Hiền Thê Khó Làm

Lần này thể diện của A Nan mất hết vì nằm hai ngày mới có thể
xuống giường.

Sau khi A Nan xuống giường, A Nan nhảy hai cái trên mặt đất,
lúc này mới cảm thấy eo không còn đau như trước, chân cũng không còn mềm nhũn nữa,
chợt thấy cảm khái cuộc sống.

A Nan cảm thấy thổ lộ cái gì, một lần là đủ rồi, không bao
giờ làm nữa, tránh cho Vương gia vui sướng, phương thức biểu đạt của hắn chính
là lôi kéo, dùng sức giày vò nàng.

A Nan tỉnh lại, cùng Sở Bá Ninh thương lượng một chút, quyết
định phải dọn nhà.

Dĩ nhiên, cái gọi là dọn nhà, chính là người làm bận việc,
còn chủ nhân chỉ cần đem bản thân mình chuyển sang là được.

Trước khi đi, Sở Bá Ninh mang theo A Nan đến bái biệt vợ chồng
thành chủ sẵn tiện cảm tạ vợ chồng bọn họ mấy ngày qua chăm sóc.

Hà thành chủ là một văn nhân đúng mực, nhưng cũng không cổ hủ,
vóc người vừa phải, có râu ngắn, nhìn rất có tinh thần, cùng Sở Bá Ninh nói
chuyện mặc dù cung kính nhưng cũng không lộ vẻ nịnh hót.

A Nan cùng Hà phu nhân nói chuyện, Hà phu nhân gần đây cùng
A Nan chung đụng, đúng là hơi khó khăn khi rời đi, thật may là chỉ dời sang sát
vách, về sau hai nhà cũng có thể thường xuyên lui tới trò chuyện. A Nan tự
nhiên cũng hi vọng hai nhà thường xuyên lui tới, phu nhân quan gia tại biên
thành cũng không nhiều, hơn nữa tính tình Hà phu nhân rất hợp với nàng, A Nan
cùng nàng cư xử cực tốt, thân thiết đến mức lén lút kêu thành Chử gia tỷ tỷ,
cùng Hà phu nhân trao đổi khăn tay.

Cuối cùng, A Nan ôm cô bé Hà gia để từ biệt, cử chỉ này Sở
Ninh nhìn thấy chợt cau mày, nhưng thấy A Nan khuôn mặt vui sướng tươi cười, Sở
Bá Ninh liền nhịn xuống vẻ mặt này của mình là vật sở hữu bị người đụng dơ bẩn
cơ bản là cảm giác không vui mừng. (anh này hơi biến thái)

“Vương phi di di muốn đi đâu?” Cô bé con thanh âm mềm mại
non nót hỏi.

A Nan hôn mặt của nàng, nói: “Di di phải dọn nhà, không thể
ngày nào cũng cùng bé con gặp mặt nữa.” A Nan nói xong, lộ ra vẻ mặt sinh ly tử
biệt u sầu, khiến cho cô bé con mắt bắt đầu đỏ, sau đó, cô bé con ôm A Nan
khóc.

“Hu hu…… Nữu Nữu không muốn Vương phi di di đi…… huhu
Oaaa……”

A Nan vừa thấy mình chọc cô bé con khóc, trợn tròn mắt. Mà
hai nha hoàn của nàng cũng không nói trừng mắt nhìn nàng, hành động khi dễ đứa
bé là không được. Cuối cùng vẫn là Hà phu nhân dỗ cô bé con, nói cho cô bé biết,
Vương phi ở ngay nhà sát vách, lúc nào cũng có thể gặp mặt, cô bé con lúc này mới
ngừng khóc.

A Nan lau mồ hôi, nàng sống hai đời, cực kì ít tiếp xúc với
trẻ con, đứa bé vừa khóc, nàng thật đúng là không có cách.

Vợ chồng Hà thành chủ cũng tự mình đưa bọn họ ra cửa phủ, A
Nan cùng Sở Bá Ninh đi vài bước liền đến nhà mới rồi.

Trên đường, Sở Bá Ninh ấp úng nói: “A Nan thích đứa bé sao?”

A Nan gật đầu, cặp mắt híp lại thành hình bán nguyệt, “Thích
ạ, Nữu Nữu thật đáng yêu!” A Nan ở trong lòng thêm một câu: Vừa mập lại mềm mềm
lại dễ lừa gạt, dùng để ăn hiếp thật tốt.

Sở Bá Ninh dắt tay nàng đi vào nhà mới. Dưới sự hướng dẫn của
hạ nhân, bọn họ đi tới phòng ngủ chính, Sở Bá Ninh nói: “Vậy thì, chúng ta cũng
sinh một đứa bé thôi.”

“……”


A Nan ngây người mấy giây mới hiểu được Sở Bá Ninh nói gì,
nhất thời trợn to hai mắt.

Đây là vẻ mặt gì?

Sở Bá Ninh có chút không vui, phản ứng này của A Nan làm tổn
thương cực lớn đến lòng tự ái nam nhân của hắn không khỏi khiến người ta suy
nghĩ nhiều. Sở Bá Ninh chính là người giao tiếp nhiều với âm mưu quỷ kế. Đại thần
trong triều đình, mỗi một câu nói, từng vẻ mặt cũng khiến hắn cẩn thận suy nghĩ
phân tích mấy lần, thói quen như vậy khi đối mặt với thê tử cũng không tránh khỏi.
Vì vậy, A Nan không biết giây phút này, nàng lại phạm đến Vương gia nhà nàng rồi.

A Nan cảm giác nhiệt độ không khí đang giảm xuống, rùng mình
một cái, không cần nhìn cũng biết Vương gia nhà nàng tức giận. A Nan ở trong
lòng nói thầm, kể từ đêm nàng thổ lộ đó về sau, nàng phát hiện Vương gia nhà
nàng càng dễ tức giận không lý do, để cho nàng luôn luôn chịu đựng “băng hỏa lưỡng
trọng thiên” (ý là nóng lạnh thất thường =]])

A Nan trong lòng yên lặng tự nói: “Vương gia, đầu óc ta
chính là không dùng được, ngươi tức giận mà không nói rõ, ta cũng không biết được
vì sao ngươi tức giận như vậy”.

Bởi vì Sở Bá Ninh không nói gì nữa, A Nan cũng đành đem những
lời định nói nuốt vào, thành ra cả hai người im lặng, đi xem phòng ốc.

Dạo xong một lần nhà mới, nhìn tòa nhà cùng mấy người làm ở
phía sau, hai người trở lại phòng ngủ chính. Sở Bá Ninh ngồi trên một cái ghế,
đem A Nan kéo vào trong ngực A Nan thân hình nhỏ nhắn, ngồi trên đùi hắn như
con nít, khiến cho mặt nàng lập tức đỏ bừng.

Sở Bá Ninh cũng không tỏ ra khó chịu gì, rất tự nhiên đem
thiếu nữ nhỏ nhắn ôm chặt, liếm gương mặt non nớt của nàng. A Nan phát hiện, kể
từ khi mình thổ lộ với hắn, hắn càng ngày càng thích làm những động tác thân mật,
khiến cho nàng mỗi lần như vậy gương mặt lại ửng hồng mà không thể làm gì — bởi
vì sức nàng không bằng Vương gia nhà nàng, không thể phản kháng được thôi!!

Được rồi, A Nan không rối rắm vấn đề sức mạnh giữa nam và nữ
nữa. Nàng cũng không rõ vì sao Vương gia đột nhiên lại bị chứng thích da thịt
thân cận, đặc biệt đối với nàng ôm ôm ấp ấp. Buổi tối, lúc ngủ càng thêm quá mức,
trước kia chỉ là ngoan ngoãn ôm nàng ngủ là được, bây giờ lại còn táy máy tay chân,
hôm sau tỉnh lại, nàng thấy quần áo của mình được nới rộng, còn lộ cả nửa vai
—- A Nan không thể tin là bởi vì tư thế ngủ của nàng không tốt gây nên.

A Nan nhớ sáng hôm qua chẳng mấy khi nàng thức dậy thật sớm,
phát hiện áo ngủ của mình đã kéo xuống nửa người, cảnh xuân lộ ra, vô cùng chọc
người. Mà Vương gia nhà nàng thấy nàng tỉnh, mặt mơ hồ nhìn chằm chằm thân hình
nàng, nhưng chỉ là bình tĩnh đem y phục của nàng chỉnh sửa, rồi đứng dậy mặc quần
áo.

A Nan lúc ấy tự nhiên thể hiện thái độ nhìn chằm chằm Vương
gia, mà Vương gia mặt nghiêm túc nói với nàng: “Tư thế ngủ của ngươi không tốt
lắm, về sau khi rời giường trang phục chỉn chu trước rồi mới cho nha hoàn đi
vào.”

A Nan: =__=! Vương gia, ngài có thể bớt vô sỉ chút được
không?!

Đề tài kéo xa, giờ quay trở lại.

Lúc này A Nan mặt đỏ nghiêm lại, như con nít bình thường ngồi
ở trong ngực nam nhân, đối mặt với các hành động thân thiết khó chịu của hắn.

“A Nan, chúng ta cũng sinh một đứa bé thôi.”

Sở Bá Ninh cọ lúc lâu thấy hài lòng, rốt cuộc cũng nói vào
trọng điểm.

A Nan lần này đã chuẩn bị tâm lý, đương nhiên sẽ đồng ý. Dù
sao chuyện đứa bé cũng là chuyện nên làm, trong cuộc sống không thể không có, nếu
có, nàng cũng tự nhiên vui mừng, hiện tại không có, cũng không vội, nàng còn trẻ,
nàng chờ được.


********

Tiến vào nơi ở mới, ngày thứ hai A Nan liền dẫn hai nha hoàn
cùng mấy thị vệ cùng nhau xuất môn dạo phố.

Mục tiêu: Tây thành tập thị.

Chuyển vào nhà mới, cũng coi là nhà mới của mình rồi, A Nan
tính toán đi tập thị sẽ mua dê cái và bò cái. Nàng hiện tại có tiền, có thể mua
một con rồi một con nữa để mỗi ngày uống một chén sữa dê, uống một ly sữa tươi,
cuộc sống thật yên bình ~~o(≧v≦)o

Đồng Thành so với kinh thành dĩ nhiên là nhỏ hơn rất nhiều,
thậm chí ngay cả Ninh thành cũng không so sánh được, Người trên đường phố phần
lớn mặc áo bông sắc hoa mộc mạc hoặc áo lông cáo. Bọn họ đã quen với mùa đông
phương bắc, mặc dù khoác lên người nhiều y phục, nhưng vẫn có thể nhìn thấy xuất
thân, không giống như A Nan được che phủ như một quả cầu, ngực và mông không
khác nhau mấy. Trừ áo khoác da lông, A Nan còn khóac thêm áo choàng phi hồng,
nàng bị gió thổi gương mặt trắng nõn càng làm thêm hồng.

Cho nên, khi A Nan xuống xe ở chợ, rất nhiều quán buôn bán
ven đường cùng người đi đường đều nhìn nàng chăm chú, trong mắt viết lên rất
rõ: ăn mặc như gấu, đi bộ thật sẽ không bị ngã sao?

A Nan nhìn xung quanh, trên mặt có chút nóng lên, biết mình
quả thật là mặc quá nhiều. Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, nàng rất sợ lạnh,
phong độ cùng nhiệt độ mà so với nhau, nàng xin xấu hổ chọn phía sau.

A Nan hai tay đan vào nhau giấu vào trong tay áo, nhìn quanh
chợ.

Đồng Thành không giống kinh thành, dân phong nơi này rất cởi
mở, trên đường đi lại những cô gái chưa chồng cũng không dùng lụa trắng để che
nửa mặt, đều là quanh minh chính đại đi lại ở trong tập thị, lúc mua đồ cũng
không giống các cô gái trong kinh thành tế nhị hỏi thăm giá tiền, mà là lớn tiếng
cùng chủ quán cò kè mặc cả.

A Nan cứ nhìn vậy, cũng hứng thú đi dạo phố, khiến phu xe
đem xe chạy đến môt bên chờ đợi, nàng mang theo nha hoàn cùng bọn thị vệ tùy tiện
đi dạo một chút.

Dĩ nhiên, chuyện mua bò cái cùng dê ma ma là chuyện mà A Nan
là chủ nhân sẽ tự mình đi mua, đã chọn được cửa hàng vừa ý rồi.

Chợ này rất náo nhiệt, không chỉ có ban ngày mới bán hàng,
hai bên đường còn có một vài cửa hàng, nơi này bán đồ rất tạp, rất nhiều đồ
trong thành đều có, không hề giống người ở kinh thành nghĩ nơi này thiếu thốn,
chỉ là giá đắt hơn chút mà thôi.

A Nan từ từ đi tới, nhìn môn bài trên những cửa hàng ven đường
một chút, đây là một tiệm giày, môn bài phía trên dùng đao khắc bốn chữ “Chu thị
tiệm giày”, mà chữ bên cạnh còn hết sức hình tượng đã khắc họa hình một chiếc
giày. Dù đã nhìn bao lần, A Nan ngạc nhiên không nhịn được muốn cười.

A Nan trước kia vẫn không hiểu, người cổ đại nếu tôn trọng “
nữ nhi vô tài mới là đức”, vậy nhỡ cô gái nào đi trên đường muốn mua vật gì
nàng ta lại xem không hiểu những môn bài của cửa hàng, thì phải làm sao mới đi
được tới cửa hàng? Khó khăn nhất là hỏi người đi đường, mà thân là phụ nữ phong
kiến, nếu như ven đường không có phái nữ, thì tùy tiện đi cản đường người đàn
ông nào đó hỏi sao? Sau khi đến thế giới này nàng mới biết, thì ra sáng kiến của
cổ nhân so với hiện đại không kém chút nào, trừ chữ bên ngoài, bên cạnh còn vẽ
hình ảnh minh họa nổi rõ, giúp những thứ phụ nữ “hữu đức” kia biết cửa hàng này
bán cái gì.

A Nan mặc kệ là ở kinh thành hay là ở nơi này, nàng đối với
hoa văn vẽ trên môn bài cảm thấy rất hứng thú, một đường nhìn sang, bộ mặt hứng
thú. So với người khác luôn bất đồng, người khác nhìn cửa hàng bán gì, còn nàng

lại xem hoa văn trên môn bài của cửa hàng.

Như Lam ở phía sau, mặt có mấy vạch đen, xấu hổ thừa nhận,
Vương phi nhà các nàng chính là khác người.

Mà Như Thúy cùng A Nan một dạng, liều lĩnh mạo hiểm chỉ vào
hoa văn trên cửa nhà người mà bình luận, nha đầu này so với A Nan thì có vẻ còn
hứng thú hơn, Như Lam nghe được hai người nàng đối thoại, chỉ có thể âm thầm
rơi lệ: “Các người còn có thể bình thường được không? Có thể không? Có thể
không?”

Có lẽ nhìn Như Lam quá đáng thương, A Nan thu bộ dáng của
mình lại, nhìn thấy ven đường có một nhà bán mền (cái chăn đóa:>), mang theo
hai nha hoàn đi tới. Chủ quán nhìn thấy họ quần áo cao quý, khí chất thanh
thoát, liền biết là nữ quyến nhà có tiền, lập tức liền nhiệt tình.

Như Thúy cầm một thảm thử xem, cười cười hỏi: Tiểu thư, cái
mền này thật xinh đẹp, chúng ta định mua sao?”

A Nan sờ sờ, chất lượng rất tốt, đây là mền do thợ thủ công
Bắc Việt làm, mặc dù lúc này Đại Sở cùng Bắc Việt chiến tranh say sưa, nhưng
hàng năm như vậy mấy lần, bách tính Đồng Thành cũng quen rồi, biên giới hai nước
mua bán cũng không bị chiến tranh ảnh hưởng, các tổng hội thương nhân chui vào
chỗ trống vì mình mà gi ích lợi.

A Nan chỉ xem, cũng không mua. Nàng kiếp trước hấp hối chỉ
là tiểu dân chúng, nhưng khi Nhật Bản làm ra một chuyện hết sức vô sỉ thì nàng
cũng nhiệt huyết sôi trào đi theo bạn bè cùng nhau hô “Đảo Điếu Ngư là của
Trung Quốc, kiên quyết chống lại Nhật hóa.” Hiện tại, Đại Sở cùng Bắc Việt giao
chiến, lão công mình còn là Vương gia chủ chiến, nàng mới không cần mua đồ gì
đó của địch quốc vác về nhà đâu.

Cuối cùng, A Nan chỉ mua một ít đồ trang sức cùng lá trà,
các loại mứt, chưa tới một canh giờ đã đi dạo chợ xong, kết thúc công việc vì vậy
trở về phủ.

Trở lại trong phủ, người làm nói cho A Nan biết dê bò đã mua
xong rồi, đang ở phía sau hậu hoa viên.

A Nan vừa nghe, thấy rất hưng phấn, sống hai đời tới nay,
nàng lần đầu tiên mua loại động vật dê bò này, vì vậy hào hứng chạy ra phía sau
hoa viên, đi xem nàng bò cái cùng dê ma ma.

Như Thúy, Như Lam nhìn kẻ ăn mặc quả cầu đi qua, thật lo lắng
nếu Vương phi té ngã thì làm thế nào, vội vàng chạy theo.

A Nan nắm lan can hưng phấn nhìn bên trong là hai gia súc
đang ngoan ngoãn ăn thức ăn, rất muốn đưa tay sờ một cái. Một mama ở bên giải
thích A Nan số tuổi cùng giá tiền của hai gia súc này. Bởi vì A Nan mua để được
tự vắt sữa uống, vì vậy mama mua bò cái đã trưởng thành và dê mama đã từng sinh
đẻ.

A Nan quyết định tối nay liền làm trà sữa uống.

Như Lam có chút không hiểu hỏi: “Vương phi, sữa tươi này
cũng được, sữa dê có mùi tanh rất nặng, rất khó uống, cực ít có người uống cái
này, người mua nó làm cái gì?”

“Dùng trà để nấu qua là được rồi.”A Nan lúc này mới nhớ cái
thế giới này còn không có ai dùng lá trà để áp đi mùi tanh của sữa dê, nàng làm
như vậy không biết có phải xâm quyền hay không?

Rất nhanh, A Nan liền đem ý tưởng này bỏ qua, hạ nhân đem
hai thùng sữa dê tới thì tự mình vào phòng bếp trổ tài.

Gần tối, Sở Bá Ninh trở về, còn có thêm một vị quân sư.

Ôn Lương vẫn như cũ phe phầy cây quạt viết “Ôn Lương Như Ngọc”,
rất có phong độ hướng A Nan cười, “Vương phi, hôm nay Tử Tu lại tới làm phiền.”

A Nan khóe miệng co rút, nhớ tới gần đây Đồng Thành đồn thổi
“ Ôn quân sư cùng Túc Vương chuyện xưa không thể nói” trái tim liền căm tức cực
kỳ. Mặc dù nàng không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng cũng không phải hủ nữ,
nhìn bản thân lão công bị người ta truyền thành đồng tính luyến ái, hơn nữa đối
tượng còn là một nam nhân dáng dấp hết sức tuấn mỹ, trong lòng cực kỳ khó chịu,
rất muốn hỏi một câu lão công cùng tên Tử Tu kia ai là công, ai là nữ nhân làm
sao mà không ăn giấm được.

Đầu năm nay nữ nhân quá bị kịch rồi, tình địch không chỉ có
nữ nhân còn có nam nhân, này không muốn nữ nhân sống nữa sao?

Ôn Lương hôm nay mặt dày đi theo Sở Bá Ninh tới đây trên
danh nghĩa là để ăn mừng niềm vui Sở Bá Ninh thăng quan, thuận tiện tới ăn bữa

cơm. Hắn còn chưa thành thân, hai năm qua bị lão Trấn Quốc Công vứt xuống Đồng
Thành, từ lúc đó đều là ở tại quân doanh, ăn cũng là nồi cơm lớn, đã sớm chán
ngấy rồi, hết sức tưởng nhớ những món ăn gia đình. Hơn nữa kể từ khi Túc Vương
phi tới biên thành, vốn là phải cùng hắn ăn chung nồi, Sở Bá Ninh từ đó cáo biệt
cơm tập thể, không chỉ cơm trưa mỗi ngày có người đưa tới mỹ vị phong phú, buổi
tối còn có thể về nhà mình để lão bà làm chút thức ăn, trong lòng hắn có hâm mộ
có ghen ghét, thật là một lời khó nói hết.

Cho nên, Ôn quân sư quyết định tới ăn chực.

A Nan biết Ôn Lương hôm nay muốn lưu lại ăn cơm, không tình
nguyện đi gọi người chuẩn bị cơm tối. Khí trời càng ngày càng lạnh, vốn là nàng
còn đang muốn cùng Vương gia ăn lẩu dê, thật không nghĩ tới một Trình Giảo Kim
làm kỳ đà cản mũi, để cho nàng chỉ có thể một mình ăn cơm, thật sự rất đáng hận
rồi.

Ôn Lương nhìn bóng dáng bất đắc dĩ của A Nan rời đi, liền
dùng cây quạt chê miệng cười trộm, cho đến khi Sở Bá Ninh lườm một cái, mới
khôi phục vẻ mặt phất phơ, chỉ là cặp mắt kia vẫn còn lộ ra nụ cười chế nhạo.

Bởi vì Ôn Lương tới quá đột ngột, cơm tối còn chưa chuẩn bị
xong, A Nan sai nha hoàn đem sữa dê nấu xong bưng ra cho hai người giải hàn.

Ôn Lương nhấp một hớp sữa dê, ồ lên một tiếng, không khỏi hỏi:
“Đây là cái gì vậy, uống rất ngon, bên trong có mùi trà thơm ngát, còn có hạnh
nhân….” Ôn Lương lần đầu tiên uống loại thức uống này, lập tức liền yêu mùi vị
này.

Sở Bá Ninh cũng một hơi uống xong chén sữa dê, thái độ hơi
buông lỏng, biểu hiện tâm tình của hắn không t

A Nan trong mắt tràn đầy vui vẻ, thấy bộ dáng kia của Vương
gia nhà nàng, ăn được món ăn ngon này nọ, thần sắc nghiêm túc giảm xuống, hai mắt
nhộn nhạo một loại ánh sáng tĩnh mịch, làm cho người ta cảm thấy hết sức đáng
yêu.

A Nan cười nói: “Đây là sữa dê, dùng lá trà đun sôi sau đó
cho lá trà vào, bên trong cho thêm hạnh nhân nấu qua mà thành.”

Ôn Lương cùng Sở Bá Ninh nghe A Nan nói đây là sữa dê, đều lộ
ra vẻ giật mình, bọn họ mặc dù không uống qua sữa dê, nhưng cũng là nghe người
ta nói qua sữa dê mùi tanh rất nặng, cực kỳ khó uống, trừ nhà thật nghèo khổ,
không có bao nhiêu người uống loại sữa này.

A Nan không có giải thích thêm sữa dê có những điểm tốt nào,
hé miệng cười cười, liền đi xuống phòng bếp xem bữa tối được chuẩn bị thế nào.

Ôn Lương không dám trước mặt lão công người ta hỏi A Nan sao
nàng đột nhiên lại muốn uống loại sữa dê này, nhìn quanh một chút, gọi một nha
hoàn tới, hứng thú hỏi: “Vương phi nhà các ngươi không phải nuôi hai con tiểu hồ
ly sao? Cho người mang tiểu hồ ly tới cho bản đại nhân nhìn một chút.”

Ôn Lương muốn biết Túc Vương phi rốt cuộc đem hai con tiểu hồ
ly nuôi thành hình dáng ra sao, nhưng mà hắn muốn xem tiểu Vương phi nuôi hai
con không ra hồ ly.

Nha hoàn liếc nhìn Sở Bá Ninh, thấy Sở Bá Ninh cũng không có
ý phản đối, liền đi ra ngoài.

Một lát sau, Như Thúy mang cái giỏ tới, sau đó bình tĩnh đem
Tiểu Lam Tử đưa tới trước mặt Ôn Lương cho hắn nhìn kỹ.

Ôn Lương ghé đầu vừa nhìn, nhất thời sững sờ..

Ôn Lương cố hết sức chỉ vào chỗ giữa hai hồ ly trắng như tuyết,
dùng một loại thanh âm mơ hồ hỏi: “bọn chúng đang ôm cái cây gì hồng hồng kia?”

Như Thúy nhìn một cái “ Người thế mà không nhận ra”, ánh mắt
thương hại liếc nhìn Ôn Lương, sau đó cung kính nói: “Dĩ nhiên là cà rốt rồi.”
(trời ơi hồ ly ăn cà rốt sao =]]~)

“……..Bọn chúng là hồ ly mà! Hồ ly mới ra đời nửa tháng sao
đã có thể ăn cà rốt rồi?” Ôn Lương vội vàng hỏi, trong lòng hô hào: “Là thế giới
này không khoa học, hay là hắn khác người

Như Thúy bình tĩnh nói: “Ôn đại nhân, đây là đúng là lời thừa
rồi, bọn tiểu hồ ly cũng thích ăn, xin ngài không cần ngạc nhiên.”

“……”

Mặt Ôn Lương đen thui, nha hoàn này nói chuyện thật làm tổn
thương lòng người, hắn chỉ muốn bình thường có được hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui