Nghe Từ Hiền đột ngột lên tiếng, gặp hắn chẳng biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm mà ném cho Lý Bất Mặc, Hàn Phá không dám lỗ mãng công tới.
Buông thõng hai tay, mượn tay áo rộng thùng thình che khuất song chưởng, lão híp mắt lại nhìn Từ Hiền, nói rằng: “Lão phu thế mà trước đó không có chút ấn tượng nào với ngươi, ẩn mình tốt đấy. Mặt nạ của ngươi… mấy sợi ria này, chậc, ngươi là chuột à?”
“Là do con cóc ghẻ nào đó đui mù mà thôi.” Từ Hiền buông lời chế nhạo, hắn không biết rằng “con cóc ghẻ” mà hắn nói vừa hay lại là cái danh hiệu người khác dùng để miệt thị Hàn Phá.
Nếu biết, hắn cũng chỉ có thể nói với người nghĩ ra danh hiệu này một câu “anh hùng sở kiến đồng lược”.
Hàn Phá lại không có vẻ gì là tức tối khi nghe một tên tiểu bối gọi mình bằng cái danh xưng xấu xí đó, lại còn dám mắng mình là đui mù, lão chỉ cười toe toét.
Hàn lão ma không nói gì, nhưng tên đồ đệ của lão thì không thể im lặng, hắn phải đứng ra thể hiện sự hiếu thảo của mình, chỉ tay vào mặt Từ Hiền, giọng đầy sát ý mắng rằng:
“Tạp chủng đáng chết, có cha sinh không có mẹ dạy. Chẳng biết cao nhân ở trước mặt, lại dám buông lời ô uế, sao còn không mau quỳ xuống chuộc tội hả, biết đâu sư phụ ta rủ chút lòng thương, cho ngươi chết được toàn mạng.”
Ân Hợp mắng thì mắng, nhưng không dám có hành động gì thật chất, con nhện này cũng tinh lắm, ban nãy gặp Từ Hiền có thể giao thủ một, hai hiệp ngang tay với Trác Thủy Phân, hắn cũng tự biết mình chưa chắc đã là đối thủ, nên chỉ dám dùng võ mồm chứ không dám dùng võ công.
Từ Hiền mặc dù tuổi trẻ, nhưng hắn lúc này cũng giống kẻ già đời như Hàn Phá, không vì mấy câu chửi vô thưởng vô phạt mà lồng lộn lên.
Qua khe hở của chiếc mặt nạ, liếc thấy cây mộc trượng đang nằm trơ trọi trên đất, lại gặp Trác Thủy Phân vẫn còn giữ lấy trường kiếm của Lý Bất Mặc, ý niệm trong đầu khẽ xoay chuyển, Từ Hiền đã biết nên mời hai vị nào vào ván cờ sinh tử của mình.
Thế là hắn liền mặc kệ họ Ân sủa bậy, cất cao giọng nói: “Tại hạ có ván sinh tử cục, kính mời chư vị cùng chứng kiến!”
Vừa dứt lời, Từ Hiền lập tức vận dụng【Đạn Chỉ Thần Thông】búng hai quân cờ trong tay mình về phía Lý Bất Mặc và Hàn Phá, miệng khẽ nhẩm rằng: “Thiên viên địa phương, hắc bạch tung hoành. Ta xin ra luật, hai khắc vừa qua, thắng bại bất phân, song phương thế hòa, Sinh Tử Cục giải!”
Với phẩm chất Phổ Thông, hiện giờ Từ Hiền chỉ có thể thiết lập ba luật cho【Sinh Tử Cục】, hơn nữa cũng gặp không ít hạn chế.
Luật đầu tiên giúp hắn có thể thao túng thi thể địch nhân, là luật mà Từ Hiền chỉ được phép đặt khi một trong hai người nhập cục là hắn.
Luật thứ hai giúp hắn có thể tăng hoặc giảm tu vi võ đạo của người nhập cục, nhưng【Sinh Tử Cục】phẩm chất Phổ Thông chỉ có thể điều chỉnh tu vi của Hậu Thiên cảnh mà thôi.
Luật thứ ba thì Từ Hiền vừa sử dụng, cũng là luật kém cỏi nhất trong ba luật, hắn chỉ có quyền quyết định thời gian duy trì tối đa của cuộc quyết đấu, hơn nữa hạn mức cao nhất cũng chỉ là hai khắc đồng hồ.
Nhưng Từ Hiền cho rằng hai khắc đồng hồ cũng đủ rồi, chỉ cần Lý Bất Mặc có thể cầm chân Hàn Phá, hắn có lòng tin sẽ giải quyết được những người còn lại.
Véoo!
Véooo!
Hai quân cờ đen trắng lần lượt bay về phía Thi Quân và Bách Độc Lão Ma, người trước theo bản năng đạp【Túy Tiên Bộ Pháp】né tránh, người sau trực tiếp vung chưởng định đánh bay ám khí, nhưng đến cùng đều là vô dụng.
Chộp lấy quân cờ trong tay, trong đầu Lý Bất Mặc và Hàn Phá cùng lúc nhảy lên một ý nghĩ: ‘Kỳ dị!’
Từ Hiền không quan tâm hai người có ý nghĩ gì, gặp bọn họ đã nhập cuộc, hắn liền nâng đao đứng dậy, một đoạn côn dài bỗng tuột ra từ trong ống tay áo, hắn dùng nó nối thẳng vào chuôi Phi Hiệp, biến Phi Hiệp thành một thanh trường đao đúng nghĩa.
Với nghề【Thợ Rèn】cấp độ năm, Từ Hiền đã có thể tạo ra phần cán nối dài hoàn hảo cho Phi Hiệp đao, chí ít là nó sẽ không dễ dàng đứt gãy chỉ sau một thức Tam Quốc Đao như trước.
Không quan tâm ánh nhìn kinh ngạc của những người khác, Từ Hiền chân đạp【Trục Nhật Thần Bộ】xông tới, trường đao trong tay chém thẳng xuống đỉnh đầu Trác Thủy Phân, đao thế bá đạo vô song, dáng vẻ không giống cao thủ giang hồ, ngược lại có vài phần bóng dáng của đại tướng sa trường.
“Bổn tướng đến rồi, lão tặc nạp mạng!”
Bộ dạng ngang tàn không coi ai ra gì, thân vị của Từ Hiền lúc này để lộ sơ hở mười mươi, hơn nữa đều nằm ở hướng mà Hàn Phá có thể dễ dàng khai thác, quả thật trông như đang mời gọi Hàn lão ma đánh lén hắn vậy.
“Thú vị!” Cười khẩy một tiếng, gặp Trác Thủy Phân giơ kiếm lên chật vật đỡ lại một đao của Từ Hiền, Hàn Phá ứng theo lời mời gọi, xuất chưởng vỗ đến hậu tâm của hắn.
Lý Bất Mặc đến giờ vẫn không rõ vì sao Thiên Hồ Hiệp kia lại ném cho mình một quân cờ, nhưng y có thể xác định hắn lúc này tạm xem đồng minh của mình, nên thấy vậy liền xuất kiếm đâm về phía Hàn lão ma để ứng cứu.
“Thiên Hồ tiên sinh, cẩn thận sau lưng!”
Giống như không nghe được lời cảnh báo của Lý Bất Mặc, Từ Hiền hoàn toàn để mặc cho chưởng phong ập đến sau lưng mình, tiếp tục tả xung hữu đột, một thức Vô Nhân Chi Cảnh đánh lui Hách Tiểu Thông và Điền Minh, sau đó lại vung đao chém tới cổ vai của Trác Thủy Phân, trông chẳng khác gì một kẻ liều mạng.
Đấu pháp hiện giờ của Từ Hiền quả thật giống với tướng sĩ trên chiến trường, quân lệnh như sơn, tử chiến không lùi.
Lý Tự Thành tựa như cũng bị khí thế oai hùng của tiên sinh nhà mình ảnh hưởng, gầm lên một tiếng như hổ khiếu sơn hà, thân hình xông đến như chúa sơn lâm dốc toàn lực vồ mồi, gã vung một côn Hồng Hà Quán Nhật đập xuống đầu Ân Hợp.
“Ác tặc mau đền tội!”
“Tiểu bối vô tri.” Ân Hợp cười lạnh, mặc dù vừa rồi hắn cũng được thấy Lý Tự Thành lấy một địch ba giải nguy cho Lý Bất Mặc, nhưng họ Ân không cho rằng gã có thể là đối thủ của mình.
Lòng bàn tay chợt hiện khói xanh, kẻ này hiển nhiên là được sư phụ mình truyền lại môn【Hỏa Độc Liên Chưởng】kia rồi.
Có điều Ân Hợp mới chỉ học được phần độc chưởng mà thôi, chân khí Chử Độc Dương Viêm thì hắn vẫn chưa luyện được. Bởi lẽ với cảnh giới Tiên Thiên tầng ba, tam mạch mà hắn đã khai thông là Nhâm – Đốc hai mạch cùng Âm Duy mạch, Dương Duy chưa mở nên không thể luyện thành.
Nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi, đến cả Thi Quân Lý Bất Mặc còn bị sư phụ hắn đánh cho xây xẩm mặt mày, Ân Hợp không cho là tên tiểu bối Hậu Thiên thập trọng này có thể đỡ được độc chưởng của mình.
Trên hết là thứ độc mà họ Ân đang giấu từ đầu đến giờ vẫn chưa một lần hiển lộ, nếu gặp phải biến số, hắn còn có thể dùng tới nó để lật bàn.
Học theo Hàn lão ma, Ân Hợp xuất chưởng đón đỡ thiết côn, độc khí thông qua chưởng kình xâm nhập kinh mạch của Lý Tự Thành, nhưng bản thân hắn cũng không dễ chịu gì cho cam.
Oànhh!
Côn kình uy mãnh vô biên, cự lực khổng lồ tựa đá tảng ngàn cân truyền tới, Ân Hợp cảm giác như cánh tay phải của mình đã bị phế đi vậy. Trong lúc nhất thời, hắn vậy mà không còn cảm nhận được sự tồn tại của cánh tay này nữa.
Nhưng họ Ân cũng biết yếu quyết của【Hỏa Độc Liên Chưởng】nằm ở chữ “liên”, cho nên sau thoáng chốc chần chừ liền đưa tay phải ra vỗ một chưởng đến giữa mặt Lý Tự Thành.
Độc tố nhập vào người, dù có thể chất phi nhân thì Lý Tự Thành cũng cảm thấy hơi hơi choáng váng, nhưng tiên sinh từng dạy rằng lúc tranh đấu sinh tử không được phân tâm, nên gã liền dựa vào ý chí mạnh mẽ cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo, đưa côn cản lại trước mặt, lại dùng một chiêu Hoàng Thạch Nạp Lý để chuyển dời kình lực đến lòng bàn chân, tiếp thêm cước lực cho bản thân.
Nhiễm độc thêm nặng, sắc mặt Lý Tự Thành có hơi xanh đi, nhưng gã không chút nào bận tâm đến điều đó, dựa vào Hoàng Thạch Nạp Lý mà đột ngột tăng tốc, gã vòng sang bên hông Ân Hợp xuất một chiêu Đầu Tiên Đoạn Lưu thọc tới, côn kình như hóa thành mũi khoan, đánh tan cương khí hộ thể của địch nhân.
Ân Hợp lại chẳng chút nào nao núng, mắt lộ vẻ đắc y như đã đề phòng từ trước.
“Ngươi còn quá non.” Búng tay một cái, côn của Lý Tự Thành lúc này cách ba sườn của hắn chỉ chưa đến nửa thước, nhưng nó cũng chẳng thể nào tiến thêm được nữa.
Nếu ngưng mắt nhìn kỹ, Lý Tự Thành ắt sẽ thấy dưới sàn không biết từ khi nào đã có tám cây châm nhỏ cắm xuống, từng tia cương khí như những sợi tơ nhện dẻo dai tiết ra từ đầu mũi châm, bám chặt lấy cây thiết côn của hắn.
“Chết đi!” Tước đi binh khí của đối thủ, phần thắng giống như đã nằm chắc trong tay Ân Hợp, hắn cũng không muốn đêm dài lắm mộng, dùng【Thổ Ti Châm Pháp】phóng ba mũi châm đến trước mặt Lý Tự Thành, ngay sau đó liền vọt thẳng lên cao, vỗ một chưởng xuống huyệt Bách Hội của gã.
Trên gương mặt hàm hậu không hề có chút khiếp sợ nào, nếu có cũng chỉ là vẻ kiên nghị, Lý Tự Thành trực tiếp buông thiết côn, trên mu bàn tay chợt xuất hiện hai dấu ấn lấp lánh màu ngọc bích, ở tay trái là một chiếc lá còn ở tay phải là một đốm lửa.
“Bộ quyền pháp này, ta dạy ngươi để học cái đạo dưỡng sinh. Nhưng nếu gặp lúc cấp bách, ngươi cũng có thể dùng nó tàn hại tánh mạng kẻ thù.”
Lý Tự Thành nhớ lại lời tiên sinh từng nói với mình, trong mắt là đấu chí ngút trời, ngọn lửa quyết tâm cháy hừng hực.
Ngẩng đầu nhìn lên, đến một tia khiếp nhược cũng có không có, gã trực tiếp vung nắm đấm đón lấy độc chưởng của Ân Hợp.
Uỳnhh!
“Sao có thể?”
Họ Ân kinh ngạc thốt lên, trùng hợp thay đây cũng là ba chữ mà sư phụ của hắn vừa kêu ra khi bị rào chắn sinh tử chấn lui.
Sự việc tới quá bất ngờ, Hàn Phá dù lão luyện tới đâu cũng không lường trước được chuyện này, cũng vì vậy mà phải trả giá.
Một chiêu Thương Mang Vân Hải Gian, kiếm trong tay Lý Bất Mặc đâm xuyên qua hông Hàn Phá, máu chảy ròng ròng, nếu không phải lão kịp lấy lại tinh thần để né tránh thì e là Khí Hải đã bị hủy hoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...