Edit + beta: Ngân Lam
Sắc trời tối dần, Thiên Lý quyết định nghỉ lại tòa thành nhỏ bị vứt bỏ này mấy ngày. Gần đó khá nhiều linh thú, nghỉ đêm trong rừng cũng không an toàn. Nhưng tương ứng với điều đó, cũng có không ít quy tắc linh mộc.
Tra Nhĩ nhanh chóng bắt được một con heo và một con thỏ rừng – hẳn là thấy có thêm một người, nên cố săn thêm một con mồi, tuy rằng kích cỡ của hai con mồi rất khác nhau…
Tả Miện nhìn hai hung thần trong truyền thuyết ngồi cạnh đống lửa nướng thịt, người da đỏ lưu loát lột da rửa thịt, người da đen chịu trách nhiệm lật nướng, lúc lấy gia vị, truyền qua đưa lại, phối hợp chặt chẽ.
Tả Miện nhìn không dời mắt, thỉnh thoảng lộ ra chút hâm mộ, rất lâu sau, cậu cẩn thận lấy hết dũng khí hỏi: “Anh ta… cũng là trọc hóa nhân ư?”
Động tác Thiên Lý hơi dừng lại, hỏi ngược về: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy là đúng.” Tả Miện cẩn thận đánh giá Tra Nhĩ, khẽ nói, “Tôi chăm sóc em gái bị trọc hóa được ba năm rồi, vô cùng quen thuộc với sinh vật trọc hóa, tuy rằng trên người anh ta không có trọc khí, nhưng hơi thở lạnh lẽo đó thì người bình thường tuyệt đối không có được.”
Thiên Lý không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Tả Miện không nhịn được mà kích động, cố kìm nén nói: “Thật vậy ư? Anh ấy thật sự là trọc hóa nhân? Cô làm như thế nào vậy? Làm sao có thể khiến cho một trọc hóa nhân sống được như người bình thường?”
“Anh ấy khác với em gái cậu.” Thiên Lý từ từ nói, “Anh ấy có được ý chí và năng lực cường đại để khống chế trọc khí. Dưới tình huống bị trọc hóa, vẫn luôn giữ được chút lý trí, hơn nữa còn chủ động tới nơi nồng đậm linh khí, không lúc nào là không chịu đựng đau đớn khi trọc khí và linh khí va chạm với nhau, dù ở nơi địa ngục nhưng vẫn không hề dao động.”
Tả Miện không thể tin nổi nhìn Tra Nhĩ, “Trên đời này còn có người như thế ư? Từ khi em gái tôi bị trọc hóa, tôi vẫn luôn tìm cách giúp em ấy hồi phục, nhưng khắp cả tinh cầu, chưa từng nghe thấy ai có đủ sức một mình chống lại trọc khí cả.”
Thiên Lý gật đầu, quay lại nhìn Tra Nhĩ. Lúc này hắn đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm thịt nướng đang tứa ra những giọt mỡ chảy xèo xèo, trong cổ họng thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh rì rầm kỳ lạ.
“Anh ấy thật sự quá giỏi.” Vẻ mặt Tả Miện lộ ra chút thương cảm và thất vọng, lẩm bẩm, “Xem ra quả nhiên em gái tôi vẫn…”
Thịt thỏ đã nướng chín, Thiên Lý đưa nó cho Tả Miện. Tra Nhĩ trừng mắt, nhìn thỏ nước thơm ngào ngạt bị đưa vào trong tay người khác, lại nhìn heo rừng vẫn còn đang được lật nướng, ngón tay khẽ nhúc nhích, dường như hơi ngứa. Nhìn trộm Thiên Lý một tý, cuối cùng vẫn rũ vai xuống, cúi đầu đợi tiếp. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, sau này không bao giờ bắt thỏ rừng cho người lạ chướng mắt nữa, nếu nhất định phải bắt thì liền bắt một con cóc là được!
(Thịt thỏ khi nướng thì thơm nức mũi, ăn béo ngậy mà có thịt; trong khi thịt cóc thì không làm sạch sẽ nhiễm độc, nướng lên có vẻ cũng không ngon lắm =)))
Dường như Tả Miện thấy được tâm trạng của Tra Nhĩ, hảo tâm đưa thịt thỏ trên tay qua, nói: “Anh đói bụng sao? Vậy anh ăn trước đi.”
Cậu biết rõ sự đáng sợ của trọc hóa nhân khi đói, tình nguyện để mình đói thêm một chốc, cũng không thể khiến họ bị đói.
Mắt Tra Nhĩ sáng lên, không hề khách khí vươn tay định lấy đi. Thiên Lý lập tức kéo móng vuốt của hắn lại, nói với Tả Miện: “Cậu cứ ăn đi, kệ anh ấy.”
Giờ ăn thỏ, lát nữa chia heo rừng cho hắn lại không ăn nổi nữa thì sao?
Tra Nhĩ bị đánh, uất ức thu móng vuốt lại, tiếp tục chờ heo rừng của mình.
Tả Miện không khỏi bội phục Thiên Lý, có thể thuần phục một trọc hóa nhân lĩnh vực cường đại, đây là loại tồn tại trâu bò đến mức nào?
Tra Nhĩ rầu rĩ, mãi đến khi thịt heo nướng vàng xuộm tới tay mới vui vẻ trở lại, mỗi tay một miếng to, ăn đến quên cả trời đất.
Rất nhanh, hơn nửa con heo rừng to lớn đều vào “tủ nóng” (bụng) của hắn. Thiên Lý chỉ nếm một miếng, cuối cùng vẫn chọn ăn thức ăn nén cho đỡ đói. Không phải là cô không ăn mặn, mà là gần đây ăn quá nhiều nên hơi ngán.
Ăn no rồi, cô lấy khăn ướt ra, Tra Nhĩ lập tức đưa tay trái qua, tay phải vẫn còn đang cầm một cái móng heo mà gặm.
Thiên Lý lặng lẽ giúp hắn lau mỡ trên tay, đang định rửa lại bằng nước, đã thấy hắn đổi móng heo sang tay trái, rồi đưa tay phải qua.
“…”
IQ của Tra Nhĩ, nhiều lúc khiến người thường không hiểu nổi…
Tối đến, Tả Miện lại cho em gái Hữu Ý ít thức ăn. Thấy dáng vẻ như hổ đói của cô bé, trong lòng cậu không tránh khỏi nỗi chua xót. Trước kia em gái là một cô bé đáng yêu cỡ nào, luôn thích theo sau cậu mà ngọt ngào gọi “anh trai”, không hề kén ăn, lại chẳng ồn ào, tựa như một thiên sứ bé nhỏ.
Giờ đây, cả người cô bé bẩn thỉu ô uế, điên cuồng như một con dã thú hung tàn.
“Em gái, anh phải làm sao để cứu em đây?” Tả Miện tựa vào góc tường, mệt mỏi thở dài.
“Muốn cứu cô bé, không phải không có cách.” Tiếng Thiên Lý đột nhiên vọng vào phòng.
Tả Miện giật mình, bước nhanh ra ngoài, rất lâu sau mới tìm được bóng dáng màu đen dưới ánh trăng ấy.
“Cô vừa nói gì?” Tả Miện đi vài bước đến bên người Thiên Lý, vội vàng hỏi, “Thật sự có cách cứu em ấy?”
Thiên Lý ngồi trên một ụ đá, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống.
“Tả Miện, cậu có nghĩ miễn dịch trọc khí cũng là một dị năng không?”
“Tôi đã từng nghĩ vậy.” Tả Miện gật đầu trả lời, “Nhưng tôi đã kiểm tra rất nhiều lần, không hề có dao động năng lượng.”
“Quả thật trên người cậu không hề có dao động năng lượng, em gái cậu cũng không có. Nhưng các cậu lại có kết cấu năng lượng.”
Lúc kiểm tra Hữu Ý, Thiên Lý phát hiện tim của cô bé sinh trưởng ở bên phải. Điều này cũng không lạ, trên thế giới không hề ít người có trái tim ở bên phải. Kỳ lạ đó là, cô bé có một loại kết cấu văn lộ năng lượng rất mờ nhạt, khớp chặt trong thân thể, nếu không quan sát cẩn thận, gần như không thể phát hiện nổi.
Cho nên, cô lại tiện thể kiểm tra luôn Tả Miện. Đúng như cô nghĩ, trong cơ thể bé trai này cũng tồn tại quy tắc năng lượng, nhưng khác với kết cấu văn lộ của Hữu Ý, hay nói chính xác hơn, cả hai là phiên bảo đảo ngược của nhau.
Giống nhau ở chỗ đều không có dao động năng lượng, nhưng kết cấu văn lộ bám vào người, lưu chuyển tự nhiên như máu chảy trong mạch, nhìn có vẻ không hề thu hút, thật ra lại là quy tắc vốn có.
Nên Tả Miện có tố chất miễn dịch trọc khí dùng cho người bình thường, mà Hữu Ý lại…
“Kết cấu năng lượng?” Tả Miện nghi ngờ hỏi, “Đó là gì?”
“Là hệ thống kết cấu quy tắc vận chuyển năng lượng của mỗi một dị năng giả.”
“Ý cô là, tôi và em gái tôi đều là dị năng giả?”
Thiên Lý gật đầu: “Đúng vậy. Dị năng giả đặc thù không có dao động năng lượng.”
Tả Miện im lặng, mãi lâu sau mới nói: “Dù là dị năng giả thì sao? Một khi bị trọc hóa, thì không còn bất kỳ hy vọng khôi phục nào nữa.”
“Với những người khác thì là thế, nhưng em gái cậu lại là ngoại lệ.”
“Cái gì?” Tả Miện ngẩng mạnh đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng chờ mong, yên lặng nhìn Thiên Lý.
Thiên Lý đứng lên, quay đầu nhìn chỗ Hữu Ý, nói: “Cô bé không đơn giản là bị trọc hóa, mà là đang chủ động hấp thu trọc khí.”
“Hấp thu trọc khí?”
“Thể chất đặc thù của cô bé có thể hấp thu trọc khí, quy tắc năng lượng trong cơ thể lại có thể tinh lọc trọc khí.”
“Làm sao có thể?” Tả Miện không tin nổi nói, “Nếu em ấy có thể tự tinh lọc trọc khí, vì sao ba năm qua vẫn chưa thể khôi phục?”
“Bởi vì cô bé hấp thu quá nhiều trọc khí trong một lần, vượt xa mức độ lớn nhất mà cô bé có thể thừa nhận, giống như một đường ống vốn đã bị tắc, không thể kết nối với linh khí bên ngoài, lại càng không loại bỏ được trọc khí trong cơ thể nên để nó lan tràn, khiến cô bé lâm vào trạng thái trọc hóa giả.”
“Trạng thái trọc hóa giả?”
“Có lẽ cậu từng nghe qua trạng thái chết lâm sàng*, tình huống của cô bé cũng gần giống vậy. Không bị biến thành trọc hóa nhân thật, nhưng có đặc tính của trọc hóa nhân. Hơn nữa trọc khí bị chặn kín lại trong người cô bé, ở nơi linh khí không thể tinh lọc được.” Sở dĩ cô khẳng định như thế, là vì cô phát hiện trọc khí trong cơ thể Hữu Ý cũng không dung hợp vào các cơ quan trong cơ thể, mà lại ở trong trạng thái cách ly, phân tách rõ ràng như nước với dầu vậy.
(*) Chết lâm sàng là trạng thái mà các phương pháp khám lâm sàng cho phép xác định là chết (khi tim ngừng đập, ngừng thở, mất tri giác, v.v…); còn chết thật là khi các mô không còn hoạt động được nữa và bắt đầu phân hủy. Ở đây tác giả dùng từ “chết giả”, nhưng editor mạn phép thay thành “chết lâm sàng” để đúng từ ngữ về mặt học thuật cũng như ý nghĩa.
Đối với một người đã bị trọc hóa ba năm, đây là điều hoàn toàn không thể.
Ví dụ như Tra Nhĩ, trọc khí trong cơ thể hắn lan khắp toàn thân, tất cả kể cả máu, cơ bắp, xương cốt, đại não… Song tình huống của hắn là đặc biệt, trọc khí đã biến dị, không thể suy đoán theo cách bình thường.
“Nói vạy, chỉ cần khơi thông trọc khí trong cơ thể em ấy, là có thể giúp em ấy hồi phục?” Tả Miện nhạy bén nắm ngay trọng điểm.
“Đúng vậy.” Thiên Lý quả quyết gật đầu.
“Làm như thế nào?”
“Có thể cứu cô bé chỉ có chính cô ấy, chúng ta chỉ có thể giúp cô bé mở ra một lối dẫn tinh lọc.”
…
Lồng sắt được mở ra, Hữu Ý gào thét lao tới, Tra Nhĩ túm chặt sau cổ áo cô bé, ngay lập tức chế ngự.
Thiên Lý từ từ rút một cây châm từ trong túi ra, dưới ánh mắt lo lắng xen lẫn kinh dị của Tả Miện, đâm châm chuẩn vào trung khu năng lượng của Hữu Ý.
Khí cơ châm số 4 – kích phát tiềm năng.
Khí cơ châm đâm vào người, tựa như đá chìm xuống đáy biển, không chút tiếng động. Trên người Hữu Ý không có dao động năng lượng, nên không thể nhanh chóng kết nối với khí cơ châm, nhưng chỉ cần có kết cấu năng lượng, khí cơ châm có thể triển khai tác dụng.
Không biết qua bao lâu, Hữu Ý vốn đang dại ra bỗng ngẩng đầu lên, người run nhè nhẹ, trong mắt bốc lên trọc khí.
Rốt cuộc cũng có tác dụng! Thiên Lý thầm vui mừng.
Khí cơ châm xuyên qua trọc khí, kích hoạt kết cấu văn lộ năng lượng. Kết cấu năng lượng vốn trầm lặng như được tái sinh, lực lượng tăng lên gấp mấy lần, trong mấy phút đã tinh lọc trọc khí ở trung khu, mở ra lối dẫn thông với linh khí bên ngoài.
Tả Miện khẩn trương nắm chặt hai đấm, không dời mắt chú ý biến hóa của cô bé.
Năng lượng trong cơ thể Hữu Ý vận chuyển, Tả Miện cũng cảm thấy trên người mình có gì đó kỳ lạ.
Cậu không nhịn được nắm chặt tay Hữu Ý, chỉ chốc lát, trên thân hai người đã lóe ra tia sáng chói mắt. Tuy rằng Thiên Lý không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được một hơi thở ôn hòa dịu dàng bao phủ toàn thân, như đắm chìm trong ánh nắng ấm áp vậy. Ngay cả Tiện Y cũng hiếm khi bò ra, híp mắt hưởng thụ. Chỉ mình Tra Nhĩ nhíu mày, sắc mặt tối đen.
Ánh sáng chỉ xuất hiện có một hai phút đã biết mất không dấu vết.
Tả Miện buông tay Hữu Ý ra, hồi phục về trạng thái người bình thường. Hữu Ý từ từ nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái hôn mê, dao động năng lượng trong cô thể biến mất, nhưng hoạt động tinh lọc vẫn tiếp tục.
Thiên Lý rút khí cơ châm ra. Tuy kích phát tiềm năng có thể tăng lực lượng của một người lên trong một thời gian ngắn, nhưng không thể dùng lâu.
“Được rồi, tiếp theo phải dựa vào chính cô bé.”
Nghe lời Thiên Lý, Tra Nhĩ mang Hữu Ý sang giường phòng bên cạnh.
Tả Miện ngồi bên giường, vươn tay gạt tóc rối trên trán Hữu Ý ra, thì thầm: “Em gái, cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày hôm nay.”
Nước mắt tuôn không ngừng, ba năm xót xa, đều được hồi báo ngay lúc này, cậu không hề uổng công thủ hộ, trời cao vẫn ban hy vọng cho cậu.
“Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại sẽ là một ngày mới.”
+++
Lời tác giả: Đáp án bị vạch trần sớm quá: Hữu Ý chính là nhà tinh lọc chân chính đầu tiên ở thành Minh, thậm chí là trên toàn thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...