Tiết Trung Thu trôi qua không có gì đặc biệt, bởi vì Ôn Lương không có ở đây, không có ai cãi nhau với Trấn quốc công, nhất thời yên tĩnh khiến mọi người thấy không quen, Ôn Doãn, Ôn An xưa nay trầm ổn phát hiện không có Tam đệ, Tam ca ở đây, cha không nổi giận thật tình cảm thấy không quen.
Đương nhiên, lúc bình thường bởi vì có Trấn quốc công và Ôn Lương cãi nhau hấp dẫn ánh mắt mọi người, các nữ nhân ở giữa có cơ hội khuyên can, mà bây giờ không biết có phải thiếu một người cãi nhau hay không, ngay cả Trấn quốc công cũng cảm thấy đoạn thời gian này trôi qua thật quạnh quẽ, may mắn có ba đứa nhỏ an ủi.
Nhìn trượng phu một trái một phải ôm hai bé trai trong ba đứa nhỏ, mắt Trấn quốc công phu nhân và Tần thị đều thấy đau nhói, trong lòng ghen ghét không cách nào trấn áp được. Nhưng thật đáng buồn chính là, hiện nay Trấn quốc công phu nhân ở cái tuổi này rồi, biết mình không có cách nào sinh nữa, cả đời có một con gái, mà Tần thị rõ ràng xin được đơn thuốc, uống cũng nửa năm mà không thấy kết quả, uống đến thất vọng, hoài nghi Như Thúy ngầm cản trở, cho nên trong lòng sinh ra một cỗ hận ý với Như Thúy.
So với chuyện người lớn ở đó mặt trái mặt phải, đứa nhỏ bên kia náo nhiệt như cũ.
Ôn Ngạn Bình và tiểu thúc Ôn Sách chơi rất hăng, mấy đứa nhỏ cùng tuổi Ôn Ngạn Bình rượt đuổi nhau vui vẻ, Ôn Uyển đã bị dạy dỗ đứng một bên nhìn, không có châm chọc khiêu khích giống thường ngày, nhưng ánh mắt bất thiện, bị Tần Ngưng Vân âm thầm kéo xuống, làm cho nàng ta khống chế nét mặt của mình.
Cuối cùng dùng xong bữa tối, Như Thúy bỏ qua ý Trấn quốc công, coi như nghe không hiểu ông ám chỉ con dâu nên mang ba đứa nhỏ ngủ lại trong phủ, dẫn ba đứa nhỏ rời phủ Trấn quốc công, đi đến phủ Túc Vương.
Sau trung thu, thời tiết dần chuyển lạnh.
Theo biến hóa thời tiết, thân thể Quý Quý yếu ớt nhiễm phong hàn, không biết ba đứa nhỏ có tâm linh tương thông hay không, liên hệ quá mạnh mẽ, vốn chỉ mình Quý Quý nhiễm phong hàn, sau khi Hồ thái y tới xem, nói không nghiêm trọng lắm, uống hai lần dược là hết, nhưng không ngờ hôm sau, Trường Trường và A Tuyết đã được cách ly cũng phát bệnh. Ba đứa nhỏ cùng bị bệnh một lúc, Như Thúy gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, cả ngày chăm sóc ba đứa chuyện gì cũng không làm, Ôn Ngạn Bình cũng dẹp tất cả bài học qua một bên, cả ngày canh giữ bên người ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ lúc mới sinh so với đứa nhỏ bình thường thì tương đối nhỏ hơn, trong mắt người bình thường, sức khỏe đương nhiên yếu ớt, sinh chút bệnh là chuyện thường, không có gì bất ngờ. Chỉ có Trấn quốc công phu nhân và Tần thị nghe tin ba đứa nhỏ bệnh, trong lòng sảng khoái, cảm thấy nhất định do Phật Tổ có mắt mới khiến ba đứa nhỏ sinh bệnh, không uổng công các nàng thường ngày thắp hương bái Phật cầu Phật Tổ phù hộ ba đứa nhỏ bị bệnh. Mỗi lần nghe Ôn phủ truyền tin tức tình hình bệnh tình của ba đứa nhỏ, Trấn quốc công phu nhân và Tần thị cực kỳ cao hứng, hận ba đứa nhỏ không thể lập tức chết non cho rồi, dù sao sức khỏe yếu, nuôi không sống là chuyện bình thường.
Tất nhiên, thời gian chớp mắt, các nàng liền không cao hứng nổi. Nguyên nhân là Tần thị nhất thời lắm mồm nói trước mặt con gái năm tuổi ba đứa nhỏ bị bệnh, trẻ con đâu biết cái gì, thời điểm đi thỉnh an gia gia, bèn hỏi trước mặt Trấn quốc công. Đối với những đứa trẻ trong Trấn quốc công phủ còn chưa hiểu sự đời mà nói, sự tồn tại của ba đứa nhỏ nhà Ôn Lương rất ly kỳ, mỗi lần đem ba đứa nhỏ về, cũng phải vây xem một phen. Đối với việc này, Trấn quốc công không ngăn cản, thậm chí hi vọng bọn nhỏ đời cháu đoàn kết thân mật, rất vui khi thấy bọn chúng cùng chơi chung với nhau.
Vì thế, con gái Tần thị hết sức vui vẻ thân cận với ba đứa nhỏ, khi mẫu thân nói ba đứa nhỏ không khỏe, trong lòng liền khó chịu, bèn rụt rè hỏi Trấn quốc công có phải ba đứa nhỏ làm chuyện xấu sắp chết rồi không. Trấn quốc công nghe xong vô cùng sợ hãi, trên mặt vẫn trấn tĩnh, nhẫn nại dò hỏi, lúc biết được chính phu nhân mình và Tần thị nguyền rủa ba đứa nhỏ, nổi giận ngay tại chỗ, trực tiếp đoạt quyền quản gia của Trấn quốc công phu nhân, đem con cả mắng một trận, đem Trấn quốc công phu nhân và con dâu cả phạt cấm túc, cuối cùng giao quyền quản gia lại cho con dâu thứ tư Lưu thị.
Ôn Uyển nghe thấy mẫu thân bị phụ thân giận chó đánh mèo phạt cấm túc, đương nhiên là không đồng tình. Thời điểm tháng năm, nàng tiến hành lễ cập kê, dựa vào gia thế phủ Trấn quốc công và danh tiếng Ôn Lương, rất nhanh định ra một mối hôn sự tốt, là đích thứ tử của Nam Phương lễ bộ thượng thư, hai bên lưỡng tình tương duyệt rất thỏa mãn về mối hôn sự này.
Hôn sự đã định, Trấn quốc công phu nhân bắt đầu nghiêm khắc quản giáo con gái, chẳng qua tục ngữ nói đúng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù trải qua mấy tháng quản giáo, cho dù bên ngoài biểu hiện hiền lương thục đức thì thực chất bên trong tính khí vẫn không thay đổi. Cho nên lúc Ôn Uyển biết phụ thân giận chó đánh mèo lên mẫu thân, không quan tâm mà náo loạn một trận, vốn mục đích chính là muốn phụ thân giải trừ cấm túc cho mẫu thân, ai ngờ ngược lại khiến Trấn quốc công càng tức giận, cuối cùng con gái cũng đồng dạng bị cấm túc, mà Tần Ngưng Vân vẫn một mực ở lại chơi cùng Ôn Uyển cũng bị Trấn quốc công lấy cớ đưa về Tần gia.
Chất nữ nhà mẹ đẻ của thê tử không nên thân thiết, càng không muốn con gái của mình thân thiết. Trấn quốc công cho rằng, sở dĩ con gái tính tình không tốt, đương nhiên là kết quả của Tần Ngưng Vân xúi giục. Trước lúc Tần Ngưng Vân tới, mặc dù con gái có cứng nhắc một chút, cũng không động một chút là gây chuyện với cháu trai cháu gái, cho nên hoàn toàn là do người ngoài xúi giục.
Như Thúy không biết chuyện trong phủ Trấn quốc công, ba đứa nhỏ bị bệnh mấy ngày, nàng không ngủ không nghỉ chăm sóc mấy ngày, cả người tiều tụy. May mắn, tuy đôi lúc tình huống có hơi nguy hiểm một chút, nhưng là hữu kinh vô hiểm. Có điều, ba đứa nhỏ bị bệnh một trận, đều gầy một vòng, không có tinh thần như lúc trước, có thể phải dưỡng một thời gian nữa mới có thể tốt lên.
Bởi vì ba đứa nhỏ bị bệnh nên một nhà Hồ thái y đều tới ở trong Ôn phủ, Hồ phu nhân từng sinh dưỡng đứa nhỏ, truyền kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ lại cho Như Thúy, còn có thể giúp Như Thúy chăm sóc chúng. Tôn Tiếu Tiếu phụ trách chăm sóc Ôn Ngạn Bình. Cũng bởi có toàn gia Hồ thái y giúp đỡ, coi như thiếu Ôn Lương nhất gia chi chủ, Như Thúy cũng không vì ba đứa nhỏ bị bệnh mà luống cuống tay chân.
Ngoại trừ Hồ thái y, người trong kinh thành nghe nói ba đứa nhỏ sinh bệnh nhao nhao tới đưa lễ vật an ủi, mỗi ngày Túc vương phi dẫn theo con trai con gái mang theo bao lớn bao nhỏ tới đây thăm chúng, cuối cùng còn kinh động tới hoàng đế, cũng phái thái giám trong cung tới thăm. Mà làm cho người ta kinh hãi chính là, còn thuận tiện dắt theo một tiểu chính thái...
Hôm nay, Như Thúy, Túc vương phi và đám người Hồ phi nhân tụ tập trong khách sảnh ấm áp, một người ôm một bé cho bọn chúng uống thuốc, Ôn Ngạn Bình và Tôn Tiếu Tiếu ở bên cạnh trêu chọc bọn chúng.
Hạ nhân đến bẩm báo tổng quản thái giám Lưu công công tới, Như Thúy nhanh chóng sai người mới ông vào. Có lẽ Lưu công công phụng ý chỉ hoàng đế tới thăm ba đứa nhỏ, cho nên Như Thúy không tránh ông, cho người mời ông vào khách sảnh, khi thấy Lưu công công cung kính theo sát sau lưng bé trai đi tới, tất cả mọi người kinh ngạc.
"Tứ hoàng tử?" Túc vương phi kinh ngạc kêu lên.
Tứ hoàng tử thấy Túc vương phi cũng không có bao nhiêu bất ngờ, vẻ mặt cung kính tiến lên thỉnh an Túc vương phi, sau đó đến phiên đám người Như Thúy và Hồ phu nhân hành lễ với Tứ hoàng tử.
Sau khi mọi người hành lễ xong ngồi xuống, Túc vương phi cười hỏi: "Tứ hoàng tử, sao hôm nay lại tới đây?" Nói xong, liếc mắt nhìn Lưu công công, trong lòng biết Lưu công công là thái giám bên cạnh hoàng đế, nếu ông cũng tới, đoán chừng chuyện Tứ hoàng tử tới cũng là ý tứ của hoàng đế, nhưng mà, hoàng đế có ý gì đây? Sẽ không thật sự vừa ý con gái Ôn Lương chứ?
Tứ hoàng tử ngồi thập phần đoan chính, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ trưởng thành sớm không hợp tuổi, âm thanh mềm mại mang tính đặc thù của trẻ con nhưng hết sức rõ ràng, "Thập Nhất hoàng thẩm, là phụ hoàng phái nhi thần qua đây. Ba đứa nhỏ ngã bệnh, phụ hoàng và ta rất lo lắng. Thập Nhất hoàng thẩm, Ôn phu nhân, ba đứa nhỏ sao rồi? Ngạn Kỳ không sao chứ?"
Nghe bé hỏi bé gái duy nhất trong ba đứa, các nữ nhân ở đây không nhịn được nhướng mày, bất động thanh sắc quan sát bé trai, rất nhanh liền thấy được sự quan tâm trong mắt bé, cũng là chân tâm thật ý.
"Làm phiền hoàng thượng và Tứ hoàng tử quan tâm rồi, Ngạn Thịnh Ngạn Hi đều khỏe, chỉ là chưa có tinh thần như lúc trước." Như Thúy đáp, lần trước hoàng thượng dẫn theo Tứ hoàng tử vi phục xuất tuần đến nhà mình, trong lòng có suy đoán thế nào, lúc này vẫn nghĩ Tứ hoàng tử bị hoàng thượng bắt tới đây, ngược lại không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
Tứ hoàng tử nhìn thoáng qua ba tiểu bánh bao được người lớn ôm vào lòng, sau đó đi tới chỗ Hồ phu nhân, lôi kéo móng vuốt non nớt của tiểu bánh bao không có tinh thần nằm trong lòng Hồ phu nhân, vẻ mặt thương yêu nói: "Tội nghiệp Kỳ Kỳ, ca ca có mang kẹo cho muội nè."
Lưu công công rất thức thời bước lên, lấy bao vải dầu xinh đẹp chứa kẹo trong ngực ra đưa cho Tứ hoàng tử.
Thấy cảnh này, Túc vương phi thấy vô cùng kỳ lạ, hỏi: "Sao Tứ hoàng tử biết rõ đây là Ngạn Kỳ của chúng ta? Bình thường ba đứa nhỏ nhìn rất giống nhau, khi cẩn thận quan sát mới phát hiện Quý Quý nhỏ nhất có chút khác biệt với hai ca ca. Có điều Tứ hoàng tử lần đầu gặp ba đứa nhỏ thế mà có thể phân biệt được, với tuổi bé bây giờ, có thể xem xét phân biệt là rất sáng suốt đấy.
Tứ hoàng tử mím môi cười cười, cao hứng nói: "Lần trước ta chơi với Kỳ Kỳ một hồi, ta nhận ra Kỳ Kỳ." Về phần hai tiểu bánh bao hung tàn kia, Tứ hoàng tử hoàn toàn không để trong lòng, dù sao thì "cùng giới tương xích", không giống tiểu bánh bao đáng yêu mềm mại, phụ hoàng nói một chút cũng không sai.
Lúc phát hiện tiểu bánh bao duỗi bàn tay nhỏ non mềm nắm chặt đầu ngón tay bé, Tứ hoàng tử càng cao hứng, thấy muội muội vẫn nhận ra mình, không uổng công mình nhớ kỹ muội muội.
Tứ hoàng tử chơi với các tiểu bánh bao một hồi, sau khi ba đứa nhỏ uống thuốc xong phải nghỉ ngơi, chỉ có thể tiếc nuối mà cáo từ.
Sau khi Tứ hoàng tử rời đi, lại đem Tôn Tiếu Tiếu và Ôn Ngạn Bình đuổi xuống, Túc vương phi ngồi nói chuyện với Như Thúy.
"Có chuyện gì xảy ra với Tứ hoàng tử vậy? Trong kinh có rất nhiều rất nhiều đứa nhỏ sinh bệnh, tại sao nó lại chạy tới đây?" Túc Vương phi nghi ngờ.
Như Thúy quyệt miệng: "Còn có thể có chuyện gì, có thể là hoàng thượng vừa ý Quý Quý nhà muội, muốn tứ hôn cho Tứ hoàng tử và Quý Quý chứ sao."
Túc vương phi lắp bắp kinh hãi, rốt cuộc làm vương phi lâu rồi, độ mẫn cảm với vấn đề chính trị tốt hơn trước kia nhiều, nhanh chóng từ một điểm nhỏ suy nghĩ ra rất nhiều, ánh mắt nhìn Như Thúy không khỏi có chút đồng tình, biểu lộ của Như Thúy cô nương vẫn vô cùng bình tĩnh, vẫy tay nói: "Không sao, nếu như Quý Quý thật sự lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, sau này chỉ có thể oan ức cho Tứ hoàng tử một chút."
"Là sao?" Túc vương phi buồn bực, không phải nhà gái mới phải uất ức một chút sao? Mặc kệ tương lai Tứ hoàng tử có ngồi lên vị trí kia hay không, cũng sẽ không chỉ có một nữ nhân, cho nên nàng thấy xưa nay gả vào hoàng thất thật đáng thương -- Không, phải nói nữ nhân cái thời đại phong kiến này thật đáng thương.
Hiếm khi Như Thúy lộ ra dáng vẻ nhẹ nhõm tươi cười cui sướng, "Ngạn Bình nhà muội nói, sau này muốn dạy võ cho Quý Quý, hôn phu tương lai của Quý Quý chỉ có thể lấy một người, dám có dị tâm, đoạn tử tuyệt tôn!"
"..."
Cái này thật sự quá hung tàn!
Túc vương phi nghiêm mặt, nhất thời im lặng nhưng nghẹn, sau đó nghĩ tới con gái nhà mình, lập tức quyết định, sau này con rể cũng phải như thế, nếu dám có dị tâm, thật xin lỗi, ngay cả hoàng tử còn uất ức, ngươi cũng uất ức đi, nếu không đoạn tử tuyệt tôn!
***
Không nói tới tương lai Tứ hoàng tử có thật sự đoạn tử tuyệt tôn vì lấy phải nữ nhân hung tàn hay không, ba đứa nhỏ dưới sự chăm sóc của mọi người, cuối cùng bình phục, lại trở thành ba tiểu bánh bao trắng trắng mềm mềm, thích nhất là học nói chuyện với người lớn.
Khiến Như Thúy và Ôn Ngạn Bình cao hứng chính là, ba đứa nhỏ đã gọi được "Nương" và "Ca ca" rồi. Thời điểm ba đứa nhỏ gọi Như Thúy là "Nương", Như Thúy rất cao hứng, chỉ là lúc bọn chúng gọi Ôn Ngạn Bình là "Ca ca", đến phiên Ôn Ngạn Bình cao hứng.
Như Thúy thở dài, nhìn A Tuyết hoạt bát lớn mật trèo lên người Ôn Ngạn Bình, rất muốn dạy bọn chúng gọi bé là "Tỷ tỷ" đấy. Nhưng Ôn Ngạn Bình ở bên cạnh giương mắt hổ, hoàn toàn sửa không được, Như Thúy rất lo lắng bởi vì Ôn Ngạn Bình, ba đứa nhỏ mới có chút khái niệm sẽ bị lẫn lộn.
Thời gian cuối thu thoải mái, cuối tháng chín, có người từ Giang Nam đến.
Nghe nói Ôn Lương cho người trở về, trong lòng Như Thúy rất vui vẻ, nghĩ rằng Ôn Lương sắp trở về, không kịp rửa mặt, vội vã đi tới chính sãnh, nhưng mà, nghênh đón nàng chính là một người có diện mạo tương tự mình, thậm chí là thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Giống như nhìn mình qua gương, nhìn thiếu nữ kia, Như Thúy mở to hai mắt.
Trái lại với Như Thúy, dáng vẻ thiếu nữ kia nhút nhát e lệ, hai con ngươi ướt át, kích động gọi Như Thúy: "Tỷ tỷ!"
Tác gải nói ra suy nghĩ của mình: Thật xin lỗi, tuổi của bọn nhỏ hơi lộn xộn, Tứ hoàng tử lớn hơn Sở Sở một chút, phần đầu đã sửa.
Tuổi bọn nhỏ an bài như sau:
Ba đứa nhỏ một tuổi, Sở Sở sáu tuổi, Sở Tê Bạch ba tuổi, Đại Bảo Nhị Bảo năm tuổi, Tứ hoàng tử bảy tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...