“…đúng là, Lữ Bố kêu van không người cứu, Trương Liêu mắng tặc lại được tha. Muốn biết kẻ cứu Trương Liêu là ai, xin chờ hạ hồi phân giải.”
Trác Thủy Phân kể xong hồi này, ho khù khụ liên hồi, tên nam nhân bộ dạng vô hại có cảnh giới Tiên Thiên tầng ba nhanh tay nhanh mắt, bưng một chén trà sang cho lão giải khát.
“Đã biết tai to hạng vô nghĩa, nhắc chuyện Viên môn cũng bằng thừa.” Lý Bất Mặc uống một ngụm rượu trợ hứng, nghiêng đầu ngâm khẽ hai câu.
Hai câu này của y có ý thay Ôn hầu mắng mắng Lưu Huyền Đức bất nghĩa, không nhớ ân Viên môn xạ kích cứu nguy. Trong tình huống này, người khác nghe vào sẽ tự hỏi Lý Bất Mặc có phải cũng đang mắng Từ Hiền bất nghĩa hay không?
Trác Thủy Phân không bình phẩm gì, nét mặt như thường, chỉ có ánh mắt của bốn tên cao thủ Tiên Thiên lại tăng thêm ba phần khinh khi.
Nhưng chúng cũng biết mục đích của Trác Thủy Phân là muốn để kẻ này rời khỏi nơi đây, vậy nên cũng không dám nói gì quá đáng, ánh mắt khinh thường chỉ thoáng hiện lên liền ẩn giấu đi.
Từ Hiền vẫn thản nhiên như không, nghe lão Trác kể xong, hắn tặc lưỡi thán rằng: “Trác tiền bối quả thực không hổ danh Lão Thuyết Thư, tài kể chuyện sinh động như thật, khiến tại hạ như lâm kỳ cảnh, chỉ biết thán phục mà thôi.”
Trác Thủy Phân hô một tiếng “quá khen”, mỉm cười nói rằng: “Khụ khụ, vậy Từ công tử ngươi…”
Từ Hiền chắp tay gật đầu với lão: “Trác tiền bối yên tâm, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, tại hạ tất nhiên sẽ làm theo ước định.”
Đoạn lại quay sang nói với Lý Tự Thành: “Tự Thành, ngươi cứ thong thả, chừng nào ăn sạch thì thôi. Ta trở về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Vâng, tiên sinh.” Lý Tự Thành buông cái đùi gà đang gặm dở trong tay xuống, gật đầu đáp lại.
Trác Thủy Phân chợt nhíu mày, tên cao thủ Tiên Thiên dùng song kích càng là trợn mắt quát: “Họ Từ, ngươi có ý gì? Nể mặt mà không cần, đừng tưởng chúng ta không dám…”
Trác Thủy Phân đưa tay lên ngắt lời hắn, khàn giọng mà rằng: “Sài lão đệ chớ nên to tiếng, Từ công tử không hề làm trái ước định.”
Lão vẫn nhớ rõ, ban nãy lúc đưa ra hứa hẹn Từ Hiền chỉ nói là hắn nghe xong sẽ đi ngay, không hề bảo là sẽ dẫn theo tùy tùng rời đi, cho nên việc hắn để Lý Tự Thành tiếp tục ở lại chỗ này không có gì sai trái cả.
Hơn nữa theo Trác Thủy Phân, Từ Hiền mới là đối tượng mà lão cảm thấy e ngại, có thể tiễn được hắn đi là đủ rồi, một tên Hậu Thiên thập trọng nhìn có vẻ khờ khạo ở lại cũng không tạo được bọt sóng gì, mặc dù khí huyết của gã có vẻ sung mãnh dồi dào, vượt xa thường nhân đấy.
“Từ công tử, chờ giải quyết xong ân oán nơi đây, lão hủ nhất định đến bồi tội cho ngươi. Khụ khụ!” Trác Thủy Phân chắp tay tiễn Từ Hiền đi, bồi tội trong lời của lão có ẩn ý gì khác hay không thì chỉ mỗi lão biết.
Từ Hiền gật đầu bồi lễ: “Vậy tại hạ đi trước, chư vị ở lại chơi đùa vui vẻ.”
Trước khi lăn bánh rời đi, hắn còn nói với Lý Bất Mặc một câu: “Lý huynh, có duyên lại gặp.”
Người sau khoát tay ra hiệu đã biết, thái độ như kiểu hắn muốn đi đâu thì đi thôi, đừng làm phiền y ngắm cảnh đêm, thưởng thức trăng sao.
Từ Hiền cười nhạt, mặc cho Lý Tự Thành tiếp tục chiến đấu với cơm nước trên bàn, hắn ôm Đậu Phụ rời khỏi sảnh ăn, dọc theo hành lang trở về phòng trọ của mình.
Trác Thủy Phân nghiêng đầu vểnh tai, nghe được âm thanh bánh xe càng lúc càng xa, nghe được tiếng mở cửa vào phòng rồi đến tiếng đóng cửa khóa chốt, ánh mắt hiền hòa của lão dần trở nên sắc lẹm, nhìn chằm chằm về phía Lý Bất Mặc và hai mươi tư cái Tàng Vân Lệnh đang nằm trên bàn y, bốn tên cao thủ Tiên Thiên cũng có cùng ánh nhìn như thế.
Lý Bất Mặc than nhẹ: “Chó cứ rình mồi, ta phải thu lại thôi.”
Sau đó liền vỗ nhẹ lên bàn một cái, đống Tàng Vân Lệnh như bị cái hồ lô đựng rượu của y hút vô, leng keng, rào rào mấy tiếng liền chui hết cả vào trong.
Lý Bất Mặc lấy nắp bịt lại miệng hồ lô, kế tiếp giắt vào bên hông mình, sau đó lại tiếp tục uống Đoạn Nghĩa Tửu, ngắm trăng tròn ngày rằm.
“Thi Quân, lão hủ biết ngươi trọng chữ tín, nhưng Tiểu Đổ Quỷ là kẻ tiểu nhân âm hiểm, hắn bày mưu hèn kế hạ lừa ngươi giữ hộ Tàng Vân Lệnh, dụng ý thâm độc nhường nào, không đáng cho ngươi phải như vậy. Lão hủ cho rằng, dù ngươi có không tuân hứa hẹn với hắn cũng chẳng hề trái đạo nghĩa, người trong võ lâm chắc chắn sẽ không vì đó mà khinh thường ngươi.”
Trác Thủy Phân trước tiên nói lời đảm bảo danh dự cho Lý Bất Mặc, sau đó mới tiến vào mục đích chính của mình:
“Lão hủ biết Thi Quân ngươi coi danh lợi như mây khói, Tàng Vân Lệnh với ngươi chẳng phải vật đáng quý gì. Nếu đã như vậy, sao Thi Quân không giao nó lại cho lão hủ, như vậy lão hủ đạt được thứ mình muốn, ngươi cũng không phải lo ngại phiền phức quấn thân, giữa hai chúng ta cũng không cần đại động can qua, há chẳng tuyệt thay?”
Lý Bất Mặc nhấp một ngụm rượu, ngoảnh đầu nhìn lại, đây là lần đầu tiên y trực tiếp đối mặt với đám đầu trộm đuôi cướp sau lưng mình.
Cười khẩy một tiếng, y nói với giọng có phần giỡn cợt: “Người khác càng già càng sáng suốt, ngươi thì càng già càng dơ. Trong võ lâm không ai khinh thường ta? Người khác khinh thường ta có quan trọng sao, ta khinh thường ta là đủ rồi.”
Cộp!
Mộc trượng dậm nhẹ xuống, sàn nhà dưới chân Trác Thủy Phân bắt đầu xuất hiện vết nứt, giọng lão trở nên lạnh hơn vài phần: “Ý của ngươi là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”
Tóc xanh bay múa, Lý Bất Mặc lắc đầu cười ha hả mà rằng: “Lý mỗ yêu rượu như mạng, chẳng quản rượu mời hay rượu phạt, chỉ cần là rượu ngon, có bao nhiêu ta uống bấy nhiêu.”
Một tia sát ý xẹt lên trong hai con ngươi đục ngầu, Trác Thủy Phân khẽ lắc đầu than rằng: “Sài lão đệ nói quả không sai, Thi Quân đúng là chỉ biết sính miệng lưỡi.”
Lý Bất Mặc nghe vậy, nhếch mép cười một tiếng, tay xách lấy thanh trường kiếm dựng bên vách tường lên đặt trên bàn, hai mắt nhắm nghiền, giọng điệu trở nên lạnh lùng:
“Ý của ngươi là muốn ta sính võ công? Thế cũng được thôi. Thơ và rượu, Lý mỗ chỉ đem ra tiếp bằng hữu, gặp phường ác cẩu, ta cũng chỉ có thể dùng kiếm đón chào.”
“Thi Quân a Thi Quân, nếu nói về làm thơ tác từ, thiên hạ này đều phải cam bái hạ phong, tôn ngươi thành đế thành quân. Nhưng luận đến võ công… khụ khụ, thứ cho lão hủ nói một câu không dễ nghe, ngươi không được!”
Khàn giọng mỉa mai, nét mặt Trác Thủy Phân bắt đầu trở nên có phần hung ác, chẳng thể nhìn ra bộ dạng lão gia gia hiền lành thích kể chuyện ban nãy nữa.
Cộp!
Chống gậy đứng dậy, lão nói với bốn tên cao thủ Tiên Thiên sau lưng mình rằng: “Thi Quân vang danh thiên hạ, chắc không biết gì đến mấy kẻ vô danh như chúng ta. Chư vị huynh đệ còn không tranh thủ xưng tên ra, để Thi Quân còn biết ai là người lấy mạng mình, đó là vinh dự lớn biết bao cơ chứ.”
Vừa nghe Trác Thủy Phân nói vậy, kẻ được lão gọi là Sài lão đệ lập tức đứng ra báo danh: “Băng Hỏa Song Đầu Xà, Sài Thoái!” Cảnh giới của hắn là Tiên Thiên tầng hai.
“Đoạn Nhạc Kiếm, Hách Tiểu Thông!” Đây là tên kiếm khách duy nhất trong bốn người, tu vi Tiên Thiên tầng một.
“Truy Phong Đao, Điền Minh!” Có kiếm thì có đao, hai thứ vũ khí phổ biến nhất trong giang hồ.
Tên họ Điền này cũng như Hác Tiểu Thông, cũng là cao thủ Tiên Thiên tầng một.
Khác ở chỗ họ Điền bước vào Tiên Thiên đã ba năm, còn họ Hách thì chỉ được ba tháng, tuổi của hai người đều đã qua bốn mươi, nếu không gặp thiên đại kỳ ngộ, cả đời này đoán chừng chỉ khai phá được thêm ba, bốn kỳ mạch là cùng.
“Vô Hại Tri Chu, Ân Hợp.” Tên nam nhân có bộ dạng lầm lì vô hại là người xưng danh cuối cùng, giọng nói của hắn bình bình đạm đạm, khó nghe ra sát ý trong đó, mặc dù ánh mắt hắn nhìn Lý Bất Mặc lại vô cùng lạnh lẽo.
Danh hiệu của hắn là “con nhện vô hại”, tức là con nhện không có độc. Nhưng những người từng chết dưới tay Ân Hợp đều biết, con nhện này không phải không có độc, chỉ là nó giấu độc quá sâu mà thôi.
Chờ đám địch nhân giới thiệu xong, trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, sát ý tràn đầy thế này, Lý Bất Mặc lại chẳng hề có chút âu lo nào, từ nét mặt cho đến nội tâm đều chỉ có sự ung dung tự tại, an nhiên thích ý.
Nằm hẳn ra bàn, một chân y co lại gác lên thành cửa sổ, chân còn lại đong đưa giữa khoảng không, đầu ngửa về sau, tay thì dựng ngược vò Đoạn Nghĩa Tửu, dốc hết chút rượu ít ỏi còn lại vào trong mồm mình.
Khà một tiếng đã đời, ánh mắt mông lung, hai con ngươi như được lắp thêm một lăng kính nghệ thuật, thi hứng dâng cao, sáng ý tuôn trào, Lý Bất Mặc cười to ngâm rằng: “Kim tôn thanh tửu đẩu thập thiên, ngọc bàn trân tu trị vạn tiền. Đình bôi đầu trợ bất năng thực, bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên.”
Bình vàng, rượu trong, mười ngàn đấu,
Mâm ngọc, món ngon, đáng vạn quan.
Ngừng ly, ném đũa, ăn không được,
Vung kiếm nhìn quanh, dạ hoang mang.
Giọng điệu khoáng đạt, tự nhiên, âm thanh khí khái, hùng hồn, Thi Quân bắt lấy ba thước thanh phong, kiếm chỉ tứ phương.
Nói là lòng hoang mang, nhưng bộ dáng của y lúc này nào có chút chột dạ, ngược lại chỉ thấy thanh cao thoát tục, sảng lãng, phóng khoáng vô cùng.
Có lẽ kẻ phải cảm thấy chột dạ, bàng hoàng mà Thi Quân nói đến ở đây chính là đám gian tặc lòng mang ý xấu với y cũng nên.
Choengg!
Kiếm đã rời vỏ, không chờ địch nhân tới trước, Lý Bất Mặc đã chủ động tiến công.
Kẻ mà mũi kiếm hướng tới đầu tiên, không ngoài ai khác chính là Lão Thuyết Thư, Trác Thủy Phân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...