44: Sáng tỏ mật thám
Lâm Bách Phú nháy mắt nhìn thấy mấy người này, liền tự biết tai vạ đến nơi, nhất thời mặt xám như tro tàn, dưới chân vô lực, suy sút xiên xẹo trên mặt đất.
Lão Nhị lão Tam Phương gia mình đầy thương tích, có vài nơi da tróc thịt bong thậm chí lộ ra xương trắng thật sâu, thật là đáng sợ.
Tuy là dưỡng bốn năm ngày, bọn họ còn không thể tự do đi lại.
Trong Thái Y viện mô phỏng theo phối phương của phấn Sinh Cơ Nhục Cốt làm một phần kim sang dược hiệu quả trị liệu rất tốt, Nhan Tứ đưa cho họ dùng, vết thương trên mặt đã nhạt hơn rất nhiều.
Mấy người dùng cáng nâng lão Nhị lão Tam Phương gia lên đài cao, A Ngưu nâng Hoàng đại nương cũng theo đi lên.
Hoàng đại nương vừa đi lên đài cao, liền thấy được Lâm Bách Phú quỳ trên mặt đất mặt đầy tử khí.
Ác nhân!
“Ngươi đồ ác nhân, trả mạng của nữ nhi ta!” Hoàng đại nương gào một tiếng, tránh khỏi A Ngưu vọt tới trước mặt Lâm Bách Phú liền bắt đầu quyền đấm cước đá với gã, dùng móng tay móc hai má gã. Như thế phát tiết gần nửa canh giờ, mới thoáng nguôi giận.
Lâm Bách Phú mất đi sức sống, bởi hành động của Hoàng đại nương. Chỉ chốc lát sau, trên mặt âm nhu tuấn mỹ của gã liền vẽ ra từng đường vết máu, dữ tợn chật vật, nào còn có tư thái phong lưu khi tiểu muội Phương gia mới gặp gã kia.
Lâm Tri Phủ ở trong đám người thấy càng đau lòng, nhưng ông nê Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn. Bây giờ ông bất lực, chỉ có thể cắn răng nhìn, một ngụm răn trắng cắn đến run kẹt kẹt.
Thấy Hoàng đại nương trút giận, Lý Hạo Sâm mới sai người kéo bà ra, hỏi: “Dưới đài người nào, có gì oan khuất?”
Lúc đó, Công Tôn Thác đến điều tra Lâm phủ cũng cầm chứng cứ phạm tội liên can chạy về trên đài cao, Mặc Dạ cũng mang theo La đại tiểu thư vội vàng đuổi tới.
Hoàng đại nương thoáng bình phục tâm tình, lúc này mới đem huyết thư cất trong lòng hai tay trình cho Lý Hạo Sâm.
Chứng cứ nữ nhi bị lăng ngược chịu nhục bà cất vào trong ngực hơn hai năm, áp ở đầu trái tim hơn hai năm, đến nay rốt cuộc rửa sạch trầm oan, gánh nặng áy náy với nữ nhi trong lòng bà rốt cuộc thả xuống.
Hoàng đại nương biểu tình trước nay bình tĩnh chưa từng có, bà cùng mấy người họ sống chung gần mười ngày, tuy nói thời gian ngắn ngủi, nhưng bà biết, quan này là quan tốt, cùng cẩu quan như Lâm Tri Phủ cách biệt một trời.
Lúc này, đại ca Phương gia cũng quỳ trên mặt đất, đem đơn kiện đã sớm viết xong trình lên, bên trong chi tiết ghi lại đủ loại ác hành của Lâm Bách Phú. Trước mặt mọi người, hắn càng nói ra quá trình Lâm Bách Phú giam hai huynh đệ họ như thế nào, lạm dụng hình phạt riêng, hại bọn họ hủy hết dung nhan từ đầu đến cuối.
Nhưng trong đó bỏ bớt đi chuyện Lâm Bách Phú vũ nhục nhị muội Phương gia, nhị muội chung quy tuổi nhỏ, còn vị thành niên. Nếu bởi vì chuyện này mà tuyên dương ra ngoài, về sau hạnh phúc khó giữ.
Đây cũng là Hứa Từ đề nghị bọn họ, không cần vì khiển trách ác nhân mà gánh mình, gã trước kia phạm tội qua, cũng đủ khiến gã chết hơn ngàn trăm trở về.
La đại tiểu thư tâm sinh oán hận, La viên ngoại tuy khiến nàng quý vì tiểu thư, nhưng lại ngầm khiến nàng qua đến heo chó không bằng.
La đại tiểu thư thấy hai người đều trình đơn kiện, nhanh chóng cầm đơn kiện trong lòng ra, để tinh binh trình lên.
Đơn kiện trong đó không chỉ viết La viên ngoại nhốt riêng ấu nữ, ép nàng cùng Lâm Bách Phú làm tội thông ***, càng viết chuyện La viên ngoại hối lộ Lâm Tri Phủ.
Sau đó, nàng còn trình lên sổ sách quan viên mà những năm gần đây La viên ngoại hối lộ.
Thấy mọi người đều nói xong, Công Tôn Thác mới đưa vài món văn kiện nhỏ chứng cứ phạm tội trình lên: “Bẩm báo thái tử điện hạ, hạ quan ở Lâm phủ phát hiện lao ngục tự xây, trong đó còn có các loại hình cụ, ” Công Tôn Thác chỉ vào gói đồ tinh binh nâng lên, “Hình cụ đó rất mạnh, ngay cả hạ quan thẩm vấn phạm nhân hàng năm cũng xấu hổ.”
Gói đồ một khi mở ra, nhất thời hiện ra ở trước mặt mọi người.
Roi sắt, gậy sắt, ngân châm, mũi khoan, lưỡi khóa, díp, đao thép, lạc cụ (dùng sắt nung đỏ để đốt cháy da thịt người)… Các loại hình cụ tản ra hàn quang rét mướt, làm người ta không rét mà run, có vài cái mặt trên thậm chí bởi vì sử dụng hàng năm, lây dính máu đen bẩn thỉu, phá lệ lành lạnh.
Công Tôn Ngự lại nói: “Vi thần còn ở sau núi họ phát hiện mấy khối thi thể, xem ra vừa mới chết chưa vài ngày.”
Lâm Bách Phú tất nhiên là hết hy vọng, gã sớm thanh danh bê bối, giờ gặp rủi ro, mọi người thấy vô cùng vui vẻ ngợi khen trong lòng.
Bây giờ mình khó tránh, nhưng gã còn có một phụ thân ngày thường trân trọng gã có thêm.
Nếu lúc trước không phải gã làm xằng làm bậy, Lâm Tri Phủ cũng sẽ không vì gã mà dọn dẹp nhiều cục diện rối rắm như vậy, gã như thế nào cũng không thể khiến phụ thân đeo tội danh trên lưng, khiến người bên ngoài nhìn mà chê cười.
Nghĩ như thế, Lâm Bách Phú hé ra khuôn mặt dữ tợn tàn phá, thấy chết không sờn nói: “Không sai, người là ta cưỡng hiếp, mấy người kia cũng là ta giết. Ta không chỉ cưỡng hiếp nữ nhi bà ta, ta còn cưỡng hiếp gần như tất cả con gái khuê các toàn Dương Châu. Ha ha ha ha ha, mấy nam nhân các ngươi, đều đội nón xanh của lão tử, biết không?!!”
“Nhưng La viên ngoại hối lộ kia, đều là bị ta lấy đi, phụ thân ta cũng không biết. Phụ thân ta cả đời thanh liêm, sẽ không làm chuyện này. Các ngươi đừng oan uổng phụ thân ta, Lâm Bách Phú ta một mình làm một mình chịu, muốn giết muốn xé tùy ngươi.”
Dù sao gã hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chi bằng gánh tất cả tội danh, còn có thể cứu phụ thân.
Thống lĩnh tinh binh ngồi ở một bên đảm đương sư gia lâm thời múa bút thành văn, đem lời của Lâm Bách Phú một chữ không bỏ ghi lại.
Mọi người nghe Lâm Bách Phú quyết từ một trận, sớm giận muốn đi lên xé xác gã mới hết giận!
Bọn họ đương nhiên biết thân nhân nhà mình bị Lâm Bách Phú làm nhục, thậm chí có mấy nhà cũng như nữ nhi Hoàng đại nương, chịu không nổi tự sát mà chết, nhưng bọn họ xấu hổ mặt mũi, đều giữ kín không nói ra.
Đến nay Lâm Bách Phú giáp mặt vạch trần, một là làm bọn họ phẫn uất không thôi, hai là tổn hại hết mặt mũi.
Hứa Từ nhìn mấy hình cụ mà không rét mà run đánh cái rùng mình, Lý Hạo Sâm thấy thế vỗ vỗ vai cậu, tỏ vẻ an ủi. Hứa Từ hiểu ý cười, đứng lên đi đến trước đám người Lâm Tri Phủ.
“Lâm Tri Phủ, trong luật pháp Đại Diệu, về tội cưỡng gian thì định luận như thế nào?”
Lâm Tri Phủ thật không muốn trả lời vấn đề này, trong mắt ông bịt kín một tầng sương mù, nhi tử mới vừa gánh tất cả tội danh, ông không thể để nó hi sinh uổng phí!
Bởi vậy Lâm Tri Phủ tuy là trong lòng phẫn hận người trước mặt không thôi, nhưng vẫn nghẹn lời, “Hồi đại nhân, Đại Diệu quốc ta định cưỡng gian thành tội “Thập ác”, tội ác tày trời là tội lớn. Trong luật pháp Đại Diệu, người cưỡng gian nhiều, chảy hai ngàn dặm, hủy người bị thương, treo cổ.”
Hứa Từ chọn chọn mi, quay đầu nhìn vị Dương Châu Đô Đốc gặp qua nửa trăm, tiếp tục hỏi, “Vậy tự xây lao ngục, vọng dùng hình phạt riêng thì sao?”
“Giết không tha.”
“Vậy giết người thì sao?”
“Giết người đền mạng, càng giết không tha.”
“Nếu ba hạng này cộng lại thì sao?”
“Nên Lăng Trì xử tử hoặc chịu hình phạt năm ngựa xé xác.”
“Hảo!” Hứa Từ vỗ vỗ tay, “Lâm Tri Phủ quả nhiên nhớ rõ, tự mình vì con trai độc nhất định tội, quả nhiên là quân pháp bất vị thân.”
Trong miệng Lâm Tri Phủ nôn một ngụm máu tươi, cổ họng tanh ngọt, hung hăng nuốt xuống.
Nếu Lâm Bách Phú đã nhận tội, Lý Hạo Sâm liền sai người áp Lâm Bách Phú qua một bên, “Lâm Bách Phú làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, phán Lăng Trì xử tử, để an ủi các oan hồn chết thảm.”
Nam tử vu cáo Hứa đã bị trượng hình xong, bây giờ nửa chết nửa sống, bị người kéo qua một bên tạm giam.
Hoàng đại nương (trong bản raw nó ghi như vậy rồi ko ghi gì nữa =.=)
“La viên ngoại, mời.” Hứa Từ thấy trên đài xong một cơn sóng, lúc này mới hô với La viên ngoại vẫn núp ở phía sau làm rùa đen rút đầu.
La viên ngoại bụng phệ lảo đảo bò lết lên đài cao, vừa lên liền quỳ trên mặt đất dập đầu, “Thái tử điện hạ tha mạng a, tha mạng a, tiểu nhân cái gì cũng nhận, đều nhận.”
La viên ngoại thấy kết cục của Lâm Bách Phú, chỉ cầu có thể rơi vào toàn thi là được, Lý Hạo Sâm còn chưa thẩm vấn hắn, hắn đã từ đầu tới đuôi lần lượt nói ra chuyện ức hiếp huấn luyện ngựa gầy Dương Châu , khiến ngựa gầy Dương Châu giả vờ làm nữ nhi hắn câu dẫn Lâm Bách Phú như thế nào, hối lộ chư vị quan viên như thế nào, lấy đến chi phí dẫn muối như thế nào, xa lánh người bên ngoài như thế nào, tùy ý nâng giá muối như thế nào.
“La Thiên tội ác ngập trời, tự nâng giá muối, tội đã tới chết. Mà hắn lại hối lộ quan viên, lăng ngược ấu nữ, tội thêm nhất đẳng, phán chém ngang lưng, áp tải và Hình bộ đại lao ở Kinh thành. hình phạt trước Huyền Vũ môn.” Lý Hạo Sâm giải quyết xong La viên ngoại, chỉ còn lại có Lâm Tri Phủ cuối cùng.
Hứa Từ ngồi trở lại bên cạnh Lý Hạo Sâm, vì hắn bóp bóp bả vai, “Nghỉ ngơi một lát không?”
Lý Hạo Sâm lắc đầu, “Không, còn dư một người cuối cùng, thẩm vấn xong lại nói.”
Dứt lời Lý Hạo Sâm lời vừa chuyển, hét lớn một tiếng, “Người tới, áp Lâm Tiêu lên!”
Lâm Tri Phủ vốn tưởng rằng chuyện đến đây đã chấm dứt, đang muốn buông lỏng một hơi, lại chợt nghe thái tử điện hạ lạnh giọng quát chói tai, trong lòng hoảng sợ, tim nháy mắt chợt nhảy lên đến cổ họng.
Chẳng lẽ hắn biết bí mật của mình? Không, không có khả năng, ông đã hủy hết đồ.
Nhưng Lý Hạo Sâm lại đánh vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của ông, hắn từ trong hộp Công Tôn Thác trình lên lấy ra một xấp giấy lung lay, “Lâm Tiêu, ngươi có biết mấy thứ này không?”
Lý Hạo Sâm đã sớm suy đoán ông chỉ sợ là sẽ hủy đồ, cho nên ngày đó mới mang mật hàm ra.
Đêm qua hắn sớm giao thư cho Mặc Dạ, để hắn mang cho Công Tôn Thác, ngày mai khi điều tra Lâm gia lại mang lại đây, thật giống như là ở hiện trường lục soát, như thế mới có thể con người tang vậtt đều lấy được.
Lâm Tri Phủ ngẩng đầu nhìn giấy viết thư kia, ánh mắt bỗng dưng mở to, “Không, không có khả năng, đó rõ ràng… Không, ngươi gạt ta, ta không biết thứ này.”
Lý Hạo Sâm cười lạnh, “Hừ, chết đã đến nơi còn không nhận tội. Sớm vào mấy ngày trước cô liền phát hiện thân phận mật thám Nguyệt quốc của ngươi, lúc ấy tinh binh chưa tới, cô sợ rút dây động rừng, mới không có động tới ngươi. Ngươi nói ta vì sao phải lĩnh năm ngàn tinh binh đến?”
“Ngươi là người Nguyệt quốc, thuở nhỏ bị đưa đến nông thôn Đại Diệu quốc. Cha mẹ nuôi của ngươi thấy ngươi đáng thương, liền nuôi dưỡng trong nhà, dốc lòng chăm sóc. Sau này thi được tiến sĩ, thành Dương Châu Tri Phủ, từ đó ngươi bắt đầu kế hoạch lớn. Mật thám Nguyệt quốc, làm thật giảo hoạt.”
“Ngươi không chỉ tự mình trà trộn vào trong Đại Diệu quốc thành quan phụ mẫu một phương, ngươi còn tính xếp tất cả mật thám Nguyệt quốc đến bên người quan viên trong triều.”
“Ngựa gầy Dương Châu liền là tiền đề để ngươi thực hiện kế hoạch này, ngươi cho nữ mật thám Nguyệt quốc làm theo trải qua của ngươi, đưa vào nông thôn, nuôi mấy năm có thân phận liền đưa các nàng đến nhà La viên ngoại, để La viên ngoại giúp ngươi huấn luyện các nàng trở thành ngựa gầy đủ tư cách. Do đó không ngừng thông qua mỹ nhân kế đưa mật thám Nguyệt quốc lặng yên không một tiếng động vào trong nhà quan lại, lấy cái này để dao động gốc rễ của nước.”
“Nhưng ngựa gầy Dương Châu chung quy không có thân phận địa vị, ngươi lại đánh chủ ý lên tiên tử Mẫu Đơn, ngươi cho các mật thám thông qua tham gia tiên tử Mẫu Đơn mà vào một đêm thân phận tăng gấp đôi. Nữ tử các nàng, không chỉ sau này sẽ chính đại quang minh gả vào nhà quan, hài tử các nàng còn có khả năng kế thừa tất cả của phụ thân, như thế, thân phận địa vị của mật thám tất cả đều có, các ngươi cách mưu kế âm hiểm dao động gốc rễ của Đại Diệu quốc lại thêm một bước.”
“Năm nữ tử này, đều là từ ngươi huấn luyện mà ra, có phải hay không? La viên ngoại?” Lý Hạo Sâm hỏi La viên ngoại.
La viên ngoại không dám nói dối, nhanh chóng trả lời: “Hồi điện hạ, là tiểu nhân huấn luyện. Nhưng tiểu nhân không biết các nàng là mật thám Nguyệt quốc, tiểu nhân thật sự không biết a. Lúc ấy Lâm Tri Phủ chỉ nói là vì làm thông nhân mạch Dương Châu, đưa mấy người này tới, bảo ta tận tâm huấn luyện, về sau trong thi đấu tiên tử Mẫu Đơn phóng thích thành tựu xuất sắc, liền sẽ có bó lớn bó lớn vàng bạc tài bảo.”
“Tiểu nhân bị ma quỷ ám ảnh, mới giúp Lâm Tri Phủ huấn luyện các nàng, tiểu nhân hoàn toàn chẳng hay biết gì, thật sự không biết a, cầu xin đại nhân nắm rõ.” La viên ngoại quỳ xuống đất dập đầu, trán chạm đất rầm rầm rung động.
45: Áp giải về kinh
Lý Hạo Sâm lần này nói ra, toàn trường ồ lên!
Lâm Tiêu làm quan phụ mẫu Dương Châu hơn ba mươi năm, cư nhiên là mật thám Nguyệt quốc, trong thân thể người này chảy máu của người Nguyệt quốct!
Dù là Lâm Bách Phú cũng ngạc nhiên ngây ngốc cả người, phụ thân gã cư nhiên là mật thám Nguyệt quốc!
Vậy gã… trên người gã chẳng phải cũng lưu trữ máu người Nguyệt quốc?
Lâm Bách Phú sắc mặt đại biến, gã tuy làm nhiều việc ác, ở Dương Châu làm mưu làm gió làm ác một phương. Nhưng gã từ nhỏ bị bốn phía truyền thụ tư tưởng, đó là người Nguyệt quốc âm hiểm giả dối, đáng giận đáng sợ, gã dù chưa từng quen biết với người Nguyệt quốc, cũng đánh tâm trong mắt chán ghét người Nguyệt quốc.
Nhưng hôm nay, kết quả là gã mới phát hiện, thì ra trong máu gã lại chảy máu của người Nguyệt quốc, gã là một nửa người Nguyệt quốc.
Trong nháy mắt, Lâm Bách Phú chỉ cảm thấy trời đất mình muốn sụp đổ, gã thế nhưng thành người chán ghét nhất trong mắt mình, đột nhiên, Lâm Bách Phú nổi lên một trận ghê tởm, gã chỉ cảm thấy trên người mình chảy không phải máu tươi, mà là kia từng con giòi bọ.
Từng con giòi bọ kia giờ đang bò nhúc nhích dưới da gã, chảy qua toàn thân.
Nhất thời gã chỉ cảm thấy toàn thân vừa ngứa vừa đau, Lâm Bách Phú nhịn không được đưa tay ra cào, càng cào càng ác, thậm chí có vài nơi còn nắm chặt da thịt mà không tự biết.
Vừa cào ngoài miệng còn kêu rên, “Thật nhiều sâu, cứu mạng, thật nhiều sâu, thật ghê tởm.” Gã đúng là tan vỡ tinh thần, điên mất rồi.
Hoàng đại nương bởi vì nữ nhi chết mà nổi điên, mà đến nay, Lâm Bách Phú bởi vì chuyện phụ thân là người Nguyệt quốc cũng điên rồi.
Nếu Lâm Bách Phú năm đó không đi đùa giỡn nữ nhi Hoàng đại nương, Hoàng đại nương cũng sẽ không nổi điên. Nếu không phải Hoàng đại nương dựa vào tinh thần điên ấy mà ngăn lại mấy người Lý Hạo Sâm, bọn họ cũng sẽ không mang Hoàng đại nương theo trên người.
Nếu không mang theo Hoàng đại nương trên người, lấy tính tình mấy người Hứa Từ không thích nhiều xen vào việc của người khác, mới sẽ không cứu huynh muội Phương gia.
Hoàng đại nương lúc ấy nếu không đột nhiên nhảy xuống cửa sổ, huynh muội Phương gia chỉ sợ đã sớm bị Lâm Bách Phú chộp, làm nhục đủ loại, càng nói gì sau này đám người Lý Hạo Sâm đến Lâm phủ cứu người thuận tiện phát hiện bí mật của Lâm Tri Phủ.
Cho nên mọi việc có nguyên nhân đều có kết quả, không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có thù hận vô duyên vô cớ.
Ngươi hôm nay vì càn rỡ, tương lai chắc chắn bởi vậy mà bị tai nạn.
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nhân quả tuần hoàn, không gì hơn cái này.
Lâm Bách Phú điên rồi, mọi người lại không ai đồng tình cho họ.
Mọi người giờ còn đang đần độn, chưa thoát khỏi từng câu từng câu kinh thế hãi tục mà Lý Hạo Sâm vừa nói ra kia. Bọn họ đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy giữa trời đất rất huyền ảo.
Liền khi mọi người còn đang đần độn, Lý Hạo Sâm lại nói: “Ngươi ở Dương Châu ngủ đông hơn ba mươi năm, nghiễm nhiên trở thành vua một cõi ở đây. Vì không bị thứ sử điều tra phát hiện dị trạng trong đó, ngươi thậm chí mỗi lần đều đưa những người ăn mày ăn xin ở ven phố đi tử phố tự sinh tự diệt.”
“Ngươi ở Dương Châu sáng tạo giấc mộng đế quốc của mình, biến Dương Châu thành loạn tượng tùng sinh, quần ma loạn vũ, Dương Châu đã thành một ma châu.”
“Ngươi vì tiền mà làm thông nhân mạch, vì bản thân mà dựng một cái lướt bịt kín an toàn, tùy ý thu nhận hối lộ, khiến dân chúng Dương Châu khổ không nói nổi, dân chúng lầm than.”
Lý Hạo Sâm thanh âm ngưng trọng, âm vang hữu lực, “Lâm Tiêu, ngươi thật là chết không luyến tiếc, chỉ chết thôi cũng không có cách nào triệt tiêu tội của ngươi!”
Lâm Tiêu thấy chuyện bại lộ, đã mặt xám như tro tàn, không phản bác một câu.
Thái tử điện hạ trên quảng trường, trước vạn người thẩm phán ba khối u ác tính của Dương Châu.
Loại phương pháp thẩm phán này ở toàn bộ quốc đô Đại Diệu có thể nói là trước kia không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy, hôm nay không qua bao lâu, vài người khách tha hương vào Nam ra Bắc liền đem sự tích của thái tử điện hạ phát huy bốn phía.
Càng có người kể chuyện đem chuyện hôm nay biên thành kịch nam, ở các tửu trang, khách sạn lớn kể chuyện qua lại.
Tiên sinh kể chuyện mỗi khi nói về thái tử điện hạ ở đài cao thẩm vấn ba tai hại, liền đông như trẩy hội, mọi người nghe hoài không chán, lần lượt vì hành vi của thái tử điện hạ mà ca ngợi không dứt.
Vì cầu lập công chuộc tội, Dương Châu Đô Đốc chịu đòn nhận tội, nói đến Dương Châu Đô Đốc cũng là xui xẻo. Hắn sáu năm trước đi nhậm chức, vốn tưởng rằng sửa trị Dương Châu một trận, nhưng ai biết tiếp nữ nhi Lâm Tiêu liền thành vương phi của thân vương, giá trị con người gấp đôi.
Lúc ấy Lâm Tri Phủ ở Dương Châu cắm rễ nhiều năm, đã căn cơ thâm hậu, Dương Châu Đô Đốc đến sau căn bản không thể nào thi triển, Dương Châu Đô Đốc này làm cực kỳ nghẹn khuất.
Nữ nhi nhìn trúng Lâm Bách Phú, hắn cũng chỉ có thể tùy nữ nhi gả cho gã. Đơn giản là Lâm Tri Phủ còn có thân gia là Cung thân vương, hắn cũng coi như dính chút họ hàng.
Cũng không thể tưởng được, Lâm gia dĩ nhiên có bối cảnh như thế, Lâm Tiêu cư nhiên là người Nguyệt quốc.
Nữ nhi hắn xem như triệt để bị bỏ tù, Dương Châu Đô Đốc trong lòng khó chịu không thôi. Nữ nhi tuy tính tình kiêu căng, nhưng đến cùng đáy lòng không xấu, cuối cùng lại phải chết chung với đám Lâm Bách Phú, quả thật ủy khuất.
Nhưng hối hận thì thế nào, Lâm Tiêu phạm vào nhiều trọng tội như vậy, nhẹ thì tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cả nhà, nặng thì diệt cửu tộc, nếu là cửu tộc thì thật sự còn phải mang theo cả nhà họ.
Giờ hắn chỉ có thể lập công chuộc tội, dù bị liên lụy cửu tộc, chờ khi sách sử ghi lại, cũng hi vọng lưu lại thanh danh tốt, mà không phải bêu danh thiên cổ.
Sau khi chịu đòn nhận tội, Dương Châu Đô Đốc tự mình dẫn binh lính dưới tay hắn tịch thu Lâm phủ, La phủ, càng tịch thu phần đông nhà thương nhân hối lộ qua Lâm Tiêu cùng quan viên thu nhận hối lộ. Trừ áp mọi người Lâm gia vào đại lao, hắn còn đem tất cả thương nhân quan viên tham dự nhận hối lộ tất cả nhốt vào đại lao.
Trong lúc nhất thời, trong đại lao Dương Châu kín người hết chỗ.
Phương gia trải qua chuyện này, quyết định trở lại Tô Châu mới quyết định. Nhị muội Phương gia thấy hai thê nữ kia thật là cơ khổ, lại thấy nữ tử thêu một tay nữ hồng đẹp, liền đáp ứng mang nàng cùng tiểu nữ nhi và tiểu nhi tử bốn năm tháng đang ở nhà về Tô Châu.
Hoàng đại nương cũng lẻ loi hiu quạnh một mình, không nữ nhi, một mình một người như thế sao bình yên lúc tuổi già. Tiểu muội Phương gia đau lòng chăm sóc Hoàng đại nương mấy ngày, liền cũng van xin đại ca mang bà về nhà.
Đối với hành động của tiểu muội Phương gia, đại ca Phương gia cảm thấy an ủi gấp bội, tiểu muội trải qua chuyện này, trưởng thành không ít.
Mà bên kia, tinh binh điều tra Lâm phủ nghe Hứa Từ an bài, đem bồn Côn Sơn Dạ Quang kia mang lại đây.
Hứa Từ trả lại cho huynh muội Phương gia, còn nói ta đã có Quan Thế Mặc Ngọc, mới không thích Côn Sơn Dạ Quang này, làm huynh muội Phương gia cảm động càng rối tinh rối mù, tiểu muội Phương gia còn tuyên bố không phải Hứa Từ không gả, cuối cùng chỉ đổi lấy mấy ánh mắt như đao của thái tử điện hạ.
Việc này qua ngày thứ hai, hắn liền phái tinh binh đuổi tất cả người Phương gia về Tô Châu, lúc này mới yên tâm.
Lý Hạo Sâm cùng mấy người Hứa Từ ở Dương Châu năm sáu ngày, trong lúc đứng ngoài quan sát Dương Châu Đô Đốc thẩm tra xử lý vụ án tham ô nhận hối lộ, vụ án này liên lụy phần đông, tựa như đậu phộng trong lòng đất, một khi rút ra đầu, mặt sau liền liên lụy thêm nhiều chuyện khác.
Trong lúc nhất thời, năm thành quan viên Dương Châu đã xuống ngựa, mà thương nhân Dương Châu càng là xét nhà vô số, Dương Châu Đô Đốc trong lúc nhất thời sứt đầu mẻ trán. Nhưng hắn chung quy cũng là người gặp qua sóng to gió lớn, là người rất có khả năng, bằng không cũng sẽ không ngồi vào chức nhị phẩm Đô Đốc.
Tuy là sứt đầu mẻ trán, tuy hỗn loạn nhưng vẫn có trật tự, chưa từng loạn tay chân, hắn thừa dịp thẩm tra xử lý không rãnh rỗi, một lần lại một lần dâng tấu chương cho Thánh Thượng nói rõ việc này, khẩn cầu Thánh Thượng nhanh chóng phái quan viên mới đến nhậm chức, Dương Châu lần này đã triệt để trải qua một lần thay máu.
Tọa trấn năm sáu ngày sau, thấy Dương Châu cơ bản dàn xếp xuống, đám người Lý Hạo Sâm lúc này mới áp Lâm Tiêu, Lâm Bách Phú, La viên ngoại, bốn tiên tử Mẫu Đơn, còn có phần đông ngựa gầy Dương Châu, dưới năm ngàn tinh binh hộ vệ trùng trùng điệp điệp khải thần hồi kinh.
Kinh thành
Thư phòng phủ Đại tướng quân
Tứ hoàng tử Lý Hạo Thịnh phong khinh vân đạm nhấp miếng trà, lúc này mới sai mọi người lui ra sau.
Mọi người vừa đi, tứ hoàng tử liền buông xuống chén trà, nhăn mi vội la lên: “Ngoại công, nhanh hủy bỏ mệnh lệnh ám sát Lý Hạo Sâm.”
Phí Viễn Chinh ngồi ở hạ vị ánh mắt lộ ra tán thưởng, nhưng vẫn hỏi: “Vì sao?”
“Ta vừa rồi nhận được mật báo, Lý Hạo Sâm tra ra Dương Châu Tri Phủ là mật thám Nguyệt quốc. Bây giờ đang áp giải bọn họ về kinh, đi theo còn có năm ngàn tinh binh của Công Tôn Thác cùng một trăm ám vệ của Thái Khang đế.” Lý Hạo Thịnh nhăn mi nói, “Sát thủ của chúng ta thực lực dù mạnh như thế nào, đối mặt mấy người đó, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá. Không chỉ như thế, nếu hơi lưu lại thóp, liền hậu hoạn vô cùng.”
“Ta vốn ở Nguyệt quốc làm chất tử mười mấy năm, không rõ ràng cung đình Nguyệt quốc, nhất là hẳn nên kiêng dè chuyện Nguyệt quốc. Nếu trong sát thủ có một người bại lộ chúng ta, liền không chỉ là ám sát thái tử đơn giản như vậy.”
“Chắc chắn có người mượn đề tài phát huy, nói ta là gian tế Nguyệt quốc phái tới, thông đồng với địch bán nước, đến lúc đó chẳng phải là ách ba ăn hoàng liên.”
Phí Viễn Chinh gật gật đầu, trong mắt vừa lòng càng sâu, ngoại tôn này của hắn, phá lệ trí tuệ, về sau nhất định có thể áp Lý Hạo Sâm một đầu, thành tân đế!
“Ta đây liền phái người ngăn lại họ.” Hắn kỳ thật đã biết việc này trước, cũng đã hạ lệnh mật thám nhanh đi ngăn lại sát thủ, nhưng trước mặt vị hoàng tử thân là ngoại tôn của hắn, hắn lại nguyện ý khiến hắn náo động.
Bởi vì có năm ngàn tinh binh bảo vệ bên ngoài cùng một trăm ám vệ âm thầm bảo vệ, còn có hai mãnh tướng Công Tôn Thác cùng Mặc Dạ, Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ liền đánh mất kế hoạch tìm thế thân, mà bọn họ đi đường thủy lúc ban đầu.
Trước mặt thực lực cường đại, một ít động tác lén lút của kẻ xấu đều sẽ phí công vô dụng.
Khi đến là sáu người, không có người đi một chút lại dừng giống như du ngoạn, Hứa Từ mới nguyện ý tự mình cưỡi ngựa.
Nhưng hôm nay phía sau có năm ngàn tinh binh bảo vệ, Hứa Từ thật sự sinh không ra ý tứ đạp thanh, vừa ra liền tự mình nhét vào trong xe ngựa, giao Đạp Viêm cho Công Tôn Ngự.
Lý Hạo Sâm há lại để tự mình cậu ngồi xe ngựa, cũng thuận thế theo vào.
Dù sao đã bại lộ mục tiêu, bọn họ cũng không muốn che dấu hành tung, cho nên lần này tìm xe ngựa phá lệ hoa lệ.
Tám con ngựa cao to kéo một chiếc xe ngựa sắt, không gian trong xe đủ để có thể khiến một nam nhân trưởng thành nằm ngang nằm thẳng đều không thành vấn đề.
Hơn nữa vì hầu hạ tốt thái tử điện hạ mà họ kính trọng, tinh binh bảo vệ sớm liền ở trong trải một tầng một tầng lại một tầng nệm mềm lông nhung thật dày.
Trừ đó ra, bọn họ còn tri kỷ ở bên trong an trí một cái bàn nhỏ hình vuông, trên bàn đặt bàn cờ cùng hai hộp quân cờ trắng đen mà Lý Hạo Sâm thích nhất.
Trên đường rãnh đến nhàm chán, hai người dứt khoát ngươi tới ta đi hạ cờ vây. Hắn ở Dương Châu sáu ngày thẩm vấn tất cả mật thám Nguyệt quốc một lần, nhưng không một người nói ra chủ mưu là ai, Lý Hạo Sâm cũng không vội, mặc dù là đến cuối cùng cũng không nói ra, có người đến giết gà dọa khỉ cũng tốt.
Vào đêm, do không tìm khách sạn, bọn họ liền ở trong rừng cây lập doanh trại tạm thời.
Bởi vì không gian xe ngựa cũng đủ lớn, hơn nữa nệm mềm dưới thân cũng rất thoải mái, không khác cảm giác ngủ giường bao nhiêu, Lý Hạo Sâm Hứa Từ hai người liền xê mấy cái bàn ra ngoài xe, lấy chăn bông ở trong xe ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Lý Hạo Sâm trước khi ngủ tâm tình có chút khó chịu, hôm nay bên ngoài người ngoài rất nhiều, hắn thật sự không thể xuống tay với Hứa Từ, cũng chỉ có thể dục cầu bất mãn ôm lấy Hứa Từ ngủ.
Lý Hạo Sâm trước lúc ngủ mệnh lệnh các binh lính không cần gác đêm, vì thế đêm khuya các binh lính lần lượt đi vào giấc ngủ.
Bốn phía yên tĩnh, giữa cây ngẫu nhiên có tiếng ve vang lên, mây đen khuất trăng.
Bốn năm đạo hắc ảnh dưới mây đen che lấp lặng yên hàng xuống, dừng ở cạnh xe chở tù của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu vốn đã buồn ngủ, nghe được động tĩnh đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy mấy Hắc y nhân, vừa thấy bọn họ, trong mắt già nua đục ngầu của Lâm Tiêu nhất thời tinh quang đại hiện, bởi vì kích động, thanh âm ông ta trầm thấp thở gấp: “Ta liền biết chủ nhân sẽ đến cứu ta.”
Hắc y nhân cầm đầu thấy thế vội lấy tay làm động tác “Suỵt”, hắn kề sát, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân để ta tới hỏi ngươi, có lộ ra nửa phần tin tức về hắn hay không?”
Lâm Tiêu lắc đầu, “Bọn họ thấy ta tuổi cao, không dám dùng nhiều khổ hình, khi hỏi chủ nhân là ai, ta một chữ cũng chưa từng nói qua.”
Hắc y nhân kia vừa lòng gật gật đầu, nói, “Chủ nhân bảo ta cho ngươi một câu.”
Lâm Tiêu đột nhiên có loại dự cảm không tốt, vì sao là tiện thể nhắn lại mà không phải cứu ông?
“Muốn nói gì thì chờ cứu ta ra lại nói, chủ nhân không phải cho các ngươi tới cứu ta sao? Các ngươi nhanh chút cứu ta ra a.” Lâm Tiêu đột nhiên phát cuồng, thấp giọng nói, cơ thể ở trong xe chở tù xoay đến xoay đi, khuôn mặt vặn vẹo, lộ ra biểu tình không dám tin.
Hắc y nhân hai mắt nhìn xuống miệt thị Lâm Tiêu như nhìn rơm rác con kiến, “Chủ nhân bảo ta nói với ngươi, hạt giống chôn năm mươi năm, lại bị ngươi vào một đêm hủy hoại chỉ trong chốc lát, quả thật vô dụng, không bằng đi tìm chết.”
Dứt lời nam nhân đột nhiên nâng tay, trong tay mũi nhọn lạnh lẽo hiện ra, ngân quang chợt lóe, đúng là một cây cương châm sắc bén.
Lâm Tiêu hai mắt mở to, đang muốn hô to cứu mạng, đã thấy cương châm kia dĩ nhiên đến trước mắt mình!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe “Đinh” một tiếng, cương châm cách ót ông ta có một ngón tay chợt bị đánh lệch ra ngoài. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...