Nhóm Thiên Lý tiếp tục trèo lên, đã mấy lần bị thú trọc hóa tấn công, nhưng cũng không có con nào xuất hiện đàn đàn lũ lũ như bầy kiến nên đều khá dễ dàng bị giải quyết. Điều duy nhất đáng chú ý đó là, trừ đàn chim lửa gặp được lúc mới tiến vào đỉnh Thải Vân ra, những sinh vật trọc hóa khác đều là côn trùng.
Côn trùng có cấp bậc khá thấp, hoàn toàn không thể sinh tồn trong thời gian dài tại vùng trọc hóa. Thế mà, côn trùng ở đây lại thích nghi cực tốt, hơn nữa phần lớn trong bọn chúng đều có tập tính quần cư. Dù có thường xuyên tự giết nhau, nhưng so với số lượng cực lớn, chút hao tổn kia quả thật quá bé nhỏ, ngược lại còn làm tăng lên thực lực toàn thể bọn chúng.
Côn trùng với số lượng lớn càng nguy hiểm hơn dã thú.
Trừ sinh vật trọc hóa ra, mọi người còn phải đề phòng cả sát thủ không biết ẩn nấp ở đâu. Kẻ âm mưu hại họ thua keo này ắt sẽ bày keo khác. Tại đỉnh núi trọc hóa nguy hiểm tầng tầng lớp lớp này, chỉ sơ sẩy một chút thôi, lập tức sẽ chết.
Trước đó Thiên Lý chia ra hành động với thành viên Ám Các cũng vì có tính toán của mình, cô muốn biết mục tiêu chủ yếu của đối phương là ai. Nếu là
Ám Các, vậy không liên quan đến họ; nếu là họ, vậy kẻ ẩn nấp kia rất có thể chính là thế lực thành thị ngầm.
Đêm, thành viên Ngu Giả dần chìm hết vào giấc ngủ, người gác đêm đầu tiên là Ô Tặc.
Thiên Lý không ngủ, ban ngày cô dùng cảm giác thăm dò qua mấy khu vực khả nghi, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ nhân vật đáng ngờ nào. Hiện tại, tạm thời có ba khả năng: Một là mục tiêu của đối phương là Ám Các, vậy nên mới không theo đuôi họ; hai là chúng tấn công một lần rồi thôi, không ham chiến; ba là chúng hiểu rất rõ cô, biết cô có năng lực thăm dò đặc thù, giám sát quá gần sẽ dễ bị phát hiện, nên ẩn nấp ở nơi cách họ rất xa, đợi cô ngủ rồi sẽ tìm thời cơ ra tay.
Thiên Lý nhắm mắt lại, nhưng thần kinh lại căng ra. Suy nghĩ cẩn thận, e là kẻ ẩn nấp rát quen thuộc địa hình nơi đây, nếu không tuyệt đối không dám giữa đêm nhảy từ vách đá lên chạy trốn. Nói cách khác, trước đó, chúng đã dò xét qua đỉnh Thải Vân; còn về việc chúng có phái người đi dò xét nơi khác hay không, tạm thời không rõ được. Nhưng ít nhất, có một chuyện rất rõ ràng: nhiệm vụ lần này đã bị mưu tính từ trước. Có thể tuyên bố được loại hình nhiệm vụ lớn này, địa vị của kẻ làm chủ sau màn kia hẳn nhiên là rất cao.
Thiên Lý nhíu mày, tâm trạng hơi nặng nề.
Lúc này, một ngón tay đưa qua, vuốt nhẹ đôi mày đang nhíu lại của cô, cũng dùng đầu cọ xát bên tai cô.
Thiên Lý cười cười, giữ chặt tay Tra Nhĩ.
Đột nhiên, cô mở mắt ra, trở mình bật dậy.
Có người đến, là hai người.
Thiên Lý nói nhỏ: “Tra Nhĩ, đi thôi.”
Tra Nhĩ hừ hừ vài tiếng, gọn gàng linh hoạt ném Thiên Lý lên lưng mình.
“Hai em làm gì vậy?” Ô Tặc đang gác đêm vội hỏi.
“Kẻ ám toán chúng ta hôm đó lại xuất hiện, giờ đang có hai người đến, gọi mọi người dậy, đề cao cảnh giác, chúng tôi đi bắt người.”
“Cẩn thận một chút.” Ô Tặc dặn dò hai người một tiếng, rồi đi gọi những đồng bạn khác dậy.
“Bị phát hiện rồi.” Thiên Lý hơi giật mình, đối phương nhạy cảm ngoài dự đoán, hai người họ vừa rời khỏi trại đã quyết đoán xoay người chạy trốn, rất mau lẹ.
Tra Nhĩ tăng tốc đuổi theo. Hai kẻ ẩn nấp này chia nhau hai đường, một kẻ tiếp tục leo lên trên, một người chui vào mê cung hang động.
Thiên Lý không chút do dự, quyết định đuổi theo kẻ ẩn nấp chạy lên trên kia. Điều kiện của mê cung hang động rất phức tạp, lại nhiều bầy sinh vật trọc hóa, thành viên Ngu Giả cũng phải xem xét xem ngày mai có nên đi vào đó thăm dò không.
Trung tâm mê cung thông lên đỉnh núi, nhưng lên đó còn phải đi qua không gian Ảo Ảnh và đại sảnh bên trong cánh cửa Vĩnh Hằng.
Mà Thiên Lý và Tra Nhĩ lại lựa chọn lối vòng quanh co từ vành ngoài lên, không lâu sau, họ đã đến không gian Ảo Ảnh.
Không gian Ảo Ảnh, thực chất là ảo ảnh được chế tạo bởi dụng cụ. Căn cứ vào sự thay đổi của ánh sáng và thời tiết, máy tính sẽ chiếu ra đủ loại cảnh sắc: từ non nước mây trời, đến thác, hoa rồi động vật, hơn nữa còn ở trạng thái động. Đồng thời, du khách cũng có thể tự sáng tạo: chỉ cần vẽ gì mình thích lên màn hình, xung quanh sẽ xuất hiện ảo ảnh tương ứng, có thể di chuyển trên không, tồn tại trong khoảng thời gian gần một tiếng.
Nhưng không gian Ảo Ảnh hiện tại đã thành một tòa kiến trúc bình thường không chút sức sống, tất cả ảo ảnh đều đã biến mất, trở lại dáng vẻ tàn phá chân thật.
“Đợi chút…” Thiên Lý chưa kịp nói xong, Tra Nhĩ đã cõng cô xông vào đài vẽ hình lộ thiên của không gian Ảo Ảnh.
Kẻ ẩn nấp giờ chỉ cách họ tầm vài trăm mét, với tốc độ của Tra Nhĩ, trong vòng hai phút là có thể bắt được. Nhưng lạ một điều là, lúc hai người họ bước lên đài vẽ hình lộ thiên, chẳng hiểu vì sao kẻ ẩn nấp để truy tìm họ lại đột nhiên biến mất.̣
Điều này không khỏi khiến Thiên Lý kinh ngạc, phải biết rằng ẩn thân là vô ích đối với cảm giác của cô. Trừ phi kẻ đó giống với dị năng giả phân giải mà cô gặp phải lúc rời thành Thánh ấy, có thể dung nhập hoàn toàn hòa mình vào trong không khí. Nhưng dao động dị năng của kẻ ẩn nấp lại khác hẳn, có khuynh hướng thuộc dòng tốc độ.
Vậy, hắn ta đã biến mất như thế nào?
Tra Nhĩ dừng lại, tò mò đi dạo khắp nơi.
Nếu Thiên Lý có một đôi mắt bình thường, cô sẽ thấy từng sinh vật bé nhỏ như được sinh ra từ ánh sáng đang chuyển động quanh mình, đi qua chỗ nào là để lại một vệt sáng ở chỗ đó, xinh đẹp như ảo mộng trong đêm đen.
Tra Nhĩ thò tay chọc chọc, sinh vật nhỏ nhẹ nhàng tản ra sau đó lại dần dần tụ hợp lại, như vô hình vô chất vậy.
“Tra Nhĩ, anh nhìn thấy gì?” Thiên Lý phát hiện được động tác của hắn, hỏi.
“Rất nhiều vệt sáng.”
“Vệt sáng?” Thiên Lý dùng cảm giác dò cẩn thận, trong ngoài kiến trúc đều im ắng, dường như chỉ còn mỗi hai sinh vật là cô và Tra Nhĩ, kẻ truy kích trước đó cũng biến đâu mắt tăm hơi.
Không gian Ảo Ảnh đã bị phá hủy, không thể có ảo ảnh nào xuất hiện nữa. Tra Nhĩ lại nhìn thấy gì? Vì sao cảm giác của cô lại không “nhìn” thấy được?
Nồng độ trọc khí xung quanh đây cao gấp mấy lần mấy tầng dưới, có phần không phù hợp. Theo lý thuyết, địa thế càng cao thì trọc khí càng loãng, vì sao ở đây trọc khí lại nồng như vậy?
Xem ra quanh họ quả thật có vật gì đó, hơn nữa là thứ cô không “nhìn” thấy được.
“Tra Nhĩ, vật anh nhìn thấy có hình gì?” Thiên Lý dò hỏi.
Tra Nhĩ ngồi xổm xuống, dùng móng tay quẹt trên đất, vẽ ra hình dạng của sinh vật. Thân thể hình giọt nước, có mọc hai đôi cánh, trông khá giống chuồn chuồn.
Thiên Lý nhíu mày, đây rõ ràng là một loài sinh vật, vì sao cô không cảm giác được?
Nghĩ một lát, đang định hỏi tiếp, cô bỗng phát hiện Tra Nhĩ vốn đang ở bên cạnh đã biến mất.
Tim Thiên Lý chợt ngừng đập, cô bật dậy.
“Tra Nhĩ!” Cô tìm khắp nơi, không hề thấy dấu vết. Tra Nhĩ đột ngột biến mất hoàn toàn, hệt như kẻ ẩn nấp truy kích họ.
Chuyện gì đã xảy ra?
“Tra Nhĩ!” Thiên Lý không từ bỏ, chạy một mình trên đài vẽ hình trống trải tĩnh mịch.
Cô biết xung quanh chắc chắn có vật gì đó, nhưng cô không nhìn thấy gì cả, giờ phút này cảm giác dường như đã mất đi tác dụng vốn có của nó.
Nỗi sợ không tên chiếm cứ lòng cô.
“Khả Khả, con còn chờ gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai.
Thiên Lý cả kinh, xoay mạnh người lại. Một bàn tay to ấm áp chạm vào má cô, như đang an ủi cô vậy.
“Khả Khả, con có khỏe không?”
Cô nhớ rất rõ giọng nói này, giọng người cha kiếp trước của cô.
Thiên Lý vươn tay, muốn xác nhận.
“Tiểu Thiên Lý.” Đằng sau lại truyền tới một giọng nói quen thuộc khác.
Là người cha kiếp này của cô.
“Vì sao không đi cứu cha? Để cha bị đàn thú này cắn xé mà chết?”
Người Thiên Lý cứng ngắc, ngón tay khẽ run.
“Con nói đi!”
“Không… không phải…” Thiên Lý ôm lấy cái trán đau đớn, trong đầu hiện lên một mớ hình ảnh lộn xộn.
Trí nhớ của cô tựa như một cái hộp Pandora, sau khi mở ra không phải là niềm vui, mà là bi thương đã bị vùi lấp đi.
Lý trí nói cho cô biết, cô nhất định đã sa vào một ảo ảnh nào đó có cường độ vượt xa ảo thuật của A Nhĩ Đế Tư, nó có thể tái hiện lại phần giấu sâu bên trong trí nhớ. Nếu hai mắt cô không mù, nhất định cô có thể thấy rõ được gương mặt và nụ cười của hai người cha.
Thiên Lý không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo, nhịn cơn đau kịch liệt ở đại não, tập trung tinh thần tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Tra Nhĩ.
Có lẽ hắn biến mất có liên quan đến ảo ảnh, nếu như nó có thể tái hiện lại hình ảnh, đương nhiên cũng có thể che giấu đi hình ảnh. Thậm chí ngay cả cảm giác của cô cũng có thể lừa gạt, rốt cuộc những sinh vật giống như chuồn chuồn này là gì vậy?
Thiên Lý ôm cánh tay, đầu đau muốn vỡ ra, cơ thể khẽ run lên trong gió đêm.
Cắn răng, cô nhấc chân chạy bước nhỏ. Cô phải lập tức rời khỏi khu vực này, nếu không đống hình ảnh không ngừng đổ vào đầu cô này sẽ làm cô điên cuồng.
Cảm giác trở nên hỗn loạn, Thiên Lý mất phương hướng, chạy tới rìa hình ảnh. Vòng bảo hộ an toàn ở chỗ đó đã bị hỏng, một khi trượt chân sẽ trượt xuống sườn núi.
Nhưng cô không hề phát hiện, một chân đột nhiên đạp vào khoảng không, lúc sắp nghiêng người ngã xuống, một cánh tay đầy sức mạnh đã kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng...
Sau khi vẽ hình sinh vật, Tra Nhĩ quay đầu chờ Thiên Lý khen ngợi, ai ngờ quay đầu một cái đã chẳng thấy người đâu.
Hắn nhảy dựng lên, thét: “Thiên Lý!”
Bốn phía vọng lại tiếng vang. Sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, giậm chân một phát, tung mình nhảy lên, xuyên qua bầy sinh vật nhỏ, nhảy lên tầng cao nhất của tòa kiến trúc. Nhảy lên rồi, hắn lập tức thấy Thiên Lý đang đi trên đài vẽ hình.
Mắt Tra Nhĩ sáng lên, lại nhảy xuống, muốn chạy nhanh tới bên Thiên Lý, ai ngờ vừa vào trong phạm vi bầy sinh vật nhỏ, bóng dáng quen thuộc lại biến mất. Không chỉ vậy, trước mặt hắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh những người xa lạ, trong đó có cả Lai Địch - kẻ khiến hắn bộc phát sự điên cuồng, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi liên tục.
Tra Nhĩ thử nhe răng với Lai Địch, bắt đầu công kích hắn ta. Bóng Lai Địch nhanh chóng biến mất, trên mặt Tra Nhĩ lộ vẻ hoang mang.
Ngay sau đó, hắn thấy Thiên Lý.
Thiên Lý mặc một chiếc áo mỏng, đứng bên cửa phòng tắm, cầm khăn mặt cười với hắn: “Tra Nhĩ, tắm không?”
Tra Nhĩ nhếch môi, kích động chạy tới, chạy đến nửa đường đột nhiên dừng lại, bởi vì Thiên Lý đưa lưng về phía hắn, cởi áo mỏng ra, lộ ra cơ thể trần trụi mảnh mai.
Cô quay đầu, cười khẽ.
Lòng Tra Nhĩ rung động, đến bên người Thiên Lý, cẩn thận chọc chọc lưng cô. Đã rất lâu hắn không được tắm cùng Thiên Lý rồi, hắn không rõ tất cả trước mắt có phải thật hay không.
Từ đầu ngón tay truyền tới xúc cảm trơn mượt, Tra Nhĩ lặng lẽ vươn tay ôm lấy cô, dùng mặt cọ cọ vào da thịt cô. Thiên Lý cũng xoay ôm lại hắn, dịu dàng hôn lên mày, mắt, mũi, rồi rơi xuống môi hắn.
Mắt Tra Nhĩ lóe sáng, duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, bỗng, hắn ngừng động tác lại, mặt sa sầm xuống. Người trong lòng, không có nhịp tim đập, cũng không có cái mùi quen thuộc.
Cô ta không phải là Thiên Lý!
Tra Nhĩ giận dữ, duỗi móng tay sắc nhọn ra, đang định giết chết cô ta thì lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, lại không nỡ ra tay. Nếu tổn thương đến Thiên Lý thật, hắn sẽ phải hối cả đời. Dù chỉ có khả năng 0.01%, hắn cũng không muốn mạo hiểm.
Tra Nhĩ thu tay lại, không chút do dự đẩy cô ta ra, nhảy vọt lên đỉnh tòa kiến trúc. Khi hắn nhìn thấy Thiên Lý lần nữa, thì sợ hãi phát hiện rằng cô đang chạy ra sát rìa vạch núi.
Di chuyển trong chớp mắt, Tra Nhĩ kéo Thiên Lý đã treo nửa người trên trời về trong lòng.
Là cô.
Mùi vị quen thuộc, nhịp tim quen thuộc, thân nhiệt quen thuộc
Nhưng Thiên Lý trong lòng hắn lại không ngừng giãy dụa, dường như đang hoảng sợ.
“Thiên Lý, Thiên Lý.” Tra Nhĩ kêu bên tai cô.
“Buông ra.” Thiên Lý đẩy Tra Nhĩ ra, vẻ mặt đau đớn.
Cô ngửi thấy hơi thở quen thuộc, nhưng vẫn liên tục giãy dụa. Bởi trong ảo ảnh, bất kể là khứu giác, thính giác hay xúc giác, đều có thể bị lừa, nên lúc này, theo bản năng cô vẫn cho đấy là giả.
Tra Nhĩ vẫn không hề buông tay ra, để mặc cho cô đẩy.
Đột nhiên, một tay hắn ôm lấy eo cô, một tay ép chặt ót cô, hôn lên môi cô.
Người Thiên Lý cứng đờ, cảm giác được một đầu lưỡi ấm áp chui vào trong miệng cô, mang theo an ủi, quyến luyến, cùng với chút khát vọng.
“Thiên Lý, Thiên Lý…” Tra Nhĩ rời môi cô, giọng khàn đi, mang chút tình ý. Từng nụ hôn lướt qua mày, mắt, mũi cô, giống động tác của Thiên Lý ảo ảnh, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều khát vọng.
“Tra Nhĩ, đừng… như vậy.”
Lúc này Thiên Lý mới xác định người bên cạnh là Tra Nhĩ, nhưng hắn đang làm gì vậy? Người cô ngả ra sau, muốn tách rời khỏi nhiệt tình như lửa bừng của hắn.
Tra Nhĩ không thèm để ý, vui vẻ không muốn buông tay, ngậm chặt môi cô, một lần nữa hôn cô.
Đầu bị cố định chặt, trước mặt Tra Nhĩ như con dã thú, Thiên Lý không trở nổi tay, chỉ có thể mặc cho hắn làm. Động tác củaTra Nhĩ thô lỗ, mút đến mức môi cô đau nhức, eo cũng bị siết đến tê mỏi.
Thiên Lý không nhịn được, phiền muộn nhấc chân đá hắn.
Tra Nhĩ thấy cô không giãy dụa như hồi nãy nữa, tiện tay ôm ngang cô lên, ngồi cùng cô bên vách núi, ôm lấy cô không chịu buông tay. Cơ thể hắn như vòi nước mở van, bành trướng mạnh mẽ. Nhưng hắn không biết phải làm gì, chỉ có thể gọi tên Thiên Lý không ngừng.
Thiên Lý thở dài, cam chịu dựa vào lòng hắn, dưới mông cảm giác rõ được thay đổi của hắn, người cô không dám nhúc nhích một chút nào.
Trời đêm u ám, ánh sáng vờn quanh, trên đỉnh núi hiểm trở, hai bóng lưng ngồi ôm nhau, dường như hóa thành vĩnh cửu…
[Thiên Lý, tôi thích em, vô cùng vô cùng thích em. Em thì sao?]
+++
Tác giả: Lại thoáng “thông não” cho Tra Nhĩ một tý...
Tạm thời chưa xuống tay được, hai người chưa thể xác định được tình cảm, ít nhất Thiên Lý vẫn chưa nhận ra.
Lúc xuống núi có lẽ sẽ rất kích thích đấy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...