“Có tin tức của Đô La Khôi chưa?” Sở Bá Ninh đột nhiên lên
tiếng.
Ôn Lương còn đang YY Sùng Đức Hoàng đế ở kinh thành xa xôi
nuôi dưỡng đệ đệ như thế nào biến thành người cuồng em trai, bỗng dưng nghe lời
hắn nói liền giật mình, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói kia, sắc mặt cứng
đơ, cho đến khi hắn nghiêng mặt nhìn qua, đôi mắt thanh u quét đến, khiến Ôn
Lương không khỏi rùng mình, lập tức đáp: “Thám tử ở Bắc Việt của chúng ta báo về,
hắn mất tích rồi!”
“Mất tích?” Sở Bá Ninh nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với
kết quả này.
Ôn Lương cười khổ, bởi vì bạn Vương gia hạ tuyệt sát lệnh với
Đô La Khôi, tất cả thám tử bọn họ giấu ở thảo nguyên Bắc Việt đều xuất động,
giày vò đến người ngã ngựa đổ, còn chết mất mấy thám tử, làm hắn đau lòng chết
được, đó là thám tử mất rất nhiều năm thời gian mới huấn luyện ra. Nhưng mà xem
ý tứ của vị Vương gia này, tựa hồ là phải chặt đứt mọi đường sống của Đô La
Khôi, giết vị vương tử Bắc Việt vương mới là quan trọng nhất.
“Vương gia, thám tử trong hoàng cung Bắc Việt cũng đưa tin tức
đến, Bắc Việt vương tử Đô La Khôi vẫn chưa xuất hiện trong hoàng cung, dường
như hắn mất tích trên đường trốn về Bắc Việt. Nghe nói vì xác nhận việc này,
vài vị vương tử của Bắc Việt đã lén lút phát người đi tìm hiểu tin tức của hắn.
Bắc Việt vương đã già, các vương tử trưởng thành kết bè dần lớn mạnh, mỗi người
đều như sài lang hổ báo, đối với ngôi vua như hổ rình mồi, hãm hại nhau, ngầm bồi
dưỡng thế lực của mình.
Bắc Việt vương thiên vị Thất vương tử, di chiếu truyền ngôi
cho Thất vướng tử, những vương tử khác đương nhiên không phục. Bây giờ Thất
vương tử mất tích, sinh tử chưa biết, các vương tử khác thông minh thì đã hiểu
được huyền cơ trong này, tin rằng không lâu, Bắc Việt sẽ có nội loạn. Vương
gia, lúc đó chính là thời cơ rất tốt cho chúng ta. Bố cục thật tốt, không chừng
có thể lật đổ vương quyền trăm năm kia, diệt đi mối lo trăm năm của Đại Sở
ta….”
Dưới ánh nắng mặt trời, nam tử chậm rãi phe phẩy quạt đứng
đó mỉm cười, từ tốn nói, nho nhã ôn nhuận, lời nói nhàn nhã, không ngờ rằng buổi
nói chuyện này, đủ để lật đổ một vương quốc trên thảo nguyên.
Sở Bá Ninh dùng ngón tay nhẹ gõ gõ mặt bàn, trầm tư một lát,
hắn ngẩng đầu nhìn nam tử đối diện, ánh mắt thâm thúy: “Nếu vậy, khuấy nước đục
một chút nữa đi! Tử Tu, việc này ngươi lên kế hoạch trước, viết một phần văn kiện
cho bổn vương. Nếu khả thi, có thể đưa về kinh cho Hoàng thượng định đoạt.”
Ôn Lương mỉm cười: “Được, trong đầu ta đã có kế hoạch, đợi
ta hoàn thiện nó, lại cho ngài xem thử.” Việc này sự tình trọng đại, hắn là
quân sư, những việc động não suy nghĩ là hắn làm, nhưng quyết định sách lược, vẫn
cần một người lãnh đạo sát phạt quả quyết.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước
chân hỗn độn, Mộc Viên Nhi vốn canh giữ ở bên ngoài lảo đảo chạy đến, đại khái
là chạy quá nhanh, không cẩn thận té ngã trước cửa phòng, lần đầu tiên không
nhìn sắc mặt tối tăm hơn cả băng trên tuyết sơn cùa chủ tử, lắp bắp nói: “Vương
gia, không ổn rồi, Vương phi, Vương phi té xỉu trong phủ thành thủ…….”
Sở Bá Ninh vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, đợi Mộc Viên Nhi phản
ứng lại, thì thân ảnh đã biến mất.
Mộc Viên Nhi nháy mắt mấy cái, phát hiện Vương gia nhà bọn họ
đã đi xa rồi.
Ôn Lương thấy hắn nôn nóng như vậy, nghĩ là đã xảy ra chuyện
gì, vội vã xách gã sai vặt từ mặt đất đứng lên, hỏi: “Sao lại như thế? Vương
phi sao lại té xỉu? Chẳng lẽ bệnh của nàng còn chưa khỏi?”
Mộc Viên Nhi bị hắn kéo áo, vạt áo buộc chặt khiến hắn khó
thở, hoàn toàn không có cách nào trả lời, cố gắng kéo ra bàn tay túm trước ngực,
ý bảo vị quân sư buông hắn ra, bằng không hắn sẽ tức thở mà chết.
Ôn Lương cũng phát hiện ra mình rất kích động, ngượng ngùng
buông hắn ra, “Mộc Viên Nhi, nói không thể chỉ nói một nửa, mau nói cho bản đại
nhân biết đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Viên Nhi lòng còn sợ hãi lui về vài bước, thầm nghĩ Ôn
Lương đại nhân thoạt nhìn phong lưu vô cùng, ôn nhã hiền hòa, không giống vũ
phu nóng tính, sức lực lớn như vậy ở đâu ra thế?
“Quân sư, nô tài cũng chỉ nghe hạ nhân nói mới vội vàng chạy
đến đây tìm Vương gia, nô tài không biết là chuyện gì đâu.”
Ôn Lương trách một tiếng, cảm thấy hắn tự đến phủ thành thủ
xem một chút vẫn tốt hơn, nếu Túc Vương phi xảy ra chuyện gì, hắn thật sự lo lắng
bạn Vương gia sẽ bưng bộ mặt vô cùng nghiêm túc đó, trực tiếp lật tung phủ
thành thủ, đến lúc đó thì thực xin lỗi Hà Quan Chi a!
*******
Sở Bá Ninh mang gương mặt nghiêm túc đi vào phủ thành thủ, hỏi
rõ chỗ của Vương phi nhà mình, không để ý người khác mà trực tiếp tìm tới thiên
thính, vén rèm lên, thấy người vốn phải “hôn mê” kia lúc này đang ngồi bên giường,
uống nước nha hoàn bưng đến.
Thấy hắn xuất hiện, người trong phòng kinh ngạc không dứt.
“Vương gia, ngài xong việc rồi sao?” A Nan kinh ngạc hỏi, vẫn
là ban ngày, hắn lại có thể thảnh thơi chạy đến phủ thành thủ?
Sở Bá Ninh không đáp, tầm mắt sắc bén tỉ mỉ quét trên người
nàng, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, trạng thái tinh thần có vẻ rất tốt, chỉ là
gương mặt trái táo không mượt mà khiến người thích như trước, gầy đi một chút.
Đó là do lần trước bị thương, hiện tại hắn đã cố gắng dưỡng lại, tin rằng qua
không lâu nữa sẽ khôi phục bộ dáng châu tròn ngọc sáng ban đầu.
Sở Bá Ninh bước tới, cầm lấy chén trong tay Như Thúy, mạn bất
kinh tâm đút nước cho nàng, nói: “Nghe người nói, nàng té xỉu “
A Nan nghe hiểu ý hắn, lập tức cười nói: “Không sao, thiếp
có Như Thúy làm đệm thịt lót bên dưới.”
“……..”
Như Thúy vừa nghe, lập tức hướng Vương gia nhà mình tỏ rõ
lòng trung thành, vỗ ngực nói: “Vương gia xin cứ yên tâm, nô tỳ tuyệt đối sẽ
không để tiểu thư ngã!”
“……..”
Sở Bá Ninh: = =! Bổn vương không có ý đó….
Ôn Lương cùng Hà phu nhân vừa vào cửa, nghe hai chủ tớ ngốc
trả lời, nhất thời thấy gương mặt tuấn tú có chút co giật, lời này nghe qua thật
khiến người ta cảm thấy như trở về thời cách mạng Tây An mất mùa đói kém….
Hà phu nhân hơi định thần lại, nói với người bên trong:
“Vương gia, Vương phi, đại phu đã đến.” Hà phu nhân có chút kinh ngạc, chân trước
nàng mới đi thỉnh đại phu, sau lưng Túc vương đã xuất hiện, chẳng lẽ Túc vương
đã yêu thê tử của mình đến mức này sao? Xem gương mặt vô cùng nghiêm túc kia,
thật không nhìn ra hắn lại sủng thê như vậy…. Đương nhiên, lúc Túc Vương phi mới
đến Đồng Thành, cũng là hắn tự ôm vào trong phủ…
Lại nói, chuyện là thế này, hôm nay A nan thấy khí trời rất
tốt, đến phủ thành thủ la cà, vốn cùng Hà phu nhân trò chuyện cười nói vui vẻ,
Hà phu nhân nói hoa xuân trong viện vừa nở rất đẹp, mời nàng đi ngắm hoa, ai ngờ
nàng vừa đứng lên, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, mắt tối sầm, liền ngã quỵ.
là ngất một lúc, đại phu chưa đến nàng đã tỉnh lại, cảm giác
choáng váng qua đi rồi đã không sao, thân mình cảm thấy khỏe hơn nhiều, cũng
không có vấn đề, chỉ cảm thấy hơi khát. Nàng vừa bảo Như Thúy rót nước đến chuẩn
bị uống, Sở Bá Ninh đã tới, khiến nàng có chút lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử,
hoài nghi hắn sẽ không lại an bài thám tử gì đó bên người nàng chứ…….
“Không cần xem đại phu đâu? Thân thể thiếp rất tốt.” A nan vừa
thấy đại phu đến, da đầu run lên, lúc trước nàng uống thuốc đến sợ, thật sự lo
lắng đại phu bị sắc mặt nghiêm túc đến dọa người đau đầu của Vương gia nhà nàng
cưỡng bức không thể không khai đơn thuốc bổ để nàng bồi bổ thân thể, chẳng khác
gì lại giày vò nàng?
A Nan cảm thấy thân thể mình luôn khỏe mạnh, chỉ xui xẻo hay
bị thương, ngoài ra rất ít sinh bệnh.
Nhưng mà cảm giác tốt của nàng chưa bao giờ được bạn Vương
gia chấp nhận, Sở Bá Ninh vén vạt áo ngồi một bên, rất ra dáng đại gia nói: “Đại
phu, đến xem mạch cho Vương phi đi.”
Dứt lời, nha hoàn đã đem đến khăn lụa trắng, phủ trên cổ tay
của A Nan.
A Nan bất đắc dĩ nhìn mấy người trong phòng, không biết vì
sao Ôn Lương cũng theo đám người đến đây.
Được Hà phu nhân mời đến là đại phu ngồi ở dược đường gần phủ
thành thủ, dưới ánh mắt sáng rực của mấy người trong phòng, đại phu vô cùng
bình tĩnh bắt mạch, sau một lúc lâu, lão đại phu bình tĩnh thu hồi tay, vân vê
râu nói với vị Vương gia có khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt thì đang nhìn đày vẻ
chuyên chú, “Chúc mừng Vương gia, Vương phi có thai, xem mạch tượng này hẳn là
đã một tháng.”
“……….”
Mọi người vẻ mặt mờ mịt, dường như nghe không hiểu lời đại
phu nói.
A Nan chớp chớp mắt, nhìn nhìn mấy người ở đây, nhịn không
được nói: “Đại phu, hay là… Ông xem mạch lại lần nữa rồi hãy xác định.”
Nghe được lời của A Nan, đại phu vốn bình tĩnh giống như bị
giẫm trúng đuôi, mất hứng nói: “Vương phi, lão phu làm nghề y cả đời, cho đến
bây giờ chưa từng có ai nghi ngờ y thuật của lão phu! Mạch tượng của Vương phi,
mạch đập trôi chảy, tràn đầy đầu ngón tay, khí thông phế phủ, tuyệt đối là hỉ mạch!
Nếu người không tin, mong cứ thỉnh đại phu khác đến chẩn bệnh! Dù là thái y
thành, lão đây cũng tin tưởng hắn chẩn bệnh ra chắc chắn giống với lão phu chẩn!”
A Nan không nghe lão đại phu nói, thấy ông ta tức giận đến
thịt trên mặt cũng co rút, đến bộ râu hoa râm cũng vểnh lên, nhìn thật thú vị,
khiến nàng rất muốn sờ thử, xem có thể kéo xuống vài sợi râu không.
“Vậy thì thỉnh thái y lại đây đi!” Thanh âm nam trung trầm
thấp vững vàng nói.
Nghe được lời nói của người nào đó, lão đại phu tức giận đến
lồng ngực phồng lên, bất quá cũng không phải hoàn toàn mất bình tĩnh, biết đây
là quý nhân trong kinh thành đến, dù ông có nổi giận đến mấy cũng không dám phạm
thượng, chỉ có thể vểnh râu ngồi một bên buồn bực.
Chỉ là, lão đại phu tự mình buồn phiền, lúc này chẳng ai để
ý ông ta đang giận dỗi cái gì.
“Nô tỳ lập tức hồi phủ gọi Vương thái y đến!” Như Thúy thanh
âm trong vắt nói, lập tức nhảy dựng lên vọt ra ngoài trực tiếp chạy đi.
Ôn Lương chần chờ nói: “Một thái y có phải không đủ hay
không? Vương gia, ta đến tướng quân phủ thỉnh Tôn thái y cùng đến đi.” Nói
xong, mỹ nam giống như thỏ nhảy ra ngoài.
A Nan nhìn chằm chằm lão đại phu râu bạc ngồi ngốc một bên,
rốt cục tiêu hóa xong lời nói của đại phu, đột nhiên đứng lên — còn chưa đứng vững,
thân thể đã bị vòng tay cẩn thận ôm đến trong ngực.
“Ai nha, Vương phi, ngài cẩn thận một chút!” Hà phu nhân rời
kinh đã lâu, tuy nghe nói qua một ít truyền thuyết của Túc vương, nhưng chỉ tưởng
rằng người kinh thành thổi phồng chuyện, chưa từng để trong lòng, cho nên cũng
không hiểu được “Túc Vương phi có thai” là chuyện dọa người cỡ nào, chỉ cảm thấy
những người này phản ứng hơi quá mà thôi.
A Nan cười trấn an Hà phu nhân, sau đó nhìn về nam nhân đang
ôm lấy nàng ở trước công chúng, hoài nghi hắn nếu không phải bị người ta xiên
não, thì là phát sốt rồi. Nàng cực rõ vị gia này tuân thủ nghiêm ngặt giáo huấn
của Thánh hiền từ tận xương tủy, tuyệt đối không làm ra chuyện mất thuần phong
mỹ tục này trước mặt người khác. Mà vừa nhấc mắt, thấy nam nhân của nàng đang
dùng loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm vào — bụng của nàng, giống như
nơi đó có tiểu yêu quái, thâm trầm nghiên cứu.
Đây là biểu tình gì? Chẳng lẽ hắnin?
A Nan đã tin lời của lão đại phu, bởi vì bản thân gần đây rất
thích ngủ, cũng ăn nhiều hơn bình thường, lòng cũng có cảm giác mơ hồ, thật
không ngờ thật sự mang thai. A Nan chưa bao giờ tin mệnh cách “khắc thê tuyệt tử”
gì đó, nàng gả cho hắn lâu như vậy, chẳng phải vẫn sống vui vẻ đó sao? Cho nên
mang thai này nọ cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng nàng mới mười sáu tuổi, có vẻ
hơi sớm chút? Nàng vốn tính chờ thân thể này phát dục hoàn toàn, mười tám tuổi
mới mang thai.
“Vương gia, buông thiếp ra đi, người ra đang nhìn thế.” A
Nan ở trong lòng hắn ngượng ngùng, ý bảo hắn buông mình ra. Bị nhiều người nhìn
thấy như vậy, nàng rất xấu hổ.
Tay Sở Bá Ninh siết chặt hơn, ánh mắt chớp cũng không chớp
nhìn chằm chằm bụng nàng, biểu tình nghiêm túc, làm cho người ta tưởng hắn đang
làm chuyện thập phần nghiêm túc đứng đắn, không có nổi một chút ý cười nhạo,
ngược lại còn theo hắn cùng nghiêm túc đứng đắn…. orz…..
A Nan yên tĩnh ngồi trong lòng hắn, duy trì tư thế bị hắn
ôm, mặt đỏ hồng vờ như không thấy Hà phu nhân đang cười trộm, bình tĩnh bắt đầu
cân nhắc lại đoạn ngày tháng trước của mình, cùng phỏng đoán thời gian mình
mang thai. Một lát sau, A Nan mặt đầy hắc tuyến phát hiện, hình như là trúng
thưởng vào buổi tối hôm mình ôm gương soi vết thương…. Rõ ràng tối đó nàng còn
phát uy cắn hắn một miếng, uy hiếp hắn tiết chế một chút, bằng không về sau không
được chạm vào nàng…..
“Vương gia, Tôn thái y đến.”
Xa xa, thanh âm trong trẻo của Ôn Lương vang lên, mọi người
thấy màn chợt nhấc lên, mặt đen nhìn vị quân sư đại nhân vốn là văn nhân yếu ớt,
lúc này tay đang xách theo một người hùng hổ đi tới. Đúng vậy, bạn đã nhìn
đúng, là xách, nói đúng hơn là xách ngang thắt lưng, mặt không đỏ khí không suyễn.
Còn lão thái y đáng thương mặt bỏ bừng, bộ dáng thở ra thì nhiều mà hít vào thì
ít.
“Tôn thái y, mau đến xem mạch cho Vương phi.” Ôn Lương còn vội
hơn cả Sở Bá Ninh, không đợi lão thái y thở xong, lập tức đẩy ông ta về phía
trước, người không biết còn tưởng là thê tử của hắn có thai.
Tôn thái y âm thầm trừng mắt nhìn bạn quân sư hấp tấp, đợi
hơi thở ổn định, thấy Túc vương không kiêng nể gì ôm lấy Túc Vương phi, không
khỏi lắp bắp kinh hãi, Túc vương thiên tuế chính trực không phải loại người sẽ
thân thiết với nữ tử vào lúc rõ như ban ngày thế này, thật sự là rất bất thường
nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Tôn thái y đang muốn hành lễ với Vương gia Vương phi, vị Ôn
Lương không phân tốt xấu đem ông đến lại ngăn cản hành động của ông, liên tiếp
thúc giục ông đi xem mạch cho Túc Vương phi. Tôn thái y thấy Túc vương không
ngăn cản, cáo lỗi một tiếng, rồi vươn tay đến xem mạch cho Túc Vương phi.
“Chúc mừng Vương gia, Vương phi đây là hỉ mạch!”
Tôn thái y quỳ xuống, khuôn mặt già nua tươi cười hô chúc mừng
theo thói quen khi chẩn hỉ mạch cho nữ quyến gia đình quyền quý ở kinh thành,
qua vài giây, đợi ông nhận ra mình vừa nói gì, cũng kinh hoàng chấn động.
Không phải nói Túc vương “khắc thê tuyệt tử” sao? Đời này
không có con cháu sao? Túc Vương phi rõ ràng có hỉ mạch, đây tính là gì a!!!! Tôn
thái y không bình tĩnh rít gào trong lòng.
Đám người Ôn Lương rốt cục có tin chính xác, đều hướng hai vợ
chồng chúc mừng. Trong đó Ôn Lương cao hứng nhất, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, dễ
nhìn ra hắn rất kích động.
A Nan nghe mọi người chúc mừng, trực giác nhìn về phía nam
nhân đang ôm mình, lại thấy gương mặt xưa nay không lộ vui buồn tuy vẫn duy trì
biểu tình nghiêm túc, chỉ là khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, đôi mắt đen dập dờn
thứ ánh sáng nàng khó có thể lý giải, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm bụng nàng.
Bộ dáng này xem như đang vui mừng?
A Nan đang cân nhắc, ngoài cửa truyền đến một trận ầm ỹ, liền
thấy Vương thái y đáng thương bị bạn nha hoàn trực tiếp xách đến. Vâng, cũng
đúng là xách đến, hai người chạy gấp đến thở không ra hơi.
“Vương, Vương thái y, tiểu thư nhà ta mang thai, ngài đến
xem mạch cho ngài ấy đi!” nói xong, cả khuôn mặt nha hoàn đều sáng lấp lánh.
Vương thái y kinh ngạc, bất quá thấy một vị lão đại phu cùng
Tôn thái y cũng ở đây, lòng đã xác định là có chuyện lạ. Hơn nữa, việc này lại
rơi trên người Túc Vương phi — Vương thái y bình tĩnh, dù sao vị tiểu nương tử
Lục gia này không chỉ bình an qua hôn lễ rồi động phòng, đến giờ đều an ổn làm
Túc Vương phi mà không bị “khắc” chết theo lời mọi người, vậy thì việc mang
thai không phải cũng là chuyện đương nhiên sao?
Vương thái y trấn tĩnh xem mạch cho A Nan, lời nói giống như
lão đại phu. Nếu một người chẩn như vậy, bọn họ còn có thể nghi ngờ, hai người
chẩn như vậy, có thể tiếp tục hoài nghi, nhưng ba người, không thể nói là gạt
người được?
Cái thai này, qua ba tầng xác nhận cam đoan, chứng thực bạn
Vương phi đã thật sự mang thai.
Đây là đại sự đó!
Ít nhất đối với người trong Túc vương phủ cùng người ở kinh
thành mà nói, chính là đại sự!
Lúc Vương thái y xác nhận xong, Sở Bá Ninh bỗng chốc đứng
lên, một tay ôm lấy thân thể A Nan, để nàng ngồi trên cánh tay hắn như một tiểu
oa nhi, đôi bàn tay to vững vàng đỡ mông nàng.
A Nan sợ tới mức vươn hai tay ôm chặt cổ hắn.
Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, đôi mắt đen phủ một tầng ánh sáng
sóng sánh, thập phần xinh đẹp, khuôn mặt tuấn tú nhuộm màu đỏ ửng say lòng người,
so với lúc say rượu còn dụ người hơn.
“A Nan, nàng mang thai!” hắn cao hứng nói, khuôn mặt đỏ càng
mê người.
A Nan thấy hắn thất thố, trong lòng từng trận vui sướng nhộn
nhạo tràn ra, lòng rung động, không khỏi cúi đầu hôn lên trán hắn, dịu dàng cười
nói: “Đúng vậy, Vương gia, thiếp mang thai!”
Gương mặt nghiêm túc của hắn rốt cục không duy trì được, lộ
ra khuôn mặt tươi cười, tròng mắt đen sóng mắt bập bềnh, mỹ lệ như mặt hồ trong
vắt, “A Nan, chúng ta rốt cục có con rồi!”
A Nan không ngại phiền đáp lại hắn: “Đúng vậy, Vương gia,
chúng ta có con!”
“Ha ha ha…..”
Hắn dùng một loại thanh âm khó tin mà cười ha hả, trong tiếng
cười là vô hạn vui sướng cùng khoan khoái, khiến người ta chấn động.
Người trong phòng lần đầu tiên nhìn thấy Túc vương thất thố
như vậy, đều kinh ngạc. Bất quá, nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, cũng cất tiếng cười
rộ lên tự đáy lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...