võ Lâm Thời Đại, tiếp tục đọc cặn kẽ hơn.

“Ái chà, theo tính toán của Võ Lâm Minh phó minh chủ, Thượng Quan đại hiệp là bởi vì xem qua một bức kỳ họa nên mới lĩnh ngộ ra được tân thức, quả thật phúc duyên thâm hậu, ngộ tính cao siêu.”

Thông tin mà Thi Quân vừa đọc, Từ Hiền tìm không thấy trên Giang Hồ Nhật Báo, hiển nhiên là Long Đằng Bao thị không có loại kỳ nhân suy tính thiên cơ lợi hại như Võ Lâm Minh phó minh chủ.

Nghe đến “bức kỳ họa”, Từ Hiền bất động thanh sắc, tinh thần khẽ liếc đến bức “Tu Sĩ Trúc Cơ Và Tứ Cửu Thiên Kiếp” bị hắn vứt trong xó xỉnh của không gian trữ vật, trên mặt hiện lên một nụ cười ý nhị, thấp giọng cảm thán: “Thượng Quan tiền bối đúng là võ đạo kỳ nhân vậy!”

Lý Bất Mặc nghe giọng của hắn giống như có quen biết gì với Thượng Quan Cải Mệnh chứ không phải chỉ gọi tiền bối suông, y chợt cúi đầu xuống nhìn chiếc hộp gỗ đang bọc trong lớp vải dày, được quấn chặt vào eo lưng của mình, nghĩ tới quyển họa trục cất chứa trong đó, trong mắt chợt hiện lên một tia tinh quang, tựa như đã ngộ ra điều gì.


“Từ tiên sinh cũng đúng là thần nhân vậy!” Nhấp một ngụm rượu, y cảm khái một câu không đầu không đuôi, nhưng Từ Hiền nghe hiểu.

Hắn biết Lý Bất Mặc đã đoán được huyền cơ, nhưng cũng không nói gì, chỉ lắc đầu cười nhạt cho qua chuyện mà thôi.

Lý Bất Mặc hiểu ý, chẳng bình luận gì thêm, bỏ qua hàng loạt những lời tán tụng cũng như nhắc lại quá khứ của Thượng Quan Cải Mệnh trên báo, bắt đầu đọc đến các tin kế tiếp.

Từ Hiền thì tìm đọc chuyên mục Thiên Hạ Kỳ Văn, hắn dạo này đang theo dõi một bộ tiểu thuyết gọi là Võ Phá Vân Tiêu, nhân vật chính đạt được một chiếc bảo giới ẩn chứa linh hồn của một vị võ lâm thần thoại thời Thượng Cổ, nhờ y chỉ điểm mà tu tập đủ thứ Tuyệt Học, Chân Kinh, luyện được các loại đan dược thất truyền, bá đạo đến không thể bá đạo hơn.

Từ Hiền nhất tâm nhị dụng, lúc đọc đến tình tiết nhân vật chính cưỡi trên người một con rắn lớn, hắn cũng được nghe Lý Bất Mặc nói tới tin tức mới nhất về Sát Thần Môn chúng.

“Chậc, hang ổ của Sát Thần Môn tại vùng dịch Trận Châu bị phát hiện, năm mươi ba tên môn đồ Hậu Thiên và bảy tên môn đồ Tiên Thiên đã đền tội, ba con Sát Đồng cũng bị cao tăng Kim Huyền Tự thu phục, thật là một tin tức khiến người ta đại khoái nhân tâm. Khààà!”

Lý Bất Mặc nói xong liền nhấp một ngụm rượu như để uống mừng tin này, y khà một tiếng đã đời, thần sắc khoan khoái.

【Tầm Hung Kính】bỗng trượt ra khỏi tay áo, Từ Hiền trông thấy số lượng Sát Thần môn đồ đã rơi xuống hàng ba chữ số, hơn nữa chữ số đầu còn là 1, trong mắt xuất hiện một tia vui mừng.

Khép trang báo lại, ánh mắt nghiệm nghị, Từ Hiền thầm nghĩ có lẽ một lát nữa nên chia tay Lý huynh ở đây thôi, việc hắn cần làm nhất lúc này vẫn là tranh thủ thời gian diệt tận gốc Sát Thần Môn.

Có điều Từ Hiền cũng không vội đến thế, hắn còn đang chờ đĩa chim sẻ nướng lá chanh của A Nhị bếp trưởng đây.

Nếu đã được giao trọng trách tọa trấn phòng bếp của Trù Thần, món mà A Nhị cố ý mời hắn ắt hẳn sẽ rất không tệ, hắn cũng không muốn từ chối thịnh tình của người ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui