Thân thế Tần Mỹ nhân + thủ đoạn của Trang Quý phi.
Edit: Như Thục dung
Beta: Thư Thục cơ + Mai Thái Phi
"Còn nhớ rõ khi Bùi Hầu đưa nô tài đến Khang Vương phủ, phảng phất giống như chuyện của ngày hôm qua.
Kỳ thật ngẫm lại, chỉ chớp mắt một cái đã gần mười năm." Tần Tiêu và Bùi Nghi ngồi trong vườn hoa dưới hành lang bên ngoài Đức Mậu điện.
Cách đó không xa, thường xuyên có cung nhân đi ngang, thấy hai người bọn họ ngồi nói chuyện ở hành lang, sẽ im lặng hành lễ rồi tránh đi.
"Trước kia ngươi luôn ở trong Khang Vương phủ, hiện tại vào cung có quen không?" Bùi Nghi nhìn mặt Tần Tiêu, không khỏi hồi tưởng lại quá khứ.
"Ở đâu mà không giống nhau?" Tần Tiêu nở nụ cười, chỉ là trong ánh mắt có chút buồn bã.
"Lại nói tiếp, nếu lúc trước ngươi đi theo ta, như vậy bây giờ cũng sẽ tự tại hơn một chút." Bùi Nghi xoay người, đưa hai khuỷu tay về phía sau đặt lên lan can hành lang, nhìn Tần Tiêu nói: "Khi đó ta cảm thấy ngươi làm thái giám hoặc nội thần thì có thể vượt qua nguy hiểm, lại có thể ở bên cạnh bảo vệ hắn, xem như là chuyện tốt, một mũi tên trúng nhiều đích.
Nhưng hiện tại hắn cũng đã làm Hoàng Đế, thế lực của Chương gia cũng không lớn như trước, ngươi cũng không cần phải có nhiều băn khoăn như vậy.
Không bằng ta giúp ngươi an bài một chút, đưa ngươi ra ngoài cung.
Trước tiên làm việc dưới quyền của ta, tương lai cũng có tiền đồ tốt hơn."
Tần Tiêu lắc lắc đầu cười nói: "Đa tạ ý tốt của Hầu gia.
Nô tài nào còn ý nghĩ gì về tiền đồ nữa.
Có thể có ngày hôm nay, cũng là đã chịu ân đức của ngài và long ân của Hoàng Thượng, nếu không phải có hai người, ta đã sớm thành một đống xương khô.
Ở trong cung cũng không có gì không tốt, nếu không tiến cung, ta cũng không thể tìm được thân nhân thất lạc nhiều năm.
Nếu nói cần giúp đỡ, ngược lại đúng là muốn Hầu gia lưu tâm, nô tài muốn cho tỷ tỷ ra cung, ngài tìm giúp nô tài một chỗ thích hợp, gần một chút, về sau cũng có thể thường xuyên gặp mặt."
"Hả, tỷ tỷ ngươi?" Bùi Nghi đứng bật dậy.
Thân thế của Tần Tiêu nhấp nhô, năm đó khi Bùi Nghi gặp được hắn, cũng đã cách cái chết không xa.
Bởi vì dung mạo quá mức dễ nhìn, khi Tần Tiêu lưu lạc bên ngoài bị gã buôn người trói đến Nam Phong quán.
Tuổi còn nhỏ, dã tính khó thuần, tất nhiên là hắn không thể tiếp khách.
Chủ nhân quán vì "ma" tính của hắn, ba ngày thì có hai ngày đánh hắn.
Mà hắn ba ngày thì có hai lần dò xét chỗ trống nhỏ nhất để chạy trốn.
Lần chạy trốn cuối cùng của hắn là lúc hắn gần mười bốn tuổi.
Chủ nhân quán đang định để cho hắn treo biển hành nghề tiếp khách.
Nam Phong quán mở ở Bảo Định phủ, quán chủ với quan Trấn phủ là họ hàng, có thế lực khá lớn ở địa phương này.
Tần Tiêu bị bắt đến quán một năm, chủ nhân này có chút luyến tiếc khi bắt hắn treo biển hành nghề, muốn để hắn ở nội trạch riêng của mình để hưởng dụng.
Chỉ là tiểu gia hỏa này trời sinh cứng đầu, dụ dỗ thế nào cũng không được.
Chủ quán lại không thể đánh hỏng cây hái ra tiền của mình.
Đang ở lúc này, gã buôn người lại đưa tới một thiếu niên tuyệt sắc, tuổi cũng gần bằng Tần Tiêu, dung mạo không phải dạng bình thường.
Chủ nhân quán kia vui mừng, quyết định thu dùng cả hai người.
Người nào không nghe lời, thì cho người đó đi tiếp khách.
Tần Tiêu vẫn luôn ở quán chịu tội, nhìn thiếu niên mới tới này thì có chút đồng bệnh tương liên.
Nhìn thân thể hắn ta nhu nhu nhược nhược, không giống như hắn có thể chịu được những trận đòn kinh hãi như vậy.
Vì thế lặng lẽ tới cứu, muốn kéo hắn ta cùng chạy trốn lần nữa.
Ai ngờ lại bị thiếu niên kia ngăn cản, phá hư cơ hội chạy trốn mà hắn đã đợi rất lâu.
"Ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào?" Ánh mắt âm ngoan của thiếu niên kia nhìn Tần Tiêu: "Bảo Định phủ này nơi nơi đều có người của hắn, đêm nay ngươi có thể chạy thoát, sáng mai cũng sẽ bị bọn họ bắt lại thôi." Nói xong, hắn ta vạch áo Tần Tiêu xuống, chỉ vào những vết thương mới cũ đan xen trên người Tần Tiêu nói: "Cũng chỉ có thêm vài vết thương nữa thôi, vẫn phải bị bọn họ làm nhục."
"Chưa trốn làm sao biết trốn không thoát?" Tần Tiêu nói: "Chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết."
"Ngồi đợi bọn chúng chết là được rồi." Thiếu niên kia tinh quái cười rộ lên: "Dám bắt ta đến đây, ta liền đào mộ tám đời tổ tông của hắn!"
Quả nhiên, trời còn chưa sáng.
Nam Phong quán đã bị mấy trăm binh lính bao vây, chủ nhân quán và đám tay sai đều bị bắt, Nam Phong quán bị một ngọn lửa thiêu trụi.
Cho đến khi nhìn thiếu niên gầy yếu kia dùng một chân đạp nát Bảo Định phủ của Tri phủ đại nhân, đây là mặt của đại quan Tam phẩm đấy.
Tần Tiêu vẫn luôn núp ở phía sau, lúc này mới biết thân phận chân chính của thiếu niên kia.
Nhi tử độc nhất của Bình Dương Trưởng Công chúa và Quan Quân hầu, Thế tử Quan Quân hầu - Bùi Nghi.
Tính ra bọn họ cũng coi như là có giao tình đồng sinh cộng tử.
Nếu ngày đó Bùi Nghi không đi dạo ở Bảo Định phủ, nếu hắn đến trễ mấy ngày, Tần Tiêu nhất định sẽ không còn mệnh.
Những thiếu niên được Bùi Nghi cứu ra, sau khi nhận bạc đều rời đi, chỉ có một mình Tần Tiêu là gắt gao đi theo phía sau Bùi Nghi.
Hắn muốn sống, muốn báo thù cho người nhà, nhất định phải có đủ lực lượng.
Lực lượng này hắn không có, nhưng Bùi Nghi có.
Hắn đi theo Bùi Nghi hai năm, âm thầm quan sát, tinh tế nghiền ngẫm, cho đến khi hắn cho rằng có thể nói ra toàn bộ thân thế của chính mình.
Sau đó Bùi Nghi lại đưa hắn đến Khang Vương phủ, trở thành người hộ vệ cực kì trung thành của Khang Vương Lý Duệ.
"Nếu Chương Sĩ Tiên không có vu hãm Đại Lý Vương mưu phản, hiện tại ngươi hẳn là thế tử của Đại Lý rồi, vị tỷ tỷ kia của ngươi cũng là quận chúa." Bùi Nghi cũng không hỏi tỷ tỷ của Tần Tiêu tiến cung như thế nào, chỉ là cảm thấy thế sự này thật là khó lòng nói rõ.
Chương gia lấy quân công để lập nghiệp.
Chương thị được tiên đế sủng ái, nhưng đệ đệ của bà ta chỉ là một người tầm thường, không có tài cán.
Lúc bấy giờ phản loạn xảy ra ở mười sáu quận Nam Chiếu, Chương Sĩ Tiên là người phụng chỉ bình định, đây là tỷ phu hắn muốn cho hắn một cái công huân.
Tiêu thị của Đại Lý là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu của Ai đế nhà Chu, vì Ai đế vô đạo, sau lại bức tử Hoàng Hậu, Tiêu gia liền phản Chu.
Sau lại bị Võ Đức đế thu phục, phong làm phiên vương, nhiều thế hệ trấn thủ Đại Lý.
Đại loạn ở Nam Chiếu thế trận hung mãnh, Chương Sĩ Tiên liên tiếp bại lui.
Tiên Đế trong cơn giận dữ ngự giá thân chinh, Chương Sĩ Tiên nhát gan nhút nhát, lầm quân cơ, hại Tiên Đế rơi vào vòng vây của quân địch.
Nhờ có cha và con của Trang gia liều chết cứu giá, sau lại có viện quân của Tiêu thị Đại Lý ngàn dặm chi viện, mới có thể nhất thời giải vây, bình ổn phản loạn.
Trận chiến này Chương Sĩ Tiên làm mất lòng vua, thiếu chút nữa bị Hoàng Đế chém đầu trong cơn thịnh nộ.
Vài năm sau đó, hắn một lòng một dạ nghĩ kế lập công lớn, lại một lần nữa bò lên trên.
Tiêu gia bèn trở thành đá kê chân cho hắn.
Tìm người vu hãm Đại Lý Vương có ý đồ phản quốc, lại thu mua viên quan điều tra, đưa chứng cứ phạm tội phản quốc trở thành thật.
Chương Sĩ Tiên liền lấy cớ Đại Lý ở xa kinh thành, thế cục nguy cấp, lúc này lấy lí do muốn bình định là quan trọng, mang binh bất ngờ đánh thành Đại Lý.
Đại Lý Vương bị giết, Vương phi tự sát, trên dưới Vương phủ chó gà không tha.
Chỉ có một mình Thế tử mười hai tuổi không biết ở đâu, Chương Sĩ Tiên phái người truy sát.
Lúc trước Bùi Nghi từng hứa hẹn với hắn, chỉ cần hắn trợ giúp Lý Duệ bước lên Đế vị, sẽ tìm cơ hội diệt trừ Chương gia giúp hắn, trả lại trong sạch cho Tiêu gia.
"Lão tặc Chương Sĩ Tiên kia chưa chết, dù một ngày nô tài cũng không thể an lòng ra cung." Tần Tiêu nói: "Nếu không tương lai ta sẽ không có mặt mũi nào đi gặp phụ mẫu và những người đã chết oan."
"Mười mấy năm cũng đợi được, bây giờ còn mấy ngày lại không đợi được?" Bùi Nghi đè thấp thanh âm: "Mấy ngày này ta thấy phía Nam muốn loạn, nhưng thật ra chính là cơ hội tốt của chúng ta.
Chương thị ở trong cung làm Thái Hậu, rễ sâu lá tốt, muốn rút nhất định phải rút đến sạch sẽ, nếu không sẽ lưu lại hậu hoạn vô cùng.
Hiện giờ ngươi không giống với trước kia, nếu tìm được người thân thất lạc rồi, trong lòng sẽ có vướng bận."
Tần Tiêu im lặng một lát gật đầu nói: "Hầu gia yên tâm, tỷ tỷ nô tài là người trầm ổn, ở trong cung mười hai năm cũng không lộ ra sơ hở, còn nhận một vị ma ma trong cung của Thái Hậu làm nghĩa mẫu."
"Có thể nhẫn nhiều năm như vậy, tâm tính của tỷ tỷ ngươi quả thực rất cường đại." Bùi Nghi gật gật đầu nói: "Hiện tại không thể động đến Thái Hậu, Hoàng Thượng ngồi chưa ổn, lúc này không nên làm mọi chuyện phức tạp thêm.
Đợi phía Nam yên ổn, nhanh chóng tìm cơ hội bóp chặt Chương Sĩ Tiên..." Bùi Nghi đặt tay ở giữa không trung, gắt gao nắm chặt: "Cũng chính là lúc chúng ta diệt trừ hắn tận gốc."
Trong ánh mắt Tần Tiêu hiện lên một tia điên cuồng, nhưng rất nhanh bị đè áp xuống.
"Vâng, nô tài ở trong cung nhất định sẽ cẩn thận."
"Ngươi theo Hoàng Thượng mười năm, thời điểm nhìn càng bình tĩnh thì lại càng phải cẩn thận.
Hậu cung có quan hệ kim ti vạn lũ với tiền triều, rút dây động rừng.
Hiện tại bên cạnh Chương Sĩ Tiên cũng có không ít cao thủ bảo vệ, không giống như lúc ngươi còn ở Khang Vương phủ, hiện tại ngươi nên quan sát tình hình trong cung.
Nhiều năm trôi qua, sự gian xảo của Thái Hậu tuy bị thời gian mai mục, nhưng cũng không thể xem thường." Bùi Nghi xoay xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay nói: "Hoàng Thượng nhiều năm không con, ta cảm thấy nhất định là có vấn đề.
Để ngươi vào Thượng Tẩm cục, chính là hy vọng ngươi điều tra giúp Hoàng Thượng.
Chất nữ của ta hiện giờ là Hoàng Hậu, ta không chỉ muốn nàng bình an an khang, còn trông ngóng nàng sớm ngày sinh hạ Hoàng Trưởng tử."
"Dạ.
Nô tài đã hiểu.
Chỉ là nô tài thấy Hoàng Hậu nương nương cũng đã bắt đầu nghi ngờ, ngày trước cũng đã điều tra Thượng Tẩm cục một lần, mấy cái lão ma ma trong cung tựa hồ cũng đều bị phái đi làm việc khác..."
Bùi Nghi nghe vậy cười, gật đầu nói: "Trên người Hoàng hậu chảy dòng máu của Trưởng Công Chúa, quả cảm lại trí tuệ.
Cuối cùng ta cũng không nhìn lầm, nàng thật là rất thích hợp với Hoàng Thượng." Nhắc tới vị chất nữ Hoàng Hậu này, Bùi Nghi hiển nhiên là thập phần kiêu ngạo vừa lòng.
Bộ dáng này cũng chưa từng biểu hiện trước mặt Lý Duệ.
Hắn vỗ vỗ bả vai Tần Tiêu: "Mọi chuyện trong cung đều dựa vào ngươi.
Người khác làm việc không cẩn thận chu đáo như ngươi, có ngươi ở đây nhìn chằm chằm, ta mới có thể yên tâm.
Chờ sau khi xong việc, trong ngoài cung đều thu thập sạch sẽ, ta sẽ tìm biện pháp đưa ngươi ra ngoài, để ngươi một lần nữa mang họ Tiêu.
Cũng mang theo tỷ tỷ ngươi trở về Đại Lý, thừa kế tước vị của phụ thân ngươi, giúp đỡ Hoàng Thượng thống trị Nam Quận."
"Chỉ là ngươi cũng phải chú ý!" Bùi Nghi liếc liếc hạ thân Tần Tiêu một cái: "Nhưng vạn lần đừng bị lộ tẩy nha, nếu để người ta bắt được, liền tính Hoàng Thượng có thể bảo vệ phần trên của ngươi, nhưng phần dưới thì chưa chắc nha.
Coi chừng Tiêu gia bị tuyệt hậu đấy."
Tần Tiêu bị hắn nói đến mặt đỏ tai hồng.
Bùi Nghi lại không quan tâm, ngửa đầu ra sau, chắp tay sau lưng thản nhiên rời đi.
Cho đến khi không còn thấy bóng Bùi Nghi, lúc này Tần Tiêu mới xoay người lại.
Ý cười trên mặt cũng dần dần biến mất, trở lại là vị Tần Thiếu giám mặt lạnh như tiền, người sống chớ gần, cước bộ trầm ổn đi về phía Đức Mậu điện.
Ban đêm, Triệu Yên Dung đang ở trong lòng ngực Lý Duệ ngủ rất ngon, đột nhiên nghe một trận xôn xao nho nhỏ ở bên ngoài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc rất nhỏ của ai đó và giọng nói của Mộc Lan.
"Làm sao vậy?" Lý Duệ sửa soạn lại y phục, Triệu Yên Dung cũng tùy tay vấn tóc, khoác áo theo xuống giường.
"Là cung nữ của Thanh Hòa cung." Mộc Lan nghe thấy tiếng động, liền xốc sa mành tiến vào, quỳ gối trước giường bẩm báo.
"Trang Quý phi sai người đến đây, nói là Đại Công Chúa sốt cao không lùi, đã ngất xỉu.
Muốn mời Hoàng Thượng nhanh qua đó nhìn một lát."
Bàn tay Lý Duệ đang đeo đai lưng run lên, đai lưng kia liền từ từ rơi xuống.
Mấy năm nay dưới gối hắn ít con, Bảo Trân là nữ nhi đầu tiên của hắn, Tạ thị lại mất sớm, hắn đặc biệt coi trọng nữ nhi này.
Chỉ là thân thể Bảo Trân suy nhược, tuổi còn nhỏ đã trở thành cái ấm sắc thuốc, theo lời các thái y nói, hôm nay không biết rõ ngày mai sẽ như thế nào, sợ là không thể bình an lớn lên.
Một bàn tay nhỏ trắng như bạch ngọc duỗi tới, lưu loát đeo đai lưng giúp hắn.
Lý Duệ nghe thấy thanh âm trong trẻo của thê tử đang chỉ huy cung nhân lấy giày, áo choàng, lấy trà súc miệng đến cho hắn.
"Thiếp thân đi cùng ngài." Hoàng Hậu bảo Mộc Lan lấy một kiện áo ngoài màu xanh đến, tóc cũng không kịp chải lên, đã kêu cung nhân cầm một cái dải lụa màu vàng nhạt, tùy tiện buột tóc lên.
"Nhanh lên đi!" Hoàng Hậu đẩy đẩy hắn, Lý Duệ tỉnh táo lại, vội nói: "Đêm còn dài, ta đi một mình được rồi, nàng vẫn nên nghỉ ngơi đi."
Triệu Yên Dung lắc đầu nói: "Chuyện thế này ta cũng ngủ không được.
Trang tỷ tỷ sốt ruột như vậy, chắc hẳn là bệnh của Bảo Trân cũng không nhẹ, chàng một mình đi qua đó ta cũng không thể an tâm.
Nếu có cái gì thì cũng có thể giúp đỡ một tay."
Lý Duệ biết thê tử mình là người ngoài mềm trong cứng, nói ra là phải làm được.
Nàng có thể quan tâm đối với hài tử không phải chính mình sinh ra như vậy, làm Lý Duệ rất cảm động.
Phu thê hai người liền tay nắm tay, ngồi kiệu đi thẳng đến Thanh Hòa cung.
Trang Quý phi mặc một kiện áo trong màu xanh nhạt, tóc hoàn toàn buông xuống, thật sự mượt mà.
Đôi mắt nàng ta có chút sưng đỏ, chỉ là vốn không thể nhìn rõ dung mạo, khuôn mặt không phấn son dưới ánh nến, bộ dạng có vài phần điềm đạm đáng yêu.
Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, còn kèm theo tiếng thì thầm của tiểu cung nữ và tiếng khóc ngẫu nhiên.
Nàng nhìn trong gương, tinh tế đánh giá dung mạo và trang phục của bản thân, không thể có một tia sơ hở nào.
Bên ngoài mành trướng truyền đến tiếng khóc của bà vú và tiếng dặn dò của Thái y.
Trang Quý phi ngẩng đầu, hỏi chưởng cung Thanh Hòa cung - Kim Tử: "Hoàng Thượng đã đến chưa?"
Kim chưởng cung lắc đầu nói: "Nương nương, Thanh Hòa cung cách Chiêu Dương điện không gần, đến đây cũng phải mất một chút thời gian.
Hoàng Thượng không thể đến nhanh như vậy."
Trang Quý phi ném chiếc lược trên tay lên bàn, trầm giọng nói: "Có cái gì mà khóc? Ngươi đi ra ngoài, bảo nàng lưu nước mắt lại, chờ Hoàng Thượng tới rồi khóc."
Kim chưởng cung không dám làm trái, lên tiếng đáp rồi đi ra ngoài, không bao lâu, quả nhiên tiếng khóc ở bên ngoài dừng lại.
Trang Quý phi hít một hơi thật sâu, lại cầm lấy chiếc lược, như có như không chỉnh lại đầu tóc của mình.
Đợi lát nữa Hoàng Thượng đến, câu đầu tiên nàng phải nói gì? Câu thứ hai phải nói gì? Sau đó phải làm thế nào để Hoàng Thượng làm như ý của nàng?
Trong lòng nàng bồi hồi không thôi.
Không ai hiểu rõ tính tình Lý Duệ hơn nàng.
Thời niên thiếu mất đi chỗ dựa, một mình cô đơn giãy giũa để lớn lên ở trong cung, lại trải cuộc chiến đoạt Hoàng vị của các chư vương, biến hắn thành người nhẫn tâm tuyệt tình.
Thường thì càng nhẫn tâm lãnh tình thì càng khao khát tình thân.
Một người tuyệt tình, đôi khi cũng sẽ là người đa tình.
Vì ngày hôm nay, nàng đã tận lực điều trị thân thể của mình, để cho bản thân có thể mang thai.
Nàng nhất định phải sinh ra một nhi tử, tương lai nhi tử của nàng có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế của Lý Duệ, chỉ có nhi tử của nàng mới xứng trở thành Hoàng Đế Đại Tề, trở thành người tôn quý nhất trên mảnh đất này.
Trang Quý phi cảm thấy mặt mình nóng lên, hút một ngụm khí thật sâu.
"Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.
Trang Cần, ngươi nhất định có thể làm được." Nàng nói nhỏ ở trong lòng, cho đến thanh âm của Kim chưởng cung vang lên ở ngoài mành.
"Nương nương, xa giá của Hoàng Thượng đã đến cửa Thanh Hòa cung, ngài có muốn đi ra ngoài tiếp giá không?"
"Tiếp cái gì mà tiếp! Không thấy Đại công chúa cũng chỉ còn một hơi thở hay sao?" Cuối cùng Trang Cần thoáng nhìn qua gương, trên mặt lộ ra tươi cười vui mừng.
"Bổn cung ở chỗ này với Đại Công Chúa, ngươi đi ra ngoài tiếp là được.
Nhớ kỹ, bảo các nàng khóc, nhưng không được khóc ra tiếng, bi thương nhưng không thể thất thố."
"Vâng."
Khi Lý Duệ và Triệu Yên Dung vào đến nội điện, chỉ thấy Trang Quý phi xõa tóc, mặc áo trong, nửa quỳ trên giường, nắm lấy tay nhỏ của của Công Chúa Bảo Trân, vừa khóc vừa nhỏ giọng gọi tên Công Chúa.
Khi bọn họ vào cửa, ngay cả đầu nàng cũng không nâng lên.
Hiển nhiên là đang rất thương tâm.
"Bảo Trân!" Lý Duệ kêu một tiếng, quăng áo choàng bên ngoài ra, nhanh chóng chạy tới.
"Hoàng Thượng!" Trang Quý phi giống như bừng tỉnh từ trong mộng, nước mắt ràn rụa, ngẩng đầu nhìn Lý Duệ: "Hoàng Thượng, ngài đã tới!" Nàng đứng lên, như là do quỳ quá lâu nên chân tê dại, thân mình lung lay hai bên, ngã về phía lồng ngực Lý Duệ.
Lý Duệ vội duỗi tay tiếp được nàng: "Ngươi làm sao vậy?"
Trang Quý phi nhìn hắn, khoé mắt bỏ bừng ngập nước nói: "Ban ngày vẫn bình thường, ban đêm đột nhiên sốt cao, mê man không tỉnh." Nàng khụt khịt nhào vào trong lòng Lý Duệ: "Phụ mẫu huynh đệ của thiếp thân không còn, chỉ có đứa nhỏ này là hi vọng duy nhất.
Nếu Bảo Trân cũng bỏ ta mà đi, ta phải sống như thế nào đây!"
Nói xong lại khóc lên.
Trong lòng Lý Duệ vội vã muốn đi xem nữ nhi, nhưng bộ dạng của Trang Quý phi giống như trời sập làm hắn không thể buông ra, chỉ đành vuốt vuốt lưng nàng, vừa ôn tồn an ủi, vừa nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Trên khuôn mặt nho nhỏ của Công chúa cơ hồ nhìn thấy không bao nhiêu thịt.
Khuôn mặt nhỏ vàng như nến không có chút huyết sắc, nhưng vì sốt cao nên mới có chút đỏ ửng.
Triệu Yên Dung đứng ở chỗ không xa, ánh mắt quét qua một cái nhìn Trang Quý phi đang ở trong lòng Lý Duệ, hơi nhíu mày, sau đó xoay người đi xem Bảo Trân công chúa.
"Đã sốt cao như vậy, sao trên người nàng lại đắp nhiều chăn như thế làm gì?" Hoàng Hậu bước nhanh lên phía trước, một tay xốc cái chăn bông trên người công chúa lên.
"Đó là dùng để làm cho công chúa ra mồ hôi." Cung nữ bên cạnh nơm nớp lo sợ hồi bẩm: "Vì không ra mồ hôi, nên công chúa mới sốt cao không lui."
"Vốn dĩ đang sốt cao ngươi lại đắp cho nàng như vậy, muốn nàng nóng chết sao?!" Hoàng Hậu lại xốc lên một tầng chăn, nói liên tục: "Mộc Lan, Đan Phong, các ngươi lại đây, giúp ta cởi hết xiêm y công chúa ra.
Ngươi!" Hoàng Hậu giơ tay chỉ cung nữ của Thanh Hòa cung vừa lên tiếng đáp lời nàng: "Hiện tại đi nấu nước, lau mình cho công chúa."
Nghe được thanh âm của Hoàng Hậu, thân mình Trang Quý phi cứng lại.
Sao nàng lại không nghĩ tới, bây giờ đã qua giờ Tý mà Hoàng hậu còn cùng Hoàng thượng đến đây.
Là vì muốn xem bệnh Đại công chúa hay là muốn đề phòng nàng giữ Hoàng thượng ở lại? Trang Quý phi giống như mở nồi nước sôi, đủ loại lời nói đã được chuẩn bị trước để trả lời Hoàng Thượng đều bị hơi nước làm cho nhìn không rõ.
Hoàng Hậu ở đây, nàng làm sao nói ra những lời đó với Hoàng Đế?
Hoàng Hậu ở đây, sao nàng có thể làm cho Hoàng Đế sinh thương tiếc ngủ lại Thanh Hòa Điện, cho nàng một nhi tử?
Trang Quý phi hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng thẳng lên, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Hoàng Đế đang ôm nàng ra, phúc thân hành lễ với Triệu Yên Dung: "Hoàng Hậu nương nương, sao ngài cũng đến đây?"
"Bảo Trân bệnh nặng, bổn cung là mẫu hậu của con bé, đương nhiên là phải đến." Biểu tình trên mặt Hoàng Hậu thập phần nghiêm trọng, khuôn mặt luôn cười khanh khách hằng ngày bị đổi thành một tầng sương lạnh: "May là có bổn cung tới, bằng không cứ để tiểu hài như kéo dài như vậy, không hạ nhiệt cho nàng, dù có cứu được, đầu óc cũng bị thiêu đến hỏng."
Nàng vừa nói vừa bỏ hết quần áo trên người công chúa, liếc mắt một cái, nàng hít một ngụm khí lạnh.
Thân thể nho nhỏ có thể nói là da bọc xương, trên người từng vết màu xanh màu tím không biết là vết thương có từ khi nào.
Tất cả bị che dấu dưới lớp y phục, nếu không phải nàng cởi xuống, căn bản không có ai có thể nhìn ra.
"Đây là có chuyện gì?" Hoàng Hậu quay đầu, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Trang Quý phi.
"Đây...!đây là có chuyện gì?" Trang Quý phi giận dữ, gọi người kéo bốn bà vú phụ trách cuộc sống hàng ngày của công chúa tới: "Bổn cung tín nhiệm các ngươi, cho các ngươi coi chừng công chúa, tại sao trên người nàng lại có thương tích? Bị thương như thế nào? Bị thương khi nào? Tại sao không ai nói cho ta biết?"
Bốn bà vú kia quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, ai cũng nói không nên lời.
Trang Quý phi giận dữ, muốn sai người kéo bốn nô tỳ này ra ngoài đánh chết.
Triệu Yên Dung lạnh lùng nhìn, vừa lấy khăn lông thấm nước ấm lau mình cho công chúa vừa nói: "Công chúa còn chưa tỉnh, hiện tại đánh chết bà vú của nàng sợ là không tốt với công chúa, chờ công chúa tỉnh lại rồi thẩm vấn lại đi."
Hoàng Hậu lên tiếng, Trang Quý phi đương nhiên không thể phản đối, chỉ là cả người phát run, cắn khăn tay yên lặng rơi lệ.
Lý Duệ vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nàng, nói: "Trẫm biết trong lòng ngươi tức giận khổ sở.
Nhưng Hoàng Hậu nói đúng, cũng là tích phúc cho Bảo Trân, chờ con bé tỉnh lại, rồi hãy thẩm vấn bọn họ.
Nếu thật là bọn họ coi chừng không chu toàn, tất sẽ có người xử phạt.
Ngươi luôn luôn là người từ bi, đừng bởi vì hài tử mà rối loạn tay chân."
Trang Quý phi gật đầu đáp ứng, sai người kéo bốn bà vú bị dọa mất hồn mất vía kia ra ngoài.
Nước đã đủ nóng, các cung nữ nâng một cái thùng gỗ to tới, Hoàng Hậu duỗi tay ôm công chúa bỏ vào.
Bên này Hoàng Hậu vì công chúa hạ nhiệt độ, bên kia mấy cái Thái y thấy biện pháp này của Hoàng Hậu cư nhiên có hiệu quả, vội vàng thảo luận sửa phương thuốc.
Bận rộn hơn nửa đêm, cuối cùng công chúa cũng hạ sốt, tiếng hít thở nghe cũng bình thường.
Lúc này Triệu Yên Dung mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, lại thực sự rất ngoan ngoãn.
Thuốc đắng như như vậy, đánh thức nàng dậy uống, tiểu hài tử lại không kêu đắng, tay vịn một bên chén, từng ngụm từng ngụm đều uống sạch sẽ.
"Diệp ma ma đâu, Diệp ma ma......" Nghe thanh âm nhu thuận của công chúa không ngừng gọi Diệp ma ma, Hoàng Hậu vội vàng hỏi: "Diệp ma ma là ai? Ở nơi nào?"
Các cung nữ Thanh Hòa cung trả lời: "Diệp ma ma là bà vú của Công chúa, vừa mới bị kéo đi ngoài."
Triệu Yên Dung nghĩ một lát, phân phó nói: "Ba người khác giam lại, dẫn một mình Diệp ma ma qua đây."
Qua chốc lát, một nữ nhân hơn hai mươi tuổi bị dẫn vào.
"Công chúa..." Nữ nhân này mặt mày đoan chính, nhìn rất đôn hậu thành thật.
Thấy công chúa tỉnh lại, mừng đến phát khóc: "Công chúa, cuối cùng ngài cũng tỉnh!" Nàng ta quỳ trên mặt đất, một đường đi bằng đầu gối bò lại, nắm lấy tay nhỏ của công chúa, nước mắt rơi như mưa: "Ngài hù chết bọn nô tỳ rồi!"
"Diệp ma ma, ta khó chịu." Công chúa mở to đôi mắt nhìn Diệp ma ma, biểu tình thống khổ, lại không chảy nước mắt.
"Công chúa, ngài ngoan ngoãn uống thuốc, rất nhanh là có thể tốt hơn." Diệp ma ma vội an ủi nàng.
"Ta vừa mới uống thuốc xong, nhưng còn rất khó chịu." Công chúa hơi thở dốc nhìn Diệp ma ma: "Ma ma ngủ với ta, ngươi không ở đây, ta không dám ngủ."
Diệp ma ma khóc đến không thể nói, liền gật đầu: "Nô tỳ sẽ ở chỗ này, công chúa an tâm nghỉ ngơi, nô tỳ không đi đâu cả."
Triệu Yên Dung ở một bên nhìn, hơi hơi nhăn mày lại.
Một lát sau, nàng xoay người đi ra nội điện.
"Hoàng Thượng đang ở đâu?"
"Nương nương, Hoàng thượng vừa đi chính điện an ủi Quý phi nương nương." Đan Phong tiến đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói.
"Chúng ta qua đó." Triệu Yên Dung dừng chân lại một chút, xoay người đi đến chính điện.
"Không tốt đâu, vạn nhất......" Đan Phong có vài phần do dự.
"Có cái gì không tốt?" Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng: "Ta không tin nữ nhi của hắn vừa mới bệnh sắp chết, hắn sẽ còn tâm trạng lăn lộn trên giường với Quý phi, trừ phi hắn không phải là người!"
Nàng bước đi rất nhanh, gần sáng nhưng trời vẫn tối như mực, hành lang cung thất dài yên tĩnh không tiếng động.
Những thứ nồng đậm âm u không biết ẩn dấu biết bao nhiêu dơ bẩn đáng ghê tởm, được bóng đêm bao vây ở bên trong, lẳng lặng ẩn núp, tùy thời sẽ nhảy ra cắn nuốt con người.
Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên lòng Triệu Yên Dung cảm thấy lạnh như vậy.
Đó là một loại chán ghét, phẫn nộ, thất vọng đủ loại cảm xúc và tâm tình phức tạp, tựa như một cơn lửa lớn, đang hừng hực thiêu đốt trong ngực nàng.
Nàng dừng bước trước cửa tẩm cung của Trang Quý phi, mấy cái cung nữ đang canh giữ thần sắc hoảng loạn muốn đi thông báo.
"Đều câm miệng cho ta, ta xem ai dám nhiều chuyện." Hơn nửa đêm Hoàng Hậu đến đây, cũng chỉ mặc một kiện áo màu trắng đơn giản, tóc đen tùy ý buộc rũ ra phía sau.
Khuôn mặt trong bóng đêm thoạt nhìn có vài phần lãnh lệ, thần sắc kia giống như Tu La, làm người nhìn chân đều phát run.
Hoàng Hậu lướt qua các nàng, đuôi áo choàng ở phía sau bay lên, không gió mà tự chuyển động.
Triệu Yên Dung để cho Đan Phong và cung nhân khác canh giữ ở bên ngoài, một mình nàng đi vào.
Mơ hồ nghe được ở bên trong có tiếng khóc nho nhỏ bị đè nén của Trang thị.
"Thiếp thân và Hoàng Thượng quen biết mười mấy năm, biết Hoàng Thượng là người trọng tình trọng nghĩa.
Hiện giờ Hoàng Hậu hiền đức, cùng ngài cử án tề mi[1], trong lòng thiếp thân cũng thực sự cao hứng."
[1] Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà "Mạnh Quang" 孟光 dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng.
Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): "tương kính như tân" 相敬如賓.
Cũng nói là "Mạnh Quang cử án" 孟光舉案, "tề mi cử án" 齊眉舉案.
Triệu Yên Dung nhướn mày, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh.
"Thiếp thân không có hài tử, đối với Bảo Trân giống như thân sinh, ai biết đứa nhỏ này phúc mỏng, Vương phi mất sớm, nàng lại có sức khoẻ kém từ trong bụng mẹ.
Mấy năm nay uống thuốc như cơm ăn, nhưng cũng không thấy có khởi sắc.
Hoàng Thượng, thiếp thân sợ, vạn nhất một ngày nào đó đứa nhỏ này cũng bỏ ta mà đi, ta nên làm cái gì bây giờ?" Nói xong lại khóc lên.
Triệu Yên Dung nghe thấy thanh âm trầm thấp của Lý Duệ đang an ủi.
"Hoàng Thượng, nhà chỉ còn một mình ta, ta muốn hài tử, muốn hài tử..."
Trong phòng liền không còn nghe thấy thanh âm khác, chỉ có tiếng khóc bị đè nén của Trang Quý phi.
Một lát sau, Lý Duệ thở dài một hơi: "Trẫm biết ngươi không vui.
Ngươi yên tâm, Bảo Trân nhất định sẽ khá lên."
Đột nhiên trái tim kia không biết sao, cũng ngừng theo lời nói của hắn.
Triệu Yên Dung không đợi Trang Cần nói tiếp, một tay đánh lên trên cửa, đẩy cửa đi vào.
"Ai?" Trang Quý phi hét lên một tiếng, sau đó thấy sắc mặt lạnh lùng của Hoàng Hậu.
"Hoàng Thượng."
"Hoàng Hậu, sao nàng lại đến đây?" Lý Duệ nhìn nàng, vội đứng lên cầm tay nàng: "Nàng thức cả một đêm chăm sỏc Bảo Trân, khí sắc nhìn không tốt, Hoàng Hậu vất vả rồi."
"Không vất vả, sao có thể vất vả." Triệu Yên Dung có chút ý cười, khuôn mặt cũng nhu hòa không ít: "Thái y cho thuốc, chỗ công chúa hẳn là tạm thời không có gì đáng ngại." Nói xong nàng liếc mắt nhìn Trang Quý phi một cái, cười nói: "Thanh Hòa cung có chút quạnh quẽ chút, lại xa Đức Mậu điện.
Thiếp thân là mẫu hậu của Bảo Trân, một thời gian dài như vậy, đối với đứa nhỏ này cũng chưa làm hết trách nhiệm.
Đứa nhỏ này nhìn lâu làm người ta đau lòng, cho nên thiếp thân có cái yêu cầu quá đáng."
"Hoàng Thượng, để Bảo Trân dọn đến Chiêu Dương điện đi, thiếp thân sẽ điều dưỡng thân thể cho con bé thật tốt.
Uyển Dung cũng ở đó, tuổi bọn chúng cũng gần bằng nhau, cũng có thể cùng nhau chơi đùa."
Trang Quý phi vội đứng lên, nhìn Hoàng Hậu một cái, xoay mặt nhìn Hoàng đế.
"Hoàng Thượng!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...