Hiền Thê Xui Xẻo

Tuy rằng vị nhạc công nào đó vô sỉ đến cực hạn, nhưng khi muốn nổi giận với hắn, khí chất sinh ra từ con người hắn, khiến cho người ta không thể oán giận hắn được.

Khóe mắt La Ngọc Sa lén lút nhìn Diêm Ly Trần đang ngồi bên kia thản nhiên nghe thái y lải nhải bên tai, trái tim nhảy oành oành, mặt có chút nóng lên, khi thiếu niên kia tùy ý liếc lại một cái, nàng cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, chân tay có chút cứng ngắc, không biết nên để chỗ nào, độ ẩm trên mặt ngày càng cao, khiến nàng chỉ có thể cúi đầu, tránh cho người khác nhìn ra.

Vương thái y kê đơn thuốc cho Diêm Ly Trần, căn cứ vào thân phận của hắn, dặn dò hắn về sau ăn ít đồ nóng, nhiều đồ mát. Diêm Ly Trần vẫn là bộ dáng bình tĩnh, xa cách đạm mạc ngồi xa xa, không lên tiếng cũng không phản ứng, cũng không rõ hắn có để vào tai hay không nữa.

Chỉ khi khóe mắt A Manh nhìn đến, thấy Diêm Ly Trần liếc mắt một cái, liền căn dặn nha hoàn ghi nhớ lời thái y. Diêm Ly Trần là một tên tham ăn, đừng nhìn hắn giống như thần tiên không ăn đồ nhân gian, kỳ thực, hắn có thể ăn rất nhiều, đến nỗi đổ máu mũi như lần này là ví dụ.

Vương thái y rời đi, ngại nam nữ ở chung một chỗ, A Manh cũng không lưu lại lâu, phân phó nha hoàn hầu hạ tốt xong, A Manh cũng nâng thân rời đi.

Ba mẹ con Hình thị nhìn A Manh đứng lên, không khỏi nhìn về phía thiếu niên vẫn đang uống trà đằng kia.

Hình thị hơi nhíu mi, thiếu niên này tuy bộ dáng rất tốt, nhưng thực sự quá vô lễ, ngay cả khách chủ nhân đưa đến cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp coi bọn họ là không khí, ngay cả A Manh thân là nữ chủ nhân phủ tướng quân cũng hờ hững, thật sự là rất vô lễ, thật làm người khác nghẹn khuất, trong lòng đặc biệt không thoải mái. Mà A Manh cũng không chủ động giới thiệu một chút, càng làm cho Hình thị thấy A Manh không tôn trọng người kế mẫu này.

Mặt La Nghị nghiêm lại, nhìn như không có gì khác thường, nhưng thật ra thần kinh đang căng thẳng. Hắn nhìn thiếu niên kia cảm giác được một loại nguy hiểm, hoàn toàn có khí thế áp đảo khiến mỗi động tác mỗi biểu tình của hắn đều thực cẩn thận. Với thiếu niên nguy hiểm này, hắn hận không thể lập tức rời đi, không muốn tiếp xúc nhiều.

Chỉ có tâm tư La Ngọc Sa đơn thuần nhất, thường nhìn trộm khuôn mặt như ngọc của Diêm Ly Trần, sau đó tim lại đập nhanh hơn.

“Đại tiểu thư, vị này là…” Hình thị không thể không chủ động mở miệng, xác nhận sự tồn tại của bản thân.


A Manh dường như lúc này mới phát hiện đám người Hình thị, biểu tình có chút vô tội nói: “Nương, vị này là Diêm Ly Trần, Trần công tử, phu quân ta gọi là…”

“Ca ca.” Diêm Ly Trần tiếp lời, thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, lại bình tĩnh uống trà.

Hình thị chấn động, “Là huynh trưởng tướng quân, công tử Ngu gia?” Vì sao lại họ Trần? Chẳng lẽ trong đó có sự tình gì người ngoài không biết? Nghĩ đến việc mình sắp nghe được tin nội bộ mà Ngu gia không muốn người ngoài biết, khóe mắt Hình thị khẽ nhảy nhảy.

La Nghị cùng La Ngọc Sa nghi hoặc, người này rõ ràng là mới mười này mười tám tuổi, làm sao có thể làm huynh trưởng Tĩnh Viễn Đại tướng quân? Là đệ đệ thì còn có thể.

A Manh đương nhiên nhìn ra được nghi hoặc của bọn họ, oán thầm nói đây chính là lão hồ ly ngàn năm, chẳng qua chỉ là khuôn mặt không già thôi, trên thực tế ai biết hắn bao nhiêu tuổi. “Là huynh trưởng kết nghĩa của tướng quân, không phải người Ngu gia.”

Nghe xong, ba mẹ con Hình thị có chút thất vọng, cũng không rõ nguyên do vì sao nữa.

A Manh không quan tâm họ nghĩ gì, cáo từ Diêm Ly Trần một tiếng, liền mang bọn họ rời đi. Chỉ có La Ngọc Sa lưu luyến không rời, liên tiếp quay đầu nhìn thiếu niên đạm mạc kia, thẳng đến khi không thể nhìn thấy nữa, mới mất mát thu hồi tầm mắt.

Nàng vẫn nghĩ trên thiên hạ này, chỉ có duy nhất Ôn Lương là mỹ nam đệ nhất kinh thành khiến người người khó quên, phong thái vô song đương thời ít có, làm kho người ta cam tâm tình nguyện trầm luân. Nhưng lại không nghĩ đến, thì ra ngoài thế gian còn có nam nhân hoàn mỹ hơn nữa, lại có vẻ đạm mạc xa cách như tiên nhân, vĩnh viễn không có biện pháp tiếp cận, không dám sinh ra dị tâm nào cả.

**********


Buổi tối, khi Ngu Nguyệt Trác trở về, A Manh đem chuyện ban ngày kể cho hắn, thần sắc có chút nín nhịn, sợ chính mình không cẩn thận cười lên tiếng.

Ngu Nguyệt Trác nghe A Manh nói Diêm Ly Trần ăn vải đến bốc hỏa, sờ sờ cằm, sau đó lộ ra một gương mặt tươi cười, nhưng lời nói ra tuyệt làm người ta thấy ác: “Nếu đã thế, phân phó cho quản gia cho người đi Lĩnh Nam mua một thuyền vải về, tránh cho qua mùa lại không có để ăn.”

Tuy rằng vải là hoa quả phía nam, nhưng có bàn tay con người, thông lộ giữa Lĩnh Nam và Đông Hải, từ trăm năm trước đã phát triển thủy lộ, khiến cho Nam Bắc đi lại thuận tiện hơn, phí vận chuyển cũng tốn không nhiều, nên trên bàn của phương Bắc cũng không hiếm thấy hoa quả vùng Lĩnh Nam.

A Manh nhìn hắn, một thuyền vải thực có phần khoa trương, chẳng lẽ nam nhân này muốn Diêm Ly Trần đổ máu mũi nhiều hơn nữa? Khóe miệng khẽ nâng, coi như là còn lương tâm, uyển chuyển nói: “Trần công tử hình như không biết tiết chế, hay là mua thêm một chút hoa quả khác, loại ta muốn ăn.”

Nghe xong, Ngu Nguyệt Trác vung tay lên, từ một thuyền vải hạ xuống thành nửa thuyền, chỗ còn lại để xem hiện tại thị trường còn loại hoa quả gì, cho người ở phía dưới đi lựa chọn một chút.

A Manh thầm nghĩ, kỳ thật, nửa thuyền và một thuyền thật sự không khác biệt, nam nhân này quyết tâm đào hầm cho Diêm Ly Trần nhảy vào, loại cố tình này liếc mắt có thể hiểu được, Diêm Ly Trần kia sẽ cam tâm tình nguyện nhảy xuống hố này.

Sau khi kể xong chuyện trong phủ, Ngu Nguyệt Trác vẫy tay cho nha hoàn lui ra, đưa tay đỡ thắt lưng A Manh, đem A Manh bọc vào áo khoác ngoài của hắn mà ôm lấy, đặt nàng ngồi trên đùi hắn, dùng cằm cọ cọ mặt A Manh, sau đó, bàn tay to đặt trên bụng nàng, nhẹ hỏi: “Hôm nay thế nào? Tiểu tử thối có bắt nạt nàng không?”

“…Không cho phép gọi tiểu tử thối!” A Manh rít lên theo kẽ răng nói ra, sợ sẽ có một ngày nàng cũng sẽ quen mà gọi con là “tiểu tử thối” mất, nên giờ phải phòng bị.


“Được, không gọi là tiểu tử thối.” Ngu Nguyệt Trác cười khanh khách nói, ý nói cái gì nàng nói cũng là đúng hết.

A Manh nhìn nhìn hắn, trong lòng có chút thất bại, vô luận nàng kháng nghị thế nào, nam nhân này cũng đồng ý, nhưng lần sau cũng lại như Diêm Ly Trần kia gọi “tiểu tử thối, tiểu tử thối”, khiến cho nàng muốn cắn người. A Manh cảm thấy mình là người bình thường, ở giữa hai tên biến thái này, sợ một ngày nào đó mình cũng bị ảnh hưởng từ bọn họ mà biến thành như họ mất,

“Đứa nhỏ rất ngoan, không bắt nạt ta, chàng đừng nghĩ nhiều.” A Manh vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn không cần nghĩ ngợi.

A Manh cảm thấy so với các thai phụ khác, nàng không giống họ cho lắm, ngay cả Dung Nhan cũng nói nàng may mắn, không giống như những thai phụ khác có thai sẽ có biểu hiện ra rất rõ ràng. A Manh không nôn ọe, không kiêng ăn không mất ngủ, không buồn, không miên man suy nghĩ, trừ bỏ việc so với trước kia, nàng thích ăn đồ chua hơn, còn lại đều bình thường. Ngu Nguyệt Trác lúc đầu quả thực có đem nàng thành thủy tinh mà nâng niu, bộ dáng cẩn thận ai không biết nhìn vào còn tưởng nàng mắc bệnh nan y. Nhưng rất nhanh, nàng vẫn ăn ngủ tốt, vui vẻ, không khác gì bình thường, rốt cuộc hắn cũng an tâm vài phần, không còn bộ dáng như gặp kẻ địch nữa.

A Manh cảm thấy hiện tại mình rất tốt, muốn bảo trì tình trạng này, thẳng cho đến khi sinh tiểu tử thối… không đúng, là sinh đứa nhỏ.

Đương nhiên, tuy rằng hiện tại nàng thực bình thường, nhưng nàng cũng là phụ nữ có thai, tuy rằng, khi biết nàng mang thai, Ngu Nguyệt Trác mất mấy ngày quỷ dị, nhưng lại cẩn thận, trước kia, hai ba ngày mới trở về nhà, thậm chí có khi về cũng là nửa đêm. Hiện tại mỗi ngày đều như nhau, chạng vạng đã về đến nhà, cùng nàng ăn bữa tối, lên giường đi ngủ, giống như một nam nhân tốt ở nhà.

Ngu Nguyệt Trác nghe được đáp án của nàng, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng lại, tháo đai lưng của nàng, tay tiến vào trong áo nàng, nhẹ nhàng vuốt cái bụng bằng phẳng của nàng. Cảm giác ngứa ngáy truyền đến khiến A Manh né không ngừng, kêu lên: “Chớ có sờ, thật sự rất tốt.”

Ngu Nguyệt Trác không để ý đến, thẳng đến khi sờ đủ, mới rút tay ra, cẩn thận mang lại đai lưng cho nàng. Lúc này A Manh vì nín thở mà khuông mặt ửng hồng, ánh mắt nhu thuận, vừa giận lại vừa bất đắc dĩ, hành động của hắn làm nàng trợn mắt, chẳng lẽ không thể cách quần áo mà sờ sao? Bất quá, khi A Manh hỏi, Ngu Nguyệt Trác lại thật tình trả lời: “Quả thật không có cảm giác!” khiến nàng nghẹn họng.

Ngu Nguyệt Trác cúi đầu nhìn nàng, sau đó hôn nhẹ lên mí mắt của nàng, ánh sáng khinh đạm như vậy, thật sự mang lại vào phần quyến rũ, mỗi lần nhìn đến, đều khiến tim hắn lại đập nhanh hơn, nhịn không được lại muốn ôm hôn nàng.

Không biết có phải do không khí hôm nay rất tốt, hôn hôn một hồi, hơi thở hai người đã có chút không xong. A Manh thở phì phò đón nhận cái hôn của hắn, từ khi biết nàng mang thai đến nay, thái độ của nam nhân này càng quỷ dị, cho nên hai người đã thật lâu không có thân thiết, buổi tối khi đi ngủ đều là đơn thuần đắp chăn đi ngủ, không có làm chuyện gì dư thừa cả.

Trong lòng A Manh mừng thầm, cảm thấy không bị ép buộc thực sự quá tốt, vô cùng vui khi mình mang thai, không chỉ có bé con, lại có thể giảm bớt việc bị ép buộc, nhất cử lưỡng tiện a. Nhưng nàng cũng biết, nam nhân thuộc loại động vật a, cho dù bọn họ không dùng nửa người dưới để suy nghĩ, thì cũng không thể khống chế được dục vọng sinh lý. Đáng mừng là, nhiều khi nàng cảm giác được hắn có phản ứng, nhưng hắn chỉ ôm nàng, cái gì cũng không làm, hành động trân trọng như vậy, nàng không mềm lòng không được, cảm thấy mình càng ngày càng ỷ lại vào hắn, càng ngày càng thích.


Mắt thấy sự tình sắp không khống chế được, A Manh khó khăn đẩy nam nhân đang cắn cắn ngực nàng, thấp giọng nói: “Ngu Nguyệt Trác, ta đang mang thai… A Nguyệt, chàng có nghe thấy không?”

"... Đừng gọi ta A Nguyệt!"

Ngu Nguyệt Trác ngẩng đầu trừng nàng, trong mắt có chút chật vật.

A Manh vội kéo lại quần áo, nhún nhún vai nói: “Gọi chàng là Ngu Nguyệt Trác chàng nói rất mới lạ, kêu tướng công lại phổ biến quá, có đôi khi chàng không nghe, cho nên gọi là A Nguyệt rất tốt, Trần công tử cũng nói tốt lắm.”

Gân xanh lập tức ở thái dương nhảy lên, Ngu Nguyệt Trác ôm lấy nàng, nắm cằm nàng một chút, nói: “Hắn trừ bỏ diện mạo ra, còn biết được cái gì mới tốt, nàng đừng nghe hắn. Kêu tên của ta là được rồi.”

"A Nguyệt?" A Manh hai tay đặt trên vai hắn, cười khanh khách hỏi.

Gân xanh lại nhảy, "Nàng có thể gọi tướng công Nguyệt Trác!"

"A Nguyệt!"

"..."

Rốt cuộc không thể làm gì khác, nam nhân chỉ có thể hung hăng ngăn chặn miệng nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận