Hôm nay, Vũ Văn Thiên Thành đang ở trong biệt quán nghẹn suy nghĩ xấu, nghĩ biện pháp lại giết chết Lạc Thiên Tuyết.
Hắn đang trầm tư hết sức suy nghĩ, thân tín đột nhiên đến báo, đem hiểu biết mình nghe được nói cho Vũ Văn Thiên Thành.
Vũ Văn Thiên Thành nhướn mi, “Ngươi là nói Lý Hạo Thịnh?”
Thân tín gật gật đầu, “Đúng, hiện tại đầy đường đều truyền ra.”
“Ha ha, ” Vũ Văn Thiên Thành cười lạnh như rắn độc phát ra tiếng “Tê tê”, “Vậy cô thật muốn đích thân đi nghe chân tướng mọi việc.”
…
Kim quốc, kinh đô Lăng Châu, Thiên Thủy Lâu
Thiên Thủy Lâu là tửu lâu lớn nhất Kim quốc, trong đó mời tiên sinh kể chuyện, cũng đều là có uy vọng nhất.
Tiên sinh kể chuyện đó không chỉ kể chuyện sinh động như thật, còn có căn có cứ, làm người rất tin không nghi ngờ.
Hôm nay, vị tiên sinh kể chuyện tuổi hơn nửa trăm này liền đang kể chuyện, kể không phải chuyện người khác, chính là kỳ văn dật sự giữa thái tử Lý Hạo Sâm cùng tứ hoàng tử Lý Hạo Thịnh của Đại Diệu quốc.
“Nói thái tử cùng tứ hoàng tử Đại Diệu quốc chạng vạng vội vàng trở về thành, lại không ngờ ở nửa đường bị một vật ngăn lại đường đi. Người chăn ngựa lái xe kia là ám vệ Mặc Dạ biến thành, hắn tập trung nhìn vào, đây, đúng là một nam tử cả người đẫm máu. Thái tử điện hạ của Đại Diệu quốc kia thấy thế, liền muốn đi đường vòng, nhưng tứ hoàng tử lại muốn cứu hắn.”
“Thái tử Đại Diệu quốc khuyên nhủ, phía sau người này sợ là có truy binh, chúng ta vô lực, sao có thể cứu giúp. Nhưng tứ hoàng tử nhất thời phản đối, cứ muốn cứu hắn. Thái tử không thể, đành phải theo hắn. Các ngươi nói, tứ hoàng tử điện hạ này có phải là một người rất lương thiện hay không?”
Người dưới lầu các lần lượt gật đầu, thái tử Đại Diệu quốc thấy chết không cứu, nhưng tứ hoàng tử có thể tranh thủ quan tâm, đúng là người lương thiện.
Nhìn thấy mọi người phản ứng, lão tiên sinh kể chuyện cười ha ha, vuốt râu cười nói: “Vậy các ngươi liền sai rồi, lại chậm rãi nghe lão phu kể tiếp.”
Tiên sinh kể chuyện uống một ngụm trà xanh nhuận nhuận cổ họng, tiếp tục kể, “Cứu người bị thương này, mấy người tiếp tục đi. Không qua bao lâu, bảy tám Hắc y nhân trống rỗng xuất hiện, người người đều đeo đại đao phía sau lưng, tay nhiễm máu tươi, trợn mắt hung ác, liền muốn bọn họ lưu lại người bị thương.”
Lão nhân kể chuyện ra sức gỡ nút thắt, “Các vị khách quan, các ngươi nói, thái tử cùng tứ hoàng tử Đại Diệu quốc này lại có phản ứng gì?”
Ông vừa hỏi, người dưới đài lại bắt đầu lần lượt thảo luận, mỗi người mỗi nói, thanh âm chói tai ồn ào.
“Lão phu ta cũng không thừa nước đục thả câu, vừa nãy tứ hoàng tử còn không ngừng bảo vệ người bị thương, vừa thấy nhiều Hắc y nhân như vậy, nhất thời liền bị dọa trắng mặt. Hắn bây giờ mới biết quả nhiên bị thái tử nói đúng, phía sau người bị thương đích xác có người đuổi giết.”
“Hắn vỗ đùi, liền muốn lưu người bị thương lại, đổi một con đường sống. Nhưng trái lại, thái tử điện hạ thế nhưng cự tuyệt ngoài dự đoán. Thái tử điện hạ ngăn lại tứ hoàng tử, chỉ nói một câu, nếu lúc ấy không lên xe, chúng ta liền có thể bỏ mặc không để ý. Nhưng ngươi nếu cứu hắn, liền phải cứu cho đến cùng.”
Giữ ghế ngồi nhất thời một mảnh ồ lên!
Ở Nội Các kéo chặt mành, Vũ Văn Thiên Thành siết chén trà, khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn muốn nứt. Lý Hạo Thịnh!
“Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thái tử vừa dứt lời, ám vệ Mặc Dạ giả thành người chăn ngựa chợt như quỷ mị bay ra, trong chớp mắt liền lấy đầu một người, đánh các Hắc y nhân trở tay không kịp. Sau khi hắn giết một người, thái tử Đại Diệu quốc cũng lập tức mà ra, cùng Mặc Dạ đưa lưng mà đứng, liền muốn cùng bảy Hắc y nhân còn lại kia đại chiến ba trăm hiệp!”
“Hắc y nhân cũng không chịu thua, một lát liền bày ra Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, hai bên thế lực ngang nhau, thời gian ngắn cũng không thể phân cao thấp. Nhưng mà đột nhiên, một cây trâm gỗ bất ngờ bay tới, bắn trúng tử huyệt một người ở giữa, người này chính là mắt trận của Bắc Đẩu Thất Tinh Trận. Chủ nhân trâm gỗ này, chính là nam tử bị thương kia. Thì ra nam tử này cũng là người phi thường, hắn chính là đệ tử quan môn của cao thủ đứng đầu Nguyệt quốc Phá Diệt lão nhân, Lạc Thiên Tuyết, năm đó là con mồ côi của gia tộc Hồng Nguyệt bị tàn sát cả nhà. Mà nghe nói, hắn sở dĩ bị đuổi giết, cũng là vì thân phận của hắn cùng thân phận của một vị hoàng tử Nguyệt quốc có chút liên hệ thiên ti vạn lũ, vị hoàng tử kia vì bảo vệ bí mật, mới muốn giết người diệt khẩu!”
Vũ Văn Thiên Thành nắm chặt hai nắm, gầm nhẹ nói: “Quốc phong Kim quốc lại hoang đường như thế, từ hồ ngôn loạn ngữ của người ngoài mà bại hoại danh dự hoàng thất của nước khác sao?!”
Thân tín gù lưng, lẳng lặng thừa nhận giận chó đánh mèo từ Vũ Văn Thiên Thành, “Điện hạ, nơi này là Kim quốc, chúng ta đã bị Nữ Đế Kim quốc giám thị, không thể tiếp tục hành động.”
Vũ Văn Thiên Thành siết chặt nắm tay rồi buông ra, buông ra lại nắm, miệng mím môi.
Ngày đó tám huynh đệ đuổi giết Lạc Thiên Tuyết, mắt thấy liền thành công. Vốn cho rằng không tý sơ hở, lại không nghĩ rằng nửa đường giết ra Trình Giảo Kim, được người cứu.
Sau đó nghe bọn họ đề cập, hắn chỉ nghĩ là Lý Hạo Sâm cứu, lại không nghĩ rằng khi bắt đầu không phải là Lý Hạo Sâm cứu, mà lại là Lý Hạo Thịnh không thể không cứu.
Lý Hạo Thịnh này đến cùng muốn làm gì?! Chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm, con chó nuôi mười mấy năm, thì ra là một con bạch nhãn lang?
Vũ Văn Thiên Thành giận dữ cười, hạt giống nghi ngờ một khi trồng xuống, hai người vốn chính là ràng buộc ích lợi, ngăn cách giữa họ liền sẽ càng ngày càng sâu, cho đến khi phản bội.
Một ngụm uống cạn trà xanh trong ly, Vũ Văn Thiên Thành thật mạnh buông xuống chén trà, “Đêm nay gọi Lý Hạo Thịnh vào quý phủ của ta.”
Đêm nay, đêm đen gió mát.
Lý Hạo Thịnh đầu đội áo choàng lén lút lánh vào biệt quán Vũ Văn Thiên Thành ở, trong phòng Vũ Văn Thiên Thành không đốt đèn đuốc, một mảnh tối đen, Lý Hạo Thịnh nhăn mi nhìn thân tín dẫn đường.
Thân tín chỉ là mặt không biểu tình làm thủ thế “Mời” vào bên trong, Lý Hạo Thịnh bất đắc dĩ, đành phải nhún vai đẩy cửa mà vào.
Về đồn đãi của mình cùng Lý Hạo Sâm bây giờ đã truyền ra đầy đường Kim quốc, chẳng những không có dấu hiệu tiêu trừ, ngược lại còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Không cần nghĩ cũng biết, đây nhất định là Nữ Đế từ giữa ngầm đồng ý, bằng không vô duyên vô cớ nói xấu hoàng tử một nước, bình dân dù cho có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Hắn đã chiếm được tin tức, Vũ Văn Thiên Thành càng không thể không biết, chỉ sợ hắn hôm nay là đến khởi binh vấn tội đi?
Trong lòng cười khổ một tiếng, Lý Hạo Thịnh lau mặt, lửa giận của Vũ Văn Thiên Thành, người thường không thể trải qua được.
Kiên trì đẩy ra cửa phòng, Lý Hạo Thịnh thật cẩn thận đóng cửa nói, “Tam điện hạ, ta đến đây.”
Trong bóng đêm, chỉ có tiếng hít thở thật mạnh cùng xích sắt phát ra keng keng keng.
Nghe được tiếng xích sắt, Lý Hạo Thịnh đánh cái rùng mình, nhưng vẫn kiên trì theo hướng thanh âm mò qua, vừa đi vừa ai oán nói: “Kim quốc này thật là nhiều điêu dân, thế nhưng nói xằng nói bậy, công nhiên nói xấu hoàng tử, lại còn nói ta cứu Lạc Thiên Tuyết.”
Hắn lại nói: “Mấy điêu dân đó, đúng là nên thiên đao vạn quả.”
Trong bóng đêm, xích sắt kéo trên mặt đất phát ra tiếng vang “Ầm ầm ầm ầm”, “Người không phải ngươi cứu sao?”
“Đương nhiên không phải!” Lý Hạo Thịnh liên tục vẫy tay, “Sao có thể là ta.”
“Nhưng lão đại của tám huynh đệ ta phái ra vì sao nói là ngươi?” Tiếng nói nồng nặc của Vũ Văn Thiên Thành xuyên thấu qua bóng đêm truyền đến, Lý Hạo Thịnh đánh cái rùng mình, không khỏi lui về phía sau một bước.
“Ta… Tam điện hạ, ta mới đầu không biết người kia là ngươi muốn giết, nếu ta biết, sao sẽ cứu hắn, ta hận không thể ở sau lưng bổ lên một đao. Hơn nữa ngài hẳn là cũng nghe tám huynh đệ nói, ta sau đó không phải muốn lưu người lại sao?”
“Ngươi không phải vì ta mới lưu người lại, ngươi là quá sợ chết!”
Lý Hạo Thịnh dừng lại, cắn môi nói: “Đúng, ta là quá sợ chết, ta còn có sứ mệnh chưa hoàn thành, ta tự nhiên là không muốn chết!”
Trong bóng đêm, Vũ Văn Thiên Thành nổi giận gầm lên một tiếng, “Làm càn!”
Lập tức một thứ lóe tinh quang quăng lại đây, Lý Hạo Thịnh trong lòng cả kinh, tránh qua bên cạnh. Nhưng hắn nhanh xích sắt kia càng nhanh, khi hắn lật nghiêng thì xích sắt giống như có mắt, cuốn chặt lấy mắt cá chân của hắn, không thể động đậy.
Lý Hạo Thịnh kêu rên một tiếng, té ngã dưới đất.
Vũ Văn Thiên Thành chậm rãi đi đến trước mặt Lý Hạo Thịnh, tháo buộc tóc của hắn để hắn cùng với mình đối diện, “Lý Hạo Thịnh, ngươi trước kia là con chó của ta, sau này cũng sẽ luôn là con chó của ta.”
Lý Hạo Thịnh cố nén đau đớn, dồn nén phẫn nộ cùng cừu hận trong lòng.
Năm đó ở Nguyệt quốc làm chất tử, tam điện hạ Vũ Văn Thiên Thành biểu hiện rất thiện lương rộng lượng, lừa gạt được hắn. Vì muốn được che chở, hắn cố ý thân cận Vũ Văn Thiên Thành.
Không nghĩ tới mình tránh thoát hang sói, lại rơi vào hang hổ.
Vũ Văn Thiên Thành nơi nào là thiện lương rộng lượng, hắn quả thực là một Ác Ma.
Hắn vào lúc không có người dùng xích chó cài mình lại, ép mình giống như con chó phủ phục bò sát, ép mình liếm mũi chân của hắn.
Có lần hắn từng muốn chạy trốn, nhưng kết cục có được chính là hắn ta đánh gãy gân tay gân chân mình, từ nay về sau mình cũng không thể cầm □□ (*) trong tay, chỉ có thể làm một văn nhân bình thường.
(*) Chắc là vũ khí nào đấy. Bởi vì tác giả có nhắc tới bạn ấy không biết võ mà người bị đứt gân tay gân chân thì không thể học võ được nữa.
Vì trở lại Đại Diệu quốc, hắn trăm phương nghìn kế lấy lòng hắn ta, nịnh hót hắn ta, hắn ta mới cảm thấy rốt cuộc mình cũng phục tùng, có thể cho mình ra động săn thú.
Trong mắt Vũ Văn Thiên Thành, Lý Hạo Thịnh hắn chính là con chó săn mà Vũ Văn Thiên Thành nuôi.
Lý Hạo Thịnh hận đến mức cả người run rẩy, nhưng thành kính trong mắt lại càng ngày càng nặng. Khi còn trẻ □□ ngày qua ngày sớm đã khiến hắn không tự giác liền phủ phục cùng quỳ lạy Vũ Văn Thiên Thành. Huống chi nếu lúc này không nhu nhược tuân theo, có được sẽ chỉ là đối đãi càng thêm hung mãnh.
Vũ Văn Thiên Thành thấy đôi mắt Lý Hạo Thịnh ôn nhuyễn, lạnh lùng cười, ném xích sắt qua, “Tự mình đeo, biết sau đó nên làm như thế nào rồi đi?”
Lý Hạo Thịnh nhận xích sắt, răng nanh ở trong khoang miệng cạch cạch cạch cạch đánh rùng mình, “Vâng, chủ nhân.”
Nói hắn liền đeo vòng cổ xích sắt lên cổ, rồi ngậm một mặt xích sắt ở trong miệng. Sau đó giống như con chó bò đến trước mặt Vũ Văn Thiên Thành, phủ phục dưới thân, ngẩng đầu lên.
Vũ Văn Thiên Thành từ trong miệng Lý Hạo Thịnh nhận xích sắt, tiếng nói ồm ồm: “Liếm sạch giày của ta.” Lý Hạo Thịnh lắc lắc mông, kêu hai tiếng gâu gâu, giống như con chó quỳ liếm mặt giày đối phương.
Nhìn Lý Hạo Thịnh dưới thân, cảm giác sảng khoái trong lòng Vũ Văn Thiên Thành nhồi đầy ***g ngực, hắn giơ lên xích sắt, một roi một roi hung hăng quất trên lưng Lý Hạo Thịnh, “A, hoàng tử Đại Diệu quốc? Ngọc nhân tao nhã? Nếu để cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, không biết sẽ có cảm tưởng gì.”
Lý Hạo Thịnh kêu rên một tiếng, trong miệng cũng không dừng lại, tiếp tục liếm giày đăng vân của Vũ Văn Thiên Thành. Một tiếng lại một tiếng nhục mạ kia so với roi trên người càng làm cho hắn phẫn hận cùng nổi giận, nhưng hắn cần phải nhẫn nại, chờ đợi thời cơ, một ngày nào đó hắn muốn cho Vũ Văn Thiên Thành nếm thử nhục nhã ngày hôm nay! Hắn hôm nay bị khuất nhục, sau này nhất định sẽ trả lại cho Vũ Văn Thiên Thành gấp mười lần!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...