Ngoại ô kinh thành, trong biệt viện
Một nữ tử tuyệt mỹ cao gầy xách một rổ rau dưa trái cây, gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, cửa chậm rãi mở ra, lộ ra khuôn mặt tiều tụy của một nữ tử trung niên.
Nữ tử này tuy vẻ mặt tiều tụy, nhưng cũng khó giấu dung nhan mỹ lệ của ả. Ánh mắt nữ tử hoảng hốt không ánh sáng, chỉ trong nháy mắt khi nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ, trong mắt mới thỉnh thoảng phát ra một hai điểm ánh sáng.
“Thiên Thủy, ngươi đến rồi.” Nữ tử trước mắt sáng lên, cửa bỗng nhiên mở ra, “Mau vào ngồi.”
Nữ tử tuyệt mỹ khẽ cười một tiếng, cầm rổ trong tay đưa qua, “Không được, dì Lâm, hôm nay là đến đưa đồ ăn cho ngươi, ta còn có việc, giờ liền đi.”
Mỹ phụ trung niên này chính là Lâm thị, ngày đó Lạc Thiên Tuyết ở Nam Cương nhìn thấy Lâm thị ngày ngày chịu đủ tàn phá, vốn không muốn để ý tới. Nhưng trước khi đi, khi y đi qua rừng cây, lại phát hiện Lâm thị ở dã ngoại cư nhiên bị ba trưởng lão đặt ở trên cây dã hợp.
Lâm thị gào thét kêu to, gần như tan vỡ.
Lạc Thiên Tuyết không phải máu lạnh vô tình, nếu đã như vậy, y sao có thể làm như không thấy, hành vi cầm thú này, quả nhiên là không thể dễ dàng tha thứ!
Y không chút suy nghĩ, liền một kiếm giết ba trưởng lão, cứu Lâm thị kinh hãi không dứt, sau đó mang ả theo trên người, an trí đến một tòa biệt viện đơn sở ở ngoại ô Kinh thành.
Biệt viện này cũng không lớn, chỉ có một sân cùng ba gian phòng, nhưng cũng đủ cho Lâm thị sống.
Từ khi ở Miêu Cương bị mười mấy trưởng lão thay phiên tằng tịu với nhau, đầu óc Lâm thị đã không được tốt, thường xuyên thần kinh, gầm rống, khóc lớn ầm ĩ.
Lạc Thiên Tuyết mời mấy đại phu đến xem, Lâm thị vừa thấy đối phương là nam tử, liền sợ hãi giấu ở trong phòng không chịu đi ra. Vài lần như thế, Lạc Thiên Tuyết dứt khoát mời y nữ lại đây, Lâm thị lúc này mới thành thành thật thật lại đây bắt mạch.
Y nữ mở mấy dược trấn tĩnh ngưng thần, chỉ nói tâm bệnh cần tâm dược trị.
Lạc Thiên Tuyết lắc đầu thở dài, vậy xem ra uống thuố cũng không có tác dụng gì.
Lâm thị e ngại ra ngoài, hồi kinh lâu như vậy, ngày ngày trốn trong biệt viện, chưa bao giờ đi ra qua.
Người khác gõ cửa cũng không ra, chỉ trừ Lạc Thiên Tuyết. Tuy rằng hết cách, nhưng Lạc Thiên Tuyết cũng bất lực, chỉ có thể cách đoạn thời gian liền đến đưa chút đồ ăn cho Lâm thị, để ả ở đây tĩnh dưỡng.
Nhưng chính vì Lạc Thiên Tuyết đại phát thiện tâm như thế, sau này đã cứu được mấy vạn nhân dân của Đại Diệu quốc cùng Kim quốc.
…
Chuyện Ngụy thị bị giết dưới Thái Khang đế áp chế chỉ có mấy người biết, việc này lặng yên không một tiếng động chấm dứt, dần dần bị mọi người quên ra sau đầu.
Săn bắn mùa thu qua không bao lâu, khi sắp đến trung tuần tháng mười, trời dần dần biến lạnh, lập tức liền bắt đầu mùa đông.
Mùa đông vừa bắt đầu, liền là sinh nhật của Hứa Từ đến.
Hai mươi bốn tháng mười hôm nay, Đại Diệu quốc nghênh đón mùa đông, cũng nghênh đón trận tuyết nhỏ năm nay.
Bông tuyết nhẹ nhàng lạnh lẽo, rơi trên mặt đất nhanh chóng hòa tan, dính lên áo con người, chỉ chốc lát sau liền biến thành một nắm trắng.
Hôm nay bắt đầu mùa đông, Mặc Dạ ở Kim quốc dưỡng thương hồi lâu cũng đã trở lại.
Hắn không chỉ một mình trở lại, còn mang theo một người —— thần y thiên tài Bạch Thu.
Bạch Thu cả người mặc một bộ áo lông thật dày, khuôn mặt tái nhợt vô sắc, nhưng môi lại đỏ au.
Mặc Dạ là tinh giáp ám ảnh, trước kia bình thường liền trực tiếp ở trong tổ chức. Nhưng hôm nay mang theo người về, cũng không thể trực tiếp đưa người vào trong lầu các.
Tuy có thể ở khách sạn ở tạm, nhưng cũng không phải kế lâu dài.
Hứa Từ dứt khoát liền xin chỉ thị của Thái công, để Bạch Thu vào ở phủ Thái công.
Đây là một công đôi việc, dù sao hậu viện phủ Thái công có rất nhiều phòng, lại không thiếu một miệng này.
Lại nói Bạch Thu tinh thông nghệ thuật, để hắn đến hảo hảo điều dưỡng thân mình cho Thái Công, cho ông sống thêm trăm tám mươi năm nữa.
Bắt đầu từ tháng trước Vương thị liền nghiêm túc chuẩn bị sinh nhật cho Hứa Từ, không vì gì khác, chỉ vì qua sinh nhật này, cậu liền mười sáu tuổi, vào năm vũ tượng, có thể tự lực cánh sinh, xem như trưởng thành.
Lễ trưởng thành, tất nhiên là không thể chậm trễ, cho nên Vương thị bận rộn cùng lo liệu phía trước phía sau.
Thái công xưa nay tiết kiệm không thích phô trương, nhưng trải qua lễ trưởng thành của cháu ngoại, cũng theo Vương thị đi. Chung quy hài tử chỉ có một, đời này còn có thể qua bao nhiêu lần sinh nhật của cậu?
Hứa Từ từ năm thi được Trạng Nguyên, sau khi nhậm chức thái tử Tiển Mã dù không phải đi cùng thái tử tìm kiếm hỏi thăm dân gian, ngược lại cũng không có thời gian nhàn rỗi bao nhiêu.
Gần đây có thời gian, Vương thị liền muốn mượn sinh nhật mười sáu tuổi của Hứa Từ, để bạn bè thân thích đều tụ hợp.
Thiệp mời viết không ít, ngoại công của Hứa Từ Vương viên ngoại người một nhà tự nhiên là ở bên trong, còn có mấy người Nhan Tứ, A Ngưu. Đương nhiên quan trọng nhất, Vương thị viết một tấm thiệp mời cho thái tử điện hạ, đưa cho Hứa Từ, “Tử Thanh, hoàng cung cũng không phải nương có thể đi vào, tấm thiệp mời này ngươi liền tự mình đưa cho thái tử điện hạ đi, tối ngày năm tháng mười một, nhớ rõ nói với thái tử điện hạ đến phủ Thái công chơi.”
Hứa Từ đang mặc triều phục chuẩn bị vào triều, cậu nhanh chóng gật gật đầu, nhận thiệp mời, “Nương, gà còn chưa gáy, trời còn chưa sáng. Hài nhi dậy sớm như vậy là để vào triều, ngài dậy sớm thế làm gì. Ngài mấy hôm nay bận việc, nhanh về phòng ngủ đi.”
Đau lòng Vương thị, Hứa Từ nhận thiệp mời liền đuổi nàng trở về ngủ.
Vương thị nhìn thấy nhi tử nhu thuận hiếu thuận, cười ha ha hai tiếng, liền đi.
Chuyện săn bắn mùa thu, Thái Khang đế không đành lòng trách phạt Lý Hạo Thịnh, liền áp việc này xuống. Nhưng áp chế thì áp chế đi, ở trên triều đường ông liền không khỏi quở trách phái Phí thị tại chỗ.
Lý Hạo Thịnh có năng lực bao nhiêu, cũng chỉ là hoàng tử mới trở về hai năm, chuyện này Phí Viễn Chinh khẳng định ra sức không ít.
Cho nên phái Phí thị trong một tháng này ở trên triều đường cực kỳ khổ sở, nơm nớp lo sợ, nói không chừng ngày nào đó liền bị Thái Khang đế mắng một trận.
Lý Hạo Thịnh cùng Phí Viễn Chinh cũng không dám oán hận nhiều, biểu hiện của Thái Khang đế, rõ ràng là đã nhận ra điều gì.
Bọn họ tuy có dã tâm bừng bừng, nhưng cũng hiểu được thu liễm, cho nên trong một tháng này, có thể nói là một tháng yên bình tường hòa nhất.
Lâm triều xong, Hứa Từ đuổi theo thái tử điện hạ cố ý thả chậm cước bộ, giả vờ giả vịt lạy một cái.
Lý Hạo Sâm cười cười, “Sinh nhật của ngươi sắp đến?”
“Ai nha, ” Hứa Từ mở to hai mắt, lắc đầu nói, “Thái tử điện hạ thật là biết tính toán, biết sinh nhật của vi thần sắp đến.”
Cái dạng vênh váo này… Lý Hạo Sâm nói thầm một tiếng trong lòng, đưa tay liền bắn vang ngón tay với Hứa Từ, dựa bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Sinh nhật của ngươi ta sao có thể quên, lúc trước không phải đã nói rồi sao, qua sinh nhật mười sáu tuổi liền muốn ngươi, ta kiềm chế lâu như vậy, cũng sắp chờ đến dục cầu bất mãn, bụng đói ăn quàng. Mấy ngày nay ta đều tính mỗi ngày mỗi qua.”
Lý Hạo Sâm giữa những hàng chữ cực kỳ rõ ràng, quả nhiên như hắn nghĩ, lời này vừa nói ra, mặt Hứa Từ “phừng” một tiếng liền đỏ.
Bốn phía không người, thanh âm Lý Hạo Sâm lại cố ý ép tới rất thấp, bọn họ tự nhiên là không sợ người khác nghe thấy. Nhưng Hứa Từ vẫn không tự giác nhìn chung quanh một vòng, quẫn bách xấu hổ muốn chết.
Cậu dậm chân, từ trong tay áo rút ra một tấm thiệp mời màu vàng viền đỏ nhét vào trong lòng Lý Hạo Sâm: “Đây, cho ngươi.”
Dứt lời liền chạy ra ngoài cung.
Lý Hạo Sâm nhìn bóng dáng Hứa Từ nghiêng ngả lảo đảo, lắc đầu cười khẽ.
Trên đất tuyết trơn, Lý Hạo Sâm từ xa nhìn cậu khoác áo choàng lông màu đỏ thẫm chạy ở trong tuyết, đang muốn nâng tay thét to “Cẩn thận một chút, trên đất đường trơn”, nhưng không đợi hắn nói ra miệng, liền nhìn thấy Hứa Từ dừng bước, nghiêng người ngã quỵ trong tuyết.
Lý Hạo Sâm cười ha ha, đuổi theo qua.
Kéo Hứa Từ lên, thái tử điện hạ mày kiếm bay xéo nhập tấn, “Tuyết này ăn ngon không?”
Khi Hứa Từ ngã xuống đất là mặt, bây giờ trên mặt còn dính một ít bông tuyết. Lý Hạo Sâm thấy, thế nhưng nổi lên lòng đùa giỡn, cúi đầu liền liếm mặt Hứa Từ một chút.
Hứa Từ cả kinh, nhanh chóng nhảy ra, thấp giọng nói, “Thái tử điện hạ, bây giờ còn đang ở hoàng cung!”
Lý Hạo Sâm lắc đầu, “Không sao, nơi này không có người, yên tâm.”
Hứa Từ vẫn không yên lòng, lại nhìn một vòng chung quanh, chung quanh tuyết trắng mênh mong, quả nhiên không có một bóng người, rồi mới yên lòng.
Thật cẩn thận giúp Hứa Từ quét tuyết tráng bám dưới thân, Lý Hạo Sâm lúc này mới lắc lắc thiệp mời trong tay, sủng nịch nói: “Tối ngày năm tháng mười một, ta nhất định đến hẹn đúng giờ.”
Hứa Từ cười, trên mặt đỏ bừng, cảm giác đây như thế nào cũng không giống như qua sinh nhật, mà như là xuất gia, “Vậy ta chờ ngươi.”
Lại hàn huyên vài câu, sắc trời không sớm, Hứa Từ liền cáo từ.
Hứa Từ vẫn muốn biết Bạch Thu vì sao lại cùng Mặc Dạ đến Đại Diệu quốc, nếu nói Bạch Thu đi chu du các nước, cậu khẳng định không tin. Bạch Thu này, nếu có thể không ăn cơm, hắn còn không phải một ngày mười hai canh giờ đều ngâm mình ở trước đan lô.
Đúng rồi, Bạch Thu này đến liền đến, cư nhiên còn đem gia hỏa của mình —— đỉnh lô luyện đan cũng mang đến theo. Phải nói lò luyện đan này cũng không lớn, so với cái ngày thường thấy ở đạo quan cũng nhỏ hơn rất nhiều, trực tiếp ôm vào trong ngực là được, nhưng trực tiếp mang theo lại đây, chẳng lẽ là nghĩ muốn ở lại bên này?
Ngươi nói Bạch Thu cùng Mặc Dạ có gì đấy à, một người là tinh giáp ám ảnh luôn nói năng thận trọng, xuất quỷ nhập thần, một người là thần y tính cách quái gở, nghĩ thế nào cũng không có cùng xuất hiện.
Hứa Từ thật sự tò mò, liền thừa dịp khi không có người hỏi Bạch Thu, nào biết Bạch Thu trả lời cũng rất khiến cậu không biết nói gì.
“Nếu phá hoại thanh danh của người ta, ta dù sao cũng phải chịu trách nhiệm đi.”
Đây là cái gì với cái gì nha!
Thì ra khi Mặc Dạ ở hoàng cung Kim quốc dưỡng thương, Bạch Thu muốn đi vách đá hái chút thảo dược, nhưng tiếc rằng y không có võ nghệ cao cường, liền kéo Mặc Dạ khinh công rất cao đi.
Tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng của hắn không phải sao?
Nhưng hai người cũng là xui xẻo, khu vực trong rừng eo hẹp, tuy nói khi đi nhìn trên trời không đổ mưa, nhưng mà vào trong rừng, cây cối tươi tốt, không qua bao lâu liền đổ mưa.
Hai người chỉ phải cuống cuồng chọn đường tìm một sơn động, đổ mưa còn không phải xui xẻo nhất, xui xẻo nhất còn ở phía sau.
Bạch Thu tự làm bậy không thể sống, ở trong sơn động thấy được một gốc thực vật hiếm lạ, liền muốn đi hái. Nhưng loại thực vật này xưa nay kèm với rắn Hợp Hoan, y duỗi tay, liền bị rắn Hợp Hoan cắn một cái.
Rắn Hợp Hoan sở dĩ gọi là Hợp Hoan, vốn bởi vì độc tố của nó cực kỳ quái dị, cần phải giao hoan mới có thể giải độc, bằng không trong nửa ngày nhất định nổ tan xác mà chết.
Hơn nữa không chỉ như thế, trong độc tố của rắn Hợp Hoan còn tự mang hiệu quả mị dược, bị nhẹ nhàng cắn lên một ngụm, người này liền giống như ăn mị dược mạnh nhất thiên hạ, cuồng nhiệt không dứt, chỉ muốn cùng người mập hợp để giải đi ngứa ngáy trong lòng.
Cô nam quả nam, mưa mau liên tục, bên cạnh còn là thân thể tự mang hiệu quả câu dẫn, Mặc Dạ là nam nhân tốt, định lực có mạnh cũng chịu không nổi.
Trong lúc nhất thời hai người củi khô lửa bốc, thành một đoạn nhân duyên.
Sau chuyện, Bạch Thu liền chào tạm biệt với Nữ Đế Kim quốc, cùng Mặc Dạ đến Đại Diệu quốc.
Nghe xong tất cả Hứa Từ không chỉ ở trong lòng vỗ tay mười hai vạn lần cho Mặc Dạ, làm tốt lắm, Mặc Dạ.
Kim quốc họ đoạt đi Trấn Bắc đại tướng quân của chúng ta, chúng ta lại đoạt về một thần y thiên tài, gậy ông đập lưng ông, làm tốt lắm.
Hứa Từ vỗ vỗ Bạch Thu nói chuyện xong lại cúi đầu bận rộn, lời nói thấm thía nói: “Mặc Dạ tâm tư tinh tế, ngươi nếu cùng Mặc Dạ làm chuyện phu thê, liền phải hảo hảo chịu trách nhiệm với hắn, đừng rời đi a. Bằng không Mặc Dạ nhất thời không tiếp nhận được, chỉ sợ sẽ có hành động tự mình hại mình.”
Nghe thấy tên Mặc Dạ, Bạch Thu mới từ trong dược thảo keo kiệt ngẩng đầu, gật một cái, “Ta sẽ!”
Khi nói đến Mặc Dạ, Bạch Thu cũng không phải một chút tình cảm cũng không có, Hứa Từ có thể cảm nhận được, mỗi lần nhắc tới Mặc Dạ, luôn có thể gợi ra chú ý của Bạch Thu, có thể thấy được Mặc Dạ cũng có ảnh hưởng với y.
Bạch Thu hứa hẹn xong, lại cúi đầu loay hoay. Hứa Từ lắc đầu, trong lòng than một câu: hài tử xui xẻo này, sao có thể liền trêu chọc Mặc Dạ chứ, ngay cả ai chịu trách nhiệm với ai cũng không hiểu rõ, ôi.
…
Tối ngày năm tháng mười một, ngày sinh nhật của Hứa Từ đúng hạn mà tới.
Khách nhân ùn ùn kéo đến, xem như ở nhà, giữa buổi ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ, vô cùng náo nhiệt vui thích.
Hứa Từ trong lúc đó bị rót vài ly rượu, rượu nước vào bụng, không lâu sau cậu liền say khướt, đụng tới người liền như gấu ôm gọi “Thái tử điện hạ”.
Hôm nay Hứa Từ là nhân vật chính, nhưng nhân vật chính hôm nay đã say.
Bạn bè thân thích có vài người đã mấy năm không gặp, hôm nay mượn danh nghĩa của tiểu thọ tinh mọi người tụ hợp, sau khi tụ hợp tiểu thọ tinh liền không có giá trị.
Vương thị cũng uống mấy ly, Lý Hạo Sâm thấy Hứa Từ say lợi hại, người bên ngoài uống đến say xỉn, đã sớm không chú ý đến bọn họ, liền bất đắc dĩ cười, một phen ôm lấy Hứa Từ liền đi tới phòng ngủ.
Vì chúc thọ cho thọ tinh, Vương thị tự mình quấn tơ lụa đỏ trong phòng Hứa Từ.
Đây vốn là tơ lụa vì chúc mừng sinh nhật mà quấn, bây giờ ở trong mắt Lý Hạo Sâm xem ra lại biến vị, thật là thấy thế nào cũng giống hôn phòng (phòng cưới) nha.
Ở cửa hơi dừng một lát, Lý Hạo Sâm liền một chân bước vào phòng khóa trái cửa chặt chẽ từ bên trong.
Đầu năm nay, qua sinh nhật cũng phải quấn phòng như hôn phòng, có thể thấy được Vương thị bình thường rất cưng chiều Hứa Từ.
Nhưng Lý Hạo Sâm chính là thích thái độ cưng chiều này của Vương thị, nhạc mẫu đại nhân tương lai đây là trong lúc vô tình trang trí hôn phòng cho họ nha.
Lý Hạo Sâm cũng uống không ít, hơi say, □□ liền đến nhanh chút.
Hắn ôm Hứa Từ đặt ở trên giường, đang tháo dép cho cậu. Hứa Từ lại đưa tay kéo, kéo Lý Hạo Sâm cũng lên trên giường nằm.
Hứa Từ uống đến choáng váng, chỉ vào tơ lụa đỏ thẫm trên đỉnh đầu si ngốc cười: “Thái tử điện hạ, ngươi xem, hôn phòng! Của chúng ta!”
Lý Hạo Sâm theo lời Hứa Từ nói: “Ừ, ừ, hôn phòng của chúng ta. Ngoan, ta cởi giày cho ngươi, nếu không mặc không thoải mái.”
“Cởi đi!” Hứa Từ hét lớn một tiếng, nâng chân lên cao cao, “Cởi nhanh rồi đến làm ta!”
Đầu thái tử điện hạ “ầm” một tiếng, nổ tung.
Tiểu Từ thịnh tình mời mọc như thế, hắn không dám không thuận theo tiểu thọ tinh hôm nay.
Thái tử điện hạ còn đang suy nghĩ, Hứa Từ đã bất mãn quần áo còn mặc ở trên người, tự cậu ngồi dậy, lảo đảo liền thành thạo cởi quần áo đến sạch trơn.
Thái tử điện hạ ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vật nghịch ngợm khả ái của Hứa Từ không rời tầm mắt.
Hứa Từ cởi cho mình xong, lại hóa thân thành tên cuồng cởi đồ, bắt đầu xuống tay với Lý Hạo Sâm, Lý Hạo Sâm tự nhiên là vui như mở cờ, để cậu cởi áo cho mình.
Dự tính là quần áo của Lý Hạo Sâm quá mức rườm rà, Hứa Từ cởi đến một nửa, đột nhiên dậm chân, cũng không cởi nữa. Cậu trực tiếp như một con gấu nhào lên liền áp Lý Hạo Sâm ở dưới thân, muốn làm gì thì làm.
Lý Hạo Sâm thấy thế cũng không trêu đùa Hứa Từ nữa, hắn xoay người một cái liền đặt Hứa Từ ở trên giường, thuận thế đưa môi mình lên.
Trong miệng hai người đều có mùi rượu thuần nồng, mờ mờ mịt mịt, thường thường kích thích hai người. Bọn họ nước sữa hòa hợp, điệp loan cho nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Đêm dài đằng đẵng, ngoài cửa ăn uống linh đình, trong cửa cảnh xuân tươi đẹp, ngươi em ta anh, chỉ rất tình nồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...