Hiền Thê Khó Làm

A Nan đi dạo trên đường phố Đồng Thành, hiện là mùa đông nên
người đi đường cũng không nhiều. Tuyết mới vừa ngừng, thời điểm này, phần lớn
người dân đều ở nhà hơ lửa sưởi ấm, chả ai nguyện ý ra ngoài đi dạo lung tung
hóng mát.

Một trận gió bấc rít gào thổi qua, A Nan bị thổi lạnh run, lập
tức hắt hơi một cái, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.

“Vương phi, trời sắp tối rồi, chúng ta mau trở về thôi.” Như
Lam thấy A Nan rúc cổ, thật lo lắng nàng bị đông lạnh mà ngã bệnh.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Nếu tiểu thư ngã bệnh, Vương gia sẽ
đau lòng.” Như Thúy nói tiếp.

A Nan bị trận này gió thổi làm đầu óc tỉnh táo được mấy phần,
lại nghe lời hai nha hoàn nói, lập tức cảm thấy có mấy phần buồn cười, cười
mình bị Ôn Lương hồ ly giảo hoạt quấn chặt rồi, còn suy nghĩ lung tung một hồi,
nếu Vương gia nhà nàng biết mình rối rắm loại chuyện như thế này, không biết hắn
có tức giận không đây?

A Nan nghĩ đến Sở Bá Ninh tính tình nghiêm túc như vậy mà tức
giận, mà mình chính là người xui xẻo hứng chịu, nghĩ đến lại không tự chủ sợ
run người, vội vàng đem ý tưởng trong đầu đuổi ra ngoài.

Mắt thấy chân trời đang dần dần sẫm lại, xem ra tuyết lại
chuẩn bị rơi, A Nan vội vàng bước nhanh hơn trở về phủ.

Quả nhiên, mới vừa trở lại trong phủ, tuyết liền rơi.

A Nan vừa chà sát đôi tay hà hơi, vừa bước về phía chánh
phòng, mới vừa vén rèm lên vào cửa, một khối khí nóng phả vào mặt, cùng không
khí lạnh lẽo ngoài phòng tạo thành mảng đối lập, chỉ một thoáng, trước mắt bị
khí nóng mờ mịt ra một mảnh sương mù sương mù.

“Đã trở lại?”

Giọng nam trầm ấm vang lên, A Nan nháy mắt như đi trong
sương mù, liền thấy Sở Bá Ninh ngồi ở trên ghế, quân đen quân trắng rơi trên
bàn cờ, hiển nhiên là Sở Bá Ninh đang đánh cờ một mình.

Mà lúc này, nam nhân khí chất vương giả giương mắt tĩnh mịch
ngắm nhìn, chẳng biết tại sao, A Nan đột nhiên rùng mình một cái.

Rõ ràng là để t bảo mình không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng vừa
thấy được nam tử ngồi an tĩnh ở đàng kia, bị cặp mắt đảo qua, không khỏi liền
nghĩ tới lời nói Ôn Lương, trong nháy mắt A Nan không dám nhìn thẳng vào cặp mắt
thanh u kia, chỉ cảm thấy trong bụng run lên, tránh tầm mắt của hắn.

Sở Bá Ninh cầm con cờ có chút dừng lại, cũng không có việc
gì, chỉ là một đôi mắt có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn A Nan.

“Vương gia, thiếp đã trở về.”

A Nan tựa như lơ đãng nói xong, sau đó cùng hắn, tiến vào
trong phòng thay xiêm áo dính tuyết, đoạn đường này đi vào, không biết có phải
là ảo giác hay không, chỉ cảm thấy sau lưng như có cặp mắt nhìn mình chằm chằm,
khiến nàng có cảm giác muốn trốn chạy.

A Nan đổi y phục xong, trốn trong nội thất không dám ra
ngoài.

Nàng bị Ôn Lương dọa cộng thêm tự mình nghĩ lung tung, còn bị
ánh mắt Vương gia dọa sợ, trong đầu nhớ lại lời nói của Ôn Lương, tay chân
không khỏi rét run, nàng nhớ tới mình đã từng hướng hắn thổ lộ qua…… phản ứng
lúc ấy là thế nào? Nàng nhớ mình khi đó hình như là bị hắn hôn đầu óc choáng
váng, căn bản không còn kịp nhìn kỹ vẻ mặt của hắn nữa, cũng chưa từng tìm tòi
nghiên cứu cảm giác trong lòng hắn.

Hắn…… Sẽ không có vì nàng thích mà cảm thấy chán ghét bẩn thỉu
chứ?


A Nan cảm thấy, về sau, mình không được đem tình cảm của
mình dễ dàng biểu đạt ra ngoài.

Qua gần mười phút, A Nan mới chậm chậm đi ra khỏi nội thất.

Sở Bá Ninh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ý bảo nàng tới đây.
A Nan trong lòng hơi áy náy, từ từ bước qua, sau đó phát giác mình bị đôi tay cứng
rắn ấm áp ôm lấy. Hắn ôm nàng, điều này khiến trong lòng A Nan xuất hiện một cảm
giác ngọt ngào, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, A Nan thấy chân mày hắn hơi
nhíu, tâm can run lên, theo bản năng liền muốn nói rằng nàng không có gì, nàng
khỏe đến nỗi có thể đánh ngã một con thỏ trắng nhỏ, nhưng lại không khống chế
được nhảy mũi một cái, sắc mặt Sở Bá Ninh cũng thay đổi.

“Đi gọi người ở phòng bếp nấu bát canh gừng tới đây.” Sở Bá
Ninh phân phó Như Lam.

Như Lam đáp một tiếng đang muốn đi xuống, A Nan nhớ hai phần
tào hũ, vội vàng gọi Như Lam lấy tới cho

A Nan rất sợ bị Sở Bá Ninh ép uống canh gừng, không nhịn được
mặt nịnh hót nhìn Sở Bá Ninh, nói: “Vương gia, hôm nay thiếp phát hiện một quán
bán tào hũ rất ngon, Ôn đại nhân cũng rất thích ăn ở đó, muốn cho Vương gia
cũng nếm thử một chút, đã mua hai phần trở về.” A Nan lấy lòng nói, đem tào hũ
trình lên.

Nhưng là ông trời không có thương nàng a, hai phần tào hũ đã
bị nàng mè nheo đi lung tung đến hai khắc mới đi trở về vương phủ làm lạnh ngắt,
mở ra xem, thậm chí có phần bị đông cứng, tào hũ bên trong cũng bị vỡ không
thành dạng, thoạt nhìn thật chả thể ăn nổi.

A Nan mặt đau khổ, nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của Sở Bá
Ninh, cà lăm giải thích: “Cái này…… Có lẽ là trên đường về bởi vì gió quá lớn,
thổi bể nó rồi….”

A Nan sắp rơi lệ: ‘TAT, Vương gia, xin ngài nâng cao khẽ mắt,
không cần trừng ta nữa, thật cực kỳ khó chịu a!’

Sở Bá Ninh ghét bỏ nhìn hai phần tào hũ, cũng không quản đến
tâm ý tiểu thê tử đặc biệt mua về, trực tiếp cho người làm đi vào cầm đi. Sau
đó nha hoàn đưa tới canh gừng cũng không để ý tới vẻ mặt đau khổ bị ép của A
Nan, bưng đến bên môi nàng, nhìn nàng uống chén kia canh gừng đến không còn một
giọt.

A Nan muốn ói, nàng ghét nhất nước gừng cay, nhưng ngại tên
ác bá Vương gia trước mặt nhìn chằm chằm, liền uống chén canh đến không còn giọt
thừa. Uống xong, miệng A Nan dập đầu đến chén dọc theo, một chút nước gừng theo
khóe môi lọt xuống.

A Nan đang muốn lấy khăn lau, ai ngờ Sở Bá Ninh bốc cằm của
nàng lên, nâng khuôn mặt của nàng lên, trực tiếp cúi xuống dùng môi mỏng nhẹ
nhàng dán lên, nhất nhất liếm đi nước bên khóe môi nàng.

A Nan thiếu chút nữa ngổn ngang trong gió rồi, có thể rõ
ràng cảm thấy đầu lưỡi hắn trơn trợt ở môi nàng nhẹ nhàng liếm, chờ liếm sạch sẽ
nước gừng chảy xuống xong, liền đem đôi môi chuyển qua trên làn môi nàng, nặng
nề hôn xuống. A Nan bị hắn hôn khiến đầu lưỡi có chút đau, đại não cũng hỗn loạn,
đợi khi nàng tỉnh thần thì phát hiện mình đã ôm hắn hôn đáp lại..



“Vương, Vương gia……”

A Nan giãy giụa một hồi lâu, mới để cho Sở Bá Ninh vẫn chưa
thỏa mãn buông nàng ra. Sở Bá Ninh ôm A Nan ngồi vào ghế, xoa xoa mặt nàng v
còn chút lạnh, không chút để ý nói: “Hôm nay đi nơi nào? Gặp Tử Tu hả?”

A Nan giương mắt nhìn mắt Vương gia nhà nàng, bộ dáng nghiêm
túc này khiến nàng thật sự không biết hắn nghĩ cái gì, vì vậy liền đàng hoàng
báo cáo hành trình ra ngoài hôm nay. Dĩ nhiên, nội dung cuộc đối thoại nàng
không ngu mà đi báo cáo.


Sở Bá Ninh nghe không nói gì, chỉ là nghi ngờ mà hỏi: “Tử Tu
không nói gì sao?”

A Nan thiếu chút nữa muốn cắn khăn tay rồi, rất muốn hỏi:
Vương gia, ngài hỏi thế là có ý gì?

Chẳng lẽ ngài phái người giám thị ta? Người thông minh như vậy
thì chắc biết Ôn Lương đã nói cái gì a?

“Không có đâu, Ôn quân sư khẩu vị lớn ăn năm chén tào hũ liền,
rồi đi nha.” A Nan mắt lóe lóe, cuối cùng quyết định vẫn nên giấu nhẹm đi.

Như thế, Sở Bá Ninh liền không có nói gì nữa.

***********

Ăn cơm tối xong, bởi vì bên ngoài tuyết đang rơi, buổi tối
cũng không có chuyện gì làm giải trí, Sở Bá Ninh bưng bàn cờ tới, hỏi: “A Nan
nàng biết đánh cờ không?”

A Nan mắt vòng vo chuyển một cái, cười nói: “Dĩ nhiên là biết.”
Kinh thành quý nữ cầm kỳ thư họa đều có đọc lướt qua, có thể nói không tinh,
nhưng tuyệt đối không thể nói không biết, nếu không sẽ bị người cười nhạo.

A Nan thấy Vương gia có ý muốn nàng cùng hắn đánh cờ, quả thật
mừng rỡ, đặc biệt ân cần bảo Như Thúy, Như Lam đi vào, lấy nước cùng hương,
nàng muốn rửa tay dâng hương, cùng Vương gia cùng nhau đánh cờ.

Dĩ nhiên, diễn xuất của người này chỉ làm cho Sở Bá Ninh khẽ
trừng lớn mắt, mà Như Lam Như Thúy lại cảm thấy vô cùng mất mặt.

Như Thúy, Như Lam nghe Vương gia lại muốn cùng A Nan cùng nhau
đánh cờ, trong nháy mắt, ánh mắt nhìn về hắn hết sức sùng bái cùng kính sợ, họ
thấy A Nan hào hứng bừng bừng, cũng không tiện nói cho Vương gia vì tiếp đến
đây ngài có thể sẽ tìm cho mình phiền toái. Bởi vì, A Nan chơi cờ vô cùng….. dở!

“Vương gia, kỳ nghệ của thiếp không tốt lắm, ngài trước hết
phải nhường thiếp 3 nước nha.” A Nan nghiêm mặt nó

Sở Bá Ninh trong mắt mỉm cười, gật đầu một cái, rất lịch sự
nhường nàng ba nước.

Tuyết im hơi lặng tiếng rơi xuống, bên ngoài một mảng bông
tuyết bay tán loạn, khiến A Nan nhớ lại kiếp trước hàng năm cũng trôi qua lễ
Giáng Sinh, ở thế giới hiện tại, Dương lịch biến thành âm lịch, cũng không có
ngày Tây Dương, nàng cũng không biết bây giờ, ngày nào là lễ Giáng Sinh, ngày
nào là năm mới Nguyên Đán. Ngược lại cái thế giới này năm mới cùng mùa xuân ở
kiếp trước hết sức giống nhau, còn có thời tiết cũng giống như nhau……

“Không được!”

A Nan trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên nghe được một tiếng hừ
lạnh, chỉ thấy Vương gia trực tiếp đem con cờ cầm trong tay ném tới trong khung.

A Nan mờ mịt nhìn hắn, không biết hắn tại sao không được,
hơn nữa nhìn cái vẻ mặt kia, không phải là tức giận chứ?

Sở Bá Ninh nhìn bộ dạng vô tội A Nan trong lòng có chút buồn
cười vừa tức giận, hắn hiện tại xem như mới biết bộ dáng hai nha hoàn vừa rồi tại
sao lại mặt vô cùng kính sợ, cùng người chơi cờ dở nhất nước đánh cờ, quả thật
vô cùng khảo nghiệm sự chịu đựng tâm trí của người khác, bởi vì mỗi một bước đi
của nàng đều là nước cờ dở, trong bụng suy nghĩ tất cả đều là nước cờ dở, làm
cho người ta phiền chết đi được, cảm thấy đánh cờ hạ được phải cố hết sức. Mà bản
thân nàng cố tình còn chưa có tự giác, đối với đánh cờ này khảo nghiệm đầu óc
gì đó vừa vô cùng nóng lòng, vì vậy, Sở Bá Ninh gặp bi kịch rồi.


Sở Bá Ninh nghĩ tới mới vừa rồi lúc đánh cờ bị nước cờ dở đó
làm nghẹn lại, không khỏi lấy tay muốn siết chặt mặt của nàng cho hả giận, vậy
mà vừa đụng tới, không khỏi có chút giật mình.

A Nan có chút không hiểu nhìn hắn, nàng còn tỉnh tỉnh thì Sở
Bá Ninh đã đột nhiên đứng dậy, sau đó ôm nàng lên, trực tiếp ôm đi đến trên giường.
Thân thể A Nan bay lên trời, bất giác đầu có chút choáng váng, đôi tay ôm lấy cổ
của hắn, liền giùng giằng muốn đứng dậy. A Nan cho rằng hắn muốn làm chuyện đó,
có chút khẩn trương, ai ngờ Sở Bá Ninh chỉ là nhét nàng vào trong chăn, sau đó
cất giọng đem Như Lam gọi vào.

“Vương gia, có chuyện gì ạ?” Như Lam có chút khẩn trương hỏi,
bởi vì Sở Bá Ninh này thích sạch sẽ, hắn không quá thích bọn nha hoàn đi vào,
bình thường đều là làm cho các nàng bên ngoài phòng chờ đợi

“Đi mời Cố đại phu tới đây.” Sở Bá Ninh nói: “Vương phi ngã
bệnh.”

Như Lam Diện sắc biến đổi, cũng không kịp hành lễ, trực tiếp
chạy ra ngoài.

A Nan vùi ở trên giường, cảm thấy đầu càng ngày càng choáng
váng, mình lại cảm giác tốt, hoàn toàn không có cảm giác mình ngã bệnh. Nhưng sắc
mặt của Sở Bá Ninh lạnh nghiêm trọng, một đôi mắt sâu kín nhìn nàng, thấy trong
lòng nàng sợ hãi, chỉ đành phải ngoan ngoãn vùi ở trong chăn, lại không dám lỗ
mãng.

Một lát sau, Cố đại phu bị Như Lam Như Thúy lôi tới đây.

Cố đại phu nghe nói A Nan ngã bệnh, loại sinh lão bệnh tử
này … N năm này sống ở biên thành thấy nhiều cũng không quá quan tâm, nhưng lúc
đi vào, thấy Sở Bá Ninh mặt nghiêm túc ngồi ở một bên, cảm nhận được vẻ lạnh của
người này còn lạnh hơn cả gió tuyết ở bên ngoài, Cố đại phu thiếu chút nữa chân
mềm nhũn.

“Cố đại phu, Vương phi có thể nhiễm phong hàn, ngươi tới
nhìn thử xem.” Sở Bá Ninh nói, nhìn nha hoàn một cái.

Như Thúy thành thạo đem một cái lụa trắng bao trùm cổ tay A
Nan trong chăn đưa ra, Cố đại phu mới tiến lên trước nói tiếng cáo lỗi, liền
xem mạch A Nan. Xem xong đáp với Sở Bá Ninh: “Vương phi hơi cảm gió rét, có thể
sẽ có chút nóng sốt, đợi lão phu kê mấy đơn thuốc uống, tối nay nghỉ ngơi một
đêm xuất mồ hôi là khỏi.”

Sở Bá Ninh gật đầu một cái, cho người đi lấy giấy mực tới
cho Cố đại phu kê đơn thuốc, mà mình lại ngồi ở trước giường, một đôi ánh mắt
lãnh hàn dày đặc sâu kín nhìn A Nan.

A Nan núp ở trong chăn run lẩy bẩy, rất muốn nói nàng thật
ra không phải là bị bên ngoài gió tuyết đông lạnh, mà là bị vị Vương gia đang
ngồi ở đằng kia làm cho đông lạnh đến bệnh.

Cố đại phu mở ra thuốc giao cho nha hoàn đi lấy, liền rời
đi. Thật may là bởi vì một tháng trước Sở Bá Ninh bị thương, cho nên ở trong phủ
để cho tiện chăm sóc hắn lấy cả kho thuốc, cũng không cần chạy đến bên ngoài tiệm
thuốc đi lấy thuốc.

Rất nhanh, thuốc sắc đã đưa tới, Sở Bá Ninh thử nhiệt độ một
chút, đỡ A Nan ngồi dậy uống thuốc.

A Nan cảm thấy hôm nay nhất định là nàng xui xẻo, không chỉ
bị Ôn Lương quân sư hù dọa, trên đường trở về bởi vì tâm thần có chút không tập
trung bị nhiễm gió rét, hiện tại sẽ không bị Vương gia nhà nàng bắt uống thuốc……

A Nan trong lòng co co rụt rụt: nàng sai lầm rồi, lúc trước
nàng không nên hả hê với chuyện Vương gia uống thuốc, trời cao quả nhiên là
công bình……

Ban đêm, A Nan quả nhiên ra một thân mồ hôi, toàn thân đều ướt
đẫm.

Sở Bá Ninh ôm nàng, cảm thấy tay chân của nàng hết sức không
an phận, nhích tới nhích lui, không cẩn thận liền ma sát đến chỗ nhạy cảm nào
đó, thật là làm cho nam nhân vừa yêu vừa hận.

A Nan cảm thấy toàn thân khó chịu, vừa ướt lại nhớp nháp, đầu
cũng choáng váng nặng nề, đầu giống như bị khối đá lớn đè ép, vừa đau, toàn
thân vừa mệt vừa nóng, lăn qua lộn lại khó có thể tìm được nơi thoải mái. Cho đến
khi cảm thấy y phục trên người đã ướt hết bị cởi ra, cả người nằm sạch sẽ ở
trong chăn ấm áp, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.


A Nan lật người, dùng thân thể vùi vào trong chăn khô ráo ấm
áp, chỉ cảm thấy da thịt tiếp xúc ma sát với chăn, mang đến một cảm giác kỳ
quái tê dại khác thường, k nàng lại cọ xát thêm mấy cái nữa, sau đó, nàng cảm
thấy ngay giữa bờ mông bị một vật gì đó vừa cứng vừa nóng gì đó chống đỡ, cảm
thấy hết sức không thoải mái, không khỏi muốn dùng tay đem nó đẩy ra ngoài……

“Đừng động……”

Thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai, mang theo một loại
mùi vị hết sức ẩn nhẫn, hơi thở nóng rực phất qua viền tai, để cho nàng có chút
không thoải mái. Sau đó tay của nàng bị tóm, cả người cũng bị ôm chặt ở trong
ngực, thân thể dầy đặc dán tại một nơi, mà hai chân của nàng cũng bị ngăn chận,
để cho nàng không thể động đậy.

A Nan bị ôm chặt đến mức không thoải mái, cảm thấy toàn thân
rất nóng, rất muốn đem bất cứ thứ gì gần mình đá văng ra, nhưng chân nàng bị đè
ép, tay cũng bị giữ ở hai bên, không có sức lực. Người đang ngủ hồ đồ cho là
mình trong mộng, hết sức muốn phản kháng thứ đang trói buộc chặt mình.

A Nan phản kháng lại một chút, chỉ có cảm giác mình giống
như con cá muối phơi ở trên bờ cát, căn bản vô lực phản kháng, chỉ có thể mê mê
man man mở mắt, đợi thấy rõ tất cả trước mặt, đầu có chút mơ màng, cảm giác
mình vẫn còn đang nằm mơ. Bởi vì do bệnh, nên dưới ánh đèn mờ mờ của ánh đèn dạ
minh chiểu cung đình, ánh lửa ở trong gió đêm lay động không chừng, khiến bóng
của đồ vật bên trong phòng kéo ra lúc sáng lúc tối lúc dài lúc ngắn.

A Nan có chút không biết đêm nay là đêm nào, chỉ cảm thấy đầu
hỗn loạn, giơ tay lên sờ tới một mảnh da thịt bóng loáng tinh tế, A Nan theo bản
năng sờ thêm mấy cái nữa, rất nhanh bị người bắt cánh tay sờ loạn lại.

“Đã tỉnh rồi hả? Có chỗ nào không thoải mái không?” Thanh âm
quen thuộc vang lên, mang theo quan tâm, cũng mang theo ẩn nhẫn.

A Nan mơ màng nhìn hắn, “…… Thiếp muốn uống nước……”

Người nọ ngồi dậy, dưới ánh nến, bóng lưng cao lớn trầm ổn
như núi, khiến nàng sinh ra một cảm giác an tâm.

Một chén nước đưa tới bên môi, A Nan từ từ ngồi dậy nhận lấy
uống ừng ực, chờ uống xong, nàng phát hiện ánh mắt của người ngồi trước giường
nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, đầu có chút không hiểu, cho đến cảm thấy
phía dưới một trận mát mẻ, cúi đầu mà xem xét, phát hiện thân thể trống không,
chăn chỉ là hiểm hiểm che ở trước ngực, lộ ra hơn phân nửa đôi ‘tiểu bạch thỏ’.

Cho dù đầu óc còn hồ đồ cũng biết bộ dạng lúc này của mình
không ổn, A Nan rất nhanh ngã lên giường, dùng chăn che phủ mình cực kỳ chặt chẽ.
Bởi vì một động tác này, đầu mơ mơ hồ hồ, nửa ngày khôi phục, chỉ có thể nằm
ngay đơ.

Một lát sau, chăn vén lên, nàng rất nhanh rơi vào trong lồng
ngực, A Nan kinh hãi mà phát hiện, không chỉ trên người mình là trống không,
người ôm mình bên trên cũng là trần trụi.

A Nan cương cứng thân thể, thật sự không có thói quen bộ
dáng bọn họ như vậy, nhưng đầu vừa mệt lại vừa choáng váng, nên không còn chút
hơi sức nào để phản kháng, chỉ có thể mềm mại mà nằm ở trong lòng người nọ, mặc
hắn giở trò với mình.

Sở Bá Ninh ôm lấy nàng vào trong ngực, hôn trên khuôn mặt,
bàn tay mình từng phát từng phát vuốt ve lưng nàng, Sở Bá Ninh thấy người trong
ngực lại bắt đầu mơ màng híp mắt, con mắt sắc bén lúc này là một mảnh thanh u,
đột nhiên tiến tới bên tai nàng, âm thanh nam trầm nhẹ giống như đầu độc vang
lên.

“…… A Nan, ban ngày Tử Tu đã nói gì với nàng?”

Giọng nói mê hoặc này…. không khỏi nh lại nam nhân nào đó với
gương mặt luôn ẩn chứa nụ cười, nhưng lời hắn ta nói là làm cho người ta vô
cùng kinh hãi. A Nan lúc này đầu óc cực kỳ hồ đồ, lời của Ôn Lương kia lại đè ở
trong lòng, cảm giác càng trở nên chân thật.

“Nói cho ta nghe đi……”

“…… Cung nữ thích….. Sống sờ sờ đánh chết…… Thích thật sự là
một chuyện rất bẩn thỉu sao?” A Nan có chút mê man hỏi, “Nếu ta cũng thích hắn,
hắn cũng sẽ xem như rất bẩn sao?” Không biết có phải là bởi vì bị bệnh hay
không, tinh thần tương đối yếu ớt, khóe mắt ươn ướt, nước mắt từng viên một rớt
xuống……

Bởi vì nàng cảm thấy, mình đã rất thích người kia……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui