Edit + Beta: Anh Thơ
Ánh mắt Kiệt Ngao chợt lóe lên, không hề nghĩ ngợi đã lập tức nhảy ra khỏi động, trượt xuống bên dưới dọc theo vách núi.
Thiên Lý không kịp ngăn cản, chỉ có thể hô: "Để lại một người sống!"
Tiếng nói vang giọng trong vách núi làm kinh động mười mấy người ở dưới. Bọn hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người đang trượt xuống, động tác nhanh như chớp. Trong khoảnh khắc chỉ thấy màu tươi phun ra, tiếng hét thảm liên tiếp vang vọng cả vùng núi.
Mười mấy người này có thực lực không kém nhưng đối mặt với Kiệt Ngao đang điên cuồng phẫn nộ thì cũng chỉ có một con đường chết.
Chỉ mấy phút đồng hồ mà trên đất đã nằm đầy thi thể, Kiệt Ngao căn bản không thèm để ý đến lời nói lúc trước của Thiên Lý, sát chiêu lạnh thấu xương không hề do dự đánh về phía một người cuối cùng.
Một tiếng hô trầm đục vang lên, Tra Nhĩ phóng người ra, ngăn cản đòn tấn công của Kiệt Ngao. Hai luồng sức mạnh va chạm làm một người cuối cùng sống sót bị đánh văng ra mấy chục thước.
Thiên Lý điều khiển ván bay hạ xuống bên cạnh người kia, nhanh chóng lấy châm khí cơ số 02 ra.
(*) Châm khí cơ: Là linh khí đầu tiên có hậu tố QL, gồm có 1 châm mẹ và 4 châm con, châm số 01 đã xuất hiện ở chương 10.
Kiệt Ngao và Tra Nhĩ đồng thời lùi lại một bước, dùng ánh mắt không thân thiện nhìn nhau một cái rồi cùng đi về phía Thiên Lý.
"Em muốn làm gì?" Kiệt Ngao nhìn tên lính đánh thuê hai mắt đờ đẫn trên mặt đất, hỏi.
"Thôi miên." Thiên Lý trả lời: "Anh giết hết những người này thì Lai Địch không cần đoán cũng biết chúng ta không chết."
"À...? Vậy em muốn đánh mất nghi ngờ của hắn ta bằng cách nào?"
Thiên Lý không trả lời mà hỏi tên lính đánh thuê kia: "Ai phái ngươi tới?"
"Kiệt Tạp."
"Hắn là ai?"
"Thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê Ngân Giới."
Thiên Lý sửng sốt, không ngờ chuyện này lại có liên quan đến đoàn lính đánh thuê nổi tiếng ở khu phía Nam, thế lực của Lai Địch lại rộng tới tận đây sao?
Cô lại hỏi thêm mấy câu nữa, kết quả phát hiện ra tên lính đánh thuê này cũng không biết nhiều, hiển nhiên gã chỉ là thành viên cấp thấp.
Hỏi xong điều nên hỏi, Thiên Lý bắt đầu dặn dò chuyện tiếp theo.
Một lát sau, tên lính đánh thuê đứng dậy bước nhanh về phía khu linh khí ở gần đây.
Ba người Thiên Lý không nhanh không chậm đi theo sau gã ta, cách khoảng vài trăm mét.
Chạy khoảng vài tiếng, tên lính đánh thuê cũng vào phạm vi rừng rậm, hắn thở hồng hộc mở thiết bị liên lạc ra, đối mặt với quầng sáng được chiếu từ máy liên lạc ra, khẽ hô: "Đội trưởng."
[Sao lại thế này? Sao sắc mặt cậu khó coi như vậy? Tình huống bên kia như thế nào?]
"Khi chúng tôi đến đáy vực thì chỉ thấy thi thể một người đàn ông, không phải giết ma."
Kiệt Tạp ở đầu bên kia trầm ngâm một chút rồi nói: [Nói vậy là giết ma còn sống? Các cậu có nhận diện được người đàn ông đã chết không?]
"Người kia rơi xuống vực đã máu thịt lẫn lộn, rất khó để phân rõ diện mạo, nhưng mà hắn hẳn là cao thủ đã đã đối chiến với giết ma."
[Ừ, các cậu vất vả rồi, đều trở về thành đi, khi trở về thì thuật lại đầu đuôi mọi chuyện rõ ràng cho tôi.]
"Đội trưởng, sợ rằng không được."
[Làm sao vậy?]
"Trên đường chúng tôi gặp phải một đàn thú trọc hóa, trừ tôi ra, những người còn lại đều đã chết."
[Cái gì?] Kiệt Tạp kinh ngạc nói [Lấy thực lực của các cậu thì đàn thú nào có thể khiến cho các cậu bị giết gần hết như vậy?]
"Là Sóc chồn quỷ. Có lẽ là ngửi được mùi máu tươi ở dưới đáy vực, chúng tôi không may mới gặp phải."
Kiệt Tạp thấp giọng mắng một tiếng, lập tức nói: [Vậy cậu nhanh trở về đi, cẩn thận tĩnh dưỡng một thời gian, những chuyện khác để tôi xử lý.]
"Đội trưởng, thực xin lỗi, chỉ sợ là tôi cũng không trở về được."
[Tại sao?]
"Vết thương của tôi quá nặng, đã sắp không chống đỡ được..."
[Cậu ở đâu? Tôi lập tức phái người đến đón cậu!]
"Không còn kịp rồi..." Giọng nói của tên lính đánh thuê kia trở nên mỏng manh, ngã "bịch" một tiếng xuống mặt đất.
Phía xa, Tra Nhĩ thu tay lại, dòng khi chuyển động xung quanh dần trở nên bình ổn lại.
Kiệt Ngao dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Thiên Lý, cô vậy mà lại có thể nghĩ ra tất cả những vấn đề mà đối phương có thể hỏi. Một màn hỏi đáp vừa rồi lại có thể không hề lộ ra chút sơ hở nào. Chỉ là gã vẫn có một chút nghi vấn: "Tại sao em không để hắn nói rằng tôi cũng chết cho đỡ phiền toái?"
Thiên Lý nói: "Lai Địch nhất định sẽ không tin lời nói từ một phía của tên lính đánh thuê kia, đặc biệt là dưới tình huống tất cả những người biết chuyện đều đã chết. Nhưng mà anh còn sống, cho nên hắn nhất định sẽ xác nhận với anh, sau khi được anh chứng thực thì hắn mới hoàn toàn không nghi ngờ. Huống hồ hiện tại nói anh đã chết, nếu như ngày nào đó Lai Địch đột nhiên phát hiện anh không chết thì toàn bộ mọi chuyện đều sẽ bị vạch trần."
Kiệt Ngao cười như không cười, nói: "Em thẳng thắn với tôi như vậy không sợ tôi mật báo với Lai Địch sao? Phải biết rằng tôi cũng là do hắn ta phái ra."
"Anh là một người sống sờ sờ đi theo chúng tôi, tôi dấu anh thì có ích gì?" Thiên Lý không để ý nói. Cô cũng không mong đợi có thể hoàn toàn tránh khỏi tra xét của Lai Địch nhưng ít ra có thể tranh thủ một chút thời gian cho bản thân.
Kiệt Ngao nhìn thẳng vào Thiên Lý, ánh mắt sáng quắc.
Lúc này, gương mặt u ám của Tra Nhĩ xuất hiện, chắn hết ánh mắt của gã.
Kiệt Ngao thầm mắng một tiếng, sớm muộn gì cũng giết chết cái tên chướng mắt này!
Sau đó, ba người lựa chọn một tòa thành nhỏ để đặt chân, vừa mới sắp xếp xong thì máy liên lạc của Kiệt Ngao vang lên, gã ra dấu với Thiên Lý -- Quả nhiên là Lai Địch gọi đến thăm dò.
Thành Thánh.
Kiệt Tạp báo báo lại tình hình cho Lai Địch.
Lai Địch suy nghĩ một hồi, nói: "Anh chuyển đoạn ghi âm cuộc đối thoại của anh với tên lính đánh thuê kia qua cho tôi."
Tư liệu nhanh chóng được truyền tới, sau khi Lai Địch mở ra thì nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Những người được phái ra đều đã chết, hắn ta không thể không hoài nghi nhưng mà với tính cách của Kiệt Ngao thì tuyệt đối sẽ không để lại ai sống sót. Tuy rằng kế hoạch lúc trước của hắn ta hoàn toàn không bận tâm đến sống chết của Kiệt Ngao nhưng cũng không cho rằng kế hoạch này có thể giết cả tên cao thủ kia và Kiệt Ngao. Mục đích của hắn chỉ là làm bọn họ trọng thương sau đó lại phái người dọn dẹp tàn cục. Hiện tại xem ra không những Kiệt Ngao còn sống mà còn giết chết cả tên cao thủ đã khiêu chiến rồi.
Hắn ta bấm dãy số liên lạc của Kiệt Ngao, trên quầng sáng lập tức xuất hiện một gương mặt nghiêm nghị.
"Kiệt Ngao." Lai Địch mỉm cười.
[Chuyện gì? Hiện tại mày dám liên lạc với tao là muốn tìm đường chết sao?] Kiệt Ngao dùng giọng điệu lạnh lẽo nói.
Lai Địch không hề để ý: "Lấy thực lực của anh thì sợ gì chứ?"
[Thực lực mạnh thì đáng bị mày tính kế sao?] Kiệt Ngao trào phúng nói [Lai Địch, đừng có chọc giận tao, tuy rằng giết mày không dễ những cũng không phải là không làm được.]
"Tôi biết, yên tâm, chỉ có một lần này, tiếp theo anh có thể hoàn toàn tự do sinh hoạt theo cách của mình, muốn giết ai thì giết, tôi cũng sẽ không quấy nhiễu. Tôi chỉ muốn biết người khiêu chiến với anh là ai? Anh đã giết chết hắn rồi sao?"
[Còn phải hỏi sao? Ai có thể là đối thủ của tao chứ? Còn về tên kia là ai thì tao không có hứng thú biết.]
"Có phải là hắn không?" Lai Địch gửi một cái ảnh cho Kiệt Ngao, trên hình chính là Tra Nhĩ.
Kiệt Ngao híp mắt nhìn hồi lâu, bĩu môi nói: [Ai vậy? Chưa từng gặp qua.]
"Vậy sao?" Lai Địch lầm bầm tự hỏi, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
[Lai Địch, lần này mày tính kề tao, tao sẽ nhớ kỹ, nếu còn lần sau thì đừng trách tao không khách khí! Còn nữa, về sau ít làm phiền tao một chút!] Tiếng nói vừa dứt thì thiết bị liên lạc cũng tắt.
Trong mắt Lai Địch chợt lóe lên một tia lạnh lẽo. Thế giới này, thực lực đại biểu cho tất cả, cho dù trong tay hắn cầm quyền to chức trọng nhưng đối mặt với cường giả lĩnh vực thì vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn. Xem ra hắn phải nhanh chóng đề cao thực sự của mình, hắn chỉ còn cách lĩnh vực một bước, một khi đột phá thì cho dù gặp lại Lạc Ấp thì hắn cũng có thể tự tay kết liễu tên kia!
Trận chiến mà mọi người đều mong chờ đã bắt đầu trước thời gian, cũng im hơi lặng tiếng mà kết thúc. Đến ngày khiêu chiến, mọi người tìm kiếm tất cả mọi nơi gần 11D1 cũng không có phát hiện gì. Bọn họ còn tưởng rằng đã đoán sai địa điểm đối chiến của giết ma và cao thủ thần bí kia cho nên mới lỡ mất cơ hội quan sát cuộc chiến. Không lâu sau, các loại lời đồn về cuộc khiêu chiến này được truyền ra, những lời đồn còn rất có lý khiến cho mọi người đều kinh ngạc trầm trồ.
Lúc này, mấy nhân vật chính trong lời đồn đang ăn cơm ở một quán ăn.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Thiên Lý thì Kiệt Ngao phải thay đổi tạo hình của mình một cách triệt để. Mái tóc dài hỗn độn được cắt thành tóc ngắn linh hoạt lại còn nhuộm thành màu trắng. Màu này là Kiệt Ngao để cho Thiên Lý chọn, một người không thể phân biệt màu sắc như Thiên Lý vô cùng thản nhiên lựa chọn màu này. Làn da ngăm đen phối hợp với mái tóc trắng như tuyết lại thêm một đôi con ngươi màu đỏ thẫm. Sức lực cường tráng, khí chất hung hãn, tà khí và ngông cuồng đều hợp thành một thể, giống như hóa thân của quỷ mị.
Kiệt Ngao bưng rượu, nghiêng người tựa vào ghế, khẽ nhếch môi với cô nàng đang liếc mắt đưa tình với gã.
Tra Nhĩ coi như không nhìn thấy tên lẳng lơ nào đó, vô cùng vui vẻ ăn cơm.
Thiên Lý lại càng không thèm để ý, yên lặng ăn cơm.
"Ừm, kìm nén lâu như vậy, tối nay nên ra ngoài tìm vui rồi." Kiệt Ngao miễn cưỡng nói.
Thiên Lý thản nhiên nói: "Tra Nhĩ, anh cũng nhàm chán lâu rồi, đêm nay đi tìm vui với Kiệt Ngao đi."
"Khụ... Khụ..." Tra Nhĩ đột nhiên bị sặc, vừa vỗ ngực vừa lấy nước uống.
Vẻ mặt Kiệt Ngao cứng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Cũng được, để cho hắn mở mang một chút về công phu trên giường của đại ca đây."
Tra Nhĩ u oán liếc mắt nhìn Thiên Lý một cái sau đó hừ một tiếng với Kiệt Ngao.
"Thế nào? Muốn so thử một chút sao?" Kiệt Ngao chống cằm, nhướng mày nhìn Tra Nhĩ.
Tra Nhĩ phun ra ba chữ: "Mi dung tục."
Lúc này đến lượt Thiên Lý bị sặc, cô không ngờ cái từ này sẽ phát ra từ miệng Tra Nhĩ.
Sắc mặt Kiệt Ngao lại càng u ám, hung hăng nói: "Mi nhất định sẽ phải cấm dục cả đời, đoán chừng mùi vị phụ nữ là như thế nào cũng không biết."
Tra Nhĩ lại phun ra ba chữ: "Mi * *."
Thiên Lý cúi đầu thầm kiểm điểm bản thân, có phải là giáo dục quá thất bại hay không?"
Kiệt Ngao đập bàn giận dữ nói: "Mi muốn chết đúng không?"
Tra Nhĩ nuốt miếng thịt cuối cùng vào, nhổ một miếng xương ra, cầm lấy khăn lau miệng rồi lai tay, sau đó nở một nụ cười "tà mị" với Kiệt Ngao - nụ cười này là vừa mới học được của Kiệt Ngao. Vô cùng hiệu quả, khiến cho Kiệt Ngao bùng nổ rồi!
Chỉ nghe thấy tiếng leng keng vang lên liên tiếp, đồ thủy tinh trong quán ăn đều vỡ tung, vô số tiếng mắng và tiếng hô vang lên.
Thiên Lý đỡ trán, huyệt thái dương cảm thấy hơi nhức mỏi.
Cô cảnh cáo hai người: "Nếu như các anh đánh nhau thì cũng đừng trách tôi tức giận."
Thiên Lý tức giận? Ánh mắt Tra Nhĩ lóe lên, thật đúng là muốn nhìn một chút, có nên thực sự đánh một trận không?
Kiệt Ngao hừ lạnh vài tiếng, nhìn biểu tình nóng lòng muốn thử của Tra Nhĩ, đột nhiên cảm thấy mình so đo với một người trọc hóa vô tri đúng là quá mất mặt...
Thiên Lý lắc đầu, đứng dậy đi đến quầy thu ngân của quán ăn, nói: "Thật ngại quá, tổn thất vừa rồi của quán, tôi sẽ bồi thường."
Đứng ở quầy thu ngân là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, ông cười ha ha nói: "Chuyện bình thường mà thôi, không cần để ý, đồng đội của cô bé có thực lực không tồi."
"Cảm ơn."
Quẹt thẻ xong, Tra Nhĩ và Kiệt Ngao đã đi đến sau lưng cô.
Thiên Lý thầm thở phào một hơi, may là không đánh nhau, hai vị đại thần này đúng là không dễ hầu hạ.
Ba người trở về khách sạn, Thiên Lý và Tra Nhĩ ở một phòng, Kiệt Ngao ở một phòng.
Trước khi vào phòng, Thiên Lý hỏi: "Buổi tối vẫn đi sao?"
Kiệt Ngạo ngây người một chút mới hiểu được là Thiên Lý hỏi chuyện đi tìm phụ nữ, gã cười nói: "Sao vậy, em cũng muốn đi sao? Nếu như em sẵn lòng thì tối nay có thể tới phòng tôi."
Vừa dứt lời liền cảm thấy một luồng sát khí bắn tới. Ánh mắt lạnh lẽo của Tra Nhĩ nhìn chằm chằm vào gã, gã tùy ý nhìn lại.
"Chỉ là tôi muốn nói cho anh biết, phụ nữ là để thương, đừng quá mức tàn nhẫn với người phụ nữ hầu hạ anh."
Nói xong cô liền kéo Tra Nhĩ vào phòng.
Kiệt Ngao đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cửa phòng bị đóng kín.
Trên đời này, có người phụ nữ nào đáng để gã thương....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...