Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở rộ.
Sáng sớm, toàn Định Quốc Hầu phủ vui sướng, đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao, không khí náo nhiệt, nha hoàn sai vặt đều mặt quần áo rực rỡ, tuy là vội vàng bận rộn, nhưng lại luôn vui vẻ tươi cười.
Hôm nay là ngày đại hôn của em gái Định Quốc hầu, những người có uy tín, danh dự trong kinh thành đều chủ động đến đưa lễ vật chúc mừng, khiến cho trước cửa phủ Định Quốc Hầu chật kín người, một hàng dài xếp trước cửa phủ.
Tháng Sáu năm ngoái, Tĩnh Viễn tướng quân đánh thắng liên minh Bắc Việt trên thảo nguyên, đánh cả các tiểu quốc chạy về bên kia núi Đông Bắc, đại thắng trở về, tin tức truyền về kinh thành, cả nước hân hoan, hoàng đế vui mừng, lại một lần nữa hạ chiếu phong thưởng, trong đó công lao lớn nhất là Tĩnh Viễn tướng quân, đương phong là Định Quốc Hầu, các võ tướng đi theo đều được phong Vương công, Quý tộc, cả gia tộc được thơm lây, lại ban thưởng vô số hoàng kim, cẩm lụa. Các giáo uý đi theo Định Quốc Hầu cũng được thăng chức, trong đó có Tề Lẫm được phong là Chấn Uy tướng quân – hôm nay là tân lang.
Từ sáng sớm, A Manh đã bận việc không ngừng, nếu không phải có Diêu thị ở bên cạnh giúp đỡ sợ là chân tay nàng đã sớm mềm nhũn rồi.
Mắt thấy giờ lành đã đến, A Manh chỉ kịp uống một ngụm nước rồi không kịp nghỉ ngơi, đã vội vàng chạy đến tiểu viện của Ngu Nguyệt Quyên xem tân nương tử chuẩn bị thế nào rồi. Còn chưa đến Lạc Nguyệt hiên, đã nghe thấy một thanh âm mềm mại gọi nàng.
"Nương nương ~~"
A Manh vội dừng lại, nhìn về phía trước, liền thấy cách đó không xa, bánh bao nhỏ được một nha hoàn ôm lấy, tiểu tử kia nhìn thấy nàng, vỗ vỗ tay, sau đó chạy những bước ngắn chạy tới. Giờ đã là mùa xuân, tuy thời tiết đã ấm, nhưng bé con mặc vẫn mặc thực dày, hơn nữa với chân tay ngắn ngủi, nhìn như một cục bông, chạy lại đây, bộ dáng như một viên cầu nhỏ lăn lại, khiến người ta thực lo lắng bé sẽ té ngã.
A manh tiến lên vài bước, một tay ôm được bánh bao nhỏ.
Ở trong lòng nàng, tiểu tử kia vươn cánh tay ngắn cũn của mình ra ôm lấy cổ nàng, cong cái miệng tiểu trư của hắn lên hôn mặt nàng một cái, sau đó nhìn A Manh, ngọt ngào kêu một tiếng: “Nương, nương~~”
“Tể tể sao đã đến rồi?” A Manh nói xong, nhìn về phía nha hoàn chịu trách nhiệm chăm bánh bao nhỏ. Bởi hôm nay phải bố trí công việc trong ngày Nguyệt Quyên thành thân, A Manh sợ mình không có thời gian, liền đem con trai cho nha hoàn chăm sóc.
“Nhớ nương, nương ~~” Bánh bao nhỏ như được thêm đường ngọt lịm nói.
A Manh tươi cười, dùng sức hôn lên mặt bánh bao nhỏ một cái.
Lúc này, nha hoàn cũng bẩm báo: “Dạ phu nhân, tiểu chủ tử muốn tìm ngài, bằng không sẽ khóc nháo, nô tỳ cũng không còn cách nào khác.” Bình thường tuy nhìn bánh bao nhỏ có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực ra tính cách rất quỷ quyệt, nhóm nha hoàn tập hợp lại cũng không phải là đối thủ của bé.
Nghe nói thế, trong lòng A Manh cảm thấy uất ức, nhưng vẫn giả bộ giận giữ nói: “Nhớ nương thì không được chọc giận nương, về sau, cha con nói gì thì cũng phải nghe lời nương biết chưa?”
Bánh bao nhỏ ngây ngốc nhìn nàng, lại nghiêng nghiêng đầu, sau đó cũng gật đầu. Mặc kệ có hiểu gì hay không, nhưng nhìn thái độ đó của bánh bao nhỏ, khiến trong lòng A Manh cũng cao hứng, quyết định dẫn bé đi xem tân nương tử.
Chờ khi bọn họ đến Lạc Nguyệt hiên, liền nhìn thấy trong phòng toàn là người bận rộn, Diêu thị đang đẫm lệ chải đầu cho con gái, trong miệng lẩm bẩm: “Một chải tóc đến khoẻ mạnh sống lâu, hai chải đến đầu bạc răng long, ba chải đến con cháu đầy nhà, bốn chải đến vợ chồng hoà thuận…” (Cái này ta xem mấy phim Tàu nên ta chém, chứ còn Diêu thị nói thế nào thì ta chịu, khó hiểu lắm!)
Vẻ mặt Diêu thị đầy luyến tiếc, khiến cho Nguyệt Quyên cũng hồng hốc mắt lên, rưng rưng.
A Manh vừa thấy thế, vội nói: “Nương, hôm nay là đại hỷ, nương nên cao hứng mới đúng chứ? Nguyệt Quyên cũng không thể khóc, sẽ nhoè hết trang điểm.”
Nghe A Manh nói, Diêu thị vội dùng khăn chấm nước mắt, cười nói: “Ngọc Nhân nói đúng, ngày đại hỷ nên vui mới đúng. Nguyệt Quyên cũng đừng khóckhông được để son phấn bị nhoè, bằng không sẽ xấu xí. Về sau a, con là con dâu Tề gia, không thể ngang bướng như ở nhà, cần phải hiếu thuận với mẹ chồng, hầu hạ chồng thật tốt, biết chưa? Chỉ cần ngày qua ngày các con luôn hoà thuận, trong lòng nương mới an tâm…. ”
Nghe mẫu thân dặn dò tha thiết, Nguyệt Quyên lúc này mới thấm đượm cảm giác mình thật sự phải lập gia đình, không thể nào dừng nước mắt được, sau đó lại bổ nhào vào lòng Diêu thị khóc rống lên. Mà Diêu thị, vốn đã cố nén nước mắt, nhìn con gái như thế, không thể kìm chế được cũng ôm con gái khóc nấc lên.
A Manh méo miệng, vì sao nàng càng khuyên lại càng khóc lớn là sao?
Nhưng cũng không thể để các nàng như vậy được, giờ lành sắp đến, lúc đó để người ngoài nhìn thấy sẽ bị cười nhạo, giờ cần mau chóng an ủi, khuyên giải. Lại khuyên bảo thêm một hồi, hai người mới ngưng được cảm xúc, quả nhiên lớp trang điểm của Nguyệt Quyên đã bị nhoè, phải tìm người trang điểm lại cho nàng.
Vì không để hai mẹ con tiếp tục buồn rầu vì chuyện xuất giá nữa, A Manh quyết định đẩy bánh bao nhỏ - kẻ có lực hút vô địch ra, làm nhiệm vụ phân tán cảm xúc thương cảm của bà nội cùng cô nhỏ.
Bánh bao nhỏ hôm nay cũng được mẹ chuẩn bị cẩn thận, mặc một thân quần áo đỏ rực, kết hợp với một túi nhỏ đeo bên cạnh cũng màu đỏ, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, càng nhìn càng đáng yêu, như tiểu tiên đồng trong tranh ngày Tết, tạo không khí vui vẻ, hơn nữa, với biểu tình ngốc ngốc, thật đúng là không ai có thể cự tuyệt sức hút của bánh bao.
Bánh bao nhỏ tiến đến trước mặt Nguyệt Quyên, nhìn nhìn nàng, khi Nguyệt Quyên cười cười sờ sờ đầu hình quả dưa của bé, đột nhiên ngọt ngào kêu lên: “Chúc mừng dì, chúc dì sớm sinh quý tử…. Ách, chúc phát tài ….. trăm năm hạnh phúc…” Bánh bao nhỏ cau mày, tất cả mọi người đều nhìn ra bé đã có bao nhiêu cố gắng để suy nghĩ.
Mà Nguyệt Quyên lại bị câu “sớm sinh quý tử” mà ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng sự thật thì cũng bị bánh bao nhỏ đáng yêu chọc cười liên tục, khiến cho sắc mặt nàng lại càng hồng thêm.
Diêu thị cười một trận, ôm lấy bánh bao nhỏ, hỏi: “Cháu ngoan của ta, ai dạy con thế?”
Bánh bao nhỏ quay đầu, chỉ vào A Manh: “Nương nương~~”
“Ta không có dạy con nói chúc phát tài nha!” A Manh trợn trừng mắt nói.
Bánh bao nhỏ vô tội nhìn nàng, biểu tình ngốc ngốc, nhìn thực là đứa nhỏ đáng yêu.
Rất nhanh, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo nổ, có nha hoàn chạy vào kêu: “Giờ lành đã đến, kiệu hoa đã đến cửa, Hầu gia phân phó hỉ nương mau mau đưa tân nương tử ra.”
Nghe thế, hỉ nương vội mang khăn voan đỏ tinh mỹ trùm lên đầu tân nương tử, sau đó cùng Diêu thị đỡ tân nương tử ra ngoài.
A Manh ôm bé con nhà mình, đi tắt đến trước cửa lớn, tập hợp cùng Ngu Nguyệt Trác.
Khi Ngu Nguyệt Trác nhìn thấy nàng đi lại vất vả, trong tay còn ôm theo bánh bao mập mạp, nhất thời có chút không vui, trong tiếng hô vang của mọi người, nhỏ giọng trách nàng: “Sao lại ôm cả Tể Tể đến?”
A Manh hừ một tiếng, sau đó quăng con trai cho hắn: “Tự chàng chăm con đi!”
Bánh bao nhỏ được phụ thân ôm vào lòng, thực tự nhiên vòng tay ôm cổ hắn, hôn cằm hắn một cái – vì không đủ độ cao nên không thể hôn lên mặt phụ thân được, ngọt ngào kêu: “Tể Tể nhớ phụ thân ~~”
Hơi thở ngọt ngào, lại thêm mùi sữa đặc trưng trên người trẻ con, còn thêm hành động ngửa cổ lên cười ngốc nghếch, khiến ai cũng phải thương yêu, ở thời điểm này, người có thể cự tuyệt tiểu tử kia, phải là người có ý chí sắt đá nhường nào. Mà Ngu Nguyệt Trác thì không phải là người như thế, hơn nữa, tiểu tử này còn cười thực giống như người nào đó, chỉ bằng điểm ấy, cũng đủ khiến hắn mềm lòng rồi.
Tuy con trai lớn lên giống hắn, nhưng ở phương diện nào đó mà nói, lại có nét thật là giống A Manh.
A Manh thấy hắn đỡ mông bánh bao lên tay, để con được thoải mái ngồi trong lòng, lại hừ một tiếng.
Đúng lúc này, tân nương tử đã được đỡ đi ra, bên ngoài vừa nhìn thấy, lại vui vẻ cười đùa trêu chọc, thanh âm không dứt.
Tề Lẫm mặc một thân quần áo tân lang xoay người xuống ngựa, cúi chào người nhà tân nương tử. Ngu Nguyệt Trác cũng không gây khó dễ cho người em rể này, nói vài câu hợp tình hợp lý, sau đó cho kiệu hoa mang người đi.
Náo nhiệt chấm dứt, Diêu thị nhìn phương hướng kiệu hoa rời đi không chớp mắt.
Chờ pháo hoa tắt dần, A Manh nắm lấy khuỷu tay vị Hầu gia nào đó, hỏi: “Có phải rất không đành lòng không? Muốn gả muội muội cho một nam nhân tốt hơn một chút nữa?”
Ngu Nguyệt Trác thực bình tĩnh: “Không có. Nhưng nếu hôm nay là gả con gái, ta đúng là cần tìm cho con gái nhà ta một nam nhân tốt hơn một chút.”
A manh: "......"
Coi như chàng da mặt dày!
Thấy hạ nhân đã mang xe ngựa đến, A Manh chuyển hướng sang Diêu thị, đỡ tay bà ôn nhu nói: “Nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta cũng đi Tề phủ thôi.”
Diêu thị gật gật đầu, sau đó nhìn về phía con trai và cháu trai, chỉ thấy hai gương mặt lớn nhỏ giống nhau đang nhìn về phía các nàng, tuy một người là cao nhã tuấn mỹ, một người là ngốc nghếch đáng yêu, nhưng nhìn cặp cha con này ai cũng thấy thực thú vị, không khỏi bật cười, cái tâm tình mất mát khi gả con gái đi cũng vơi đi phần nào.
Màn đêm buông xuống, khách khứa đã rời đi, hạ nhân phủ Chấn Uy tướng quân đã bắt đầu thu dọn.
Tề Lẫm mang theo men say đi đến phòng tân hôn.
Gã sai vặt thấy hắn đi lại ngất ngưởng, biết là tướng quân đã say, không khỏi lắc đầu. Hôm nay dù nhiều quan khách nhà quyền quý, nhưng trong đó có hơn phần nửa là người trong quân, lại có sự cho phép của Ngu Nguyệt Trác, vì thế các nam nhân này hoành hành không ngại gì, người người đều nâng cốc chúc mừng, khiến cho Tề Lẫm tửu lượng kém này không thể làm gì được.
Tề Lẫm đẩy cửa bước vào, hỉ nương bên trong cùng nha hoàn đã đứng đó nghênh đón, thấy gương mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng, không khỏi che miệng cười, một nha hoàn bưng canh tỉnh rượu đến, Tề Lẫm vừa nhìn, biết là mẫu thân sắp xếp, lập tức không nói nhiều mà uống luôn.
“Mời tân lang vén khăn voan!” Hỉ nương đứng một bên cười nói.
Tề Lẫm lảo đảo, cho dù bình thường trầm ổn, nhưng lúc này lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi, lấy lại bình tĩnh, mới tiếp nhận đũa son từ tay hỉ nương, nhẹ nhàng đẩy khăn voan đỏ của nữ tử trên giường.
Dung nhan xinh đẹp vừa hé ra, khuôn mặt cười động lòng, sóng mắt đưa tình, lại thêm vài phần xấu hổ khẩn trương.
Tề Lẫm ngồi xuống, nắm lấy tay nàng, nói nhỏ: “Đừng sợ!”
Thân thể Ngu Nguyệt Quyên rơi run một cái, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, khi muốn rút tay về, lại phát hiện không thể rút ra, khiến cho gương mặt nàng lại đỏ lên như hoàng hôn, mà hơi thở của người bên cạnh lại nhè nhẹ truyền đến mùi rượu cùng hơi thở nam nhân khiến cho đầu óc nàng có chút choáng váng, hoa mắt.
Lúc này, hỉ nương cũng mang đồ ăn này nọ đến cho hai người, theo tập tục nói vài lời chúc mừng, đợi hai người ăn xong, cầm hai chén rượu đến, cười nói: “Mời tân lang, tân nương uống chén rượu giao bôi.”
Khi hai người uống xong, hỉ nương lĩnh thưởng, tươi cười gọi nha hoàn trong phòng ra, để lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ.
Nến hỷ cháy sáng bập bùng, soi sáng cả căn phòng.
Nghe thanh âm nến cháy, Ngu Nguyệt Quyên rốt cuộc cũng lấy dũng khí ngẩng đầu lên, đã thấy nam nhân bên cạnh đang dùng đôi mắt tối như mực nhìn nàng, khiến hai gò má nàng lại hồng rực lên, không biết phải làm sao.
“Vừa rồi…Hầu gia uống chút rượu.” Tề Lẫm đột nhiên nói.
Nghe hắn nói thế, Ngu Nguyệt Quyên chợt nhìn hắn lần nữa, lại thấy biểu tình của nam nhân đứng đắn kia, khuôn mặt đỏ ửng, phá huỷ hoàn toàn khí chất đứng đắn thường ngày của hắn, nhưng thật ra, chút lười biếng này của hắn, nhìn lại thân thiết không ít, khiến cho tâm tình nàng được thả lỏng rất nhiều.
Tuy biết hắn là tướng công mình, nhưng mỗi lần gặp mặt, đều coi trọng lễ nghĩa, nói chuyện cũng rất khách sáo, khiến cho nàng đối với hắn chỉ có ấn tượng mặt ngoài. Lại nói, mỗi lần gặp mặt, hắn đều mang bộ dáng đứng đắn, khiến nàng tự cảm thấy mình là một cô nàng hư hỏng, trốn người trong nhà làm chuyện xấu bên ngoài, bất tri bất giác lại có phần sợ hắn.
Biết hắn bây giờ đang nói chuyện để mình thả lỏng, Ngu Nguyệt Quyên cẩn thận tiếp lời: “Ca ca làm sao vậy?”
“Tửu lượng của Hầu gia không tốt lắm, hành vi cùng lời nói trước và sau khi uống rượu luôn bất đồng, thực lo lắng sẽ làm khó dễ người khác.” Không biết nghĩ đến điều gì, biểu tình trên mặt Tề Lẫm đột nhiên thay đổi một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại được bình thường, “Vừa rồi, ngài ấy uống rượu, nên đám huynh đệ trong quân doanh kia mới chuốc rượu cho ta.”
Tề Lẫm nhìn nàng, cố gắng để mình biểu hiện ôn hoà một chút, nhưng rất nhanh lại phát hiện mình thất bại, không khỏi thở dài.
Ngu Nguyệt Quyên thực muốn cười, nhưng nhìn biểu tình đứng đắn của hắn chỉ có thể cắn môi nén nhịn. Nàng đương nhiên biết anh trai mình sau khi uống rượu liền thay đổi hành vi cá nhân, chỉ nghĩ đến việc Tề Lẫm nghĩ cho nàng, không khỏi khẽ cười.
Thấy nàng cười, Tề Lẫm trầm tĩnh lại, sau đó đưa tay tháo mũ phượng trên đầu nàng xuống, lại dùng tay rũ rũ búi tóc của nàng, khiến cho tóc nàng xoã ra, mái tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm lại càng thêm động lòng người, thật khiến cho người ta có thêm cảm giác ôn nhu hiền dịu biết bao.
Tề Lẫm nhắm mắt lại, cố gắng lấy dũng cảm, sau đó ôm nàng vào lòng, cúi đầu che lại đôi môi run run của nàng.
Cảm giác bàn tay hắn đang cởi y phục của mình, Ngu Nguyệt Quyên đột nhiên hất tay hắn ra, túm lấy vạt áo mình, lui vào bên trong giường.
“Nguyệt Quyên!” Tề Lẫm gọi.
Ngu Nguyệt Quyên sắc mặt xanh lét, lại đỏ hồng lần lượt thay đổi, muốn nói gì lại thôi, mắt đã rưng rưng.
Một hồi lâu sau, Tề Lẫm cũng không có tức giận, chỉ cẩn thận tiếp cận nàng, thấy nàng không cự tuyệt, lôi kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng, chậm rãi vuốt mặt nàng nói: “Nàng biết kế tiếp sẽ làm gì không?”
Ngu Nguyệt Quyên lại cắn môi, đây là biểu hiện nàng đang khẩn trương, đến khi có một bàn tay giữ lại cánh môi nàng, ngăn cản hành vi tự ngược này của nàng.
Trong khi Tề Lẫm kiên nhẫn hỏi han trấn an, Ngu Nguyệt Quyên vừa có chút xấu hổ, vừa có chút giận giữ giải thích biểu hiện dị thường của bản thân: “Là chuyện năm ấy ở chùa Mục Liên, thiếp bị người bắt đi, khi nhìn đến hành vi cởi sạch đồ, làm việc bất minh của bọn họ…” Chuyện này vẫn là bóng ma trong lòng nàng, nàng không dám nói với bất cứ ai, đó cũng là lý do vì sao mỗi lần nàng nhìn thấy Hoa Yêu Nhi đều muốn lấy chổi quét nàng ta đi.
Tề Lẫm híp mặt lại, hắn rất nhanh đã hiểu Ngu Nguyệt Quyên nói gì, người trong lòng là do hắn cứu ra, đương nhiên hiểu rõ ràng chuyện này, chỉ là không biết thì ra nàng còn gặp chuyện như vậy. Lại nhìn trộm vẻ mặt nàng, xem ra chuyện này thực là bóng ma sâu trong lòng nàng.
“Thật có lỗi! Ta đã tới muộn.” Tề Lẫm cúi đầu, hôn lên trán nàng một cái, nói: “Nhưng hiện tại chúng ta đã là vợ chồng, không phải là chuyện tằn tịu với nhau, tin tưởng ta, được chứ?”
Ngu Nguyệt Quyên vụng trộm nhìn biểu tình đứng đắn của hắn, nhớ tới sự tuyệt vọng khi đó, là hắn đã cứu nàng ra, là hắn cho nàng dũng khí, không khỏi nuốt nước miếng, dũng cảm gật gật đầu.
“Bé ngoan!”
Tán thưởng một tiếng như thế, hắn ôm nàng nằm xuống giường, thân thể nam nhân mạnh mẽ phủ lên thân thể mềm mại của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...