Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Thu【Hiệp Đạo Thiên Thư】và【Toàn Phong Tảo Diệp Thoái Pháp】vào trong tay áo, Từ Hiền vươn vai một cái, rời giường rửa ráy thay y phục.

Trong không gian trữ vật của hắn có chứa cả nước sạch lẫn thau đồng, hoàn toàn không cần làm phiền tiểu nhị mang nước tới cho mình.

Mặc dù không có nước nóng, nhưng thân là người luyện võ nào còn quan tâm gì chuyện nóng lạnh, chỉ cần sạch sẽ là được.

Đổi một bộ bạch y mới, Từ Hiền dùng một cây lược làm bằng Tụ Linh Mộc chải đầu, ánh mắt khẽ liếc đến chỗ tấm thảm Đậu Phụ đang nằm, xem nó ngậm khúc Tụ Linh Mộc trong mồm và gặm trong vô thức, nhớ tới phản ứng ngày hôm qua của A Tứ, trong lòng hắn chợt thấy buồn cười, khóe môi bất giác vểnh lên.

Cách tốt nhất để khởi đầu một ngày mới chính là tự tạo cho mình một niềm vui nho nhỏ, Từ Hiền cảm thấy làm như vậy tinh thần của hắn sẽ càng thêm thoải mái, tỉnh táo. Nhưng có tác dụng đối với người khác hay không thì hắn không biết.

Ngồi lên Thiên Cơ Xa, Từ Hiền ôm lấy Đậu Phụ, đẩy cửa ra khỏi phòng.

Phòng của Lý Tự Thành ở ngay bên cạnh hắn, Từ Hiền chẳng cần đi đâu xa, từ phòng mình đi ra ngoặt phải, tiến thêm vài bước liền tới.

“Tự Thành!” Âm lượng bình thường, Từ Hiền gọi một tiếng rồi đưa tay gõ cửa ba lần.

Chẳng để Từ Hiền phải đợi lâu, chỉ nghe tiếng soàn soạt vang lên trong phòng, chưa đến ba nhịp thở đã thấy Lý Tự Thành đẩy cửa ra, cười khờ chào hắn: “Tiên sinh, buổi sáng tốt lành!”

Từ Hiền gật nhẹ đầu một cái coi như đáp lại, sau đó cũng không nhiều lời, trực tiếp ném【Toàn Phong Tảo Diệp Thoái Pháp】đến chỗ gã, cười nhạt bảo rằng: “Ngươi xem thử thế nào!”

Lý Tự Thành đón lấy, chẳng cần nhìn cũng biết là võ học, cũng không hỏi gì thêm, gã đã quá quen với việc tiên sinh thi thoảng lại moi võ công bí kíp ra đưa cho mình bảo xem thử, thường thường chỉ cho gã lật một hai trang liền thu về.

Nhưng lần này lại là một ngoại lệ.

[Độ tương hợp của mục tiêu với【Toàn Phong Tảo Diệp Thoái Pháp】là 91%]


[Đánh giá: Kiệt Xuất]

[Các hạ xác nhận để mục tiêu tiếp tục lĩnh ngộ?]

[Có/Không]

‘Rất tốt.’ Từ Hiền chợt lộ ánh mắt hài lòng, khoát tay một cái ra hiệu cho Lý Tự Thành trở vào phòng lĩnh hội tân võ học.

Bí tịch mà hệ thống cho cái gì cũng tốt, chỉ không tốt ở chỗ đều là hàng dùng một lần, lĩnh hội xong liền tan biến, cho nên Từ Hiền không muốn để người khác phát hiện bí mật này, tránh một số phiền phức không đáng có.

Gặp tên đệ tử khai môn nhà mình đã đóng cửa lại, Từ Hiền mới bắt đầu điều khiển Thiên Cơ Xa rời khỏi.

Lúc đi ngang qua phòng Lý Bất Mặc, tựa như Từ Hiền đã kích hoạt phải một công tắc nào đó, cánh cửa trước phòng tự động mở ra, vị Thi Quân mặt đầy vẻ nóng nảy đột ngột phóng ra chộp lấy phần lưng xe của Từ Hiền, không cho hắn tiến thêm một bước nào, hơn nữa chẳng nói chẳng rằng kéo cả người lẫn xe vào trong phòng mình, đóng sập cửa lại.

Lý Bất Mặc kéo Từ Hiền về phòng, không lẽ là định giở trò đồi bại gì với hắn?

“Từ tiên sinh, Lý mỗ không say được nữa.”

Ngồi trên ghế đẩu, Lý Bất Mặc than ngắn thở dài, tay đưa mẩu giấy có chữ TÚY mà Từ Hiền viết cho mình ra trước mặt hắn.

Từ Hiền nghe vậy mới biết y vội vội vàng vàng, làm như ăn trộm ăn cướp hóa ra là vì chuyện như vậy, chỉ biết nở nụ cười câm nín.

Nhưng gặp vẻ sầu não trên mặt vị Lý huynh đây, hắn cũng biết chuyện này đối với y mà nói lại rất nghiêm trọng, cho nên ý cười nhoáng cái là qua, bắt đầu nghiêm túc nhận lấy mẩu giấy của mình, tìm xem có vấn đề gì.


‘Vẫn thế.’ Từ Hiền có thể cảm nhận được ý cảnh mà hắn truyền vào chữ TÚY vẫn không hề thay đổi, như vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở…

“Lý huynh, bản sự này của tiểu đệ còn chưa tới nơi tới chốn, nếu ngươi tâm sinh phản kháng, vậy thì có thể dễ dàng vô hiệu hóa công dụng của bức chữ, không say được cũng là lẽ thường.”

Nghe Từ Hiền giải thích xong, Lý Bất Mặc lại cười khổ lắc đầu:

“Lý mỗ đương nhiên cũng hiểu huyền diệu trong đó, vậy nên chưa từng sinh lòng chống lại. Không giấu gì Từ tiên sinh, Lý mỗ mượn bảo bối này của ngươi để say ba lần, lần sau thời gian say lại ngắn hơn lần trước, đến lần thứ tư thì hoàn toàn không say được nữa, ta cũng chẳng hiểu vì sao lại thế.”

“Lại có chuyện như vậy?” Ánh mắt ra chiều suy tư, các ý nghĩ trong đầu Từ Hiền bắt đầu xoay chuyển, chẳng mất bao lâu hắn đã suy đoán được phần nào nguyên nhân trong chuyện này.

Đầu khẽ gật gù, Từ Hiền thều thào: “Ta giống như đã biết được lý do.”

Không đợi Lý Bất Mặc thắc mắc, Từ Hiền cười nhạt một tiếng, giọng điệu thung dung: “Lý huynh, ngươi đúng là không hề có ý chống lại, nhưng tâm trí lại tự động làm điều đó thay ngươi.”

Lý Bất Mặc khẽ nhíu mày: “Bản năng?”

Từ Hiền gật đầu, tiếp tục giải thích:

“Đúng là như vậy. Tựa như bị điện giật thì co người, bị đánh đau thì rụt tay lại, những hành động như vậy nào có phải ngươi nghĩ xong mới làm, đều là do cơ thể tự động phản ứng cả. Hiển nhiên, tâm trí của Lý huynh tự mình nhận thấy được thứ thủ đoạn nhỏ của ta có thể gây hại cho ngươi, cho nên nó cũng tự sinh ra phản ứng chống lại.”

“Vậy ta nên làm thế nào đây?” Lý Bất Mặc dùng ánh mắt trông mong nhìn Từ Hiền, loại kỳ năng lấy thư pháp truyền ý động tâm này là của hắn, y cho rằng hắn nhất định có biện pháp giải quyết vấn đề của mình.


Từ Hiền nghe vậy, lắc đầu cười một tiếng rồi nói: “Sao Lý huynh không coi đây là một loại tu hành? Ngươi có thể thông qua nó tiến tới việc rèn luyện và làm chủ tâm trí bản thân, chờ đến ngày ngươi thấy say khi nhìn vào bức chữ, tiểu đệ đoán rằng đó cũng là lúc ngươi không cần mượn nhờ đến nó nữa, chỉ cần một ý niệm là có thể khiến bản thân mình say, há chẳng tuyệt thay?”

Lý Bất Mặc nghe vậy cười khổ: “Từ tiên sinh a Từ tiên sinh, cớ sao chuyện chi ngươi cũng có thể liên tưởng đến việc tu hành hết vậy? Võ công cảnh giới đối với Lý Bất Mặc ta đây, chỉ cần đủ dùng là được. Cái mà Lý mỗ thực sự muốn, là có được hảo tửu để uống, trải được cảm giác say rượu như bao người.”

Từ Hiền nghe xong, khẽ ngẫm nghĩ rồi gật đầu, hắn biết mỗi người đều có chí hướng riêng, không ai có thể áp đặt tư tưởng của mình lên kẻ khác. Vậy nên chuyện mà hắn nghĩ đến bây giờ chính là làm sao giúp Lý Bất Mặc được thỏa nguyện.

Hai người xem như từng cùng trải qua sinh tử chém giết, đối với một số vấn đề không quá phức tạp, Từ Hiền có thể giúp được thì sẽ giúp.

Hết cách, ai bảo hắn cũng là văn nhân, mà nói đến văn nhân trong khắp thiên hạ này, ngoại trừ những kẻ ghen ăn tức ở hoặc có thù với thi từ ra, không có ai là không tôn sùng Thi Quân.

Nhìn ánh mắt có phần khẩn thiết cũng có phần tùy ý của Lý Bất Mặc, nhớ tới phong thái siêu thoát xuất trần của y đêm qua, Từ Hiền nhẹ nhàng bảo rằng: “Nếu Lý huynh đã nói thế, ta lại thử một phen xem sao.”

Nói xong liền bày【Truyền Đạo Bút】và【Thông Linh Chỉ Tập】ra bàn, xé một trang giấy Thông Linh khổ lớn rồi trải nó ra, chọn lấy một cán bút nhỏ và bắt đầu… vẽ.

Cảnh tượng đêm qua thoáng cái đã hiện lên rõ ràng trong đầu Từ Hiền, hắn múa bút như bay, chẳng mấy chốc đã vẽ ra một khung cửa sổ, đứng trước cửa sổ chính là một vị hiệp khách thanh sam đang dang tay đón gió, ngửa đầu nhìn đến tinh không bao la bên ngoài.

Trên bầu trời, minh nguyệt khi ẩn khi hiện sau màn mây, thi thoảng lại có một ngôi sao băng vụt qua rồi biến mất, vị hiệp khách thanh sam nhấp một hớp rượu nhỏ, ánh mắt mông lung, gò má đỏ bừng, miệng nhấp nháy như đang ngâm, niệm một bài thơ, từ nào đó.

“Cái này…” Lý Bất Mặc trợn tròn mắt, thư pháp có thể ảnh hưởng tâm trí người khác đã đủ kinh người, nhưng tranh vẽ có thể chuyển động lại khiến cho y càng thêm khiếp hãi, nét mặt cứng ngắc như hoàn toàn không thể tin được vào hai mắt của mình.

Ý lúc này cũng đã biết thứ mình cảm thấy thiếu khi xem Thiên Nhai Dị Khách Du Hải Đồ tối qua là gì.

“Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,

Đãn nguyện trường túy bất nguyện tỉnh.

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,


Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.”

Không để ý đến sự kinh ngạc của Thi Quân, Từ Hiền lấy một cán bút khác để đề thơ lên bức họa, trên trán đã rịn mồ hôi, hiển nhiên là tiêu hao không ít tinh thần vào bức tân tác này.

Viết xong một câu cuối cùng, Từ Hiền trả bút về lọ, sau đó thò vào trong tay áo lấy【Truyền Linh Ấn】ra ngoài, đóng ấn chương vào góc dưới của bức tranh.

Chẳng dừng ở đó, hắn còn dùng đến cán bút nhỏ nhất ghi ở bên dưới rằng:

“Thuần Minh năm thứ tư, mười sáu tháng ba, Đoạn Nghĩa Lâu, Từ tiểu đệ thân tặng Lý huynh.”

Xong xuôi, Từ Hiền ghép bức tranh vào một thanh trục đã chuẩn bị sẵn từ trước, lại lấy ra một cái hộp gỗ để bỏ họa trục vào trong, cuối cùng dùng hai tay nâng ngang chiếc hộp gỗ, đưa đến trước mặt Lý Bất Mặc, trầm giọng bảo rằng:

“Lý huynh, mặc dù không biết có hiệu quả hơn hay không, nhưng đây chính là thứ tốt nhất mà ta có thể làm ra để giúp ngươi lúc này, mong Lý huynh chớ chê.”

Trước khi Từ Hiền cuộn bức Thi Quân Ẩm Tửu Đồ lại, Lý Bất Mặc đã đứng nhìn rất lâu, cảm giác lâng lâng bao phủ từ đầu đến chân y, y đã say, say khước, say còn thật hơn lúc mượn chữ TÚY để tẩy não mình.

Nấc một tiếng, Thi Quân lắc lắc đầu để cố lấy lại sự tỉnh táo, trịnh trọng dùng hai tay nhận lấy chiếc hộp gỗ, chân thành nói rằng:

“Từ tiên sinh vốn không nợ gì Lý mỗ, nay lại vì yêu cầu hoang đường của Lý mỗ mà tặng ta kỳ trân bậc này, ta cảm kích còn không kịp chứ sao lại dám chê!”

Nói đoạn y lại nghiêm túc hứa hẹn: “Từ tiên sinh, Lý mỗ không tin chuyện thề thốt, nhưng ta dám đảm bảo với ngươi rằng trừ khi ta chết, nếu không sẽ chẳng có người thứ ba được nhìn qua bức họa này.”

Hiển nhiên là y cũng biết một khi lộ ra chuyện tranh vẽ có thể chuyển động thì sẽ có những loại phiền phức nào tìm đến Từ Hiền.

Từ Hiền gật đầu đáp lại, tỏ vẻ nguyện ý tin tưởng Lý Bất Mặc. Cũng phải, nếu không tin tưởng thì hắn đã chẳng tặng bức họa này cho y.

Hai người lại hàn huyên một hồi, đến khi mở cửa bước ra liền gặp được ba kẻ tuy không lạ mặt nhưng lại nằm ngoài dự đoán, không hiểu vì sao bọn họ lại trông có vẻ như đang cố ý chờ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui