Hiền Thê Cực Khỏe

Edit: Windy

Beta: Sad Rain

Liễu Hân Linh căng thẳng đứng cạnh cửa, không dám thở mạnh, nghiêng tai
lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, chờ tùy thời cơ đánh lén —— kỹ thuật
đánh lén nha, có khi cũng là một loại kỹ xảo, phải vô cùng cẩn thận.

Những người đó xuống ngựa, lại đánh thức gia chủ, Liễu Hân Linh mơ mơ
hồ hồ nghe được một ít âm thanh đối thoại, bởi vì quá xa, chỉ có thể
nghe được “Nữ nhân, tiểu hài tử” linh tinh, trong lòng càng cảnh giác.
Chỉ chốc lát sau, hàng loạt bước chân hướng bên này đi tới, càng ngày
càng gần, sau đó đứng ở trước cửa.

Khi cánh cửa bị ngưởi mở ra, Liễu Hân Linh giơ băng ghế dài kia lên
chuẩn bị nện xuống. Vừa vặn lúc này, một cái thanh âm quen thuộc mang
theo vui mừng vang lên “Nương tử”, Liễu Hân Linh nhất thời quá sợ hãi,
băng ghế dài trong tay không khống chế được hướng người vừa bước vào đập tới...

May mắn người nọ nghe được thanh âm phá không của vật gì đó, đúng lúc
hướng bên cạnh tránh đi, mà nàng thì lúc ghế vừa rời tay đã kịp giảm
bớt sức lực, không có gây nên đại họa. Nhưng mà, tuy rằng hai người đều phản ứng đúng lúc, nhưng một góc của cái ghế này vẫn va phải một bên
đầu, người nọ thét lớn một tiếng, giống như bị thương, nhất thời đứng
không vững thẳng tắp hướng phía trước ngã xuống.

Mà ghế dài kia nhờ sự va chạm này nên được giảm xóc, rơi xuống nền đất
không phát ra nhiều tiếng vang, không kinh động đánh thức Tạ Cẩm Lan
đang ngủ say trong phòng.

Liễu Hân Linh không kịp nghĩ nhiều, tiến lên từng bước tiếp được người
đang ngã quỵ xuống, xuyên thấu qua ngọn đèn phát ra ánh sáng đầy mờ ám, nhìn rõ ràng diện mạo người vừa tới, đúng là Sở Khiếu Thiên.

”Thế tử?” Liễu Hân Linh kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó nhìn thái dương
hắn đang chảy máu, mồ hôi lạnh chảy một chút làm thấm ướt y phục, không
kịp nghĩ nhiều, một tay ôm lấy nam nhân đang ngã quỵ ôm vào trong ngực, muốn xem xét một chút miệng vết thương của hắn. Trong lòng càng sợ có
khi nào chính mình đã đập hắn bị thương, đến lúc đó không chỉ bản thân
không có gì tốt, còn có An Dương vương phi nơi đó sẽ không bỏ qua cho
mình đi...

”Thế tử phi, thế tử làm sao vậy...”

Sở Nhất, Sở Nhị, đi theo Sở Khiếu Thiên mà đến, nhìn thấy thế tử phi
trong ấn tượng bọn họ vô cùng ôn nhu, nhu nhược đang thập phần bưu
hãn(khỏe mạnh, dữ dằn) đem thế tử gia bị ngộ thương ôm lấy, nhất thời
trong gió hỗn độn, liên thanh âm cũng khô khốc vô cùng.

Liễu Hân Linh quay đầu nhìn đến bọn họ, nhất thời mừng rỡ, nói: “Thế tử
vô ý bị ngộ thương rồi, các ngươi...” Liễu Hân Linh chưa nói xong, liền bị một thanh âm khác đánh gãy.

” Đặt ta xuống—— “

Thanh âm kia giống như từ trong kẽ răng phát ra, có chút rung động kẽo
kẹt, mơ hồ còn mang theo một loại cảm giác thất bại khó nói nên lời.

Liễu Hân Linh hạ mắt, nhìn đến nam nhân trong ngực khuôn mặt dữ tợn, lờ
mờ suy nghĩ, sau đó lập tức ý thức được chính mình đã làm chuyện gì.

Không xong...

Liễu Hân Linh yên lặng đem Sở Khiếu Thiên buông ra, yên lặng lui ra phía sau từng bước, làm bộ dáng tiểu tức phụ, thoạt nhìn giống như một thê
tử bình thường đang quan tâm trượng phu bị thương bên cạnh. Chỉ tiếc Sở
nhất Sở nhị vừa rồi chính mắt biết được sự bưu hãn( khỏe mạnh, dữ dằn)
của nàng, lúc này nhìn đến bộ dáng nàng đang bày ra, ngược lại có loại

cảm giác đau bao tử, á, ngay cả tim, gan, phế, phổi đều muốn đau theo…..

Sở Khiếu Thiên xoay người âm trầm nhìn hai tên thị vệ đang đứng thủ
ngoài cửa, cả người lệ khí chỉ tăng chứ không giảm, thập phần làm cho
người ta sợ hãi, ngay cả Liễu Hân Linh cũng cảm giác được lúc này tốt
nhất không nên đi chọc hắn.

Sở Nhất, Sở Nhị khổ không nói nổi, biết đây là lúc nên biểu hiện sự
trung thành, lập tức quỳ xuống, phi thường thức thời nói: “Thuộc hạ cái
gì cũng không có nhìn thấy!”

Sở Khiếu Thiên sắc mặt nguôi giận, khẽ nâng cằm, âm trầm nói: “Nhớ kỹ,
các ngươi cái gì cũng chưa nhìn thấy, nếu dám lắm miệng nói huyên
thuyên, bản thế tử không ngại đem bọn ngươi móc mắt, cắt đầu lưỡi mang
đi cho cẩu ăn.”

”Dạ!” Hai gã thị vệ thập phần cung kính trả lời.

Uy hiếp thị vệ xong rồi, Sở Khiếu Thiên hừ một tiếng, phân phó nói “canh chừng ở bên ngoài “, liền phất tay áo quay vào phòng, Liễu Hân Linh giả làm tiểu tức phụ, chạy nhanh cùng đi qua.

Đi vào trong phòng, Sở Khiếu Thiên nhìn thấy tên tiểu tử đang ngủ đến
thiên hôn địa ám(Không biết trời đất gì) trên tấm ván gỗ miễn cưỡng được coi là giường kia, lại nhớ tới những việc tên tiểu tử này đã làm, thế
nhưng lúc này lại cùng phòng với nương tử nhà hắn, trong lòng tức giận,
hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái. Mà Tạ Cẩm Lan đang ngủ say,một
chút cũng không biết có một nam nhân ghen tuông đang nghĩ tới về sau
như thế nào thu thập hắn, chuyển người lại tiếp tục ngủ.

”Phu quân...” Liễu Hân Linh đứng một bên, bắt gặp Sở Khiếu Thiên trầm
mặc ngồi ở trên băng ghế dài, không khỏi chột dạ kêu một tiếng, lúc này
cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.

Sở Khiếu Thiên giương mắt nhìn nàng, trong ngọn đèn mờ mờ, cô gái dáng
người tinh tế nhu nhược, thoạt nhìn thập phần yếu ớt, giống như một bàn
tay cũng có thể làm bị thương nàng, lúc này trên gương mặt xinh đẹp
tuyệt trần lộ ra vẻ lo lắng, đôi mắt trong suốt hàm lệ, thấy thế nào
cũng là dạng nhu nhược động lòng người, chọc người thương tiếc, cũng làm cho hắn nháy mắt không sinh khí( Tức giận) được.

”Lại đây!” Sở Khiếu Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói.

Liễu Hân Linh cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, cũng không biết bộ dạng
nghiêm túc này thể hiện cho cái gì, nhưng ngẫm lại chính mình nghe được
lời nói của hắn không có nhiều tức giận cho lắm. Đời trước tỷ tỷ nói
qua, làm vợ chồng thôi, khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, phải có một
người yếu thế mới được. Nàng không phải là người tranh cường háo thắng,
nhường nhịn một chút cũng không thiếu một miếng thịt, nên đi lên phía
trước. Đợi khi nàng đến gần, Sở Khiếu Thiên đột nhiên duỗi tay, đem
nàng ôm vào trong lòng, đem mặt chôn ở cổ nàng cọ cọ.

Liễu Hân Linh cứng ngắc, sau đó cố làm cho chính mình trầm tĩnh lại. Bất quá đối với hành động cọ cọ này của hắn, trong lòng phát sinh một loại
cảm giác nam nhân này giống như một con đại khuyển, còn cảm thấy một
chút thân thiết.

Sở Khiếu Thiên đem thân thể mềm mại ôm vào trong lòng, khứu giác truyền đến hương thơm trên người nàng, đem tâm tình lo lắng cả ngày nay buông
xuống, trong lòng lúc này mới cảm thấy chân thật “Nàng vẫn còn trong
lòng mình“.

”Nương tử, thực xin lỗi, đã để nàng bị sợ hãi.”

Sở Khiếu Thiên thập phần ôn nhu nói, cảm thấy nữ nhân bình thường sau
khi trải qua sự việc bắt cóc đều rất sợ hãi. Mà làm cho hắn có chút
rối rắm là, hắn không có cơ hội biểu hiện anh hùng cứu mỹ nhân, không có hướng nương tử nhà hắn biểu hiện sự anh dũng, thật sự là làm hắn thất
vọng. Cho nên, lúc này liền biểu hiện một chút ôn nhu săn sóc của hắn
đi.


Lúc này nếu như Tạ Cẩm Lan tỉnh, tuyệt đối sẽ biểu hiện vẻ mặt đau khổ
đối với hắn nói: là ta bị kinh sợ mới đúng! Nữ nhân này từ lúc bắt đầu
đã trấn tĩnh vô cùng, thậm chí còn rãnh rỗi đi ăn gà nướng của bọn kia
a...

Liễu Hân Linh không cảm giác được tâm tình hắn đang dâng trào, đối với
vết thương trên đầu hắn còn lo lắng, vừa rồi xuyên thấu qua ngọn đèn,
nàng thấy trên trán hắn đã chảy máu, không khỏi lo lắng nói: “Phu
quân, chàng chảy máu, để thiếp giúp chàng xử lý một chút miệng vết
thương đi.”

”Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi!” Sở Khiếu Thiên thật ra không để ý nhiều. Thương tích nghiêm trọng hắn cũng đã trải qua, loại vết
thương nhỏ này không đáng để hắn để mắt tới. Bất quá lúc trước có một
chút choáng váng, mới có thể bị nàng ôm lấy thôi, về sau tuyệt đối không thể phát sinh loại chuyện này! Sở Khiếu Thiên cảm thấy, phải nhanh
chóng tìm một võ sư để học võ, bằng không còn như vậy, hắn làm trượng
phu uy nghiêm liền hoàn toàn biến mất.

Bất quá Sở Khiếu Thiên thật ra không có trách Liễu Hân Linh, chính là
loại người đối với sắc đẹp không kiên định, tuy rằng tự tôn nam nhân bị
bầm dập, nhưng chỉ muốn nhìn thấy nương tử nhà mình, nhất thời suy nghĩ
gì cũng bay hết.

Trong chốc lát sau, Liễu Hân Linh gọi thị vệ đi bưng bồn nước sạch tới để xử lý miệng vết thương của Sở Khiếu Thiên.

Thị vệ đối với sự phân phó của Liễu Hân Linh không có nửa điểm chần chờ, thậm chí động tác thập phần tích cực. Khi Liễu Hân Linh tiếp nhận nước
thị vệ đưa qua, phát hiện thị vệ kia đối với nàng dị thường cung kính, trong cung kính còn mang theo một chút kinh sợ, nhất thời trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Liễu Hân Linh đem một cái khăn tay sạch sẽ nhúng nước, dùng nó lau đi
vết máu trên trán Sở Khiếu Thiên. May mắn khi đó hắn tránh đúng lúc,
chỉ là trầy một chút da, lưu lại dấu ứ thanh thôi, sau khi tẩy đi vết
máu, phát hiện miệng vết thương kia không lớn, qua vài ngày là kết vảy.

”Phu quân, các ngươi như thế nào tìm được nơi này?” Liễu Hân Linh vừa xử lý vết thương cho hắn vừa hỏi.

Sở Khiếu Thiên phi thường giống đại gia ngồi hưởng thụ sự hầu hạ của thê tử mình, thoải mái mà hừ hừ hai tiếng mới lười biếng nói: “Phát hiện
nàng bị người bắt đi, ta liền trực tiếp tiến cung tìm hoàng thượng.” Sở Khiếu Thiên nhìn nàng liếc mắt một cái, Liễu Hân Linh nháy nháy mắt mấy cái, không biết hắn đây là ý tứ gì.

Sở Khiếu Thiên thanh yết hầu tiếp tục nói: “Gia nhưng là vì nàng, cầu
hoàng thượng đưa ám vệ của hắn cho ta mượn, bọn họ là cao thủ truy tìm
dấu vết hạng nhất, tự nhiên rất nhanh tìm được chỗ các nàng. Ai biết
được khi chúng ta tiến vào ngôi nhà nhỏ trong Tê Phượng Sơn, chỉ thấy
bọn cướp đang bị thương còn nàng cùng Cẩm Lan thì không thấy. Vì thế gia truy theo dấu vết liền tìm được nơi này. Yên tâm, bọn cướp chết tiệt
này ta đã cho người áp giải bọn chúng về kinh, chuyện các nàng mất tích cũng không người nào biết. Hừ, ta muốn nhìn thử xem ai dám đem chuyện
này lộ ra ngoài, nếu ai dám đừng trách gia vô tình...” Nói xong, cặp mắt kia mang theo một tầng sát khí, cả người giống như thanh kiếm lợi hại
vừa ra khỏi vỏ, làm cho người ta câm như hến.

Liễu Hân Linh trầm mặc trong chốc lát, ngẩng mặt hướng hắn ôn ôn hòa hòa cười, nói: “Vất vả cho phu quân.”

Sở Khiếu Thiên “Khụ” Một tiếng, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn, sau đó
lại lớn tiếng nói: “Không có gì, ai kêu nàng là nương tử của ta. A, còn có, nàng về sau kêu tên của ta đi, ta là trượng phu của nàng, không cần so đo nhiều quy củ như vậy. Ách, còn có, về sau không cho phép ôm ta
giống như vừa rồi, như vậy ta sẽ rất mất mặt...”

Liễu Hân Linh mỉm cười nhìn nam nhân đang ra vẻ không thèm để ý, chính
là trên mặt hắn càng ngày càng đỏ ửng đã tố cáo nội tâm của hắn. Tuy
rằng lúc này bọn họ chính là ngồi trong một gian nhà tranh đơn sơ, chỉ
có một ngọn đèn u ám, nhưng Liễu Hân Linh lại cảm thấy nơi này so với địa phương hoa lệ phú quý gì đó đều xinh đẹp hơn nhiều, cũng làm nàng
cảm thấy ấm lòng.


Sở Khiếu Thiên thấy bộ dáng nàng cười khanh khách, nhiệt độ trên mặt
dâng cao, đặc biệt ánh mắt nàng vì ý cười mà mà mang theo một tầng
nước, tựa như nữ tử Giang Nam nhu tình như nước, không biết tại sao có
chút không dám nhìn thẳng nàng, cảm thấy trái tim đập bịch bịch không
ngừng.

”Tốt lắm, tốt lắm, nếu không có việc gì, chúng ta trở về kinh đi.” Sở Khiếu Thiên phút chốc đứng lên nói.

”Ôi chao?” Liễu Hân Linh nháy mắt mấy cái, “Nhưng hiện tại cửa thành đã muốn đóng...”

”Đừng lo, thời điểm hôm nay ta tiến cung, thuận tiện đã hướng hoàng
thượng xin lệnh bài thông hành.” Sở Khiếu Thiên không để ý nói.

Liễu Hân Linh rốt cục biết được nam nhân này có bao nhiêu ép buộc người
khác, tin tưởng hôm nay hoàng đế chắc bị hắn làm ầm ĩ không ít đi. Bất
quá từ việc này cũng nhìn ra được Sùng Đức hoàng đế đối với hắn thập
phần sủng ái, chẳng trách tuy có nhiều người khinh thường hắn như vậy,
cũng có một số đối với hắn hâm mộ cùng ghen tỵ, dù sao không phải tên
thế tử ác bá nào cũng được hoàng đế tin tưởng như vậy.

Nếu quyết định trở về, Sở Khiếu Thiên bước qua, đem tiểu chính thái đang vù vù o o ngủ trên giường xách lên.

”Ngô...” Tạ Cẩm Lan mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, trong lúc nhất thời còn không
biết phát sinh sự tình gì, thấy Sở Khiếu Thiên, hàm hồ nói: “Biểu ca,
trời còn tối, đệ muốn đi ngủ...”

Sở Khiếu Thiên một cái tát đập lên trên đầu tiểu chính thái, “Ngủ cái rắm, đứng lên hồi kinh cho lão tử!”

Tạ Cẩm Lan bị đập như vậy, rốt cục thanh tỉnh, cũng nhìn thấy hoàn cảnh quanh mình, còn có Liễu Hân Linh đang đứng cách đó không xa. Nghe hiểu được lời nói của Sở Khiếu Thiên, tiểu chính thái kích động, lập tức
chồm qua ôm lấy thắt lưng Sở Khiếu Thiên, thiếu chút nữa muốn gào
khóc: “Ô ô ô... Đệ chỉ biết biểu ca ngươi sẽ tìm được đệ, đệ rất sợ hãi, nơi này giường lại vừa cứng lại thối lại không ngủ tốt, may mắn có
biểu tẩu ở...”

”Dừng, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì, mang giầy vào, chúng ta
đi trở về.” Sở Khiếu Thiên không kiên nhẫn nói, đối với một số người
không để ý, Sở Khiếu Thiên tính nhẫn nại luôn luôn không nhiều lắm.

Tuy rằng ngữ khí Sở Khiếu Thiên thực ác liệt, nhưng Tạ Cẩm Lan đã thành thói quen, không có dị khác thường gì nhảy xuống giường mang
giầy.

Chờ ra cửa, Sở Nhất, Sở Nhị đã cùng chủ nhân nhà này đi qua tiếp đón,
vẫn trung niên nam nhân kia lại đây tiễn đưa, vẻ mặt kính sợ, nghĩ đến
cả đời này chưa từng được tiếp xúc với nhân vật quyền quý như vậy, trong kính sợ mang theo cẩn thận.

”Đại thúc, hôm nay đa tạ các ngươi thu lưu.” Liễu Hân Linh hướng trung niên nam tử kia thi lễ.

Tạ Cẩm Lan vừa thấy, cũng chạy tới, cầm lấy tay Liễu Hân Linh, rất có
lễ phép nói tiếng “Cảm ơn”, sau đó ngẩng đầu nhìn phía Liễu Hân Linh, vẻ mặt biểu tình như muốn được khích lệ,vuốt ve.

Đứa nhỏ xinh đẹp nhu thuận tự nhiên thực dễ dàng làm cho người ta thích, Liễu Hân Linh cười sờ sờ đầu hắn, vì thế tiểu tử kia cười càng cao
hứng.

”Đi thôi!” Sở Khiếu Thiên đứng ở cạnh con ngựa kêu lên.

Liễu Hân Linh nhanh chóng cùng gia chủ nói lời từ biệt, nắm tay tiểu chính thái đi tới.

Chờ thời điềm chuẩn bị lên ngựa rời đi, tiểu chính thái mặc kệ, ôm cánh
tay Liễu Hân Linh kêu lên: “Đệ muốn cùng biểu tẩu cùng nhau cưỡi ngựa,
không muốn cưỡi ngựa chung với người xa lạ khác!”

”Không được!” Sở Khiếu Thiên đen mặt, hung ác trừng mắt nhìn tiểu chính
thái đang dính bên người Liễu Hân Linh, “Ngươi không thấy biểu tẩu
ngươi mảnh mai như vậy,trời lại tối, muốn hại nàng ngã xuống bị thương
sao?”

Nghe vậy, Tạ Cẩm Lan miệng mếu máo, thiếu chút nữa liền nói biểu tẩu
tuyệt không mảnh mai, còn có thể lấy gậy đánh bay người ta.”Bằng không
đệ cùng biểu ca cùng nhau cưỡi chung...”

”Lão tử mặc kệ ngươi!!” Sở Khiếu Thiên rốt cục không kiên nhẫn, trực
tiếp đem tiểu chính thái nâng lên quăng cho Sở Nhất, chính mình trực
tiếp ôm lấy Liễu Hân Linh đặt lên ngựa trước, sau đó xoay người lên sau, nắm dây cương, kêu một tiếng “Giá”, dẫn đầu phóng đi.


Liễu Hân Linh lui ở trong lòng Sở Khiếu Thiên, trong gió còn nghe được
tiếng kêu ủy khuất của tiểu chính thái, bất quá Sở Khiếu Thiên bỏ qua
không để ý tới, Liễu Hân Linh liền từ bỏ.

Quả nhiên có lệnh bài thông hành của hoàng đế, thị vệ gác đêm không hỏi một tiếng liền để cho bọn họ vào.

Lúc này đã qua giờ sửu ( rạng sáng hơn hai giờ), trong kinh thành một
mảnh yên tĩnh, phố lớn ngõ nhỏ trống rỗng, hoàn toàn nhìn không ra
hoàng thành ồn ào náo nhiệt của ban ngày. Ven đường trừ bỏ một ít ánh
sáng từ những ngọn đèn treo trước cổng lớn của một số tòa phủ đệ, những
địa phương khác bốn phía hoàn toàn tối tăm.

Sở Khiếu Thiên ở một lối rẽ liền ngừng lại xuống ngựa, chờ hai con
ngựa phía sau chạy tới, nói: “Các ngươi đưa hắn hồi phủ trưởng công
chúa.”

”Dạ, thế tử.”

Sở Khiếu Thiên quay đầu ngựa lại, hướng An Dương Vương phủ bước vào.

Liễu Hân Linh buồn ngủ cuộn mình ở trong lòng hắn, nghe được thanh âm
bọn họ, biết sắp trở lại An Dương Vương phủ, nhất thời thanh tỉnh vài
phần.

Rất nhanh, bọn họ rốt cục về tới An Dương Vương phủ. Quản gia Sở Thắng đi ra nghênh đón, nhìn thấy bọn họ vẻ mặt cao hứng, nói: “Thế tử gia,
thế tử phi, các ngươi rốt cục đã trở lại, nô tài đi báo cho vương gia
vương phi...”

”Cha, nương còn chưa ngủ sao?”

Sở Khiếu Thiên ôm Liễu Hân Linh xuống ngựa, đem ngựa quăng cho hạ nhân, nghe được lời nói của Sở Thắng có chút kinh ngạc hỏi.

”Ha ha, vương gia cùng vương phi lo lắng cho các ngài, nói nhất định
phải chờ các ngài trở về mới đi nghỉ. Bất quá không cần lo lắng, vương
gia bọn họ trước đó đã nhắm mắt được một chút, cho nên giờ vẫn chưa mệt
.”

Nghe Sở Thắng giải thích, Sở Khiếu Thiên gật gật đầu, mang theo Liễu Hân Linh đi Lạc Tiên viện của An Dương vương phi thỉnh an bọn họ.

An Dương vương cùng An Dương vương phi nhìn thấy bọn họ trở về tự nhiên
cao hứng vạn phần, lúc trước khi nghe nói con dâu cùng con của trưởng
công chúa cùng nhau mất tích,làm cho bọn họ lo lắng muốn hỏng cái đầu
rồi. Dù sao tân nương tử này cưới về mới vài ngày, bọn họ còn ngóng
trông nàng sinh tôn tử cho bọn hắn, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, kia
không phải làm cho người bên ngoài chế giễu hay sao? Hơn nữa bọn họ đồng thời cũng lo lắng nàng nếu bị thương, ảnh hưởng đến thân thể về sau có
thể sẽ khó mang thai, vậy nguy rồi. Hiện nay thấy nàng bình an trở về,
bọn họ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Vợ chồng An Dương vương nhìn thấy thần sắc Liễu Hân Linh uể oải, trên
người quần áo cũng có vẻ bẩn loạn, trên trán còn vết bầm đỏ hồng hồng,
liền nhanh chóng để cho nàng về nghỉ ngơi, hơn nữa ngày mai không cần
nàng phải đến thỉnh an, trước hảo hảo nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt rồi
nói sau.

Liễu Hân Linh lúc này mệt mỏi muốn chết, nghe được lời nói của An Dương
vương phi, mặc kệ trong lòng nàng có chủ ý gì, cũng phải cảm kích nhận lấy, sau đó bị Sở Khiếu Thiên hò hét lôi kéo nàng trở về Lãm Tâm viện.

Lúc trước ngọn đèn có vẻ hơi tối, Sở Khiếu Thiên không có thấy rõ ràng
trên người Liễu Hân Linh chật vật, hiện nay xem rõ ràng, làm cho hắn
đau lòng muốn hỏng, đồng thời nhận thức rõ một chuyện: Mặc kệ nương tử nhà hắn sức lực có bao nhiêu lớn, nhưng nàng vẫn là một nữ tử nhu nhược yếu ớt, cần được nam nhân cẩn thận che chở.

Về tới Lãm Tâm viện, nhóm nha hoàn ma ma đã chuẩn bị tốt thức ăn cùng nước nóng để tắm.

Nha hoàn Mặc Châu nhìn thấy Liễu Hân Linh bình yên vô sự trở về, trong
lòng thấp thỏm cũng được buông xuống, Sở Khiếu Thiên ở một bên thì nôn
nóng lo lắng sai người nhanh chóng mang thuốc trị thương tới, Mặc Châu
đỡ tiểu thư nhà mình dìu nàng ngồi xuống rồi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, phát hiện trừ bỏ trên trán sưng lên như cái bánh bao, những chỗ
khác thì hoàn hảo vô khuyết.

Vì thế Mặc Châu bình tĩnh, nàng đã nói đấy thôi, tiểu thư nhà nàng nhất định sẽ bình an trở về, muốn lo lắng thì nên lo cho bọn cướp kia,
cũng không biết bọn họ có phải hay không đã quá hối hận khi bắt người
không liên quan là tiểu thư


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui