Đi qua hoa viên, vượt qua Nguyệt Lượng môn là đến phạm vi Đông viện.
Để bày tỏ sự coi trọng cháu dâu đích tôn, Dũng Xuyên Bá phu nhân phái đại nha hoàn thiếp thân Yên Vy ra đón. Yên Vy xinh đẹp động lòng người, lúc cười lên khiến người ta cảm thấy thân thiết, đây cũng là nguyên nhân Dũng Xuyên Bá phu nhân phái nàng ta đi.
Yên Vy tiến lên thỉnh an xong, đôi mắt đẹp không để lại dấu vết đánh giá nàng dâu mới từ trên xuống dưới một lần, trong lòng hơi ngạc nhiên, Yên Vy không ngờ nhan sắc nghĩa nữ Ôn phủ quá đỗi bình thường, chỉ có khí chất xem như không tệ, không hổ được Đàm gia Bình Tân dạy dỗ, nhưng mà cô nương này sao có thể vượt qua ánh mắt bắt bẻ của Đại thiếu gia được? Chỉ sợ do nàng là nghĩa nữ Ôn phủ nên mới đề thân.
“Chúc mừng đại gia, đại phu nhân, sáng sớm lão gia và lão phu nhân đã chờ nàng dâu đến kính trà.” Yên Vy cười dẫn họ vào đại sảnh Đông viện.
Trên mặt Hạng phụ và Hạng mẫu đầy ý cười, Hạng phụ còn có thêm mấy phần tự đắc, không phải ai cũng có thể lấy được cô nương của Thái Sư phủ đâu, mặc dù không chính thức nhưng ai cũng biết, Ôn phủ còn có một vị cô nương, nhưng giữa đường đã bị hoàng thượng bắt cóc cho hoàng tử của mình rồi, Hạng phụ cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì có thể kết thông gia với Ôn phủ, Hạng phụ vẫn luôn không được Dũng Xuyên Bá phủ coi trọng bỗng chốc cảm thấy mình vĩ đại hơn rất nhiều.
Mọi người cười cười nói nói, rất nhanh đã đến đại sảnh Đông viện.
Nha hoàn ma ma giữ trước cửa thấy bọn họ tới từ xa, nên đã sớm mở cửa tươi cười đi vào bẩm báo, dáng vẻ vui mừng hớn hở.
Hạng phụ Hạng mẫu dẫn con trai và con dâu tiến vào đại sảnh, thỉnh an phu thê Dũng Xuyên Bá đang ngồi trên ghế chủ vị.
Phu thê Dũng Xuyên Bá chưa tới sáu mươi, lại bảo dưỡng vô cùng tốt, thoạt nhìn tinh thần quắc thước, bởi vì vui vẻ nên mặt mũi rất hiền lành. Đương nhiên, từ nét mặt hai người có thể nhìn ra, họ rất hài lòng với mối hôn sự này, chỉ có nhị phòng là bất mãn.
Lúc Ôn Ngạn Bình vừa tiến vào, đã cảm nhận được ánh mắt hài lòng lẫn chán ghét, dò xét mình của mọi người ở đây, hài lòng đương nhiên là phu thê Dũng Xuyên Bá, dò xét là tam phòng Dũng Xuyên Bá phủ, còn chán ghét tức nhiên là nhị phòng rồi.
Đại phòng và nhị phòng đều là do Dũng Xuyên Bá phu nhân sinh ra, tam phòng là thứ xuất. Đại phòng và nhị phòng cùng là con chính thê, và do đại phòng lớn hơn nên đương nhiên đạt được quyền thừa kế, nhị phòng là đích thứ tử, chỉ có thể thừa kế một ít gia sản của Dũng Xuyên Bá phủ, trong lòng làm sao có thể hài lòng? Càng khiến bọn họ bất bình chính là, phu thê đại phòng đều rất vô năng, trước kia khi còn chưa sang Tây viện, toàn bộ Dũng Xuyên Bá phủ đều coi họ là chướng khí mù mịt, loạn thất bát tao. Nếu để người vô năng như thế kế thừa tước vị Dũng Xuyên Bá phủ, tương lai Dũng Xuyên Bá phủ nhất định tàn bại trong tay bọn họ. Vì thế, chẳng trách nhị phòng sinh ra dị tâm, không thể không tranh giành tước vị.
Đại phòng vô dụng, phị phòng lợi hại bức người, tam phòng chỉ là thứ xuất, vì thế trong ba phòng, người nào sáng suốt đều nhìn ra được nhị phòng trên nhảy dưới tránh ra sức tranh giành quyền lực, đại phòng ngu xuẩn cần làm cái gì thì làm cái đó. Chỉ là, loại bố cục này khi con trai trưởng duy nhất của đại phòng lớn lên thì bị phá vỡ. Bây giờ cháu đích tôn lấy nghĩa nữ Thái Sư phủ, giá trị con người càng tăng cao, khiến cho nhị phòng bắt đầu bối rối.
Những chuyện này trước khi xuất giá, Ôn Lương đã tỉ mỉ nói cho Ôn Ngạn Bình biết, trong lòng nàng đã có chuẩn bị, nên làm như không nhìn thấy ánh mắt bất thiện của nhị phòng, sau khi kính trà tổ phụ tổ mẫu xong, nàng và Hạng Thanh Xuân cùng bái kiến các trưởng bối khác, thuận tiện chào hỏi huynh đệ tỷ muội ngang hàng và chị em dâu.
So với sự bình tĩnh của Ôn Ngạn Bình, có người không biết phải phản ứng thế nào.
Trưởng tử nhị phòng Hạng Thanh Minh thiếu chút nữa rớt mắt, cứng họng nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn nghe lời kia, thấy nàng tao nhã lịch sự dâng trà cho tổ phụ tổ mẫu, Hạng Thanh Minh nghi ngờ mắt mình không tốt, đến khi thê tử Tống thị bên cạnh thấy hắn khác thường, đụng hắn một cái mới kéo ba hồn bảy vía hắn về.
Kính trà mấy trưởng bối xong, thì đến các vãn bối ngang hàng. Bởi vì Hạng Thanh Xuân là trưởng tôn duy nhất, nên các đệ đệ muội muội phía dưới phải hành lễ thỉnh an hai người, nàng dâu mới chỉ cần cho lễ gặp mặt là được.
Hạng Thanh Xuân và Hạng Thanh Minh sinh cùng năm, nhưng hắn nhỏ hơn Hạng Thanh Xuân một tháng nên phải gọi Hạng Thanh Xuân là đại ca. Phu thê Hạng Thanh Minh là người đầu tiên phải bái kiến đại tẩu, nhưng Hạng Thanh Minh vẫn không động đậy, sững sờ nhìn chăm chăm Ôn Ngạn Bình.
Đầu lông mày Tống thị cau lại, âm thầm véo tay trượng phu dưới ống tay áo, thấy hắn phục hồi tinh thần, nàng ta vội cười nói: “Tướng công, còn không mau bái kiến đại tẩu?”
Hạng Thanh Minh nghe xong, trên mặt cười lạnh, khóe môi nhúc nhích, nặn ra một tiếng: “Đại tẩu.”
Ngoại trừ mấy đứa nhỏ, mọi người ở đây người nào không tinh tường, đương nhiên nhận ra được Hạng Thanh Minh cứng nhắc, Hạng mẫu biết Hạng Thanh Minh nhận ra thân phận Ôn Ngạn Bình, trong lòng run lên, sợ hắn không quản được miệng của mình, nói ra thân phận của Ôn Ngạn Bình. Thật ra, dù có bại lộ cũng không sao cả, hoàng đế đã lên tiếng nói đây là nghĩa nữ Ôn phủ, cho dù trong lòng mọi người biết rõ nhưng cũng chỉ có thể nghẹn trong bụng, người trong nhà để lộ ra, thì gặp nạn chính là Dũng Xuyên Bá phủ. Đến lúc đó công công bà bà sẽ càng oán hận đại phòng, cho rằng lấy có một nàng dâu thôi mà cũng không sống yên ổn.
Trong Dũng Xuyên Bá phủ, người gặp Ôn Ngạn Bình mà có thể nhớ kỹ nàng, ngoại trừ người trong Tây viện thì chỉ có Hạng Thanh Minh, mấy người còn lại mặc dù có nghe danh nghĩa tử Ôn phủ, tuy nhiên vẫn luôn không có duyên gặp mặt, hơn nữa Ôn Lương có ý bảo hộ nên Ôn Ngạn Bình không thể nào lộ mặt trong kinh thành, người ta chỉ có ấn tượng khi nghe danh nàng mà thôi.
Về phần tại sao Hạng Thanh Minh đã gặp Ôn Ngạn Bình, đã vậy còn để lại ấn tượng sâu như thế, chuyện này phải nói tới lịch sử đầy máu và nước mắt của hắn rồi, Ôn Ngạn Bình chính là tai kiếp của hắn, hắn bị Ôn Ngạn Bình đánh rất nhiều lần, đặc biệt khi hắn chống đối với Hạng Thanh Xuân, Ôn Ngạn Bình trực tiếp xắn tay áo đi đánh người, ngay cả Đại hoàng tử cũng không cách nào bảo vệ hắn, còn chuyện gì đau khổ hơn nữa?
Hạng Thanh Minh biết Ôn Ngạn Bình là nghĩa tử Ôn phủ, cộng thêm nàng đã cứu Đại hoàng tử mấy lần, nên với hành động đánh người của nàng Đại hoàng tử đành bó tay. Không có cách nào khác, hắn không thể trêu chọc nàng nhưng vẫn trốn không thoát được!
Nhưng mà, xú tiểu tử đáng ghét này sao lại biến hóa nhanh đến vậy, biến thành nghĩa nữ Ôn phủ, hơn nữa còn gả cho người mà hắn ghét, muốn tiếp tục mang họa đến cho hắn phải không?
Hạng Thanh Minh bi phẫn, cắn răng cười lạnh: “Đại tẩu khá lắm, dám xoay mọi người như chong chóng —” giọng nói két một tiếng dừng lại, môi Hạng Thanh Minh mấp máy, lúc hắn phát hiện mình không thể nào lên tiếng, vẻ mặt anh tuấn biến sắc, hai mắt đầy tơ máu, thù hận trừng mắt nhìn Ôn Ngạn Bình.
Ôn Ngạn Bình làm ra vẻ quan tâm tiểu thúc, ngạc nhiên nói: “Nhị đệ làm sao thế?”
Mọi người thấy Hạng Thanh Minh như thế, bỗng gấp gáp, đỡ hắn ngồi xuống đút nước, vừa đút được một nửa, đột nhiên hắn ho khan kinh thiên động địa, ho muốn tróc phổi. Hạng Thanh Minh phớt lờ lo lắng của phụ mẫu và thê tử, duỗi ngón tay run rẩy chỉ vào Ôn Ngạn Bình.
Ôn Ngạn Bình mỉm cười, mặt mày hiền lành, ngoan ngoãn yên tĩnh, không tìm ra được một điểm sai sót nào. Điều này làm cho Hạng Thanh Minh càng hận, rõ ràng lần gặp mặt trước, nàng còn là một thiếu niên thô bạo, thường treo vẻ mặt tươi cười đường hoàng, chưa bao giờ thu liễm, nhưng bây giờ, còn bày đặt bày ra tư thái nữ hoàng cao quý!
Trong ngoài không đồng nhất! Tiêu chuẩn trong ngoài không đồng nhất! Gào khóc NGAO!!!
“Thanh Minh, nếu con không khỏe thì trở về nghỉ ngơi trước đi.” Dũng Xuyên Bá mất hứng nói tiếp: “Thê tử Thanh Minh, dìu nó xuống dưới.”
Tống thị biết trượng phu vừa gây náo loạn, ở lại không tốt, nàng ta nhanh chóng trả lời, dìu hắn đứng dậy, gọi thêm mấy ma ma cưỡng ép đưa hắn ra ngoài.
Nhị gia và nhị phu nhân lo lắng, nhưng mà phụ thân chưa lên tiếng, hai người cũng không dám nói gì, chỉ có thể oán hận khoét mắt nhìn nàng dâu mới, từ lời nói của con trai, hai người biết nàng dâu này có vấn đề.
Ôn Ngạn Bình “Lợn chết không sợ nước sôi”, vô cùng bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò xét của họ.
Ánh mắt phu thê Dũng Xuyên Bá tối xuống, hai người không khỏi nhớ tới một tháng trước, lúc Dũng Xuyên Bá hạ triều thì gặp tổng quản thái giám bên cạnh hoàng thượng Lưu Lương Phủ, lúc đó ông ta có nói: “Nghĩa nử Ôn phủ dịu dàng hiền thục, hoàng thượng rất thích, hi vọng hai ông bà cũng sẽ thích.” Khi đó Dũng Xuyên Bá không hiểu tại sao Lưu công công đột nhiên nói như thế, nên chỉ khách khí trả lời, về đến phủ vẫn luôn suy nghĩ, cho đến bây giờ, cuối cũng ông đã hiểu.
Chỉ sợ hoàng thượng đã biết thân phận nghĩa nữ Ôn phủ có vấn đề từ lâu, nhưng Ôn Tử Tu là trí sĩ hoàng thượng tin dùng, cho dù có vấn đề gì, bọn họ cũng không dám nói một tiếng. Ngay cả hoàng thượng cũng đã lên tiếng, nếu bọn họ dám có ý kiến gì, rõ ràng không phải đối nghịch với hoàng thượng sao?
Nghĩ như thế phu thê Dũng Xuyên Bá không để ý tới sự khác thường của cháu trai nữa, Dũng Xuyên Bá phu nhân không vui: “Lão nhị, hôm nay sức khỏe Thanh Minh không tốt, nên có chút thất thố, con trở về mời đại phu cho nó đi, không thể để bệnh được.”
Trong lòng nhị phu nhân đang rất hận, nghe thấy lời bà bà, vừa uất ức vừa khổ sở, nhưng trên mặt phải tươi cười, lên tiếng đáp “Vâng.”
Ai không nhìn ra được phu thê Dũng Xuyên Bá đang bảo vệ nàng dâu mới, mọi người lắp bắp kinh hãi, ban đầu Hạng mẫu còn sợ chọc công công bà bà không vui, nhưng không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn này, thái độ nhìn về phía Ôn Ngạn Bình vô cùng thỏa mãn.
Ngoại trừ Hạng Thanh Minh, người trong phủ Dũng Xuyên Bá rất có mắt hành lễ với nàng dâu mới, thái độ thân thiết vô cùng. Trò chuyện một lát, hạ nhân tới báo bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời phu thê Dũng Xuyên Bá và mọi người đến phòng khách dùng bữa.
Phu thê Dũng Xuyên Bá ngồi trên ghế chủ vị, Hạng mẫu và nhị phu nhân ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho hai ông bà, ăn được một nửa, hai người mới bắt đầu dùng bữa của mình, Ôn Ngạn Bình cũng ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho Hạng mẫu, nhưng chỉ mới gắp mấy đũa Hạng mẫu đã ngăn lại để nàng dùng.
Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng, cảm thấy Hạng mẫu bày trò, ở trước mặt người ngoài, làm ra vẻ bà bà nàng dâu hòa hợp, không biết sau lưng làm khó dễ nàng dâu thế nào đâu. Từ xưa đến nay, vấn đề bà bà nàng dâu sống chung là một chuyện lớn. Bên trong nhị phòng cũng thế, ở trước mặt người ngoài tình cảm với Tống thị như mẫu thân và con gái, nhưng khi về đến nhà thì là tình địch chỉ tốt hơn kẻ thù một chút, con dâu chính là người cướp mất con trai mình.
Dùng bữa sáng xong, lại trò chuyện một lát, thấy vẻ mặt Dũng Xuyên Bá phu nhân mệt mỏi, mọi người thức thời cáo lui. Dũng Xuyên Bá thuận tiện gọi mấy con trai tới thư phòng, đoán chừng hôm nay muốn bí mật dạy dỗ gì đó, mà Hạng mẫu bên cạnh vui như gió xuân dẫn con trai và con dâu về Tây viện.
Mặc dù buổi sáng bà bị thân phận con dâu làm chấn kinh, nhưng bay giờ thấy thái độ của công công bà bà, Hạng mẫu vui mừng, bà cảm thấy nàng dâu này rất tốt, ngày đầu tiên đã hạ uy phong của nhị phòng.
Trở lại đại phòng, Hạng mẫu nhẹ lời nói với con trai và con dâu mấy câu, xong hào phóng cho hai người hồi Xuân Hoa viện, không cần con dâu hầu hạ quy củ trước mặt. Bà tự biết rõ, nếu ngày đầu tiên tân hôn mà bắt con dâu hầu hạ theo quy củ thì con trai sẽ không vui, mà nghe nói con dâu võ nghệ cao cường không thể trêu chọc. Tuy Hạng mẫu không thông minh, nhưng vẫn sáng suốt hơn trượng phu, tự mình hiểu “Xu lợi tránh hại”.
Sau khi rời khỏi đại phòng, trở lại tiểu viện của mình, Hạng Thanh Xuân cuối cùng duỗi tay ngọc, ôm tiểu cô nương vào lòng, hung hăng ôm chặt.
Dáng vẻ hiền lương thục đức ban sáng của Ôn Ngạn Bình cũng thu lại, trở lại phòng ngủ, nàng tàn nhẫn hất bàn tay trên eo ra, không có hình tượng nhào tới giường lớn.
Quả nhiên xuất giá không có gì tốt, eo của nàng hỏng hết rồi, không những mặt cười cứng ngắc, còn phải trái lương tâm giả trang thành dáng vẻ nàng dâu dịu dàng hiền lành --- Nghĩ đến phải trải qua cả đời giống hôm nay, Ôn Ngạn Bình đau khổ lấy tay che mặt.
Hạng Thanh Xuân ngồi bên giường, nhìn người giống như cá chết dang tứ chi nằm lỳ trên giường, hắn nhịn vui vẻ, sờ sờ lưng nàng, thuận tay tháo trang sức trên đầu nàng xuống, sau đó vén tóc dài đen nhánh của nàng ra sau, đè xuống hôn lên cần cổ non mịn của nàng một cái.
“Tiểu sư đệ, hôm nay nàng làm rất tốt, cổ vũ cái nào!”
Theo lời hắn, mặt nàng được một bàn tay thon dài nâng lên, một nụ hôn rơi xuống.
Ôn Ngạn Bình trực tiếp đánh một quyền đáp trả ~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...