Edit: Mỹ Lệ.
Beta: Lyly.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Chu Tuyền Nhi chạy trốn, mọi người mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía vị thế tử phi nào đó đang đứng ở cửa Ôm Tâm viện.
Liễu Hân Linh cười đến hết sức dịu dàng vô tội, một bộ không biết chuyện gì.
Mọi người đều thấy thế tử phi yếu ớt, trên chân còn bị thương, đi bộ đều phải được nha hoàn đỡ, xem ra thật không có tính uy hiếp rồi. Cho nên, thực sự là Chu Tuyền Nhi này đột nhiên bị ma nhập rồi,nếu không làm như vậy là để làm gì.
"Chị dâu, vị Chu cô nương kia làm sao?" Quý Uyên Từ có chút ngạc nhiên hỏi. Mới vừa rồi hắn vì Chu Tuyền Nhi mà châm cứu, hắn đứng gần đó nhất, nhạy cảm phát hiện Chu Tuyền Nhi khác thường, chính là bởi vì nghe được thanh âm Liễu Hân Linh mới có phản ứng này. Sau đó cuối cúng tỉnh lại chính là thấy chủ tớ Liễu Hân Linh, mới đột nhiên bỏ chạy.
Liễu Hân Linh bình tĩnh mỉm cười,"thật ra thì ta cũng không biết tại sao, Chu cô nương hôm nay là thay mặt Uyển di tới, vốn là chúng ta uống chung trà, đang nói chuyện, ai biết Chu cô nương lại đột nhiên kêu một tiếng, lập tức liền chạy đi. Ngay lúc đó nha hoàn ngoài cửa đang chờ cũng không biết nàng là bị cái gì làm kinh sợ, thật là đáng thương đấy."
Bên ngoài Ôm Tâm viện, thị vệ nha hoàn kéo dài lỗ tai lắng nghe bát quái đồng thời lộ ra nét mặt kinh ngạc, len lén liếc nhìn thế tử phi mặc cung trang màu đậm trước cửa, thấy thế nào cũng có vẻ nhỏ nhắn mềm mại dịu dàng, lại hồi tưởng mới vừa rồi Chu Tuyền Nhi loạn xạ chạy mất dạng, quả nhiên bộ dáng bình thường nhu nhu nhược nhược kia đều là giả vờ sao? Bọn họ quả quyết cảm thấy Chu Tuyền Nhi cường tráng như vậy, thế tử phi nơi nào có thể khi dễ được nàng?
Quý Uyên Từ gật đầu, sau đó cũng ôn hòa cười một tiếng, nói: "Vị Chu cô nương này mặc dù không biết bị cái gì kích thích, nhưng vẻ ngoài xem ra thân thể rất là cường tráng, đợi nàng bình tĩnh lại, đoán chừng trừ thanh hầu hơi khó chịu, cũng không cái gì đáng ngại."
Lời nói của thái y chuyên nghiệp luôn là khiến người tin phục, nghe được lời nói thái y, trong lòng càng thêm xác định Chu Tuyền Nhi thân thể cường tráng. Nghĩ đến Chu Tuyền Nhi, không khỏi lại nghĩ tới Uyển di diễn xuất nhu nhược, nói không chừng Uyển di ngày thường cũng là giả vờ nhu nhược, cái loại đó ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng, chắc cũng là giả bộ đi?
Nghe vậy, Liễu Hân Linh dịu dàng cười một tiếng, "Ừ, chỉ cần Chu cô nương không có việc gì là an tâm rồi."
Nha hoàn phục vụ nhìn một nam một nữ này trên mặt toàn nụ cười vô hại, đột nhiên không biết tại sao có chút cảm thấy lạnh, không khỏi cảm khái, Quý thái y cùng thế tử phi đều là rất ôn hòa, cho nên mới có thể dễ dàng tha thứ được thế tử gia tính khí dữ dội này thôi.
Liễu Hân Linh lại phân phó nha hoàn đi Lạc Tiên viện của Uyển di một chuyến, đem chuyện này bẩm báo với nàng, còn những chuyện khác cũng không liên quan tới nàng. Ai nha, nàng hiện còn là người bệnh nha, nếu là nam nhân nào đó tính khí dữ dội biết nàng vì chút chuyện linh tinh làm phiền lòng, lại muốn lên cơn.
Chờ phân phó xong mọi chuyện, Liễu Hân Linh vừa nhìn về phía Quý thái y, có chút kinh ngạc nói: "Quý thái y hôm nay là tự mình tới? Phu quân không cùng trở lại sao?" Mấy ngày qua Liễu Hân Linh cũng đã quen tình cảnh buổi trưa cả hai cùng nhau trở về phủ. Chỉ là Liễu Hân Linh cảm thấy Sở Khiếu Thiên giống như đề phòng Quý thái y, bộ dáng giống như sợ bị chó cướp mất miếng ăn vậy.
Nghĩ tới, Liễu Hân Linh khẽ mỉm cười, mỗi lần nhìn màn này cũng làm cho nàng cảm thấy rất buồn cười.
"Mới vừa rồi đi chỉ huy nha môn, nghe nói hôm nay có sứ thần Nam Di tới Đại Sở, hắn mang theo quân tuần tra Đông Thành rồi." Quý Uyên Từ vỗ vỗ bụi bẩn trên hòm thuốc, hướng nàng ôn hòa cười nói: "Vì không thể trì hoãn vết thương của ngài, cho nên hạ quan đi trước."
"A, như vậy lại phiền toái thái y rồi."
Hai người khách khí hàn huyên xong, Liễu Hân Linh bảo nha hoàn đỡ nàng trở về phòng, sau lưng đi theo mấy nha hoàn từ nhà mẹ, Quý Uyên Từ đem theo cái hòm thuốc của mình đi theo xa xa, hết sức thủ lễ.
Trở lại thiên sảnh, Quý Uyên Từ như thường ngày thay Liễu Hân Linh chẩn mạch, lại vì nàng làm kiểm tra cố định, hỏi thăm thương thế của nàng, nói: "Chỉ cần chưa tới mười ngày là có thể đi lại bình thường. Chỉ là có câu nói “thương gân động cốt một trăm ngày”, hạ quan khuyên ngài nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa."
Liễu Hân Linh gật đầu một cái, "Ta biết, cám ơn nhiều, Quý thái y." nói xong, lại để cho nha hoàn đi pha trà trong lúc thái y dọn dẹp hòm thuốc, thuận tiện đem một chút trái cây cùng bánh ngọt bưng lên cho thái y.
Quý Uyên Từ cũng không có khách khí bắt đầu uống trà ăn trái cây điểm tâm, một bộ bộ dáng muốn lưu lại chỉ để ăn chực.
Liễu Hân Linh cười cười, trong lòng biết hắn là chờ Sở Khiếu Thiên trở lại cùng nhau dùng cơm trưa, cũng không có đuổi.
Quý Uyên Từ ăn chút bánh quy xốp lót bụng, nhìn về phía Liễu Hân Linh, chậm rãi nói: "Chị dâu, ta mới vừa rồi ngửi thấy có vị thuốc mê trên người vị Chu cô nương kia. Chỉ là rất nhạt, nếu không phải thầy thuốc cực kỳ khó nhận thấy được."
Liễu Hân Linh hơi biến sắc mặt, nhìn chung quanh thiên sảnh, đều là tâm phúc của nàng cho nên cũng không có ngăn cản Quý Uyên Từ nói tiếp.
"Cho nên, ta suy đoán, mới vừa rồi Chu cô nương hành động khác thường, chính là nàng không cẩn thận dính vào thuốc mê, sau đó sợ bỗng dưng bất tỉnh sẽ bị bắt gặp nên hành động khác thường như thế."
Nghe Quý Uyên Từ giải thích, Liễu Hân Linh cùng Mặc Châu rốt cuộc hiểu rõ Chu Tuyền Nhi vì sao lại sợ hãi như vậy rồi, không khỏi có chút dở khóc dở cười. đang chuẩn bị làm chuyện xấu, kết quả là một kẻ mới vào đời lại bởi vì khẩn trương mà đem chính mình bị dọa cho sợ trước. Đoán chừng nàng đoạn đường này chạy điên khùng thét chói tai, vương phủ rất nhiều người cũng nhìn thấy, coi như sau đó Uyển di vẫn kiên trì lưu nàng ở vương phủ, Chu Tuyền Nhi đoán chừng cũng không có mặt mũi lại xuất môn đi.
Muốn làm tiểu tam nữ tử này lực chiến đấu cũng quá thấp đi, thực là để cho nàng dở khóc dở cười a. Xem ra Uyển di lúc này chọn con cờ không có tác dụng tới, không biết nàng biết chuyện này, có thể hay không giận đến phát run. Liễu Hân Linh khẽ cau mày, nếu là Uyển di lại đem chuyện này đi tìm vương gia náo loạn, cũng thật phiền toái, xem ra nàng nên chuẩn bị sẵn sàng trước.
Bỏ qua chuyện Chu Tuyền Nhi, cả hai lại nói chuyện một lát đều là tùy ý mà nói. Kể từ khi Liễu Hân Linh bị thương, đều là Quý Uyên Từ tới chẩn mạch, hơn nữa bởi vì quan hệ của hắn cùng với Sở Khiếu Thiên, nên Liễu Hân Linh cùng Quý Uyên Từ cũng tương đối quen thuộc.
nói thật, vị thái y này tính tình rất bất thường, lại cho Liễu Hân Linh ấn tượng tốt vô cùng, một nam tử rất lịch sự ôn hòa, nếu là ở hiện đại, đoán chừng chính là loại nam nhân điển hình, vô cùng dễ dàng khiến người khác sinh ra cảm giác thân thiết. Nhưng là, chỉ cần hắn vừa mở miệng nói chuyện, thì thỉnh thoảng sẽ thốt lên những lời nói mà ai nghe được cũng sẽ chỉ muốn đánh hắn. Dĩ nhiên, ngoài điểm này ra thì hắn cũng không tệ lắm, nghiêm túc, có trách nhiệm, trượng nghĩa, nghe lời, tương thân tương ái cùng lòng trách nhiệm, cơ hồ là lão công mà phái nữ hiện đại muốn lấy.
"Lại nói, còn không biết Quý thái y là như thế nào cùng phu quân quen biết đấy?." Liễu Hân Linh uống trà, giống như lơ đãng nói: "Lần trước ở Tĩnh vương phủ, nhìn Quý thái y hình như là đã biết nhau từ lâu?"
Quý Uyên Từ vừa nghe, phản ứng là lập tức ghé đầu liếc nhìn ra ngoài, giống như xác nhận một vị phách vương long có thể hay không đột nhiên về tới. Chờ hắn phát hiện không có, đang thở phào nhẹ nhõm thì tuy thấy vẻ mặt tò mò của Liễu Hân Linh, không khỏi có chút xấu hổ nói: "Cái đó, chị dâu, đừng thấy lạ a, có một số việc không phải ta không muốn nói, mà là Sở huynh không cho phép a."
Vì thế, Sở Khiếu Thiên thậm chí không tiếc ngày ngày như đội trưởng nhà lao đi theo hắn tới đây coi chừng, mỗi lần thấy hắn cùng với Liễu Hân Linh tiếp xúc thì ánh mắt kia đặc biệt khó coi, khiến Quý Uyên Từ có cảm giác nếu là hắn nói cái gì không nên nói, lập tức sẽ bị vị thế tử gia kia trực tiếp giết trong nháy mắt.
Vì mạng nhỏ này, cho nên hắn tuyệt đối phải cẩn thận.
"nói đến, ta cùng Sở huynh quen biết, là hai năm trước. Khi đó ta đang đi trong núi hái thuốc, bất tri bất giác đi khá xa, lại vô tâm chọc phải một con heo rừng. Lúc ấy, nó đang húc một bụi dược liệu rất trân quý, ta nhìn thấy thì tự nhiên tức giận nó làm hại cây dược liệu trân quý kia, cho nên liền mắng nó đôi câu lại đá nó mấy đá." nói đến đây, gương mặt trắng của Quý Uyên Từ hiện lên hai đóa hồng vân, hình như vì mình hành động ngây thơ lúc ấy mà ngượng ngùng.
Liễu Hân Linh giựt giựt khóe miệng, heo rừng cùng dược liệu gì đó liên quan sao?
Lục Y cùng Mặc Châu cúi đầu cười trộm, vị Quý thái y này quả nhiên thú vị, không trách được tiểu thư sau mỗi lần gặp đều sẽ nhỏ giọng nói không ngừng về những điều bất thường của hắn đây.
Gãi gãi đầu, Quý Uyên Từ lại tiếp tục nói: "Sau đó con heo rừng kia tới đuổi ta, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là chạy. May mắn thay, lúc ấy Sở huynh cũng đang ngủ trong núi, vì vậy Sở huynh rất trượng nghĩa tới giúp ta. Chỉ là khi đó Sở huynh quá mệt rồi, cuối cùng chúng ta chỉ có thể cùng nhau chạy cho nó đuổi theo." Lúc này, Quý Uyên Từ ngẩng đầu nhìn Liễu Hân Linh một cái, cái nhìn này có chút kỳ diệu, chờ Liễu Hân Linh nghe được lời hắn kể tiếp, không nhịn được mà cười đến co rút khóe miệng.
"Ta cùng Sở huynh chạy thật lâu cũng không có thoát khỏi được con heo rừng đó, cuối cùng Sở huynh nổi giận, nói là súc sinh mà cũng dám khi dễ hắn. Vì vậy Sở huynh quyết định không chạy, quyết định quay đầu lại giết nó. Con heo rừng kia lại là dã trư trưởng thành, hình thể rất lớn, hơi sức cũng kinh người, sợ Sở huynh bị thương, cho nên ta liền cầm chút bột thuốc vãi ra xung quanh, không nghĩ tới nó ngửi thấy được bột thuốc lại quay ngược lại."
Liễu Hân Linh không nói gì, đã có thuốc, làm gì lúc trước không lấy ra, để một con heo rừng đuổi theo lâu như vậy không phải là cảm thấy rất thú vị đấy chứ?
"Cho nên, cuối cùng liền đến phiên Sở huynh chạy đuổi theo con heo rừng kia." Đại khái cảm thấy chuyện này có chút mất thể diện, Quý Uyên Từ tranh thủ thời gian giải thích nói: "Sở huynh chính là người nóng tính, bị heo rừng đuổi theo chạy lâu như vậy tự nhiên phát hỏa khí, nói muốn đem con heo rừng làm thịt, chúng ta liền cùng đi đuổi theo nó. Chỉ là thịt heo rừng rất khó ăn, chúng ta cũng chỉ ăn được vài miếng phải ném đi."
thì ra đây chính là lời Quý Uyên Từ lần trước đã nói "Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt thì hai ta còn cùng nhau đuổi theo một con heo rừng trong núi." Biết rõ chân tướng, Liễu Hân Linh thật sự là ba đường vạch đen xuống. thật ra thì hai người người này thần kinh rất không bình thường.
"Phu quân lúc ấy làm sao lại ngủ trong núi đây?" Liễu Hân Linh lại hỏi, đường đường là một thế tử vương phủ, ra cửa chưa bao giờ thiếu nô bộc bên cạnh, cho nên Liễu Hân Linh cảm thấy điểm này rất kì quái.
"Điều này ta cũng không biết, chỉ là ta cùng Sở huynh ở trong núi được một tháng mới rời đi. Khi đó làm phiền Sở huynh, ta mới có thể hái được rất nhiều dược liệu tốt." Quý Uyên Từ vẻ mặt cảm tạ ân đức, thỉnh thoảng còn có đối với Sở Khiếu Thiên một bộ sùng bái."Sở huynh thật rất lợi hại a, đường đường là một thế tử vương phủ, không có một người thị vệ nào chăm sóc, thế nhưng có thể một mình trong núi sinh tồn, khiến ta sinh bội phục. Cũng là khi đó ta liền quyết định kiếp này nhất định phải làm bằng hữu với Sở huynh!"
Nghe kể tiếp chính là quá trình thế tử lưu manh hạng nhất cùng một thái y nhị phẩm cùng nhau gieo họa cho kinh thành, Liễu Hân Linh cũng có thể suy đoán được.
"Lúc ấy ta ở trong Tĩnh vương phủ nghe được tin tức chị dâu bị thương, tiểu đệ cũng rất kinh ngạc. không ngờ về thăm nhà một chuyến, Sở huynh thế nhưng đột nhiên thành thân rồi. Thấy chị dâu có chút cảm thấy quen mắt, sau lại mới nhớ tới trước kia có một lần chúng ta gặp qua trong Bạch Mã Tự." Quý Uyên Từ nói xong, lại theo bản năng ngẩng đầu hướng ngoài cửa nhìn, thấy không có ai, lại tiếp tục nói: "Lúc ấy, tiểu đệ thấy Sở huynh nấp đằng sau một pho tượng Phật trong Bạch Mã Tự nhìn lén, vẻ mặt rất chuyên chú, tiểu đệ chưa từng thấy Sở huynh có loại nét mặt đó, cho nên ta liền nhớ."
Là như thế này sao? thì ra là nàng đã bị một vị thế tử gia rình coi qua. Chỉ là, nàng lại cảm thấy có chút không đúng, Sở Khiếu Thiên nhất định là đã gặp nàng từ trước đó rồi.
Liễu Hân Linh đang suy tư, đột nhiên nghe được bên ngoài thanh âm nha hoàn thỉnh an, liền biết là Sở Khiếu Thiên trở lại.
Sau đó, Liễu Hân Linh trong lòng liền im lặng, một vị thái y nghe được thanh âm này, thế nhưng tự mình làm mình bị sặc, bộ dáng "có tật giật mình".
Cũng không cần thành thật như thế chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...