Hiền Hậu Thực Nhàn FULL


Vẫn luôn cảm thấy có cây đao treo trên đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống chém hắn thành hai mảnh.

Edit: Nguyệt Chiêu Viện
Beta: Hy Thái Phi
Triệu Yên Dung trở về khách điếm, kéo Lý Duệ đang trông chờ mòn mỏi vào nhà, tỉ mỉ nói với hắn chuyện của A Nỗ Na.

Lý Duệ thở dài một cái: "May mà có nàng, có thể suy nghĩ đi gặp người ta một lần".

Quách Hiếu Thông người này bướng bỉnh, có dã tâm, nhưng nếu không có người Miêu lặng lẽ âm thầm cổ động thì cho dù hắn có ý tưởng gì cũng chưa chắc sẽ gấp gáp tiến hành như vậy.

Lúc trước nhất mạch Nhữ Nam vương bị Lý Duệ hung hăng đả kích, Nhữ Nam vương sinh lòng làm phản nhưng bởi vì chưa chuẩn bị đầy đủ, bị người của Lý Duệ phát giác lật đổ, cuối cùng tuyệt vọng tự sát.

Có vết xe đổ trước mắt, nếu không phải A Nỗ Na cho hắn lòng tin tất thắng, hắn cũng sẽ không tranh thủ lúc này mà bắt đầu hành động.

Cũng may nhờ có nhi nữ còn lại của Đại Lý Vương năm ấy, đều là thủ hạ của hắn, nếu không dưới sự cổ động của người Miêu, Quách Hiếu Thông và Chương Sĩ Tiên hai người liên thủ làm loạn, lại lặng lẽ nắm Chư Châu trong lòng bàn tay thì hắn sẽ rơi vào bị động.

Mặc dù không sợ hãi nhưng khói lửa chiến tranh nổi lên khó tránh khỏi sinh linh đồ thán, khiến người lo lắng.

"Vốn chủ ý của lão Mạc là cần phải mạo hiểm, hiện giờ tình hình nguy hiểm nhất lại biến thành trợ lực, chúng ta thu hồi Định Châu cũng không phí sức".

Triệu Yên Dung cũng hết sức cao hứng.

Quốc gia có rối loạn, xui xẻo nhất chính là dân chúng.

Cái gọi là hưng, là cái khổ của bách tính, mà vong cũng là cái khổ của dân chúng.

Có thể không động tới đao binh thì không động đến.

Dân chúng sống không dễ, khó khăn lắm mới kết thúc chiến loạn ở triều Chu, nghỉ ngơi lấy sức mấy chục năm, tất cả mọi người mới vừa được thở phào, nếu lần nữa bởi vì đấu tranh quyền thế mà có tinh phong huyết vũ, cũng quả thực quá bi kịch.

"Bọn họ chỉ muốn xưng vương xưng đế, cũng không suy nghĩ một chút khi chiến sự nổi lên, người chết là con cháu của ai chứ".

Lý Duệ thở dài nói: "Huống chi tộc Chu Châu Nam Quận vẫn luôn có nhiều bất mãn với Đại Tề, phía Bắc lại có người Địch người Nhung thèm thuồng nhìn chằm chằm.

Ta lại không sợ đấu với hai người Quách Hiếu Thông và Chương Sĩ Tiên, chỉ sợ là nội loạn nổi lên, ngoại tộc thừa dịp hỗn loạn mà vào.

Khi đó mới thực sự nguy nan đến quốc gia".

Có Miêu nữ nội ứng, phu thê hai người thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Yên Dung cười nói chuyện nàng làm ở Càn phủ nói lại một lần.


"A Nỗ Na cũng không biết hạ thuốc gì cho Càn phu nhân, dù sao cũng động tay chân chẳng qua là người ngoài nhìn không ra".

Triệu Yên Dung không biết rằng nàng mặc dù đá Càn Thiên Tứ một cước không có nhân đạo, nhưng mẫu thân của hắn cũng không khá hơn là bao.

Còn sống lại khó chịu hơn là chết.

"Dù sao cũng không thể để bà ta sống tốt là được".

Triệu Yên Dung nói lại một tràng những gì mà Tử Lan nghe được với Lý Duệ: "Ngài cũng đừng giận, dù sao ta cũng đã trút giận được rồi.

Tiểu tử đó nửa đời sau coi như bị phế rồi, thành thái giám".

Nói rồi cười lên: "Ai da, đoạt lại công cụ gây án của hắn sau này hắn cũng không có cách nào gieo họa cho cô nương khác.

Chẳng qua ngày mai Càn gia còn phải tới cầu xin tha thứ nữa là, không bằng chúng ta thương lượng trước một chút, muốn bọn họ làm gì?"
Lý Duệ cười lạnh một tiếng: "Cho dù bọn bọn họ có làm gì, đợi chuyện ở đây xong rồi, cả nhà phải chém đầu.

Thứ thương nhân họa quốc ương dân, lòng dạ đen tối này cần phải đem ra làm cảnh cáo".

"Chàng nhìn chàng một chút đi, vừa mở miệng chính là giết người, khắp người đều là lệ khí, đừng nói đi chuyến này rồi trở thành bạo quân đi".

Triệu Yên Dung không tim không phổi cười giỡn với hắn.

"Nếu có thể giải quyết khốn đốn cho dân chúng thì trẫm làm bạo quân cũng có sao?" Thế nhưng tâm tình của Lý Duệ rất nặng nề, nghĩ tới những ruộng đất khô nứt dọc đường đi, bách tính sắc mặt xanh mét xếp hàng dài, cũng với một đống gạo cũ kỹ, trộn lẫn với bùn đất bốc mùi ẩm mốc, hắn cảm thấy trong lòng gợn sóng mãnh liệt, vừa tức giận lại vừa buồn bã.

Triệu Yên Dung đứng lên, đi vòng ra sau lưng hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

"Cho dù hậu thế nói thế nào, bạo quân cũng được, hôn quân cũng được, trẫm chỉ cần không thẹn với lòng, không thẹn với dân".

"Ngài là một hoàng đế tốt!" Triệu Yên Dung ôm nam nhân của nàng, đột nhiên cảm thấy nam này cũng có lúc vĩ đại như vậy.

"Là một nam nhân tốt!" Thẻ người tốt cũng thuận tiện phát ra ngoài.

Hoàng Đế cảm động không thôi, trong lúc nhất thời có cảm giác tri kỉ như vậy còn cần gì nữa đây.

Nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoàng Hậu, tràn đầy thâm tình nhìn mặt của thê tử: "Yên Dung!"
Đôi môi kề gần, đang muốn hôn mỹ nhân, ngoài cửa liền vang lên giọng nói kì đà cản mũi của Tử Lan: "Công tử, phu nhân, bên ngoài có Càn lão gia đến cầu kiến".

Sao lại đến nhanh như vậy! Phu thê hai người bị quấy rầy có chút tiếc nuối và bực mình.

Một lát sau, Tử Lan đợi ở bên ngoài mới nghe tiếng quát nhỏ kia của Hoàng Đế mơ hồ mang theo sấm sét: "Bảo hắn ta lăn vào đây".


Vẻ mặt Càn lão gia buồn rầu, sắc mặt u tối đi vào, vừa vào liền quỳ xuống: "Cầu tiên cô cứu mạng!".

Triệu Yên Dung ngồi bên người Lý Duệ, dù sao cũng từng đối mặt, nàng cũng không có ý định che đi dung mạo của mình, một tay nâng má, lười biếng hỏi: "Ta không phải nói vài ngày nữa sẽ tự tìm dưỡng mẫu của ta hỏi cách trừ cổ sao? Lúc này ngươi lại đợi không được?"
Càn lão gia liên tục dập đầu: "Tiểu nhân cầu xin không phải tính mạng của nghiệt tử, mà cầu tiên cô nương tay tha cho phu nhân của ta một mạng".

"Phu nhân của ngươi?" Triệu Yên Dung mặt đầy kinh ngạc, "Phu nhân của ngươi thì liên quan gì đến ta? Bà ta tự mình uống say rồi đi ngủ, ta cũng không động tới một ngón tay của bà ta!"
Càn lão gia cười khổ một tiếng, nói: "Thê tử tỉnh rượu thì toàn thân đều đau ngứa không chịu được, sống không bằng chết.

Tiểu nhân đã hỏi rõ, là thê tử và khuyển tử không biết chuyện, xúc phạm tiên cô.

Cầu tiên cô xem nàng một phụ nhân dốt nát ở nội trạch, với một kẻ còn nhỏ không hiểu chuyện, người đại nhân đại lượng, tha cho bọn họ một mạng đi.

Nếu tiên cô có sai khiến gì tiểu nhân nhất định tuân theo, cho dù bắt tiểu nhân dâng lên toàn bộ gia tài, tiểu nhân cũng tuyệt không dám lưu lại một đồng tiền nào".

"Gia tài? Chút gia tài đó của ngươi chúng ta quả thực là nhìn không thuận mắt".

Triệu Yên Dung hừ một tiếng, lại cười híp mắt nhìn Lý Duệ: "Người nói có phải không tướng công?"
Lúc này Càn lão gia mới chú ý tới còn có một người ngồi bên cạnh nữ tử.

Thân hình cao lớn, mặt mày tuấn lãng, một đôi mắt tựa như hồ nước sâu, đen không thấy đáy nhưng dường như mơ hồ có một ngọn lửa đang cháy.

Càn lão gia từng gặp không ít đại nhân vật, lại là một người quen nhìn sắc mặt người khác, vậy mà vừa chú ý một chút sắc mặt và thần sắc của nam nhân này đã nhìn chỗ không giống người thường của người này.

Tư thế ngồi của hắn đoan chính, dáng vẻ thoải mái, trang phục trên người không tầm thường, nhìn thế nào cũng có một loại quý khí độ lượng muốn giấu cũng không giấu được.

Thương nhân thì làm sao có được khí thế như vậy? Càn lão gia lại hít một ngụm khí lạnh, trong đầu xoay chuyển thật nhanh, nhi tử bất tài của hắn lại đui mù đi trêu chọc tới đại nhân vật như vậy, chẳng trách phu nhân của người này lại hung hăng càn quấy như vậy, coi trời bằng vung, chẳng trách mấy tên hộ vệ thủ ở bên người nàng lại đều là thân thủ cao cường.

Đây rõ ràng là đích thiếu gia của đại thế gia hoặc huân quý ở trong kinh rồi! Nói không chừng còn có chức quan tước vị.

Đứa con trai yêu quý của ông còn muốn cướp vợ, giết người ta, cũng không phải đá phải thiết bản, tự tìm đường chết rồi hay sao?
Mồ hôi lạnh sau lưng Càn lão gia "soạt" chảy xuống, từng đợt từng đợt sợ hãi.

May là nhi tử và thê tử vẫn còn chưa động thủ với vị đại gia này, nếu động thủ rồi kinh động đến những đại nhân ở kinh thành, Càn gia của hắn quả thật chết không có chỗ chôn rồi.

Cho dù là Tri phủ lão gia cũng chưa chắc có thể bảo vệ được bọn họ.

"Tiểu tử bất tài, nội phụ ngu xuẩn, cầu xin đại nhân thứ tội".

Càn lão gia đầu đầy mồ hôi dập đầu, trong lòng đang suy nghĩ, nếu quả thực không được hắn sẽ đem tiền tài cuốn gói đi khỏi Định Châu, bỏ lại thê tử và nhi tử hắn.


Nam nhân kia cũng không làm khó hắn, chẳng qua tháo một cái hà bao bằng lụa nhỏ màu xanh ném tới trước mặt hắn: "Ngươi đổ thứ trong này ra xem một chút".

Càn lão gia bị thảm trạng của vợ con dọa sợ, không biết trong hà bao căng phồng này chứa đồ chơi gì.

Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, lúc này mới nơm nớp lo sợ mở ra, ngã xuống đất."Rào rào!" Đổ ra toàn là gạo cũ ố vàng cùng cát và vỏ trấu.

Càn lão gia nhận ra, đây chính là gạo mà nhà mình bán.

Hiện giờ người ở toàn Định Châu đều ăn gạo như vậy, những tiệm gạo khác đều đã bị hắn chặn lại hoặc bị quan gia niêm phong rồi, người ngoài khó mà tìm được gạo này.
Gạo này là gạo cũ quanh năm trong quan thương, vốn là dọn kho bán với giá rẻ mạt để xử lý, nhưng lại bị Càn gia trực tiếp nhập về, trộn lẫn với cát sông và vỏ trấu bán giá cao cho bách tính.

Trong lòng Càn lão gia run rẩy, đột nhiên linh quang chợt lóe, chẳng lẽ vị quý công tử này là người đi điều tra quan thương từ trong kinh tới? Hắn có biết Ngự sử đại nhân trong kinh đến Định Châu giám sát chuyện triều định cứu tế nạn dân, cũng biết tiền và lương thực cứu tế kia sớm đã lặng lẽ đưa tới chỗ của Quách Hiếu Thông.

Hắn và Quách Hiếu Thông có quan hệ thân thích, trong chuyện này ít nhiều cũng đánh hơi được chút chuyện, dĩ nhiên hiểu được lợi hại trong đó.

Nếu người này quả thực là giám sát khác mà trong kinh phái tới, vậy thì Định Châu Tri phủ gặp phiền toái lớn rồi, Càn gia cũng gặp nạn lớn rồi.

Tuy Quách Hiếu Thông là chỗ dựa của hắn nhưng núi cao đường xa, Định Châu lại gần kinh thành, một khi chuyện bị lộ, đây chính là tội lớn trảm cửu tộc.

Trán Càn lão gia rướm mồ hôi, con ngươi liếc qua liếc lại.
Triệu Yên Dung thấy dáng vẻ hắn như vậy, bên môi hiện ra tia cười lạnh: "Mấy ngày trước chúng ta dạo phố, thấy bách tính ở đây đều ăn gạo như vậy, quả thực rất đáng thương.

Muốn thương lượng với ngươi một chút".

Nghe nữ nhân này mở miệng, Càn lão gia rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu.

Ngữ khí này, cũng khá lịch sự: "Lấy ra ít gạo tốt di, gạo này có mùi rồi, ta và tướng công của ta ăn không quen.

Chẳng lẽ nhà các ngươi không có chút gạo tốt nào để bán sao?" Trong giọng nói của nữ nhân đầy than phiền.

Chân mày Càn lão thả lỏng một chút, vội vàng gật đầu nói: "Có có, sao lại để cho các quý nhân ăn gạo như vậy được chứ? Lát nữa tiểu nhân cho người đem một gánh qua".

"Ta ở trong kinh thỉnh thoảng còn nghe nói gạo tốt một đấu bốn mươi lăm văn tiền, chỗ này của ngươi bán cũng hơi mắc.

Ta là người lương thiện, không chịu nổi người bên cạnh ta chịu khổ.

Lão phu nhân nhà ta một lòng hướng phật, nếu biết được nhất định sẽ không vui.

Tướng công của ta là hiếu tử, vẫn mong Càn lão gia thành toàn cho hắn, giảm giá gạo của Định Châu một chút đi".

Càn lão gia nuốt nước miếng, trong lòng tuy không nỡ nhưng vẫn gật đầu.
"Bệnh của quý phu nhân ta không có cách, vẫn phải mời dưỡng mẫu của ta xem thử.

Như vậy đi, ngày mai chúng ta đi cầu kiến Tri phủ đại nhân, vẫn mong Càn lão gia giới thiệu cho.

Rảnh rỗi ta nói với dưỡng mẫu một tiếng, mời bà tới phủ xem thử.

Đến vừa trị cho phu nhân của ngài, nói không chừng lão nhân gia còn khoát tay gọi trùng trong bụng con trai ngươi đi ra luôn ấy".


Càn lão liên tục dập đầu, nói một tràng lời cảm kích lấy lòng rồi mới lau mồ hôi trở về nhà.

Về nhà, ngồi bên mép giường, Càn lão gia càng nghĩ càng thấy không đúng.

Hai phu thê này, nhìn thế nào cũng không giống người trong gia đình bình thường.

Hắn là người làm ăn, mặc dù biết đạo lí đầu cơ kiếm lợi nhưng hắn cũng biết mức độ nguy hiểm.

Hắn ở rể Càn gia, em vợ là nữ nhân của Quách Hiếu Thông, quan hệ này không có cách nào tách ra.

Nếu Quách Hiếu Thông có thể thành công, hắn đương nhiên cũng có thể đi theo gà chó thăng thiên, nhưng nếu không thành công hắn cũng rơi đầu theo.

Hiện giờ thanh bình thịnh thế, mặc dù phương Nam đại hạn nhưng phương Bắc quân lính hay lương thực vẫn đầy đủ.

Quách Hiếu Thông có thể thành công hay không cũng chưa nắm chắc được.

Chẳng qua vợ con hắn đã hoàn toàn đắc tội Miêu nữ, hắn cũng không cho là em vợ có mị lực để khiến cho Hầu gia bỏ qua Miêu nữ thần thông quảng đại kia.

Người Miêu luôn ân oán rõ ràng, chú trọng ăn miếng trả miếng, nếu bệnh kia của phu nhân là do Miêu nữ hạ thủ, như vậy thì coi như đã kết thù.

Càn lão gia đứng lên, đi lòng vòng trong phòng.

Cặp phu thê kia hành tung hành sự quỷ dị khó đoán, vừa giống Khâm sai lại không giống, không nhìn ra lai lịch, lại khiến người khác cảm thấy lai lịch lớn đến tận trời.

Càn lão gia không nói ra được có chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, luôn cảm thấy trên đầu treo cây đao, lúc nào cũng có thể rơi xuống chém hắn thành hai khúc.
Chuyện này không nên chậm trễ, chậm trễ thì ắt sẽ sinh biến.

Hắn lấy thiếp mời của mình cho người đưa tin đến Tri phủ.

Lại để cho quản gia tâm phúc đến khách điếm đợi, dẫn phu thê Lý Duệ đi gặp Tri phủ.

Lại gọi mấy chưởng quỹ của tiệm gạo tới, để bọn họ giảm mấy thứ hỗn tạp trong gạo ra một nửa, giảm giá hy vọng có thể ổn định được hai phu thê kia.

Giao phó hết thảy thỏa đáng, Càn lão gia nói với bên ngoài rằng nhi tử và phu nhân của hắn đều bị bệnh, hắn phải đi đến Quan Âm tự ngoài thành thắp hương, lặng lẽ gom góp đóng gói hết vàng bạc nữ trang nhiều năm, mang theo hai thị tỳ hắn yêu mến, ngồi xe lặng lẽ rời khỏi phủ Định Châu.

Hắn đã nghĩ trước mượn cơ hội né tránh.

Nếu như vô sự hắn có thể trở lại, cứ nói đi hết các miếu thắp hương cầu bình an cho người nhà.

Nếu có chuyện hắn giấu lại tiền bạc và mỹ nhân, cũng không quay về chịu tội với nữ nhân đanh đá kia đâu, tìm một nơi non xanh nước biếc, mua mấy trăm mẫu ruộng an tâm làm đại địa chủ tiêu dao.

Chẳng qua người tính không bằng trời tính, Càn lão gia ở bên ngoài đi dạo khắp nơi không tới một tháng, liền bị một nhóm sơn tặc chặn đường cướp của.

Tất cả tiền tài mỹ nhân đều bị bắt đi không nói, kết quả mình cũng bị đầu lìa khỏi xác, cũng coi như lưới trời tuy thưa mà khó thoát.

Đây đều là những chuyện xảy ra sau.
Sáng sớm ngày hôm sau, phu thê Lý Duệ thức dậy thu thập xong xuôi thì muốn đi bái kiến Tri phủ Phùng đại nhân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui