[......]
Nhìn thấy trên màn hình máy tính hiện lên một chuỗi ba chấm, nét trào phúng chứa đựng trong nụ cười của Cung Tử Quận ngày càng rõ ràng.
Sau đó, hắn quay người bỏ đi mà không nói một lời.
Màn hình máy tính chớp lóe như đang thể hiện sự bất lực.
Giây tiếp theo, âm thanh khiến người ta khó chịu lại vang lên.
"Lúc trước em từng nói, em muốn biết điểm dừng cuối cùng của chuyến tàu này ở đâu, đó rốt cuộc là nơi nào.
Giờ em không đi được, anh đi thay em nhé.
Anh phải nhìn cho kỹ vào..."
Bước chân của Cung Tử Quận chợt dừng lại.
Hắn từ từ quay người lại, nhìn thẳng vào màn hình máy tính nhưng không hề có bất kỳ phẫn nộ hay bạo lực gì, thay vào đó là nét nghi ngờ khó lòng phát hiện.
Âm lượng của đài phát thanh lại tăng lên một mức.
Âm thanh điện tử khe khẽ khiến giọng điệu của Phó Kỳ Đường càng trở nên yếu ớt hơn, nhưng cũng lại càng thêm phần dịu dàng, nhẫn nại.
"Đợi đến lúc xuống dưới gặp rồi từ từ kể cho em nghe.
Anh làm được không?"
"Cung Tử Quận, anh nói gì đi."
"Ha..." Cung Tử Quận lập tức khịt mũi khinh thường, nhìn vào màn hình, nửa lạnh lùng, nửa khiêu khích nói: "Có vậy thôi à?"
Trên màn hình không có nội dung mới nào xuất hiện, chỉ có màu sắc của những dấu ba chấm dường như trở nên rõ ràng hơn.
"Xem ra ngoài việc làm một cái máy lặp lại ra thì mày chẳng còn tác dụng gì khác cả.
Hơn nữa, mày dựa vào đâu mà cho rằng tao là một đứa rất biết nghe lời vậy? Lúc em ấy ở đây còn chẳng quản lý được tao, nói gì đến việc không có em ấy?"
Nói tới câu này, giọng của Cung Tử Quận bỗng nhẹ bẫng, như là đang lo rằng mình làm phiền đến một cái tên nào đó hay giấc mơ của anh.
Nhưng chỉ sau một lúc, hắn đã trở lại bộ dạng trước đó, nhún vai và nói lại: "Thôi, lật bài đi.
Tao không vào cái gọi là "trận chung kết" đó đâu."
Màn hình máy tính lại nhấp nháy.
Cung Tử Quận vờ như không thấy, tiếp tục lẩm bẩm: "Nói muốn tới xem điểm cuối, muốn trở về thế giới thực ngoài kia là em ấy.
Còn tôi chưa từng nghĩ tới việc sống mà rời khỏi đây.
Đối với tôi mà nói, nơi đây hay ngoài kia cũng chẳng khác nhau gì.
Nếu em ấy muốn thấy, tôi sẽ đi cùng em ấy.
Nhưng hiện tại...!Chẳng còn nghĩa lý gì.
Thế nên vậy đi."
Nói xong, hắn lại cười.
Đôi mắt hắn cụp xuống, che đậy ý muốn phá hủy và sự hận thù có thể bộc phát trong con ngươi bất cứ lúc nào.
Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra và mọi thứ đều bình lặng, giống như ngày đầu tiên hắn đến đây.
[Anh không có quyền từ chối.
Nếu không sẽ bị trừng phạt.]
Màn hình máy tính tiếp tục hiện lên một dòng chữ mới.
Cung Tử Quận bác bỏ: "Lẽ nào mày còn có thể bắt ép tao đặt đồ vào hộp rồi thay tao mở phó bản cuối cùng ra? Hơn nữa, chắc mày cũng kiểm tra ra được "Con mắt của sự thật" đang không trên người tao.
Chỉ có hai bằng chứng vượt ải, không đủ điều kiện.
Đúng không? Muốn phạt thì cứ phạt, tao chẳng quan tâm.
Tao sẽ nỗ lực sống, nhưng cũng sẽ nổ lực để chết.
Hai chuyện này hoàn toàn chẳng có vấn đề gì."
Màn hình máy tính tiếp tục trầm lặng, đài phát thanh lại vang lên lần thứ ba.
Lần này là giọng của Cung Tử Quận.
"Ừm.
Anh biết.
Anh hiểu rồi.
Anh...!Làm được."
Giọng nói khàn khàn và run rẩy vang lên, mỗi âm tiết đều chứa đầy sự giằng co đau đớn, vô cùng quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Đoàn tàu đang nhắc nhở hắn phải hoàn thành lời hứa của mình.
Vì hắn đã đích thân hứa với Phó Kỳ Đường nên hắn phải thực hiện.
Nhưng Cung Tử Quận chỉ gật đầu phiên phiến, thờ ơ đáp lại: "Tao hối hận rồi không được à?"
Máy tính: [Anh đang gian lận.]
"Đúng."
[Vô lý không ai bằng.]
"Không sai."
[Anh đang lừa anh ấy.]
Cung Tử Quận thản nhiên nói: "Tao thừa nhận.
Còn chuyện gì nữa không?"
Một người một máy đối diện cách nhau vài bước chân.
Cung Tử Quận bình tĩnh, hơi có vẻ mất kiên nhẫn.
Vẻ căm ghét bản thân hiện rõ ràng trên mặt hắn, như là sống thêm một phút thôi cũng khiến hắn không thể chấp nhận nổi.
Nhưng hắn cũng không thể tìm đến cái chết, chỉ đành tìm chút bình yên và nhẹ nhõm nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Tuy nhiên, bàn tay buông lơi bên cạnh của hắn lại hơi run rẩy, lòng bàn tay đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Thời gian lúc này như chậm lại vô cùng.
Vài phút sau, màn hình máy tính rung lắc dữ dội như đang bất mãn, khó chịu, nền cũng chuyển từ trắng sang đen.
Ngay lập tức, một dòng chữ mới xuất hiện, trôi chảy hơn trước rất nhiều.
[Đưa ra điều kiện đi.]
Trái tim vốn đã dâng lên đến cổ họng bỗng nhiên rơi trở lại lồng ngực, tràn đầy máu, ấm lên và lại bắt đầu đập một cách chậm rãi, rồi mạnh mẽ.
Cung Tử Quận không nén nổi vui mừng, biết rằng nỗ lực tuyệt vọng của mình đã thành công.
Từ lúc phó bản kết thúc, thông báo hệ thống chưa từng có xuất hiện trong khu bình luận, Cung Tử Quận đã phát hiện ra sự khác lạ.
Những lời đó nhìn thì lạnh lẽo như máy móc nhưng hành động bày tỏ lòng biết ơn và lời chúc mừng chắc chắn là chứa đựng lòng người.
Ngay từ khắc đó, dù đang đau buồn vì mất đi người thân yêu nhất nhưng Cung Tử Quận đã lập tức hiểu ra sự thật.
Mặc dù đoàn tàu hầu hết đều chạy tự động theo một loại hệ thống nào đó, nhưng vẫn có một khoảng thời gian nhỏ nó được quản lý và điều khiển bởi một thực thể không xác định có bản chất con người.
Hơn nữa, thực thể kia còn đang tiếc nuối cho cái chết của Phó Kỳ Đường.
Đến khi trở về tàu, Cung Tử Quận cố tình không kiềm chế cảm xúc của mình và thể hiện ra sự chán nản, không muốn mở ra phó bản tiếp theo, những gì đoàn tàu làm đã chứng minh suy đoán của hắn.
Nó không mang tính hệ thống nhưng vẫn giữ được một mức độ nhân văn nhất định, đồng thời có cả sự tiếc nuối về cái chết của Phó Kỳ Đường.
Bằng cách này, hai bên có khả năng đàm phán và nhượng bộ.
Đồng thời, Cung Tử Quận cũng để ý thấy đoàn tàu vô cùng muốn hắn mở phó bản chung kết ra nên mới năm lần bảy lượt thúc giục, khiến hắn có thể nắm lấy cơ hội ra điều kiện.
Hắn là một con bạc điên cuồng và tuyệt vọng, không muốn gì, miễn là kho báu đã mất có thể quay trở lại.
Tuy Cung Tử Quận không có tiền mà chỉ có cái mạng này, nhưng hắn dám cược.
Sau khi định thần lại, Cung Tử Quận cảm nhận thấy bản thân còn căng thẳng hơn trước.
Hắn hắng giọng, vô cùng khó khăn, cũng vô cùng kiên định nói: "Tao muốn Phó Kỳ Đường quay trở lại.
Nếu mày đồng ý thì tao sẽ lập tức mở phó bản chung kết ra."
[Tôi không đồng ý.]
Cung Tử Quận: "..."
Một lát sau, máy tính lại hiển thị: [Tôi không đồng ý được.
Chuyện này vượt quá quyền hạn của tôi, tôi không làm được.]
Hi vọng dâng lên rồi vụt tắt rồi lại cháy lên, Cung Tử Quận nhất thời muốn đập tan cái máy tính trước mặt mình ra.
Hắn ổn định lại cảm xúc, hòa hoãn nói: "Chuyện này chắc là không khó lắm."
[Không.
Khó lắm.
Người chết rồi sao mà sống lại được?]
Cung Tử Quận: "Không phải sống lại, mà là được sinh ra một lần nữa."
Máy tính im lặng, lúc sau mới hiện thị tiếp: [Tôi không hiểu anh đang nói gì.]
Cung Tử Quận giải thích: "Con mắt của hiện thực có một dạng hình người.
Lúc nó biến thành người, nhóc Hướng Viễn và cậu bé con người kia gần như là giống nhau hoàn toàn.
Mà khi nó rời khỏi phó bản nơi nó sinh ra, trừ việc không thể hoạt động ở trên tàu ra thì những nơi khác đều không khác mấy người chơi bình thường là bao, mấy đạo cụ búp bê hình người cũng thế.
Còn việc có thể hoạt động ở trên tàu hay không thì hẳn là thuộc phạm vi quyền hạn của mày đúng không?"
[Tôi bắt buộc phải nhắc nhở anh, về mặt bản chất, thật ra Con mắt của sự thật cũng giống như mọi loại đạo cụ khác, đều là một tổ hợp dữ liệu.]
"Nhưng chúng đều có một thực thể.
Hơn nữa, hiện thực và hư ảo có quan trọng đến vậy không, hay là nói...!Chúng có thực sự có ranh giới không? Đoàn tàu có thật ư? Thế giới phó bản có thật ư? Những con quỷ có đủ loại năng lực có thật ư? Những năng lực đặc biệt là có thật ư? Tôi...!có thật ư? Nhưng bất luận ra sao, đối với mày thì tất cả những điều này chỉ là dữ liệu còn gì? Ít nhất nó tồn tại và hoạt động dưới dạng dữ liệu.
Một khi đã như vậy, thảo luận xem đó là dữ liệu hay hiện thực với hư ảo có ý nghĩa gì ư?" Cung Tử Quận nói, không khỏi mỉm cười.
Máy tính hơi im lặng như đang suy nghĩ, sau đó thế mà lại hiển thị một câu: [Đến cả triết học anh cũng hiểu được rồi.
Phó Kỳ Đường chỉ bảo tốt đấy.]
Tiếp đó, nó hiển thị ra một nội dung mới: [Nhưng tôi phải nhắc anh rằng, những suy nghĩ này của anh quá là điên rồ, cũng vô cùng nguy hiểm.]
[Nếu hiện thực và hư ảo không có nghĩa lý gì thì vạn sự, vạn vật đều sẽ mất đi ý nghĩa của nó.]
"Đối với tao mà nói, Phó Kỳ Đường sống chính là hiện thực.
Em ấy chết rồi, dù tao còn sống thì cũng chỉ là hư ảo mà thôi.
Tao sẽ vĩnh viễn ở trên ranh giới giữa hiện thực và hư ảo, cho đến khi chết đi." Cung Tử Quận nói mà không thể hiện cảm xúc gì.
[Tôi hiểu rồi.]
"Vậy thì đáp án của mày là...?"
[Được.]
[Nhưng mà khó lắm.
Điều kiện cũng vô cùng khắc nghiệt.]
Cung Tử Quận nói: "Tao không để ý.
Tao sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì, cho dù bắt tao chết luôn bây giờ."
[Tôi sẽ không đưa ra điều kiện như vậy, chẳng có nghĩa lý gì cả...!Thôi, nói về kế hoạch của anh đi.]
"Đơn giản lắm.
Ngày trước em ấy cũng đã làm loại chuyện kiểu như vậy rồi." Cung Tử Quận mỉm cười, như vui vẻ vì tìm thấy một điểm giống nhau trong kinh nghiệm của hai người.
Tiếp đó, hắn xòe tay, để lộ ra hai viên vòng Phật gỗ hình dáng đơn giản, tiếp tục nói: "Tao sẽ dùng "Hạt giống vũ trụ" để tạo ra một thế giới mới, mày thì viết cuộc đời em ấy vào theo kịch bản của tao.
Để cho thế giới mới tự hoàn thiện, em ấy sẽ được sinh ra một lần nữa và lớn lên, trải qua một cuộc đời vui vẻ và hạnh phúc, có một cuộc sống khiến người ta ngưỡng mộ.
Đợi tới khi thế giới "trưởng thành", là một hành khách được chọn, em ấy sẽ trở lại thôi."
Kế hoạch này hoàn toàn không phức tạp nhưng lại cực kỳ đỉnh cao.
Nó hoàn toàn được tạo nên bằng việc lợi dụng những quy tắc của bản thân đoàn tàu một cách vô cùng hợp lý.
Đầu tiên là sau khi dùng "Hạt giống vũ trụ", người chơi sẽ có được năng lực có thể tạo ra được một thế giới phó bản hoàn toàn mới.
Mà sau khi thế giới đó hoàn thành thì sẽ được đoàn tàu nạp vào trong kho dữ liệu, trở thành một trong những phó bản được lựa chọn sau này.
Thế nên bắt buộc nó phải mang hơi hướng siêu nhiên và kinh dị, đồng thời có một số nhân vật chính và cốt truyện liên quan nhất định.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Phó Kỳ Đường chính là nam chính trong thế giới phó bản mới này.
Cung Tử Quận sẽ vì anh mà dệt nên một cuộc sống an toàn, êm đềm và tươi đẹp, bù đắp tất cả những thiếu sót trong mười năm qua cho anh.
Anh sẽ trưởng thành một cách thuận lợi và nhận được rất nhiều tình yêu thương ở muôn nơi.
Vấn đề duy nhất ở đây là Phó Kỳ Đường sẽ không thể chủ động kết nối với đoàn tàu mà chỉ có thể bị động đợi cho một ngày nào đó trong tương lai, thế giới này thực sự "được" chọn trở thành phó bản trò chơi, Cung Tử Quận bước vào và cố ý đưa Phó Kỳ Đường trở lại dưới dạng đạo cụ đặc biệt.
Nhưng đây không phải những gì Cung Tử Quận muốn.
Lòng hắn hiểu rõ, tuy bầu không khí lúc này đang bình thường nhưng không có nghĩa là sự tồn tại không xác định kia và hệ thống vốn được cài đặt trên tàu không hề để ý đến hành động của hắn.
Cho dù hắn có sắp xếp mọi thứ trong thế giới mới thật hoàn hảo thì cũng phải chuẩn bị tâm lý cho việc trong tương lai, thế giới này không được chọn lựa.
Vì thế, hắn tuyệt đối không thể chỉ bị động đợi chờ.
Hắn buộc phải nghĩ cách khiến Phó Kỳ Đường chủ động lên tàu, để thế giới phó bản và đoàn tàu chủ động giao nhau.
Cung Tử Quận suy nghĩ, lập tức nghĩ ra được một biện pháp.
Trong cốt truyện do Cung Tử Quận thiết lập ban đầu, điều đáng sợ là thế giới mà nhân vật nam chính Phó Kỳ Đường đang sống hoàn toàn là "The Truman Show".
Mọi thứ anh tin đều là giả, thậm chí cả cuộc đời anh cũng là giả tạo.
Bằng cách này, cốt truyện miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn kinh dị của đoàn tàu, nhưng quá trình này lại rất nhạt nhẽo.
Cung Tử Quận đã thực hiện những sửa đổi tương ứng ở phần này.
Vì vậy, ở thế giới mới sắp được sinh ra đó, với tư cách là nam chính, mặc dù Phó Kỳ Đường được nhiều người yêu mến, ngưỡng mộ và có nhiều bạn tốt nhưng kỳ lạ là anh lại không thể duy trì mối quan hệ tương đối thân thiết với bất kỳ ai.
Khi anh vừa rời khỏi môi trường này một khoảng thời gian ngắn và bước và một một trường mới, anh sẽ nhanh chóng quên đi tất cả những người đã gặp, đã quen ngày trước.
Những người bạn tâm sự đủ thứ, những người bạn cùng chơi bóng rổ, thầy cô và bạn học thời còn ngồi trên ghế nhà trường đều sẽ trở thành những hình bóng mờ ảo, không thể để lại dù chỉ một gợn sóng trong ký ức của anh.
Điều đáng sợ hơn nữa là những người này cũng sẽ theo đó mà quên mất anh.
Rõ ràng anh có mặt trong bức ảnh tốt nghiệp, nhưng không ai có thể nhìn thấy.
Trong buổi họp lớp, trong khi trò chuyện, sẽ không ai nhớ rằng có một người là anh không xuất hiện.
Anh không có quá khứ, lý lịch cũng trong sạch như ngày đầu tiên anh chào đời.
Phó Kỳ Đường sẽ mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó không ổn và biết rằng mình có thể khác với những người khác, nhưng anh chưa bao giờ nhận ra không ổn nằm ở đâu.
Cho đến một ngày nào đó cần phải đi công tác, gặp được chuyện kinh dị trong ga tàu cao tốc vào đêm khuya thanh vắng, vận mệnh đưa anh lên một chuyến tàu dẫn tới vô số những hiện trường kinh dị, kỳ quái, Tàu G0101 Vô Hạn Hiệu.
Không có câu chuyện nào đáng sợ hơn việc vô tình lên một chuyến tàu vô hạn, nhưng cũng không có câu chuyện chữa lành nào hơn việc vô tình lên một chuyến tàu vô hạn.
Bởi vì đó là sự khởi đầu cho một câu chuyện khác liên quan đến mất đi và tìm về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...