Hiền Tri Thiên Lý

Đám người Thiên Lý lục soát hai ngày ở thành Long Ngữ, cũng thu hoạch được khá nhiều khí giới công nghệ cao vẫn có thể coi là hoàn hảo, còn phần lớn những thứ khác đều đã hư hại hoặc là oxi hóa, khó mà phân biệt được chủng loại. Mặt khác, Thiên Lý còn kiểm tra cả trung tâm điều khiển của cỗ máy phi hành này, nhưng đáng tiếc, hình thức thao tác và kết cấu chỉnh thể của cỗ máy đều rất khó đoán, ngoại trừ vài thiết kế lắp đặt trụ cột, những phần khác đều rất lạ lẫm, điều này khiến cho Thiên Lý có cảm giác hết cách, cuối cùng chỉ có thể lưu lại bản vẽ dựa theo nguyên hình, đợi sau này có thời gian rồi nghiên cứu tiếp.

Sau đó, Thiên Lý mang đi chín khối cầu năng lượng, mười món vũ khí cùng mấy khối kim loại đặc thù (vật liệu chủ yếu để chế tạo cỗ máy phi hành).

Lúc rời đi, Bách Chiến lại lấp đất về, một lần nữa giấu cỗ máy phi hành đi. Có lẽ đối với những nhân viên nghiên cứu khoa học, cỗ máy phi hành này chính là bảo bối, nhưng đối với những lính đánh thuê như bọn họ thì lực hấp dẫn cũng chẳng lớn là bao, cùng lắm cũng chỉ là một món đồ mới lạ mà thôi. Đặc biệt là khi nhìn thấy đống “phế phẩm” mà đám Bách Chiến mang về kia, mọi người liền lập tức mất đi chút hứng thú khám phá cuối cùng.

Nếu không ngoài ý muốn, thành Long Ngữ sẽ lại một lần nữa trở thành mảnh đất trọc hóa hoang vu ngủ say ở đó.

“Bất kể em có thể nghiên cứu ra thành quả gì, nhưng nếu em muốn những khối cầu năng lượng này, vậy nhất định phải dùng một thứ gì đó khiến tôi cảm thấy hứng thú để đổi.” Trên đường trở về thành, nghĩ đến giao dịch với Bách Chiến lúc trước, Thiên Lý lại cảm thấy đau dạ dày.

Trên tay cô có rất nhiều thứ khiến cho anh ta cảm thấy hứng thú, nhưng cô cũng không tin tưởng người đàn ông này lắm, một khi để lộ ra quá nhiều, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho mình. Nhưng mà trước mắt, đáp ứng lại an toàn hơn là từ chối, song cuối cùng có đổi hay không thì cũng là do cô lựa chọn.

Thiên Lý nói: “Nếu như vậy thì lúc tôi cần, anh cũng phải trợ giúp.”


“Đương nhiên rồi.” Bách Chiến cười như không nói, “Điều kiện tiên quyết là, em phải chứng minh được mình có giá trị đó trước đã.”

Thiên Lý không nói gì, chỉ tặng lại cho anh ta một nụ cười, trong nụ cười đó ẩn chứa tự tin làm Bách Chiến nhướng mày.

Tiếp xúc với người đàn ông này, trong lòng Thiên Lý luôn giữ một phần kiêng dè và một phần cảnh giác, không muốn đắc tội, nhưng cũng không muốn đến gần. Nhưng không thể phủ nhận, có một viện binh mạnh như vậy cũng mang đến không ít thuận lợi cho cô.

Trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng. Thiên Lý nói chưa chắc đã là thật, Bách Chiến cũng chưa chắc đã tin hết. Sau này có thể hợp tác hay không, cho dù là ai cũng không thể đoán trước.

Sau đó, Thiên Lý lại ở lại thành Nguyệt Hoa hơn mười ngày, cho đến khi rương hòm giữ đồ đều đầy, cô mới quyết định lên đường quay về 5D09. Thành Nguyệt Hoa cũng không phải là nơi tốt để khắc quy tắc và chế tác vũ khí, xung quanh cô có rất nhiều ánh mắt, có tay sai của Bách Chiến, cũng có chút lính đánh thuê nhàm chán. Nhưng cũng bởi có Bách Chiến mà không người nào dám đến quấy rối, cô và Tra Nhĩ có thể thuận lợi rời đi.

“Cứ để cho con nhóc rời đi như thế sao?” Tả Đường nói với Bách Chiến đang ngồi xổm trên mặt ghế ăn táo, “Không phải anh vừa ý nó sao?”

Bách Chiến crốp crốp vài miếng đã ăn xong, nói: “Còn quá nhỏ.”

“Nếu anh thật sự thích, sẽ quan tâm đến số tuổi sao?” Vẻ mặt Tả Đường không cho là đúng.

Bách Chiến cười mà không nói.

Thái Kha đang chà lau vũ khí đột nhiên nói: “Chưa từng thấy anh tích cực với một đứa bé bao giờ. Anh xác định cô bé có giá trị đó sao?”


Bách Chiến tùy ý xoa tay lên trên quần áo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Tạm thời khó nói là có cái giá trị đó hay không, nhưng mà theo quan sát của tôi, cô bé quả thực rất đặc biệt. Cả thanh niên bên người cô bé kia nữa, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tôi cũng không chắc là mình thắng được cậu ta không.”

Tả Đường và Thái Kha đồng thời nhìn anh ta một cách kinh dị.

Tả Đường nói: “Tuy rằng tôi cũng biết tên đó không tồi, nhưng cũng không thể mạnh đến mức ngang tay với anh đi?”

“Có mạnh hay không, các cậu phải chờ xem thôi.” Bách Chiến ha ha cười nói, “Nhóm người Phổ Lâm kia đã không chịu ngồi yên nữa rồi, tên đó sẽ không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào khiến cho tôi khó chịu đâu, ha ha, chúc bọn chúng may mắn.”



Thiên Lý dừng Phiêu phù xa lại, rà soát số người mai phục xung quanh, sáu người, đẳng cấp năng lượng trung bình, dùng thế trận như vậy để đối phó hai người, không khỏi có chút “chuyện bé xé ra to”.

“Tra Nhĩ, giờ không cần nể mặt nữa, giải quyết hết đi.” Thiên Lý lạnh lẽo nói.

Bóng Tra Nhĩ lóe lên, biến mất không dấu vết. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy trong rừng truyền ra tiếng vang rất nhỏ, bóng cây rung rinh, giấu giếm sát cơ.


Người trong tối ngay cả kêu cũng không kịp đã đầu than hai nơi, Tra Nhĩ có thể ẩn thân giống như một vị tử thần vô hình, thỏa thích vung vẩy lưỡi hái của mình gặt hái sinh mệnh của người khác.

Thiên Lý cố nén cảm giác không khỏe trong người, không ngừng tự nói với mình, chắc chắn đã có không ít người bình thường chết trong tay đoàn người này, giết cũng đã giết, mình không nên mềm lòng.

Hiển nhiên bọn họ cũng không phải là người của Bách Chiến, dùng bọn họ để lập uy, cũng có thể tăng phân lượng của mình trong lòng Bách Chiến. Có thể duy trì địa vị ngang hàng hay không, đều dựa vào thực lực.

Cũng chỉ ít lâu sau, Tra Nhĩ chạy từ trong rừng ra, trên tay máu me loang lổ.

Thiên Lý không nói gì, chỉ lấy khăn tay ra lau cho hắn. Tra Nhĩ yên lặng nhìn cô, trong mắt là tín nhiệm không chút nghi ngờ.

Thiên Lý không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được. Đôi khi loại tín nhiệm này sẽ khiến cô thấy xấu hổ, mặc dù là trọc hóa nhân, nhưng lòng dạ Tra Nhĩ lại vô cùng thuần khiết (Ngân: vâng “thuần khiết” cực ấy >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui